Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta nhất định phải giết Ngô Thế Huân T^T. . . Đây là ý niệm duy nhất trong đầu của Lộc Hàm trước khi bất tỉnh.


Ta nhất định phải giết Lộc Hàm T^T. . . Đây là suy nghĩ duy nhất tồn tại trong tâm trí của Trương Nghệ Hưng.


. . . . . . . . .


"A. . ." Lộc Hàm dịu dịu mắt, duỗi thân người, không ngờ. . . dưới thân truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.


Ngô. . . Thế. . . Huân! ! ! Ngươi là chính là cầm thú, là hỗn đản a a a a! Đcm, thú vật còn có tự chủ của thú vật, vậy này hay đồ này có được hay không.


Ngươi thực sự là chủ tịch công ty? Công ty này sớm muộn gì cũng tan thành mây khói vì cái thói không biết tự chủ của ngươi a a a! ! !


Trừng mắt liếc nhìn bàn tay Ngô Thế Huân, đang ngủ say, vắt qua eo.


Sau đó, Lộc Hàm liếc mắt quan sát khắp bốn phía.


. . . Đợi đã! Nơi này có phải là công ty?


Nơi này. . . vì cái gì lại cảm thấy rất quen thuộc?


Lộc Hàm bỗng nhiên cảm giác sau lưng chính là rừng cây rậm rạp, u ám.


"Bảo bối, anh tỉnh rồi sao?" Âm thanh Ngô Thế Huân hết sức ôn nhu, bàn tay chậm rãi trượt xuống thắt lưng mảnh khảnh của Lộc Hàm.


Nhìn ngắm tên tiểu tử này có thể hôn mê bất tỉnh a. . . Lộc Hàm âm thầm gào khóc. Xin hỏi, ta hiện tại cho tên tiểu tử này một cước có phạm pháp không? T^T


"Mau bỏ cái tay của cậu ra!" Lộc Hàm lấy lại được tinh thần, cố ra vẻ tức giận.


"Không!" Ngô Thế Huân càng gia tăng lực siết chặt lấy thắt lưng Lộc Hàm.


. . . "Thật sự không bỏ sao?" Lộc Hàm đưa lưng về phía Thế Huân, khiến Thế Huân không thể nhìn ra sắc mặt u ám của Lộc Hàm.


Ngô Thế Huân lắc lắc đầu, cắn lên vành tai Lộc Hàm. "Cả đời không buông!"


Lộc Hàm trực tiếp hướng phía sau đạp một cước, Ngô Thế Huân lập tức chịu đòn đau ôm lấy phần dưới của mình. . .


"Lộc Hàm a, đây là cả tính mạng của em đó!" Ngô Thế Huân xịu mặt. Bảo bối, anh xuống tay tay như vậy là không ngoan a! Em nếu có cái gì không hay xảy ra còn có thể cho anh thỏa mãn sao?!


". . . Ai nói cậu cho tôi nằm dưới kia." Lộc Hàm ném cho Thế Huân ánh nhìn sắc như gươm đao. Đcm, ngươi nghĩ rằng ta cam chịu mãi sao? Chẳng lẽ các ngươi đều không nhìn thấy được khí phách đàn ông tinh khiết ẩn giấu trong nội tâm ta sao?


Ngô Thế Huân ngẩn người. Như vậy có nghĩa là Lộc Hàm thành công sẽ chịu ở lại đây cùng ta sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Thế Huân cảm thấy rất kiêu hãnh, cười lớn. "Ha ha ha ha, nói vậy là bảo bối thừa nhận mối quan hệ của chúng ta?"


". . ." Xin hỏi người ở trước mặt ta thực sự là động vật bậc cao, có được phẩm chất quý giá sao?


"Tôi nói cho cậu, tôi là thẳng! Đừng làm loạn nữa!" Lộc Hàm tức giận, vẫy vẫy tay ý bảo Thế Huân lại đây nâng lấy tay Lộc Hàm dìu đứng dậy, hờ hững quay mặt không nhìn vào Ngô Thế Huân. "Tôi với cậu chính là ngoài ý muốn! Hiện tại như vậy là quá đủ rồi! Cho nên, đừng đi tìm tôi nữa?" Khoan đã, những lời nói này chẳng khác gì đám con gái trước khi chia tay a a a T^T


Ngô Thế Huân không giận, mím chặt môi, cố gắng không cười ra tiếng. Lộc Hàm xấu hổ, ta nói chuyện tử tế như vậy có gì đáng cười? Đáng chê cười thế sao? T^T

"Cậu cười cái gì mà cười!" Lộc Hàm tức giận, đứng phắt lên quát.


"Bảo bối. . . Em cho anh em cái này!" Ngô Thế Huân vừa cười vừa đi tới ngăn kéo tủ. Lộc Hàm mặt đen như đít nồi nhìn Thế Huân, rốt cuộc là tìm cái gì?


Ngươi tìm ra cái gì cũng không thể làm ta lung lay được!


Kết quả. . . Ngô Thế Huân thắng!


Lộc Hàm âm thầm khóc, mấy cái này ngươi cư nhiên có T^T


Trước mặt Lộc Hàm là một thỏa thuận sống chết!


Bên A: Ngô Thế Huân. Bên B: Lộc Hàm


Kể từ hôm nay, bên B bắt đầu thuộc về bên A.


1, Bên B không thể cùng bất kỳ ai cả trai lẫn gái có hành động thân mật!

2, Bên B không thể cùng bất kỳ ai hôn hít!

3, Bên B nếu cùng người khác đi ra ngoài, nhất định phải có sự cho phép của bên A.

. . .

100, Bên B tuyệt đối phải yêu bên A!


Thời hạn: Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa. . .


Lộc Hàm cho đến khi xem không bỏ sót một chữ nào trên tờ giấy thỏa thuận, khóe miệng hơi giật giật. Cướp hết quyền riêng tư của ta như vậy, nếu ta ký thì có khác gì thằng ngu đâu!


Chính là, nụ cười gian trá của Ngô Thế Huân vang lên, tay Ngô Thế Huân chỉ về một hướng. . . Lộc Hàm bỗng nhiên cảm giác được một trận đau đầu chóng mặt, đcm, vì cái gì dấu vân tay của ta ở trên giấy. . .


Đồ hỗn đản! Lộc Hàm méo mặt, muốn khóc mà không thể khóc! "Này không công bằng a a a cậu khi dễ tôi a a!"


"Yên tâm đi bảo bối, em đã giúp anh chuẩn bị rồi a." Ngô Thế Huân cười hì hì, lấy ra một bản thỏa thuận khác.


Lộc Hàm xem xong, không chút suy nghĩ liền ký.


Thỏa thuận như sau:

Bên A: Ngô Thế Huân. Bên B: Lộc Hàm.

1, Bên A hoàn toàn phục tùng mọi yêu cầu của bên A, nói một là một nói hai là hai!

2, Bên A mãi mãi không bao giờ cùng ai khác đi ra ngoài, nhất định phải được bên B đồng ý!

3, Bên B nói gì đều là chân lý! Bên A vô điều kiện tuân thủ.

4, Bên A vĩnh viễn không cùng người khác làm abcxyz

. . .

100, Bên A cả đời yêu bên B.


Đcm, thỏa thuận tốt như vậy không ký là kẻ ngu a!


Lộc Hàm không thấy vào lúc anh ký tên lên tờ giấy, Ngô Thế Huân nhoẻn miệng cười xảo trá.


Lộc Hàm, anh đời đời kiếp kiếp không thể trốn thoát khỏi tay em, ha ha ha ~


-Hết chương 6-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro