Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lộc Lộc, em cho phép bằng hữu của anh vào đây nha". Ngô Thế Huân mở cánh cửa, đẩy một cái, cười hì hì rồi đóng cửa "Em sẽ không quấy rầy hai người, hai người từ từ nói chuyện a".


. . . . . .


Trương Đản Đản, chú tiếp tục nhìn anh nữa cũng có thể đem hoa đến a. . . Lộc Hàm lau mồ hôi lạnh, rụt lui thân người, tận lực thu nhỏ cảm giác muốn chuồn đi đang tồn tại.


"Anh. . . Lộc. . . Hàm!" Lời nói của Trương Nghệ Hưng tỏa ra sát khí áp bức Lộc Hàm. Hiện tại, Trương Đản Đản không nên động vào, tuyệt đối không thể chọc giận!


"Đản Đản, chú hãy nghe anh nói a". Lộc Hàm một tay giả bộ lau nước mắt, một tay cọ cọ ống tay áo Nghệ Hưng, vẻ mặt vô cùng đáng thương. "Cái kia, cái quái kia cây cao lương[1] uy hiếp anh, nếu không đem chú giao ra. . . Tính mạng của anh khó bề giữ được a. . ." Lươn lẹo được mới là anh hùng! Lộc Hàm tiếp tục diễn.


[1] ngụ ý bảo Suho aka Tuấn Miên là cây cao lương =)))


"Quái cây cao lương?" Trương Nghệ Hưng nghi hoặc nhíu nhíu mày, cái gì mà chết với cả sống?


"Đúng đúng!" Lộc Hàm nịnh nọt gật đầu liên tục. "Chính là tên của Kim Tuấn Miên kia! Anh biết, chú nhất định bị kẻ đó khi dễ, tra tấn dã man. . . Anh sai rồi, sai rồi a a a a. . ." Tưởng tượng đến cảnh Trương Đản Đản bị tên mặt giống cây cao lương áp dưới thân. . . Khặc khặc, càng nghĩ càng thấy sợ!


"Lộc Hàm, Kim Tuấn Miên so với anh còn nhỏ tuổi hơn, nếu cậu ta là cây cao lương thì anh là. . ." Trương Nghệ Hưng bất đắc dĩ thở dài, thật là, mỗi lần nhìn đến bộ dáng làm nũng của anh đều không thể kháng cự.


". . . Ơ, cái kia. . . Có sao đâu." Lộc Hàm tự mình nhớ lại.


"Đúng rồi, Lộc Hàm!" Trương Nghệ Hưng đột nhiên túm lấy Lộc Hàm, hiếm khi nghiêm túc, nói. "Anh cùng Ngô  Thế Huân kia không phát sinh cái gì đúng không?!"


"Anh cùng Ngô Thế Huân chính là giống như chú cùng với Kim Tuấn Miên kia. . ."


Trương Nghệ Hưng gào rú. "Thấy không? Đây là kết cục của việc bán đứng em! Em xem anh còn dám bán em nữa không!"


Anh cũng muốn bán chú lần nữa a, chính là hiện tại bản thân anh cũng bị bán đi rồi a. Lộc Hàm bất lực, thực chưa bao giờ bị thất bại trong tay bọn buôn người, là tự tay đi bán người khác đến cuối cùng chính mình cũng bị bán đi, thật là tốt quá a!


Bỗng nhiên, Trương Nghệ Hưng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó. "Lộc Hàm, hiện tại, lập tức. . ." Trương Nghệ Hưng đứng lên mặc thêm áo khoác, sau đó xoay người nghiêm túc nhìn Lộc Hàm. "Lập tức cùng em đi khỏi đây!"


Lúc này đây, em tuyệt đối sẽ bảo vệ anh!


"Hả?! Chú định chạy trốn như thế nào?" Lộc Hàm xúc động "Vậy mau dẫn anh đi! Đi mau a a a!"


"Okk, chúng ta đi!" Trương Nghệ Hưng xấu hổ, ở trước mặt em gấp gáp như vậy vẫn rất đẹp trai nga.


. . . .


Lộc Hàm cùng Nghệ Hưng đối mặt với gian phòng vừa vừa, không hiểu sao bỗng có cảm giác hàng loạt ánh mắt bắn tới.


Rõ ràng mới đi không đến hai mươi bốn giờ, vì cái gì lại nhớ ngươi đến như vậy! Lộc Hàm gạt lệ, ô ô ô, quả nhiên vàng bạc không bằng ổ chó này của ta. . .


"Lộc Lộc, anh có nói địa chỉ nhà với Thế Huân không?" Trương Nghệ Hưng vừa ấn dấu vân tay trên cánh cửa vừa hỏi.


"Chú nghĩ anh ngu tới nỗi nói cho Ngô Thế Huân sao, chẳng phải nói ra sẽ bị dồn đến đường cùng à!" Lộc Hàm khinh bỉ nhìn Trương Nghệ Hưng, bỗng nhiên ngẩn người. "Đản Đản, chú cũng chưa khai ra đó chứ?"


"Anh còn gọi em Đản Đản lần nữa! Em sẽ. . . Đúng vậy! Sao khai ra được?"

Trương Nghệ Hưng phục hồi lại tinh thần, sửng sốt nhìn vẻ mặt xám xịt của Lộc Hàm.


"Tránh ra, tránh ra! Chú để anh làm cho! Chú thật là kém quá đi!" Lộc Hàm đẩy Trương Nghệ Hưng ra, ấn ngón tay lên cánh cửa.


Quả nhiên, cửa mở!


"Thấy không? Chính là Lộc gia ta bản lĩnh hơn người ha ha ha!"


. . .


"Lộc Hàm. . ." Trương Nghệ Hưng có chút sợ hãi kéo kéo góc áo Lộc Hàm, quan sát xung quanh tối đen như mực. "Không hiểu sao lại có cảm giác bất an a?"


"Trương Đản Đản, anh không ngờ chú còn sợ bóng tối nữa đấy." Lộc Hàm trực tiếp quăng cho người phía sau ánh nhìn sắc như gươm đao.


"Đi, em là đường đường là nam nhi mét tám, như thế nào sợ bóng tối được?!" Trương Nghệ Hưng ưỡn ngực đứng dậy, vỗ vỗ trước ngực tỏ vẻ oai phong lẫm liệt. Không sợ, tuyệt đối không sợ. . .


"Chú được mét tám sao?" Lộc Hàm một lần nữa lộ vẻ xem thường, không để ý đến Trương Nghệ Hưng, tìm chốt mở cửa.


"Đcm, Lộc đậu hũ kia, em là nam nhân mét tám lực lưỡng đó nha!"


Ngươi mới đậu hủ, cả nhà ngươi mới đậu hũ. . . Lộc Hàm lười quay người chửi cho Đản Đản kia một trận, tiếp tục tìm chốt mở cửa. Em gái nó, chốt mở rõ ràng ở bên này sao tìm mãi không thấy?!


"Lộc Hàm?" Trương Nghệ Hưng gọi một tiếng. Lộc Hàm tức giận mặt bốc hỏa.


"Trương Đản Đản, chú đùa anh đấy hả?!"


"Ba"  Nhà trọ đột nhiên sáng trưng.


Lộc Hàm cùng Trương Nghệ Hưng nhất thời hóa đá. . . Chốt cửa tại sao ở bên phải? Rõ ràng ở bên trái kia mà?


"Trương Nghệ Hưng, đây là chú muốn chào đón anh có phải không ha ha ha?" Lộc Hàm ngửa đầu cười gượng.


"Không phải. . ." Trương Nghệ Hưng không kìm được cảm giác bất an, đưa mắt nhìn lên cao.


"Chẳng có lẽ. . . Chúng ta vẫn đang ở biệt thự sao?" Lộc Hàm khóc ròng, đcm, ở lâu như vậy đến cả bóng đèn chốt cửa cũng không biết ở nơi nào.


"Quên đi, Lộc ca, chúng ta ngủ ngủ thôi! Anh nhất định mệt muốn chết rồi!"


Trương Nghệ Hưng chậm rãi đi lên cầu thang, trong khoảng khắc tay vịn lên, Trương Nghệ Hưng nhất thời hóa đá.


Chẳng lẽ. . .?


Bọn họ tại sao lại đến chỗ này? Trương Nghệ Hưng nhíu nhíu mày.


. . .


"Đản Đản ca"

"Đcm, đến cả cậu cũng bị Lộc Hàm kia tiêm nhiễm. . ." Trương Nghệ Hưng vô lực thở dài, Lộc Hàm đi tắm rồi, nếu để cho anh nhìn thấy. . . Có thể ngất xỉu không?


"Hì hì, thực xin lỗi anh"


"Cậu cứ gọi tôi Đản Đản đi" Trương Nghệ Hưng than thầm.


. . .


"Trương Đản Đản, thấy quần áo không? Trương Đản Đản, chú làm sao vậy?" Lộc Hàm tắm xong bước ra ngoài, một bên lau lau mái tóc ướt sũng, một bên nghi hoặc nhìn Trương Nghệ Hưng hóa JPG.


"Lộc Lộc!"


Âm thanh này. . . Chẳng lẽ là. . .


Lộc Hàm khóc thảm. Ai nói cho ta biết đây không phải sự thật đi!!!!

Trương Nghệ Hưng, chú mau đến cứu a a a a a! ! !


-Hết chương 7-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro