Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Không khí phòng họp căng thẳng, màn hình vẫn tối đen, giọng nói thi thoảng phát ra. Nơi đây, đối với quan chức và nhân viên của Lộc thị quả là địa ngục trần gian, lúc nào cũng lạnh ngắt, như thể chỉ cần ở lại đây một đêm thôi, hôm sau lập tức có người hóa thạch trong băng. 

 "Nếu theo ý kiến của các người, ta hợp tác với Võ thị- một tập đoàn mới thành lập, rủi ro xảy ra, ai sẽ chịu?"- một giọng nam vang lên, lập tức tất cả quan chức trong phòng lạnh cả sống lưng, âm thanh không lớn, nhưng đủ làm người ta phát run vì độ lạnh trong đó. 

 "Thưa tổng giám đốc..."- giám đốc hành chính lên tiếng- 

"Tiềm năng của Võ thị được đánh giá rất cao và có thể sẽ tăng lên rất nhiều trong tương lai. Chúng ta có thể hợp tác với họ trong kế hoạch mở rộng sắp tới." Phòng họp lại im lặng, màn hình vẫn tối đen, khiến cho người ta không khỏi nghĩ đang nói chuyện với thế giới âm bên kia, không khỏi giật mình. 

"Ngươi, biết hay không biết lĩnh vực của chúng ta và Võ thị không liên quan?"- loa gắn với bên kia lại phát tiếp, giọng nói lần này có vẻ cao hơn so với trước, nhưng cũng không khỏi làm mọi người run run. "Thưa..."- giọng một số người vừa vang lên. 

 "Kết thúc cuộc họp"- giọng  tổng giám đốc cất lên xong, lập tức ngắt tín hiệu. Hai năm nay, họ đã nhiều lần họp như vậy, nhưng vẫn chưa thể thích ứng được với giọng nói và thái độ lãnh khốc của vị  tổng giám đốc bí ẩn. Lộc Hàm cậu trên thương trường vô cùng bí ẩn. Kể cả chuyện cậu là con trai của Lộc gia cũng không ai biết. Mọi người chỉ biết cậu con trai  độc nhất vô nhị Xi Luhan của Lộc gia đang du học ở nước ngoài. Còn thân phận của cậu bây giờ chỉ đơn giản là Lộc Hàm- một cậu trai sống một mình. Và giàu có. Chỉ vậy thôi.

 Ngắt truyền tín hiệu, Lộc Hàm ngả người ra sau, hít một hơi thuốc, rồi nhả khói, khói thuốc lá tạo nên một khung cảnh ma mị rồi tan vào không khí. Ánh mắt nhìn lên tập tài liệu trên bàn, đôi môi nở nụ cười lạnh, khoát tay với trợ lí của mình. 

"Dương Nhậm Vũ, chuyện tôi giao cho anh..."- Lộc Hàm nghiêng đầu hỏi, hôm nay ccậu thấy hơi mệt mỏi và có phần căng thẳng, ở nhà thì cha mẹ mong cậu ra mắt báo giới, ông nội mong cậu mau lấy vợ , đến công ty thì cái vụ hợp tác với Võ thị làm cậu phát tức, gì chứ? Một cái tập đoàn bé con mới thành lập mà hi vọng được hợp tác với LH sao? Trên thương trường, một câu nói của Lộc Hàm- một  tổng giám đốc bí ẩn đã đi vào lịch sử: 

"Thà tôi lấy tiền rồi đốt đi còn hơn là hợp tác vớ vẩn để kiếm mấy đồng tiền không đáng." Quả uy lực khắp bốn phương, gây chấn động báo giới suốt một thời gian dài. Cách đây 2 năm, đúng lúc cậu lên chức đã từng có tin đồn  tổng giám đốc chính là Xi LuHan đang ở nước ngoài chỉ đạo từ xa, nhưng đã bị dập tắt ngay vì Lộc  gia cười ha hả thông báo cho đám báo giới cậu mới chỉ 20 tuổi, mọi nghi ngờ được dập tắt vì không ai nghĩ 20 tuổi đã chỉ đạo được một tập đoàn lớn. Nhưng sự thật thì lại đúng như vậy. Dương Nhậm Vũ đang sắp xếp tài liệu thì ngẩng đầu lên. 

 "Thưa tổng giám đốc, tôi đã chuẩn bị xong xuôi. Nhưng cậu chắc chứ?" 

 "Đương nhiên."- Lộc Hàm thản nhiên. Sống buông thả một lần cũng không có chết được. Hơn nữa đối với thông tin cậu nhận được, cũng chẳng hối tiếc. Khách sạn Thiên Định. 

 "Trời đất, tôi thật không thể hiểu nổi, các cậu định giở trò quái quỷ gì hả?"- một người đàn ông, không, một chàng trai 25 tuổi cầm chiếc điện thoại, giọng nói gay gắt nhưng khuôn mặt lại như nén cười. Mắt sáng, lông mày rậm kiên định. Khuôn mặt đúng chuẩn mực phong lưu đa tình lộ ra chút suất. Dáng người cao, bộ vest lịch lãm trên người càng tôn lên vẻ quyền quý. Ở bên kia đầu dây, tiếng nhạc xập xình át đi tiếng nói của đám nam nhân. Ở bên này, Ngô Thế Huân chỉ nghe thấy loáng thoáng: 

 "Phòng 2...8 nhé. Chúc vui."- tiếp đó là trận cười sảng khoái của đám nam nhân đó. Ngô Thế Huân  hơi nhíu mày, nhưng thôi, dù gì bọn họ cũng có ý tốt, không nên phụ lòng bạn tốt. 

"Xem nào, phòng 218." Ồ, phòng trên tầng cao nhất sao? Đám bạn rộng rãi thật đấy, trên đó là hai phòng tổng thống, vô cùng sang trọng. mọi khi anh hay ở khách sạn của tập đoàn mình, nay sang khách sạn của người khác, có vẻ không quen lắm. Vừa lên tầng cao nhất, bước ra khỏi thang máy đã có hai người áo đen đi ra đón.

 "Anh là...?"- một người lên tiếng. Ngô Thế Huân thấy có vẻ ngạc nhiên. Chẳng lẽ khách sạn của nhà khác lại khác nhà anh đến vậy sao? Nhưng anh cũng trả lời luôn. 

 "Tôi được gọi tới." Tức thì hai người áo đen cả kinh, nhìn nhanh Ngô Thế Huân từ trên xuống, rồi cất lời. 

"Mời anh đi vào bên trong, cậu ấy lát nữa sẽ tới."- rồi anh ta dẫn Ngô Thế Huân đi vào bên trong, mở cửa rồi lại đóng vào ngay. Trên mặt hiện lên chút kinh ngạc. Ngô Thế Huân  thầm đánh giá xung quanh, thầm nghĩ khách sạn riêng của nhà anh chắc tương đương nơi đây, cả căn phòng rất rộng rãi, lát đá cẩm thạch màu nâu đẹp mê người, giữa nhà, bên dưới sàn là một bể cá ngầm, có thể nhìn xuống xem đàn cá bơi lội, bộ sofa ở góc, đối diện là màn hình ti vi rộng lớn, bên trái còn có một cái cầu nhỏ bắc qua hồ có hòn non bộ, tới đó là bồn tắm trong nhà, rộng phải đến 10 người vẫn thừa chỗ, rồi bên kia có cả bể bơi. Phía bên phải là gian phòng ngủ, anh thầm nghĩ chuẩn bị trước vẫn hơn, đi vào nhà tắm, tắm xong mà cậu trai kia vẫn chưa xuất hiện, khoác áo tắm vào, lên giường nằm, anh tưởng tượng ra khuôn mặt cậu trai kia sẽ thế nào? Và lại nghĩ tới cái viễn cảnh cậu ta bám theo anh như những nam nhân khác, Ngô Thế Huân không khỏi nhíu mày, anh ghét phải dây dưa với bất kì cô gái hay chàng trai  nào, đối với Ngô Thế Huân anh, nữ nhân hay nam nhân chỉ là vật phẩm đáng bàn luận khi ở trên giường mà thôi. 

 Đang suy nghĩ, bên ngoài có tiếng cạch cửa. Xem ra người  kia đã xuất hiện. Hướng đôi mắt ra ngoài, trước cửa xuất hiện một cậu trai xinh đẹp,  mái tóc ngắn đen ôm sát gương mặt trắng nõn. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng thanh tú, mang trong đó cái lạnh thấu xương, đôi mắt đeo kính áp tròng xanh đậm. Đôi môi căng mọng như cánh anh đào  hơi mím một chút. Bộ vest sang trọng ôm gọn cơ thể hoàn mĩ,  làn da trắng sứ dưới ánh đèn như phát ra ánh sáng cổ áo sơ mi tùy tiện mở 2 cúc đầu lộ ra xương quai xanh quyễn rũ  . 

 "Anh đã tới?"- Lộc Hàm nói nhỏ, ném túi xách lên ghế sofa bên ngoài, cậu từ từ bò lên giường, dí sát mặt vào Ngô Thế Huân. Anh hơi nhíu mày, quả đám bạn của anh chọn người khéo thật, quả là một nam nhân xinh đẹp, tuy không có thân hình bốc lửa như nữ nhân nhưng lại thập phần quyễn rũ cùng ma mị . 

 "Ừ. tôi đợi em lâu rồi."- Ngô Thế Huân  vươn cổ định hôn lên mặt Lộc Hàm, nhưng cậu nhanh chóng tránh ra, rồi lại chủ động tới gần khuôn mặt Ngô Thế Huân. 

 "Tôi trước hết đi tắm."- nói rồi, cậu ngồi thẳng lên, đứng dậy ra ngoài. Ngô Thế Huân  có chút khó chịu, bình thường hắn rất ghét người khác hút thuốc lá, nhưng với con người  này có phần say mê? Lắc đầu cười, anh nhất định ăn sạch cậu.

  Mười lăm phút sau, Lộc Hàm trở lại, kính áp tròng được tháo, trên người cậu bây giờ chỉ quấn một chiếc khăn tắm, vây lấy cơ thể nõn nà và chỉ đủ che ngang mông, hai bắp đùi nhỏ thon nhưng chắc, đôi chân dài lại bò lên giường, cái đầu lắc lư chầm chậm trước mặt Ngô Thế Huân

"Em..."- không chịu nổi sự cám dỗ, Ngô Thế Huân nhanh chóng ôm lấy Lộc Hàm- "rất đẹp."

Ngô Thế Huân nhanh chóng đặt Lộc Hàm dưới thân, đoạt lấy tấm khăn duy nhất trên người cậu, lập tức trước mặt là cảnh xuân mê người, Khuôn ngực trắng nõn, 2 nụ hồng e lệ thẹn thùng, vòng eo không to cũng không quá nhỏ, mà thon gọn nối đến vòng mông trắng trẻo, căng đầy. Lỗ nhỏ hồng hào mềm mại vô cùng mê người . Cơ thể Ngô Thế Huân nóng rực nơi hạ thân, anh cởi phăng chiếc áo trên người đi, nơi kia sớm đã thức tỉnh từ lâu, sẵn sàng giao chiến.

Ngô Thế Huân cúi xuống hôn cánh môi đẹp đẽ kia, Lộc Hàm cũng nhiệt tình đáp lại, bàn tay không yên phận của anh trượt từ cổ xuống xương quai xanh, rồi hướng xuống ngực, tha hồ nắn bóp, vuốt ve hồng ngọc nóng bỏng. Lộc Hàm dưới thân khẽ rên rỉ vì kích thích đó.

"Ưm... a..."- tiếng rên kiều mị vang lên. Ngô Thế Huân dục vọng sục sôi, trượt bàn tay xuống giữ hai chân, tách hai chân Lộc Hàm ra, ngón tay đi thăm dò nơi tiểu động mẫn cảm, khẽ vuốt ve một lúc, Lộc Hàm dưới thân không ngừng rên rỉ, không chịu được kích tình, nơi đó không ngừng tiết ra ướt át.

"Xem này, em rất nhanh liền ra như vậy."- giọng Ngô Thế Huân khàn khàn đầy dục vọng, thấp thoáng ngửi được hương hoa trên người Lộc Hàm, thoang thoảng chứ không nồng như những người  khác.

Lộc Hàm không nói gì, cái cậu đang cảm nhận được bây giờ chỉ là kích tình đang dồn dập kéo đến.

Ngón tay Ngô Thế Huân càng thâm nhập sâu hơn, Lộc Hàm càng uốn cong người lên, quàng tay lên cổ Ngô Thế Huân, miệng không ngừng rên rỉ 

Chợt rút tay ra, trong người Lộc Hàm bỗng trống rỗng. Cậu mở to mắt, nhíu mày nhìn Ngô Thế Huân, Lộc Hàm thầm nghĩ: "Tên khốn này đang làm cái mẹ gì vậy? cậu trả tiền cho hắn là để hắn phục vụ chứ để hắn khi dễ cậu à?"

Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm biểu hiện như vậy thì thoáng vui sướng trong lòng, bản tính bá đạo nổi lên.

"Cầu anh đi..."

"Cầu cái gì?"- Lộc Hàm khó hiểu, tên này là đang cùng cậu đóng phim cấp ba sao? Cầu xin cái gì chứ?

"Cầu anh đi vào em, nghe chưa tiểu bảo bối."

Mặt Lộc Hàm giãn ra hết sức có thể, trở về trạng thái lạnh như ban đầu. Cậu bỏ tay xuống, ngồi dậy, lấy khăn tắm quấn quanh người. Lộc Hàm quay lại nhìn Ngô Thế Huân cười khẩy một cái rồi quay đi. Cậu trả tiền để anh ta phục vụ cậu chứ không phải để cậu tự biến mình thành vật dưới thân cầu xin hắn.

Ngô Thế Huân không khỏi giật mình, trước giờ, nam nhân dưới thân anh đều kiều mị cầu xin anh đi vào thỏa mãn họ, nhưng cậu trai này còn làm mặt lạnh rồi cười khẩy đứng dậy đi ra ngoài. Thế là thế nào? Rõ ràng bạn anh trả tiền cho cậu ta mà?

Đương nhiên anh sẽ không chịu để cậu đi dễ dàng như vậy, anh bật dậy ôm người Lộc Hàm ngã xuống giường, rất nhanh đặt cậu xuống dưới thân.

"Anh xin lỗi, người đẹp."- Ngô Thế Huân quan sát kĩ cậu trai trước mặt, cậu thật xinh đẹp, khuôn mặt trắng không tì vết, không hề có dấu hiệu của trang điểm, cái miệng nhỏ nhắn vẫn là nụ cười lạnh đến thấu xương.

Dù sao hắn cũng còn biết điều. Lộc Hàm thầm nghĩ. Cậu để Ngo Thế Huân dẫn dắt. Lần đầu tiên cậu trao cho một người lạ lẫm, người yêu chẳng phải, chồng càng không. Thật thối nát. Nhưng cậu không chú trọng chuyện hôn nhân. Dù sao Lộc Hàm cũng nhận biết rằng cuộc hôn nhân với cậu chỉ dựa trên cơ sở thị trường kinh doanh, không cần chú trọng.

Cảm giác xé rách đau đớn truyền từ hạ thể, rất đau. Nhưng Lộc Hàm chỉ nhíu mày, nhăn mặt, khẽ rên chứ không hề khóc như những  người khác.

"Tiểu bảo bối, rất đau sao?"- thấy Lộc Hàm nhăn mặt, Ngô Thế Huaan không khỏi xót xa, nhưng cũng thấy vui sướng vì anh là người đầu tiên của cậu trai tuyệt mĩ này.

Nhẹ nhàng gật đầu, Lộc Hàm vùi vào nụ hôn nồng nhiệt với Ngô Thế Huân. Môi lưỡi quấn quýt nhau đến thiếu oxi mới buông ra. ChânLộc Hàm quấn lấy lưng Ngô Thế Huân, anh lại cúi xuống hôn lên bầu nhũ hoa đang dựng lên vì kích tình nóng bỏng. Thân dưới chầm chậm ra vào nơi hoa huyệt, một tay thò xuống kích thích hoa huyệt tiết ra mật ngọt.

Khi Lộc Hàm dần dần quen, không còn đau như ban đầu mà lại có cảm giác tê dại dưới thân, cậu quấn chặt lấy Ngô Thế Huân.

"A... tôi sắp không được."- Tiểu mật động  co rút làm Ngô Thế Huân cũng một trận suýt phóng ra.

"Em đương nhiên được."- Ngô Thế Huân ra sức chuyển động thân dưới, khoái cảm kịch liệt trào tới.

"A..."- một lát sau, cả hai đã đạt tới cao trào, phía dưới dục tình liên tục trào ra.

Ngô Thế Huân nằm trên cơ thể mềm mại của Lộc Hàmkhông được bao lâu, ngọn lửa lại bùng lên mãnh liệt. Anh nhẹ nhàng nâng giai nhân dưới thân lên, cậu khẽ nhíu mày khi anh đi vào bên trong, nhưng cũng dần quen mà mơ màng rên lên, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, đôi tay ôm chặt cổ Ngô Thế Huân. Môi hai người quấn chặt lấy nhau.

"A... em thật giỏi, thật chặt."- Ngô Thế Huân khẽ nói. Lộc Hàm  chỉ ưm ưm rên lên theo nhịp của Cố Hạo Thần.

Sau khi đã thấm mệt, hai người nằm ôm nhau đi vào giấc ngủ. Lộc Hàm ngủ rất ngon, còn Ngô Thế Huân mãi mới có thể ngủ được.

Có phải cậu này rất lạ không? Không hề nói câu gì, chỉ lặng lẽ để anh dẫn dắt. Đây là lần đầu của cậu nên cậu không có kinh nghiệm sao? Nhưng khi anh muốn cậu cầu anh, tại sao cậu lại cười khinh khỉnh nhìn anh? Chẳng lẽ anh mới là kẻ cần cậu sao?

Trước giờ, những cô gái dưới thân anh luôn miệng cầu xin anh. Còn cậu trai này thật kì lạ. Anh vốn không thích dây dưa vớ vẩn, nhưng với cậu trai này, anh vẫn chưa thấy đủ.

Ngắm nhìn Lộc Hàm, Ngô Thế Huân thấy bình yên lạ. Hàng lông mi dài cong quyến rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn, môi hồng khẽ chu lên khi nãy bị anh cắn đến sưng đỏ, chạm khẽ vào đôi môi Lộc Hàm, Ngô Thế Huân có cảm giác rất ấm áp. Trước đây anh chưa từng đối với nam nhân nào ôn nhu như vậy. Cơ thể nóng bỏng áp sát vào người anh. Thân dưới rạo rực như có lửa, không muốn kinh động tới nam nhân xinh đẹp, Ngô Thế Huân cố gắng nhắm nghiền mắt lại ngủ.

Sáng hôm sau, Ngô Thế Huânchợt tỉnh dậy, quay lại đằng sau, nhìn  Lộc Hàmđang ngủ say, lông mày khẽ nhíu lại, ngũ quan cân đối, cơ thể đẹp đẽ lộ ra, không chút mỡ thừa, vô cùng săn chắc. Lộc Hàm đưa bàn tay nhỏ nhắn xoa lên khuôn mặt anh. Tiến tới hôn nhẹ lên khóe môi Ngô Thế Huân, môi cậu khẽ nở nụ cười ngọt ngào. Đang cười và ngắm Ngô Thế Huân, anh bất chợt mở mắt ra.

Nụ cười của Lộc Hàm dịu lại, cuối cùng lạnh tanh, như thể trước đó chưa hề có nụ hôn hay nụ cười nào.

"Đã tỉnh sao?"- Ngô Thế Huân mỉm cười nhìn Lộc Hàm , trước đó thấy cậu chủ động hôn mình, lại còn cười ngọt ngào, anh thấy vui, nhưng chỉ vài giây sau, Lộc Hàm thu hồi nụ cười thành khuôn mặt lạnh tanh,  Ngô Thế Huân có chút cảm thấy cậu rất thú vị.

"Ừm."- Lộc Hàm khẽ gật đầu.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ không hề chói, nhưng khi rọi vào làn da Lộc Hàm  , Ngô Thế Huân lại thấy vô cùng chói mắt. Cậu có làn da trắng nõn mịn màng, khiến anh không thể rời mắt. Cơ thể nõn nà thấp thoáng sau tấm chăn làm Ngô Thế Huân lại rạo rực, anh ngồi dậy rồi cúi xuống hôn lên hình xăm trên ngực Lộc Hàm. Anh ghen tị với nó, vì nó vĩnh viễn được trên cơ thể cậu.

"Ưm..."- khẽ cong người lên, phía dưới, Lộc Hàm  khẽ cựa quậy, càng làm tăng hứng thú củaNgô Thế Huân.

"Anh nghĩ anh muốn em lần nữa."- thầm cảm ơn mấy người bạn đã tìm cho anh một cậu trai thú vị, Ngô Thế Huân lại một lần nữa thâm nhập bên trong Lộc Hàm

Trong căn phòng tổng thống, hơi thở dồn dập, tiếng rên rỉ, tiếng gầm nhẹ như mãnh thú hợp lại, tạo nên một không gian mờ ám, đầy dục tình.

"Chúng ta đi tắm."- Ngô Thế Huân khẽ nâng Lộc Hàm dậy, bế trên tay hướng ra bồn tắm.

Vặn nước, dòng nước ấm áp lân la trên cơ thể hai người, Lộc Hàm ngại ngùng không nhìn Ngô Thế Huân. Cơ thể anh quá hoàn hảo. Anh vì thấy cậu ngượng ngùng, hứng thú với cậu lại tăng lên.

"Bảo bối, chúng ta ở đây được không?"- Ngô Thế Huân nhỏ giọng, hơi thở nam tính phả lên mặt Lộc Hàm, cậu không nói gì, chỉ vươn tới liếm một nhát lên môi Ngô Thế Huân 

 Thấy Lộc Hàm tỏ ý đồng ý, Ngô Thế Huân điều chỉnh cậu quay lưng lại, dùng ngón tay khơi mào dục vọng trong cậu, một ngón, hai ngón, tới ba ngón, khi thấy nơi đó hút chặt tay anh, không ngừng tiết ra xuân thủy, Lộc Hàm khẽ run lên.


Thấy vậy, anh nhanh chóng rút tay ra. Khi Lộc Hàm không hiểu sao thì Ngô Thế Huân  đã nhét sâu vật sớm cương cứng vào bên trong cậu, nhẹ nhàng dao động.

"A..."- chỉ còn lại tiếng rên rỉ kiều mị của Lộc Hàm. Cậu chưa bao giờ trải qua kích tình mạnh như vậy, thầm trấn tĩnh chính mình. Cậu cũng chủ động vặn vẹo thân mình để Ngô Thế Huân dễ dàng thâm nhập sâu hơn.

"Em thật giỏi, vật nhỏ..."- đưa ngón tay trêu đùa nơi bọn họ giao nhau- "xem này, em rất ướt như vậy, muốn anh đến vậy sao?"

Bàn tay kia Ngô Thế Huân hướng lên phía trước, xoa bóp bầu vú săn chắc . Anh trêu đùa nụ hoa trên đó làm Lộc Hàm không ngừng rên rỉ.

Ngô Thế Huân nhanh chóng ra vào nước rút trong cơ thể Lộc Hàm, cậu càng co bóp dữ dội. Chỉ vậy vài lần, hai người lập tức tới cao trào, cùng hưởng thụ trong bồn tắm.

"Tôi ra ngoài gọi điện thoại."- Lộc Hàm từ từ đứng dậy, với khăn tắm quấn quanh ngực, bước ra.

Ngô Thế Huân ngắm nhìn Lộc Hàm, cậu khiến anh không thể rời mắt. Ngả đầu ra sau, bỗng anh thấy buồn ngủ ghê gớm, khẽ nhắm mắt lại một lát.

Lộc Hàm lấy đồ trong tủ ra mặc, chuẩn bị xong hết, cậu cầm một chiếc áo choàng bông hướng tới phòng tắm. Ngô Thế Huân đang nằm trong đó, mắt nhắm nghiền.

"Thuốc ngủ thật công hiệu."- Lộc Hàm lầm bầm, đêm qua cậu đã pha một li trà, Ngô Thế Huân đã sớm uống, thuốc ngủ sẽ phát tác sau 8 tiếng. chỉ có cách đó, cậu mới dễ dàng đi mà không để lộ thân phận.

Lộc Hàm rút hết nước trong bồn tắm, khẽ nâng Ngô Thế Huân dậy, khoác tạm cho anh chiếc áo.

Cầm túi xách ra ngoài, đã có ba vệ sĩ áo đen, hai người hôm qua đứng ở đó.

"Chào Lộc tổng."- ba người cúi xuống chào Lộc Hàm, trước giờ, họ đều rất biết lễ nghi.

"Được."- Lộc Hàm chỉ vào bên trong- "đưa anh ta vào giường, khi nào tỉnh, đưa anh ta xuống dưới."

Hai người vội vã đi vào, còn lại một người, đứng đó run rẩy nhìn Lộc Hàm

"Chuyện gì sao?"- cậu bất ngờ vì hành động của anh ta.

Người này run rẩy, nhìn Lộc Hàm không chớp mắt, trán đổ mồ hôi lạnh.

"Thưa Lộc tổng, thật ra, hôm qua người con trai kia gọi điện báo là cậu ta không thể tới được, nhà cậu ta có chuyện đột xuất."

 Lộc Hàm  khẽ giật mình.

"Vậy người trong kia?"- cậu thấy khuôn mặt Ngô Thế Huân khá quen nhưng lại không nhớ ra là ai.

Người này run rẩy, rõ ràng có máy lạnh nhưng sao hắn không ngừng chảy mồ hôi.

"Tôi không rõ, có thể anh ta đi nhầm, hoặc thế nào đó."

Lộc Hàm giọng lạnh tanh.

"Tìm hiểu thân thế. Không được tiết lộ về tôi dù anh ta có hỏi."

"Vâng, vâng."- người này sau khi Lộc Hàm đi thì như thoát được cả gánh nặng trong lòng. Vội thở hắt ra. Mỗi lần đứng cạnh Lộc Hàm luôn làm cho mọi người cảm thấy như đang đứng trước vành móng ngựa bằng băng lạnh ngắt.

Thật đáng sợ.

Tới Lộc thị,  Lộc Hàm  đi lên bằng thang máy riêng dưới gara, không ai có thể nhìn thấy. Cậu đã quen với việc này, trở thành nhân vật bí ẩn trong mắt mọi người. Cậu làm vậy một phần cũng vì Lộc thị, 20 tuổi tiếp nhận quản lí công ty nếu để lộ ra ngoài sẽ gây sức ép lớn lên danh tiếng của công ty

Bên cạnh cậu luôn là Dương Nhậm Vũ, anh là thư kí kiêm trợ lí của cậu, mỗi cuộc họp luôn là anh xuất hiện.

Lộc Hàm có nhiều người theo đuổi, những anh chàng trong công ty liên tục gửi hoa, thư cùng quà cho cậu. Lộc Hàm chỉ nhận hoa, còn thư và quà thì gửi về chính chủ. Nhận hoa chỉ là một phần theo phép lịch sự, sau đó, cậu chỉ nhắm vào đúng một nơi: "thùng rác" khiến Dương Nhậm Vũ thỉnh thoảng nói cậu quá vô tâm. Cậu chỉ mỉm cười.

Cậu quyết định điều hành tập đoàn được năm năm sẽ ra mắt báo giới. Nhưng giờ, ông nội muốn cậu kết hôn, chẳng hóa ra muốn cậu mở họp báo và tiết lộ thân phận sao?

Nhưng cậu đã khéo léo nơi thời gian, và ông nội cho cậu thời hạn một năm.

Một năm để tự tìm người thích hợp, nếu không tìm được, hôn nhân của Lộc Hàm sẽ theo sự sắp xếp của gia đình.

Một ngày làm việc hơi có chút căng thẳng, cậu nghĩ đến người triền miên trên giường hôm qua. Anh ta là ai?

Lại nói tới Ngô Thế Huân  , vừa tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường, nam nhân kia thì không thấy đâu, anh còn chưa trả tiền cho cậu mà.


Nhăn mặt ngồi dậy, phía dưới đệm là vệt máu đỏ tươi cùng dấu vết hoan ái của Lộc Hàm và anh đêm qua. Trên bàn là một chiếc hộp rất to, bên trong có một bộ vest đầy đủ carvat, sơ mi, quần áo, nhìn thấy đúng cỡ của anh. Trên đó kẹp một mảnh giấy.

"Cảm ơn anh, hi vọng sẽ ... gặp lại."

Cậu để lửng dấu ba chấm. Ngô Thế Huân nhíu mày suy nghĩ. Cậu trai này thật quá thú vị đi, trước khi đi còn tặng anh bộ âu phục. Anh rút trong túi áo ra chiếc bút, điền một chữ vào chỗ chấm lửng.

Đi ra bên ngoài, hai vệ sĩ áo đen hôm qua cúi chào Ngô Thế Huân, còn đưa anh xuống tận nhà xe.

Ngô Thế Huân băn khoăn, chẳng lẽ khách sạn này có lệ phòng tổng thống phải có người canh giữ sao? Nhưng phòng tổng thống thường chỉ để cho chủ khách sạn ở thôi chứ? Hay trong khách sạn này có hai phòng tổng thống? nếu vậy thì thật khổ cho lũ bạn của anh rồi.

Tới công ty, mọi người một câu Ngô  tổng hai câu Ngô tổng. các cô gái xung quanh liếc mắt đưa tình liên tục, Ngô Thế Huân chỉ mặc kệ quay đi. Anh là con rùa vàng trong mắt bao cô gái, anh luôn lạnh lùng như vậy. Mọi người muốn nhìn thấy nụ cười trong anh, chắc phải tốn không ít công sức mà vẫn không thể làm được.

"Ngô Thế Huân, thế nào? Đêm qua vui chứ?"- Bạch Hiền – trợ lí, cũng là bạn tốt của Ngô Thế Huân vui vẻ hỏi. Anh ta không biết rằng do âm thanh quá ồn ào nên sự nhầm lẫn tai hại đã nổ ra.

 Ngô Thế Huân lẳng lặng nhấp một ngụm cà phê, nhìn Bạch Hiền mang theo ý cười.

"Rất tốt, cậu rất biết lựa chọn, rất biết đầu tư. Cậu ấy quả thực rất tuyệt."

Nghe Ngô Thế Huân khen, Bạch Hiền cũng không nói gì nhiều, chỉ đập lưng Ngô Thế Huân

"Rất tốt, rất tốt."

Ngô Thế Huânngồi trên ghế da, nhớ tới Lộc Hàm, anh còn chưa biết tên cậu là gì, nhưng anh có linh cảm, bọn họ chắc chắn sẽ gặp lại.

Bạch Hiền chợt dừng lại một lát, lấy trong cặp ra một tập tài liệu.

"Huân, cậu xem đi, đây là mấy bản kế hoạch và hợp đồng theo ý cậu, tôi đã chuẩn bị xong. Nhưng cậu chắc chứ? Vì nghe nói  tổng giám đốc bí ẩn của Lộc thị rất khó chiều, cô ta sẵn sàng quăng tiền đi chứ không thèm thu lại mấy đồng tiền không đáng đâu. Tập đoàn Võ thị đề ra mức giá rất cao, bình thường nếu chỉ hợp tác theo kiểu một chút, Lộc thị chỉ nhận được 20% vì hợp tác không đáng kể, nhưng đằng này, Võ thị lại trả cho Lộc thị 50%, theo kiểu hợp tác song phương ấy. Lãi nhiều như thế mà Lộc thị còn không đồng ý."- Bạch Hiền khó chịu kể lể- "tuy một phần là do Võ thị mới thành lập, nhưng nghe nói cậu ta không thích lũ ngựa non háu đá. Nếu hợp tác không thành công, chẳng phải Lộc thị phí công vô ích hay sao?"

Ngô Thế Huân gật đầu, cầm mấy bản kế hoạch lên.

"Tôi biết, nhưng Hiền, cậu nên nghĩ cho kĩ. Chúng ta là Ngô thị, thành lập cũng cùng thời với Lộc thị, chúng ta và Lộc thị tuy tương đương nhau là bất động sản và đa lĩnh vực nhưng mới chỉ hợp tác giữa các công ty con với nhau, cũng có thể coi là có hợp tác. Hơn nữa, dự án của chúng ta yêu cầu hợp tác song phương, hai bên cùng có lợi. Lại là dự án lớn, thu nhập cũng cao, hai tập đoàn Ngô thị và Lộc thị gặp nhau chẳng phải trở thành cá gặp nước sao? Chẳng những đem về lợi nhuận cao mà còn tăng cổ phần cổ phiếu."- Ngô Thế Huân vỗ vai Bạch Hiền- "yên tâm, tôi đã nghĩ kĩ rồi. Vả lại, tôi rất tốt chuyện đàm phán. Lần này tôi sẽ đích thân đi. Dự án nhỏ thì có thể Lộc tổng chỉ đứng sau chỉ đạo, còn đây là dự án lớn, chắc chắn cậu ấy sẽ tiếp chuyện chúng ta."

Nghe danh nữ tổng giám đốc Lộc thịđã lâu,  Ngô Thế Huânkhông khỏi tò mò. Một tổng được bao trong bức màn tối đen liệu bao giờ xuất hiện? Kể cả những người trong Lộc thị cũng khó mà gặp được, những quan chức cấp cao trong tập đoàn cũng chỉ may mắn được nói chuyện với tổng giám đốc qua màn hình tối đen.

"Huân, tôi nghe nói không khí trong phòng họp và đàm phán bên đó không khác gì ngục Diêm La đâu."- Bạch Hiền khẽ rùng mình- "nghe nói bên đó có cô giám đốc nhân sự do quá sợ hãi vì độ lạnh trong giọng nói của Lộc tổng ở đó mà ngất cả ra đấy. Vị tổng giám đốc kia quả rất đáng sợ và bí ẩn, chả ai nhìn được cậu ta dù chỉ là một ngón tay."

Ngo Thế Huân  giương mi, đứng dậy đi ra chỗ cửa kính nhìn xuống dưới. Hôm nay thật rất đông, anh nhớ lại nam nhân đêm qua, có phần lành lạnh giống với  tổng giám đốc kia. Rồi anh lại lắc đầu kêu thầm không thể. Vị tổng giám đốc kia quá kín tiếng, chắc chắn không thể sống buông thả như cậu trai kia.

"Tôi đã quyết, lịch đã hẹn từ tuần trước, sáng mai chúng ta sẽ tới đó."

Không làm cách nào khuyên nổi Ngô Thế Huân    . Bạch Hiền cũng đi ra ngoài luôn. Ngày mai sẽ vô cùng khó khăn đây.  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro