Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như vậy, Lộc Hàm đau ba ngày.


Còn, Trương Nghệ Hưng chiếu cố Lộc Hàm ba ngày kiên cường sống từng ấy ngày.


Ta rốt cuộc gây họa với ai, làm ơn cho ta thoát khỏi Lộc Hàm được không? Trương Nghệ Hưng âm thầm gào khóc.


Ta rốt cuộc gây họa với ai, tại sao lại không bắt Trương Nghệ Hưng đi?! Lộc Hàm ôm gối, cắn cắn góc mền, miệng không ngừng chửi rủa.


. . . . . . . .


"Ai? Hả?!" Lộc Hàm gằn giọng quát, tỏ vẻ tức giận. Đcm, vừa mới vui vẻ tống được Trương Nghệ Hưng ra ngoài, kẻ nào dám phá phút yên bình của ta? ! !


"A, Trương Nghệ Hưng a. Em là Tuấn Miên a. Anh ở đâu mau nói cho em biết? Anh có biết mấy ngày qua em tìm anh khắp nơi không? T^T"


Đcm, kẻ bại não kia! Ngươi gọi điện tới làm náo loạn ta còn chưa tính sổ, lại dám nhầm chất giọng đàn ông như ta thành chất giọng nhuyễn muội của Trưởng Đản Đản sao a! ! ! Ngươi chẳng lẽ không nhận thức được à? Ngươi bị ngu à? Có lầm hay không à?


"Mau mau bình tĩnh lại. . ." Lộc Hàm hít một hơi sâu, cố thuyết phục bản thân tỉnh táo lại. "Cậu nghe giỏi lắm! Tôi chỉ nói một lần này thôi!"


Đầu bên kia Kim Tuấn Miên nuốt nuốt nước miếng, giọng điệu đó là thế quái nào?


"Tôi không phải Trương Nghệ Hưng!" Sau đó, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có phần vội vàng.


Lộc Hàm nói xong lập tức tắt máy.


Kim Tuấn Miên mù mù mịt mịt, tự hỏi tôi là người bị từ chối điện thoại á?


. . . .


"Ê, Trương Đản Đản!"


Ô ô ô ô ô, Lộc ca rốt cuộc cũng chịu để ý đến ta. . . Trương Nghệ Hưng xúc động khóc không ra nước mắt. Đcm, ngoài câu "Đói bụng! Mau nấu cơm a!" ra thì Lộc Hàm có thèm nói chuyện với hắn đâu chứ T^T


"Dạ, Lộc gia có gì dặn dò." Trương Nghệ Hưng lập tức cong đuôi cầm theo cái thìa từ phòng bếp chạy ra ngoài ôm lấy cánh tay Lộc.


"Á, cái thìa kia của chú chạm vào quần áo đắt tiền của anh, đừng có trách!" Trương Nghệ Hưng vừa nghe đến giọng nói lạnh lẽo chết người của Lộc Hàm ngay tức khắc buông tay


"Ha ha hả hả, Lộc gia có gì sai bảo tiểu nhân?" Trương Nghệ Hưng chớp chớp con mắt, khuôn miệng cong lên lộ ra lúm đồng tiền duyên dáng.


"Lộc gia hỏi chú" Lộc Hàm chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nghệ Hưng, nhẹ nhàng hé mở cánh môi anh đào. "Mau nói, Kim Tuấn Miên là ai?"


Trương Nghệ Hưng vừa nghe đến ba chữ 'Kim – Tuấn – Miên', cái thìa trong tay rớt xuống đất, khuôn mặt cứng đờ ngây ra trước mặt Lộc Hàm.


"Trương gia. . . chú làm sao vậy?" Lộc Hàm vươn ngón tay thon dài quơ quơ trước mặt Trương Nghệ Hưng. Đcm, tiểu tử này như thế nào tự động biến thành kiểu mẫu JPG.


Lộc Hàm mím môi, đến cuối cùng đành phải xuất ra một tuyệt chiêu. "Chú còn không mau hoàn hồn, anh lập tức gọi điện cho cái tên Tuấn Tuấn Miên Miên đó hỏi cho ra lẽ!"


"Đừng đừng đừng! Lộc gia đừng làm càn a!" Trương Nghệ Hưng giống như bảo vệ chính sinh mạng của mình, che chắn trước điện thoại không cho Lộc Hàm

đến gần. "Em nói cho anh, sẽ nói hết cho anh!"


Lộc Hàm nhíu mày ý bảo Trương Nghệ Hưng tiếp tục nói.


"Em chính là. . . không cẩn thận lạc ở trong bar." Trương Nghệ Hưng thần sắc trở nên gượng gạo.


"Đcm, chú dám đến quán bar a a a a? ?" Đcm, ngoan hiền thục nữ như Trương Đản cũng đi quán bar aha ha ha! Quả là thế gian này còn nhiều điều mới lạ a.


"Anh còn dám nói. . ." Trương Nghệ Hưng giương giương nắm đấm. "Anh có biết tại sao em đến quán bar không?"


"Chẳng lẽ là lần đó. . ." Lộc Hàm bỗng nhiên cảm thấy một trận bất an, hơi rụt cổ.


"Chính là lần đó à a a a! !" Trương Nghệ Hưng gào rít điên cuồng.


Lộc Hàm khóc không ra nước mắt. Đệ đệ à, ca ca không phải cố ý T^T Ngươi đừng dữ dằn như vậy có được không? Ngươi phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ. . . T^T


. . . .


Còn nhớ, vào tháng trước, trong một ngày nào đó, Trương Nghệ Hưng đang cùng bạn học vui vẻ ở nhà bày mưu tính kế chọc tức Lộc Hàm.


"Đinh đinh ~ ~ ~ ~" Bỗng nhiên, điện thoại vang lên. Trương Nghệ Hưng sung sướng chạy lại phía điện thoại, cọ cọ móng tay, sau đó cười hì hì, phát ra một tiếng cực chuẩn. "A ~ ~ ~"


"Trương Nghệ Hưng, tới quán bar đón anh! Anh đang ở XX bar!"


"Em tưởng anh chơi trò mèo" Trương Nghệ Hưng trở một cái xem thường, Lộc Hàm lại muốn sai vặt ta? Nằm mơ! Vừa định tắt điện thoại, đầu bên kia truyền đến tiếng ầm ĩ. "A, buông ra, đồ biến thái!" "Ngươi làm cái trò gì thế! !" Nghe rõ âm thanh tiếng hét, hiểu rõ việc gì sẽ xảy ra, Trương Nghệ Hưng lập tức luống cuống.


"Lộc gia! Chờ em! Em đến đây!"


Lộc Hàm kiêu ngạo nhếch khóe miệng, quả nhiên Trương Nghệ Hưng chính là không có não aha ha ha. . .


. . . .  Lúc Trương Nghệ Hưng cùng đám bạn đến quán bar.


Không thấy Lộc Hàm! Chỉ có một thanh âm rên rỉ từ ai đó!


Là Kim Tuấn Miên!


"Xin hỏi, cậu có nhìn thấy nam sinh tóc vàng óc, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu không?" Trương Nghệ Hưng dè dặn hỏi, nhìn ngó khắp xung quanh.


"A, tiểu mỹ nhân. . . Em là ai?" Kim Tuấn Miên vốn muốn đi vào mộng đẹp, bỗng nhiên nghe thấy người gọi hắn, liền trợn mắt lên nhìn, trong nháy mắt ngẩn ngơ cả người.


Đcm, là cực phẩm! Kim Tuấn Miên trong lòng cười lớn một tiếng. Đcm, như thế nào hôm nay lại gặp may đến thế! Mỹ nhân a ~ ~ ~


. . . .


"Sau đó thì sao?" Lộc Hàm hiếu kỳ chớp con mắt to tròn hỏi.


"Sau đó, đã bị hắn. . . Anh biết nhiều để làm gì?!" Trương Nghệ Hưng lại tiếp tục màn gào rú điên cuồng. Đcm, ta không phải kẻ nằm trên T^T


. . . . . .


"Ai đấy ạ. . .?" Lộc Hàm hậm hực bắt máy, nửa đêm rồi còn không cho người ta ngủ, gọi điện ăn cướp à!


"Xin hỏi, anh là bằng hữu của Trương Nghệ Hưng sao? Em là Tuấn Miên."

Lộc Hàm lập tức tỉnh ngủ.


"Chờ đã, để em nói trước!" Kim Tuấn Miên gấp gáp nói. Đcm, lại bị cự tuyệt như hồi sáng nữa thì. . .


"Nói a" Lộc Hàm thêu mi, nét mặt lộ rõ vẻ gian tà. Đáng tiếc, Kim Tuấn Miên không nhìn thấy, còn tưởng tượng ra là một thiếu niên đáng yêu.


"Anh giúp em đưa Nghệ Hưng đến công ty. Muốn gì anh cũng có thể nói!"

Đcm, ta ghét chất là kẻ quá tiền! Một lũ yêu quái giống nhau T^T

Nhưng mà. . .


"OK! Công ty của câu ở đâu, mau nói cho tôi biết, ngày mai tám giờ sáng tôi sẽ mang Đản Đản, à không Nghệ Hưng đến! Mang đến cho cậu!"


Chính là đồng tiền quá hấp dẫn, quá mị lực đi. Lộc Hàm quả quyết đem Nghệ Hưng đi bán!


-Hết chương 3-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro