Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mau đi ra ngoài!" Ngô Thế Huân khoát tay áo, đám vệ sĩ lập tức lui xuống.

. . . . Lộc Hàm âm thầm chửi thề một câu. Có tiền, cmn, giỏi ghê!


"Cậu, đứng, đứng lại đấy!" Lộc Hàm rụt lui thân mình, cố tạo khoảng cách an toàn.


Chết tiệt! Dựa vào gần như vậy để làm gì à?!!


"Bảo bối, thật sự không ngoan đâu a." Ngô Thế Huân cắn lên vành tai Lộc Hàm, cằm đặt trên trán Lộc Hàm, hai tay vòng qua ôm lấy thắt lưng Lộc Hàm, làm cho anh không thể động đậy.


. . . . . Xin hỏi, hiện tại ta giết hắn không có vấn đề gì đi! T^T


Lộc Hàm nhíu nhíu chân mày. "Mau buông!" Thanh âm lạnh lẽo.


Haha ha ha, tiểu dạng a, ngươi bị ta dọa sợ chết khiếp rồi có phải không?

Thấy Ngô Thế Huân ngẩn người, Lộc Hàm càng xúc động. Không nghĩ tới sát khí của ta lại cường đại đến vậy! Ha ha ha ha. . .


Đột nhiên, Ngô Thế Huân vội vã ôm chặt Lộc Hàm.


"Ha ha ha ha, bảo bối làm sao vậy? Không vui sao? Thế Huân làm gì sai sao, anh giận Thế Huân sao?"


Đcm. . . Ngươi đừng tỏ vẻ là đứa nhỏ đáng thương được không? Chẳng giống một chút nào hết! Hừ, ta tuyệt đối không để ngươi lừa đâu!


Lộc Hàm dùng hết sức lực đẩy Thế Huân ra, bất quá, vết thương trên tay vẫn chưa khỏi hẳn, hoàn toàn không đủ khí lực. Lộc Hàm chảy dài hai hàng lệ.


"Tôi, tôi không thích. . . Buô. . ." Còn chưa nói hết câu, bờ môi đã bị Thế Huân hung hăng ngậm chặt.


A, cho dù ngươi mạnh mẽ hôn ta cũng đừng đưa đầu lưỡi ra liếm liếm! A, liếm cũng được, nhưng không được cắn!


Lộc Hàm vừa định mở miệng nói, Ngô Thế Huân liền nhanh nhẹn đưa đầu lưỡi hư hòng luồn vào vòm miệng thơm tho của Lộc Hàm, cùng đầu lưỡi Lộc Hàm chơi trò đuổi bắt.


Lộc Hàm vội vã nắm chặt bàn tay nhỏ bé đấm bùm bụp lên ngực Thế Huân, nhưng mãi vẫn chẳng xi nhê cùng với kỹ thuật hôn thành thạo điêu luyện của Thế Huân cuối cùng đành chấp nhận buông xuôi, sa vào nụ hôn ngọt ngào triền miên của Ngô Thế Huân.


"Ha hà, cậu, cậu. . . làm gì à!" Lộc Hàm vừa trải qua một thế kỉ hôn, mặt trở nên ửng hồng, đáng yêu vô cùng, khiến cho Thế Huân thật muốn đặt ở trên tường, dây dưa đến nghìn vạn lần.


"Hôn anh a" Ngô Thế Huân không biết, nụ cười của hắn trong mắt Lộc Hàm có biết bao nhiêu chán ghét.


"Bảo bối, anh rốt cuộc làm sao vậy?" Ngô Thế Huân lại một phen đem Lộc Hàm khóa chặt trong lồng ngực. Vì cái gì bảo bối có thể thay đổi nhiều như vậy? Rõ ràng lúc trước đáng yêu không khác gì đứa nhỏ. . . . Rốt cuộc vì sao lại nổi giận?


"Tránh ra! Tôi bảo cậu tránh ra! Cậu nghe không hiểu tiếng Hàn sao?" Lộc Hàm lạnh lùng đẩy Thế Huân ra. Đcm, nếu tay ta không bị thương, xem ta xử ngươi như thế nào?


". . .  Lộc Hàm! Anh rốt cuộc giận cái gì?!" Ngô Thế Huân rít lên, hắn thật sự cũng bị vật nhỏ này hành cho phát điên rồi! Rõ ràng lúc đó bảo bối thực cũng hưởng thụ a, rõ ràng còn nói 'muốn' với hắn a! Rốt cuộc vì sao lại giận dữ như vậy?


"Tôi giận, tôi tức! Vô duyên vô cớ bị người xa lạ dùng dược sau đó vô duyên vô cớ bị đè ép! Cậu có hiểu hay không? Tôi có lòng tự trọng của đàn ông, không phải là loại đàn bà không ra gì!" Lộc Hàm nạt nộ một hồi, bỗng nhiên nhận ra đây là địa bàn của đối phương. . . Sau đó rụt cổ, không dám nhìn vào mắt Thế Huân.


Xong xong rồi, ta vừa mới chửi hắn, hắn có thể hay không đem ta ném cho chó a? Ô ô, mama baba a, con xin lỗi hai người, không thể báo hiếu với hai người a a a a . . . .


Ngô Thế Huân thiếu chút nữa cười ra tiếng, rất đáng yêu a! Lúc đầu, hắn quả thực bị Lộc Hàm dọa cho sợ, lúc sau có ý định muốn rời đi, bây giờ thấy Lộc Hàm lo lắng rụt cổ, lại cảm thấy bản thân như con rô bốt bị chỉnh đổi liên tục, thực là bảo bối bức hắn đến phát điên rồi!


"A a, Lộc Hàm của chúng ta đáng yêu muốn chết a!" Ngô Thế Huân hôn lên trán Lộc Hàm. "Như vậy có nghĩa là vì em dùng dược với anh nên anh mới giận sao?"

Bởi vì Ngô Thế Huân nhẹ nhàng hôn, Lộc Hàm nhất thời không phản ứng, vô thức gật gật đầu.


"Thực xin lỗi, bởi vì, em sợ lần đầu tiên. . . anh sẽ đau. . ." Ngô Thế Huân gục đầu xuống, làm cho Lộc Hàm thấy không rõ vẻ mặt của hắn. "Em thật sự, thật sự, chỉ là vì lo lắng cho anh mà thôi. . ." Âm thanh mềm mại làm cho Lộc Hàm vốn hay động lòng có chút thương cảm hắn.


Đúng lúc Lộc Hàm định vươn tay vỗ vỗ lên vai Thế Huân, hắn đột nhiên rống lên một tiếng. "Nam nhân tội gì gây khó dễ nam nhân." Hơn nữa. . . nụ cười của hắn thực đáng đấm! Lộc Hàm chỉ còn duy nhất suy nghĩ đó.


"Lần này em sẽ không dùng dược!"


Thằng nhãi con Ngô Thế Huân, sai cmn trọng điểm rồi!


"Tôi nói rồi tôi là thẳng nam! Cho dù làm, cũng không chịu nằm dưới! Hơn nữa, chúng ta đâu có thân thiết a" Lộc Hàm đem tay khoát lên vai Thế Huân, nhẹ nhàng vuốt ve.


Ngô Thế Huân mấp máy hé miệng, cắn lên vành tai Lộc Hàm. Vốn thân thể nhạy cảm, Lộc Hàm cả người chấn động, chớp đôi mắt xinh đẹp nghi hoặc nhìn Thế Huân.


-Hết chương 5-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro