Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng nháo, ngoan."


Ngô Thế Huân giữ chặt móng vuốt nhỏ đang múa may của Lộc Hàm, thực nghiêm túc nhìn anh.


Lộc Hàm lần đầu tiên thấy Ngô Thế Huân  như thế , cũng ngẩn người, bàn tay cứ như vậy bị Ngô Thế Huân chộp vào giữa không trung, ánh mắt ngập nước nghi hoặc nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân.


"Biết sao, em không thích người khác thích anh."


Hoàn toàn khác với ngày thường, Ngô Thế Huân lúc này thực chân thành, thực nghiêm túc nhìn Lộc Hàm, không đùa giỡn, không trêu chọc,  đôi mắt hẹp dài như lóe lên tinh quang mê người. . . . . . .


Có ai thích mình sao? Lộc Hàm nghi hoặc nhíu nhíu mày, tiểu tử Ngô Thế Huân này là ăn dấm chua a? Chẳng lẽ là do Trương Nghệ Hưng? Không phải đâu, mình cùng Trương Nghệ hưng chỉ là bạn bè thôi, có thể tức giận sao?


Lộc Hàm có chút vô lực, đứa nhỏ này như thế nào có thể ghen a? Bất quá, trong lòng cư nhiên lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Là bởi vì, có người ghen, có người khẩn trương. . . . . . Là cảm giác như vậy a, Lộc Hàm âm thầm nghĩ trong lòng.


Loại cảm giác này, "Cũng không tệ lắm. . . . . ." Lộc Hàm không nhịn được, nhẹ nhàng nói ra nửa câu sau.


Thanh âm Lộc Hàm không lớn, nhưng lỗ tai Ngô Thế Huân hơi hơi giật giật rõ ràng là nghe thấy, đương nhiên, nụ cười thoáng qua kia cậu cũng thấy được.


"Cái gì cũng không tệ lắm?" Ngô Thế Huân nhịn không được muốn trêu chọc Lộc Hàm, ý xấu muốn vạch trần Lộc Hàm.


"Khụ khụ, ý của anh. . . . . . Của anh là, a, em làm thịt nướng cũng không tệ lắm!" Lộc Hàm vội giải thích, nếu  Ngô Thế Huân biết anh bởi vì cậu ghen sau đó vui vẻ cười thì. . . . . . Anh hẳn là sẽ chết đích thực thảm!


"Đó là đương nhiên." Mua từ nhà hàng chất lượng về, hương vị như thế nào có thể không tốt? Ngô Thế Huân nhếch môi cười cười, bất quá,  trong mắt Lộc Hàm  nhìn qua rất là đáng yêu.


"Ừ, cho nên. . . . . ."


Lộc Hàm nhẹ nhàng kéo tay Ngô Thế Huân, nhìn thấy Ngô Thế Huân trừng lớn mắt, hôn xuống bàn tay trắng nõn của Ngô Thế Huân. "Cho nên em,  nấu cơm cho anh cả đời nha."


Lộc Hàm nở nụ cười rạng rỡ, Ngô Thế Huân thực không tiền đồ nhìn đến ngây người.


"Kia. . . . . . Đó là vô nghĩa! Em, đương nhiên nguyện cả đời chỉ vì mỗi mình anh thôi a!"


Đối với lời nói bất ngờ của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân liền đỏ mặt, lắp bắp mãi mới nói xong. Chết tiệt, đều do trước đó không chuẩn bị tốt. . . . . . Bất ngờ như vậy! Ngô Thế Huân âm thầm khóc, nếu như bị Lộc Hàm xem thường thì làm sao bây giờ. . . . . .


"Thề?" Lộc Hàm vui vẻ nhìn đứa nhóc cố tỏ ra kiêu ngạo kia, kỳ thật so với người suốt ngày nói "Ngạo kiều" là Kim Chung Nhân thì Ngô Thế Huân hẳn là ngạo kiều hơn đi? . . . . . .


"Em thề, em thề với trời là em yêu Lộc Hàm, yêu Lộc Hàm vô vô cùng." Ngô Thế Huân phản ứng thập phần nhanh nhẹn, không chút xấu hổ nói.h


"Nếu, anh không thương em thì sao?" Lộc Hàm ra vẻ nghi hoặc hỏi.


"Không có "nếu" nha! Không thể có!" Ngô Thế Huân gắt gao bắt lấy cánh tay Lộc Hàm, sau đó mím môi, nghiêm túc nói, "Anh không thể, anh không thể không cần em!"


". . . . . ." Lộc Hàm hoàn toàn câm nín, không thèm nói, không thèm để ý đến Ngô Thế Huân nữa.


Bất quá, Lộc Hàm vẫn thập phần vui vẻ, âm thầm cười trộm, hoàn toàn không biết, Ngô Thế Huân ở phía sau trong lòng lo lắng muốn chết, sợ Lộc Hàm sẽ thực sự không cần đến cậu.


"Lộc Lộc, anh làm sao vậy?" Nghĩ đến Lộc Hàm thật sự tức giận, không thương cậu nữa, Ngô Thế Huân vội kích động lay lay Lộc Hàm, "Lộc Lộc, Lộc Lộc! Anh đừng giận ! Không cần chán ghét Thế Huân, đều là Thế Huân không đúng. . . . . ." [bts, Ngô Thế Huân, cậu đúng là không có tiền đồ] 


"Khụ khụ khụ khụ khụ. . . . . ." Bị Ngô Thế Huân lay đến đầu tóc rối loạn, Lộc Hàm lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, liếc mắt một cái, sau đó vỗ vỗ tay, ý bảo Ngô Thế Huân trước hết buông anh ra, Ngô Thế Huân vội thu hồi tay, ánh mắt vẫn chăm chú dán lên gương mặt khả ái của người trước mặt.


"Anh khi nào thì nói anh chán ghét em, không cần em ?" Lộc Hàm phì cười "Anh chỉ muốn cảm ơn ông trời, cho anh gặp được một đứa trẻ ngốc."


"Em làm gì ngốc. . . . . ." Ngô Thế Huân còn chưa nói xong, Lộc Hàm liền vươn tay xoa xoa hốc mắt phiếm hồng của cậu, nhẹ nhàng ghé vào tai cậu, nói. "Ngốc. . . . . . Nếu, em không ngốc, anh như thế nào sẽ thích em?"


Ngô Thế Huân bật cười, cũng không tranh cãi với Lộc Hàm rằng cậu có ngốc hay không nữa, giây sau liền ôm chặt Lộc Hàm, cảm thụ loại ấm áp, vô cùng hạnh phúc này.


"Ngô Thế Huân, cám ơn em."


-Hết chương 15-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro