Chap 2:Cuộc Đàm Phán Và Điều Kiện Kỳ Lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Lộc tổng, người của Ngô thị đã tới. Đích thân Ngô tổng bên đó sẽ đàm phán."- Dương Nhậm Vũ nói với Lộc Hàm. Anh điều chỉnh máy tính kết nối với Camera trong phòng đàm phán để Lộc Hàm có thể bao quát toàn bộ.

Bên kia phòng họp mở ra, một nhân viên chỉ chỗ cho Ngô Thế Huân và Bạch Hiền

"Mời Ngô tổng... Mời trợ lí Bạch."

Bên này Lộc Hàm bất chợt nhìn vào màn hình. Hai mắt mở to.

Là anh ta?

Người dây dưa với cậu đêm qua là Ngô Thế Huân? Hôm nay anh ta mặc bộ vest Armani đen, sơ mi bên trong màu trắng tăng sự tuấn lãng.

Bình tĩnh, anh ta không thể biết cậu được, cứ như cũ mà làm thôi.

Chỉ có một điều Lộc Hàm chắc chắn, anh ta đi nhầm phòng chứ không hề cố ý.

Có lẽ mục đích của anh ta tới khách sạn nhà cậu cũng giống cậu thôi, lúc đó không hề để ý đã lên nhầm, vì có hai phòng tổng thống, phòng kia mới là dành cho khách. Triệu Mạn Di đã nghe vệ sĩ nói ở phòng tổng thống phía dưới có một cô gái ở đó qua đêm và sáng bỏ đi với vẻ giận dữ.

Xem ra ai kia đắc tội nữ nhân vì nhầm rồi.

"Thưa Ngô tổng của tập đoàn Ngô thị cùng mọi người, hôm nay Lộc tổng của chúng tôi đã xếp lịch cho các vị tới để đàm phán hợp tác song phương dự án xây dựng khu giải trí cấp cao cùng sân golf và khu nghỉ dưỡng. Đây là một dự án rất lớn từ trước tới nay chúng ta từng hợp tác với nhau, nếu cuộc đàm phán thành công, đôi bên có lợi. Nhưng nếu thành công mà hợp tác không thành, các vị sẽ phải bồi thường 30% phí tổn thất, 20% phí dịch vụ chúng tôi tuy không cân nhắc nhưng sẽ thay vào đó là 10% cổ phần của Ngô thị. Vì Ngô thị là bên đưa ra đề nghị hợp tác. Các vị đã cân nhắc kĩ chưa?"- Dương Nhậm Vũ nói bên kia đầu dây.

Lộc Hàm châm một điếu thuốc. Trước giờ, rất ít tập đoàn chịu được sự khắc nghiệt của luật đền bù thiệt hại của Lộc Thị , nhưng cũng vì vậy mà họ phải dốc hết sức làm việc, và cuối cùng đem lại lợi nhuận rất cao cho đôi bên. Cái khó của họ chính là phải đàm phán thành công với Lộc Thị, chịu được sức ép trong cuộc đàm phán, chế ngự được cái lạnh bên người khi tiếp chuyện với Lộc tổng- một nam nhân bí ẩn.

"Chúng tôi đã cân nhắc kĩ."- Ngô Thế Huân gật đầu kiên quyết. Anh muốn thử tiếp chuyện với vị tổng giám đốc đặc biệt kia xem sao.

"Vậy được, bây giờ Lộc tổng sẽ tiếp chuyện các vị."

Lập tức xung quanh có một trận xôn xao từ các giám đốc cùng các quản lý bộ phận.

"Bắt đầu rồi..."

"Yên tâm, tôi đã uống thuốc trợ tim..."

"Tôi đã uống thuốc ổn định thần kinh rồi..."

"Tôi mang theo găng tay giữ ấm..."

"Này, kể chuyện cười đi, kể nhỏ nhỏ thôi..."

"Ngày xưa có một con ma... á... sao đánh tôi?"

"..."

Ngô Thế Huân chỉ biết cười khổ, Bạch Hiền bên cạnh khẽ run lên vì sợ. Anh cảm thấy có chút cỗ không khí u ám. Liệu vị Lộc Tổng kia có uy lực gì khiến người khác khiếp sợ?

"Chào các vị."- một âm thanh lãnh khốc vang lên, làm không khí phòng họp càng căng thẳng. Lộc Hàm ngồi tựa trên ghế, hít một hơi thuốc rồi phả ra.

Ngô Thế Huân nhìn lên màn hình đen có gắn camera ba chiều.

"Chào Lộc tổng. Tôi là Ngô Thế Huân - tổng giám đốc Ngô Thị thị."- giọng nói của anh nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng vẫn chứa trong đó cái lạnh lẽo vốn có trong người anh.

Mọi người thầm ai oán trong lòng, thêm một tảng băng nữa rồi.

"Tôi đã sớm biết."- Lộc Hàm cười lạnh, cậu sẽ xem Ngô Thế Huân chịu được bao lâu- "Quý tập đoàn Ngô thị đã mở lời, tôi đã xem qua bản kế hoạch của các vị. Sau khi hợp tác, chuyện đôi bên cùng có lợi là lẽ đương nhiên, nhưng Ngô thị đã tìm tới Lộc Thị mưu cầu hợp tác, lợi nhuận chúng tôi nhận được, đương nhiên hơn. Để Ngô Thị thị phải thiệt thòi mất ba tháng, các vị nghĩ kĩ chưa?" Vì có luật tập đoàn được mời hợp tác sẽ được ưu đãi nhận lãi toàn phần trong vòng ba tháng, đây lại là dự án lớn, chắc chắn Ngô Thế Huân phải cố gắng lắm mới có được quyết định khó khăn này.

Ngô Thế Huân ngả người ra một chút, giọng nói này, sự bình thản rất cao, vị tổng giám đốc này quả có tài ăn nói, trước những cái lợi cũng không bao giờ tỏ ra mình cần.

Khi nhận được giấy hẹn, Bạch Hiền và Ngô Thế Huân đã vô cùng vui mừng, tổng giám đốc của Lộc thị không phải muốn gặp là được. Bản kế hoạch hợp tác phải thật hoàn chỉnh, thật mang lại lợi ích cao, thu nhập lớn và vững vàng mới có thể được tham gia đàm phán. Thế nên, trên thương trường thường lưu truyền, chỉ cần nhận được giấy hẹn của Lộc tổng đã thành công một nửa. Nhưng thực tế phũ phàng cho thấy, phải đấu được với Lộc tổng trên bàn đàm phán mới được cho là thiên tài.

"Tôi đã suy nghĩ kĩ, chuyện hợp tác với Lộc thị, chúng tôi đã rất cân nhắc. Ngoài Lộc thị, không còn một tập đoàn nào có thể đảm đương cùng chúng tôi trong dự án này."- Ngô Thế Huân lật bản kế hoạch- "Về chuyện lời lãi, đương nhiên theo luật. Thứ chúng tôi cần thật sự chính là sự ổn định trong hợp tác song phương và lợi nhuận về sau. Hơn nữa việc xuất vốn ra bên ngoài chúng tôi đã từng nghĩ tới, nhưng sự đảm bảo không cao, không thể liều lĩnh đặt cho người khác. Lộc thị là lựa chọn tốt nhất của chúng tôi để hướng tới hợp tác."

Mọi người trong phòng họp khóc thầm trong lòng. Không khí càng trở nên lạnh lẽo khi sau đó Lộc Hàm không nói thêm tiếng nào.

"Những lúc Lộc tổng im lặng, tốt nhất là nên im lặng theo, vì lúc này, cậu ấy đang suy nghĩ để đưa ra quyết định đấy."- vị giám đốc đầu hói nói nhỏ với Bạch Hiền. Bạch Hiền lại quay sang nháy với Ngô Thế Huân. Anh chỉ yên lặng hướng tới màn hình, chờ một quyết định.

"Cậu nghĩ cậu ấy có đồng ý không?"- Bạch Hiền hỏi Ngô Thế Huân, tay nắm chặt vạt áo. Đằng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Ngô Thế Huân thấy có vẻ không ổn, ngước nhìn xung quanh, ai nấy lau mồ hôi lạnh trên mặt. Mặt mũi tái mét. Anh chỉ lắc đầu cười khổ. Sao họ lại coi Lộc tổng như hung thần vậy?

Ở Ngô thị, anh đã bị coi là nhân vật đáng sợ rồi, bây giờ còn có cả Lộc tổng đáng sợ hơn. Ngô thị cũng không phải tập đoàn dễ hợp tác. Trên thương trường thực lực của cả hai tập đoàn là ngang nhau. Nhưng Ngô thị dễ hợp tác hơn một chút, vì đối phương còn thấy mặt tổng giám đốc mà ứng biến. Nhưng ở Lộc thị, điều làm bọn họ sợ là không khí căng thẳng cùng vị tổng giám đốc bí ẩn xuất quỷ nhập thần.

Suốt gần ba mươi phút vẫn không có tiếng động nào phát ra, có  thư kí bên Ngô thị mặt đã tái mét  vì sợ khiến Bạch Hiền phải phát run lên. Bên Lộc Thị cũng không khá hơn, mặc dù bọn họ chỉ tham gia xem đàm phán và ghi chép các thứ trong bản kế hoạch để phân ban hợp lý nhưng cũng chịu sức ép khủng khiếp, mặt liên tục đổ mồ hôi mặc dù có máy lạnh vù vù trên đầu.

Riêng Ngô Thế Huân vẫn bình thản, anh nhận thấy chẳng có gì phải căng thẳng cả. Lộc tổng dù sao cũng chỉ là một con người mà mọi người không biết đến thôi mà? Đâu tới nỗi phải sợ hãi?

Thế nhưng anh đã lầm. Suốt thời gian đó, Lộc Hàm chỉ ngồi nhìn anh trên camera, miệng cười lạnh, thỉnh thoảng lại rót rượu uống. cậu thầm nghĩ:

"Thứ quan trọng là xem xét sự can đảm của đối phương, dám làm dám chịu, dám chấp nhận mới là kẻ nên hợp tác. Còn những người chỉ trải qua một chút sợ hãi đã mềm nhũn, thực không đáng."

Quan sát hành động của từng người, Lộc Hàm rất hài lòng về Ngô Thế Huân. Cô đang suy nghĩ sẽ trả lời Ngô Thế Huân
Tròn đúng ba mươi phút, Lộc Hàm chậm rãi cất tiếng.

"Là chúng tôi chọn Ngô thị."- giọng nói lạnh lẽo, lãnh khốc lại vang lên.

Mọi người giật mình, có người thở hắt ra một tiếng rồi gục mặt xuống bàn. Người thì ôm mặt ngả ra sau mà thở phì phò như bị thiếu oxi.

Ngô Thế Huân nở nụ cười, cầm bản hợp đồng.

"Lộc tổng, rất vui vì sự hợp tác."- anh biết cậu không thừa nhận Ngô thị chọn Lộc thị, mà nói Lộc thị chọn Ngô thị, cho thấy sự bá đạo chiếm giữ của mình. Anh thầm nghĩ cậu chẳng phải rất thú vị sao?

"Bất quá..."- Lộc Hàmlại lên tiếng- "Tôi có một điều kiện nhỏ. Nếu hoàn thành, chúng ta lập tức kí hợp đồng."

Cậu tự nâng ly rượu kề miệng. Chẳng lẽ lại không thể trêu đùa tên tổng giám đốc đẹp trai kia một chút.

Bạch Hiền giật mình, mặt sợ hãi. Mọi người cũng không tránh khỏi hoảng hốt.

"Chẳng lẽ... cổ phần... trời ơi..."- có giọng nói nhỏ nhỏ vang lên.

Hiệp định cổ phần sẽ giúp Lộc thị có thêm 10% cổ phần vĩnh viễn của Ngô thị nếu hợp tác thành công, thay vào đó, Lộc Thị sẽ không nhận lời lãi trong ba tháng đầu.

Ngô Thế Huân cảm nhận được ở Lộc Hàm một cái gì đó vô cùng sắc bén. Anh nghĩ chắc chắn cậu không phải Luhan - Con trai của Lộc Nguyên Tùng, vì một cái đầu óc 22 tuổi chưa thể suy nghĩ được như vậy. Tuy thế, anh vẫn mỉm cười.

"Mời Lộc Tổng tổng."

Câu nói tiếp theo của Lộc Hàm khiến người người khiếp đảm, có người còn ngoáy lại lỗ tai để nghe lại.

"Bất quá, tôi muốn chúng ta giao đấu bi-a đi."- Lộc Hàm ngả người ra ghế cười, tiếng cười lanh lảnh của cậu khiến mọi người sững sờ.

"Tổng giám đốc cười sao?"

"Tôi bị điếc không nghe thấy gì cả."

"Tôi tổn thọ rồi, nhất định về hưu sớm."

Ngô Thế Huân đằng hắng nhỏ một chút rồi hướng lên màn hình.

"Lộc tổng, thật thú vị."

Mọi người đồng loạt đổ cái rầm. Thú vị? đó là từ tối kị không nên dùng với tổng giám đốc của bọn họ.

Xem ra Ngô tổng thực sự xong rồi.

Bây giờ mọi người chỉ nghe được tiếng cười duy nhất của đàn ông ở bên kia- Dương Nhậm Vũ. Anh thật không ngờ có người nói Lộc Hàm thú vị, anh che miệng, nhưng nhất thời không kiềm được mà cười lên, tuy không to nhưng đủ để mọi người nghe thấy.

"Dương Nhậm Vũ..."- Lộc Hàm nhắc nhở, chỉnh lại micro- "tám giờ sáng mai, câu lạc bộ LH. Một trận ứng định thời gian và số lần bắn. Đừng tới muộn."

Nói rồi ngắt tín hiệu.

Kết thúc cuộc họp, người bên Ngô thị không thể tin rằng hợp tác đã sớm được quyết định, và lại giao đấu thêm một trận bi- a.

Vừa ra khỏi phòng họp đã thấy những người ở Lộc thị thở phì phò. Cô giám đốc nhân sự cùng thư kí còn choáng váng, run rẩy lấy thuốc trong túi xách ra uống vội.

Nhìn mọi người như vậy không thoải mái, Ngô Thế Huân có chút cười trong lòng. Những người này quả thật rất nhát chết, nhưng nếu không phải anh là con người có thần kinh thép, chắc cũng không thể chịu được bầu không khí đáng sợ trong phòng này.

Người ta nói thực đúng "Đàm phán xong với Lộc tổng, não chết đi một nửa, tuổi thọ giảm một phần ba."

"A, thưa cố tổng..."- giám đốc kế hoạch cười xun xoe trước Ngô Thế Huân - "Chẳng hay Ngô tổng có thể dùng với chúng tôi bữa cơm không? Nhà hàng của Lộc thị của chúng tôi rất hoan nghênh. Và cũng vì sự hợp tác sắp tới của chúng ta."

Ngô Thế Huân cũng vui vẻ đáp lại:

"Vậy phiền giám đốc Vương."

Nhà hàng LH nằm ở tầng 25, cách tầng cao nhất của tổng giám đốc Lộc Hàm 11 tầng lầu. Nhà hàng này chỉ chuyên phục vụ Lộc Tổng tổng, các quan chức cấp cao và khách hàng của công ty đã hợp tác thành công.

"Mời ngồi, Ngô  tổng..."- giám đốc Vương gọi menu đặt nguyên một bàn tiệc, lại quay ra Ngô Thế Huân- "tổng giám đốc của chúng tôi không thể tiếp, mong là tôi không làm Ngô  tổng thất vọng."

"Không sao, tôi cũng rất dễ." Ngô Thế Huân vui vẻ trả lời- "Chỉ là, chúng tôi băn khoăn thắc mắc một điều, chẳng lẽ các vị chưa ai gặp Lộc tổng sao?"

Giám đốc Vương xua tay.

"Chưa ai được gặp cả, Ngô tổng đừng nghĩ dễ dàng gặp được. Mỗi sáng, xe của  Lộc tổng được lái vào gara dành riêng cho Lộc tổng, trợ lý Dương sẽ mở thang máy trong nhà xe và Triệu tổng sẽ lên thẳng trên đó, không ai có cơ hội nhìn thấy cậu ấy. Chúng tôi chỉ có một mong ước nho nhỏ, đó là được thoáng thấy cậu ấy một lần thôi. Một nam nhân uy quyền..."

Vẻ tự hào của giám đốc Vương làm Ngô Thế Huân thấy buồn cười. Không phải chứ? Chẳng phải họ luôn coi Lộc tổng của họ là hung thần sao?

Bữa ăn đang diễn ra vui vẻ, Giám đốc Vương và Ngô Thế Huân cũng nói chuyện về dự án và những hợp tác sắp tới nếu hợp đồng được kí. Một lát sau, có một nam nhân viên chạy vào.

"Tổng giám đốc Vương, kí cho tôi vào đơn đặt hàng đồ dùng trên phòng Lộc tổng."

"Có chuyện gì vậy?"

Nam nhân viên đó thở dài.

"Còn không phải vì có người nói Lộc tổng thú vị sao?"- anh ta nhìn sang Ngô Thế Huân- "Nhờ công lao của Ngô tổng mà Lộc tổng của chúng tôi nổi lên thú vui đập phá hết đồ đạc trong phòng. Đồ thủy tinh, các chai rượu quý, cậu ấy đập tan không còn một mảnh. Lật tung cả bàn làm việc. Không sót một thứ gì còn nguyên vẹn. Cũng may chỉ là ở phòng làm việc bên ngoài. Các nơi bên trong không làm sao."

Ngô Thế Huân sửng sốt. Cậu trai này lấy việc đập phá các thứ ra để trút giận sao?

"Nhưng... tại sao Lộc tổng lại làm vậy? không phải vì tôi chọc giận đấy chứ?"

Giám đốc Vương cười hề hề.

"Không phải Lộc tổng giận đâu, Ngô tổng đừng lo. Chỉ là cậu ấy thích thế thôi. Mỗi lần ông bà Lộc tới đây rồi đi về, cậu ấy đều có phản ứng như vậy."- ông ta kí lên tờ giấy xong. Cậu nam nhân viên chạy vội đi ngay.

Ngô Thế Huân làm ra vẻ đã hiểu, bỗng một cỗ nghi ngờ xuất hiện.

"Chẳng lẽ không ai nghi ngờ Lộc tổng chính là Luhan sao?"

"Cố tổng không biết rồi, Luhan cậu  ấy mới 22 tuổi thôi, hơn nữa còn du học ở nước ngoài. Ông bà Lộc chỉ tiết lộ Lộc tổng của chúng tôi đúng là một chàng trai ở Lộc  gia nhưng không phải con trai họ. Họ chỉ có duy nhất Luhan thôi. Ngô tổng nghĩ một nam nhân 22 tuổi sao có thể chỉ đạo được Lộc Thị?"

"Cũng phải."- Ngô Thế Huân gật đầu.

"Dương Nhậm Vũ, chiều nay anh có phải làm gì không?"- Lộc Hàm châm thuốc, hướng trợ lý hỏi.

Với kinh nghiệm làm việc cùng Lộc Hàm hơn bốn năm, Dương Nhậm Vũ hiểu khi cậu hỏi như vậy tức là chuẩn bị có cực hình đón chờ anh rồi. Chỉ là... không thể từ chối a.

"Thật ra thì... tôi có chút việc..."

"Cục cưng Kiki rất nhớ anh."

Im lặng.

Có trời mới biết Dương Nhậm Vũ sợ câu nói này thế nào, trước kia anh đã từng phải cho "Cục cưng" của Lộc Hàm ăn một lần, sau đó thì liền hai tháng anh phải đi gặp bác sĩ tâm lí để điều trị, giờ đây cậu lại định ép anh ra dạng gì nữa?

Dương Nhậm Vũ ngửa đầu lên than thầm, là do anh làm thì phải chịu thôi a...

Sau bữa ăn, Ngô Thế Huân và Bạch Hiền về Ngô thị. Chuẩn bị cho ván đấu bi- a ngày mai.

"Ngô Thế Huân, tài bắn bi-a của cậu ai có thể địch nổi chứ?"- Bạch Hiền cười tự hào- "Cậu còn nhớ hòn đảo cậu có được nhờ thắng kiện tướng bi- a không? Haha... Lộc tổng đó thật sự khinh địch rồi."

Ngô Thế Huân trầm ngâm, bi- a đối với anh không khó, nhưng vị  tổng tài này thật khiến không ai có thể biết được con người thật.

"Tôi không rõ, nhưng có thể cậu ta làm vậy để xem cách ứng xử của tôi thì sao?

"Hừm, thế thì tự mình kiểm nghiệm. nhưng chẳng phải đấu bi- a thì cậu có thể có cơ hội nhìn được cậu ấy sao?"- Bạch hiền vẩy tay- "Cơ hội ngàn năm có một vậy còn gì?"

"E rằng không dễ."- Ngô Thế Huân lắc đầu cười. Anh thầm nghĩ nếu đã dễ như vậy thì ai mà không nhìn được?

Trên ban công một biệt thự, Lộc Hàm nở nụ cười thần bí. Bộ vest đen bó sát cơ thể quyến rũ. Từng đường cong lộ ra, ánh trăng trên kia chiếu lên tăng thêm vẻ huyền bí của Lộc hàm. Khoanh tay trước ngực, một tay còn cầm một điếu thuốc. Thỉnh thoảng hít một hơi, làn khói quỷ dị liên tiếp vờn xung quanh. Ván cờ nào trước giờ cậu ra tay cũng đều chính xác đến từng li. Đập phá đồ đạc chỉ là do cậu cần một cái gì đó phát tiết. Trước mặt cha mẹ, cậu là một đứa con ngoan ngoãn. Nhưng đằng sau, Lộc Hàm là một con người có nhiều mặt. Cậu biết cách ứng xử với từng người sao cho hợp lý. Với Lộc Hàm, không nên biểu đạt con người thật với tất cả mọi người.

Có điện thoại.

"Alo."

"Hàm, em khỏe chứ?"- tiếng một người đàn ông trầm ấm vang lên, mang theo man mác buồn nhưng thật ra bên trong lại có một cỗ hạnh phúc.

"Mân Thạc."- cậu mỉm cười. Rốt cục anh cũng gọi cho cậu. Đã bốn năm rồi sao?

"Anh đã về."- đầu dây bên kia, một nét cười ôn nhu hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú.

Anh vẫn vậy, vẫn dịu dàng, vẫn trầm ổn, vẫn ôn nhu như trước. Trái tim anh dù có triệu năm quay về vẫn chỉ dành riêng cho Lộc Hàm. Nhưng... cậu vốn đã chán ngán rồi.

"Vậy mai gặp."- lúc này cậu không biết nên nói với anh những gì. Cậu liệu có nên nói thẳng ra những gì mình biết không?

"Chiều mai ra khách sạn đón anh được không? Anh muốn người đầu tiên đón anh về Đài Bắc là em."- Ngừng một lúc, Ngô Mân Thạc nói- "Anh yêu em."- Ngô Mân Thạc lại mỉm cười một lần nữa- "Mãi mãi như vậy, Hàm, ngủ ngoan."

"Anh ngủ ngon."

Cúp máy,cậu cảm thấy buồn cười, anh vẫn có thể thản nhiên như vậy sao? Nhưng cuối cùng anh cũng giữ lời hứa với cậu. Tắt thuốc, cậu thay bộ vest thử cho dạ tiệc mấy hôm nữa. Mặc áo ngủ, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài.

Sân bay ở Đài Bắc, bốn năm trước.

"Hàm, ngoan, chờ anh. Anh sẽ thường xuyên liên lạc."- Ngô Mân Thạc mỉm cười, ôm Lộc Hàm, thân thể ấm nóng của anh làm mắt cậu hơi cay. Nhưng rốt cục, cậu chỉ vô hồn nhìn anh.

"Không, đừng gọi."

"Tại sao?"- biết tính Lộc Hàm lạnh lùng, thường có những hành động thất thường, Mân Thạc vẫn không khỏi ngạc nhiên.

"Khi nào anh quay lại hoàn toàn, chân đứng trên Đài Bắc một lần nữa. Gọi em."- Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy sâu thẳm khiến người đối diện chìm sâu vào đó, anh rất đẹp trai, bờ môi thanh tú, ấm nóng khi cậu chạm vào. Cậu yêu sự dịu dàng, ấm áp của anh nhưng không bao giờ lộ ra điểm thừa nhận.

Ngô Mân Thạc biết rõ Lộc Hàm, anh cũng vui vì chỉ những lúc bên anh, cậu mới biểu lộ con người thật của mình. Những lúc đông người, cậu chỉ đơn giản là một con robot được đổ đầy dung môi làm lạnh.

"Anh sẽ rất nhớ em."- Mân Thạc nhìn cậu tỏ vẻ đáng thương, mong cậu cho anh gọi điện về hỏi thăm.- "Hàm, anh yêu em."

Đây không phải lần đầu anh nói yêu Lộc Hàm, nhưng cậu thì chưa từng nói với anh. Đối với Lộc Hàm, lời nói thì sao chả được, quan trọng là hành động thế nào.

"Em biết, vì thế nên em không muốn anh gọi điện về, em thỉnh thoảng cũng ra nước ngoài chơi. Nhưng tuyệt đối không chạm mặt anh. Hãy yên tâm làm việc của anh. Bao giờ trở lại hãy gọi em. Chỉ cần anh hứa, dù một năm, hai năm hay thậm chí mười năm, cả đời em cũng sẽ đợi."- Lộc Hàm đưa tay lên khuôn mặt Mân Thạc, vuốt ve từng đường nét, ghi nhớ nó.

Ngô Mân Thạc gật đầu nhìn Lộc Hàm, mắt anh sớm bao bởi một lớp sương mù.

"Thạc, đừng khóc."- Lộc Hàm mỉm cười dỗ như dỗ trẻ con, anh luôn như vậy, mềm mỏng đến nỗi người khác phải mềm lòng. Nhưng đó là chỉ trước mặt cậu- "Chỉ cần không nhận được cuộc gọi nào từ em, anh hãy nhớ đó là vì em vẫn chưa muốn chúng ta kết thúc. Hiểu chứ? Em luôn đợi anh."

Ngô Mân Thạc ôm chặt lấy Lộc Hàm. Hôn lên mái tóc bồng bềnh của cậu, ôm chặt như sợ nếu nơi tay, cậu sẽ bay mất vậy.

"Hàm, anh yêu em. Hãy đợi anh."

"Được."

Máy bay đi Mĩ cất cánh, mang theo tình yêu hai năm trời của Lộc Hàm

Cậu đưa tay lên gạt giọt nước mắt đã lăn dài. Cậu hứa sẽ không khóc trước mặt anh.

Nhìn máy bay đã khuất sau rặng mây, thu hồi lại khuôn mặt buồn bã. Lộc Hàm quay về.

Thời gian đầu Mân Thạc sang Mĩ, Lộc Hàm liên tục nhận được các cuộc gọi từ bên Mĩ. Cậu nhất quyết không nghe, sau cùng cậu nhận được một tin nhắn.

"Hàm, hãy đợi anh. Anh nhất định về. Anh sẽ mãi mãi yêu em."

Cậu mỉm cười, xóa tin nhắn đó đi.

Sáng hôm sau, một thân âu phục hôm trước bị loại bỏ, Ngô Thế Huân mặc áo sơ mi trắng cởi hai cúc trên cùng, để lộ vòm ngực rắn chắc. Quần jeans đen. Anh cùng Bạch Hiền lên xe đến thẳng câu lạc bộ LH

Ngoài cửa là hai người áo đen, thấy Ngô Thế Huân, họ giơ tay mời vào.

Phòng đấu bi- a được chuẩn bị sẵn trên tầng năm. Ngô Thế Huân và Bạch Hiềnvào phòng, lập tức thấy một cỗ u ám xuất hiện bên trong.

"Chào Ngô tổng."- giọng nói nhẹ nhàng vang lên nhưng lạnh lùng, như một tảng băng lớn đè xuống.

Lộc Hàm ngồi trên chiếc ghế da, ngăn với bên Ngô Thế Huân một tấm cửa kính một chiều từ trên trần nhà xuống lưng chừng, nếu nhìn từ bên Ngô Thế Huân chỉ thấy trên bàn bi- a một chút trở xuống chân và cũng chỉ nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu chính anh trong gương. Còn nhìn từ bên Lộc Hàm có thể quan sát mọi thứ bên kia. Cậu tay cầm điếu thuốc, tay kia là ly rượu đỏ thẫm đung đưa. Nhìn người đàn ông trước mặt kia đã từng lên giường với mình.

"Chào Lộc Tổng tổng, hôm nay tôi tới đây theo yêu cầu của cậu."- Ngô Thế Huân  tay vẫn trong túi quần, anh vẫn ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc lá xung quanh. Cậu trai này còn hút thuốc lá sao? Nhưng mùi thuốc rất quen, rất giống... không thể nào, tuyệt đối không thể, cậu trai  kia chỉ là người Bạch Hiền cử tới làm hắn vui vẻ, còn đây là vị tổng giám đốc bí ẩn, uy quyền, hẳn là không có chuyện đó đâu.

"Vậy chúng ta bắt đầu luôn."- Lộc Hàm đứng dậy, gót giày va chạm với nền nhà lộp cộp.

Không gian yên tĩnh. Ngô Thế Huân nhìn vào đôi giày dưới chân Lộc Hàm cùng bước đi uyển chuyển trên đôi giày da hàng hiệu
"Thưa Ngô tổng..."- quản lí LH lên tiếng- "Luật chơi chỉ là ứng định số lần bắn và thời gian vì ngài và Lộc tổng không thi đấu trong bàn."

"Được, tôi đã hiểu."- Ngô Thế Huân cầm lấy gậy bi- a chuẩn bị.

Luật chơi đơn giản, bởi hai người không nhìn nhau nên sẽ dựa vào thời gian và số lần bắn. Có một màn hình chỉ chiếu bàn bi- a của Lộc Hàm và nhìn từ phía Ngô Thế Huân cũng có thể thấy rất rõ ràng.

Cuộc chơi nhanh chóng bắt đầu. Những tiếng đông đông liên tục vang lên, Ngô Thế Huân không thể không thừa nhận Lộc Hàm chơi rất giỏi, từng động tác của cậu vô cùng thanh thoát, tuy chỉ nhìn thấy đôi tay của cậu nhưng anh cũng ý thức được anh là người rất may mắn.

Bạch hiện trợn mắt nhìn lên màn hình, từng quả bóng được Lộc Hàm xử lý nhanh gọn. Vào giờ khắc cuối cùng, Lộc Hàm đã giành phần thắng.Ngô Thế Huân chỉ đứng nhìn lên màn hình, nụ cười trên môi anh càng sâu hơn.

" Lộc tổng quả thật chơi rất giỏi."- Ngô Thế Huân tựa một chút lên bàn bi- a. Nam nhân bí ẩn này thực khiến anh tò mò. Quả là giỏi trong nhiều lĩnh vực, ngoại giao, đàm phán, chỉ đạo tập đoàn, chơi bi- a. Đến anh là người chơi thắng cả kiện tướng còn thua cậu.

Hợp đồng này, có lẽ phải hợp tác với tập đoàn khác thôi.

Bạch Hiền thở dài.

"Lộc Hàm tổng, có lẽ mong chờ hợp tác sau vậy."
 

Lộc HÀM giật mình, lúc này Cậu mới nhận ra mình đã thắng kẻ kia. Rồi ok, trên giường anh ta chiếm thượng phong, nhưng trên thương trường, anh ta sẽ thua cậu thôi. Cậu biết tiếp theo sẽ phải làm gì.


"Chờ đã."- Lộc Hàm lên tiếng, cậu lại ngồi vào ghế, nâng ly rượu đỏ thẫm lên, đắc ý cười một tiếng.

"Sao?"- Bạch Hiền giật mình, không phải chứ, Ngô Thế Huân thua mà- "Lộc tổng, chúng tôi đã thua?"

"Tôi đã nói thắng thì sao mà thua thì sao à?"- Lộc Hàm thỏa mãn với kết quả vừa đạt, người đàn ông này thật lạ, rõ ràng anh ta có thể thắng cậu, cậu thoáng thấy anh ta khẽ gẩy gậy giả trượt, hành động này sao có thể qua mắt cậu.

Ngô Thế Huân khẽ cười, Lộc Tổng tổng thật không dễ đối phó chút nào, hứng thú với cậu lại tăng lên.

Vệ sĩ áo đen cầm bản hợp đồng đến trước mặt Ngô Thế Huân trên đó cơ bản đã có chữ kí của Lộc Hàm khiến Thế Huân có chút không thích ứng, trợ lý Dương Nhậm Vũ của cậu đâu mà để cậu phải theo kiểu hắc đạo thế này?

"Lộc  tổng, hi vọng chúng ta hợp tác thành công."- Ngô Thế Huân hướng phía trước nói tới. Anh không ngờ cuộc chơi này lại chỉ là một trò chơi không có mục đích.

"Được."- Lộc Hàm cười nhưng giọng nói vẫn lạnh băng. Cậu chợt tắt ngấm nụ cười, nghĩ ra cái gì đó, rồi lại nhìn Ngô Thế Huân. "Anh ta rất giống..."

Tổng giám đốc Trần Khải sau khi biết Lộc thị đã kí hợp đồng với Ngô thị thị cũng không khỏi vui mừng. Trước giờ, để có thể thành công đàm phán với Lộc tổng luôn là những điều thần kì ít khi xảy ra, nhưng một khi đã đạt được, phải dốc sức mà làm cho tốt, nếu không, nguy cơ thua thiệt cao, lại phải đền bù nhiều vô kể. Hơn nữa, các tập đoàn khác cũng sẽ mất niềm tin vào mà không muốn hợp tác cùng. Bởi vậy, tập đoàn hợp tác vơi Lộc thị lúc nào cũng phải trong trạng thái lao động hết sức cật lực và năng suất.

Giám đốc Trần Khải đã mở một bữa tiệc chiêu đãi để mừng sự hợp tác vừa kí kết theo lời Lộc Hàm. Ngô Thế Huân cũng đồng ý, chỉ là giữa chừng có chuyện đột xuất nên phải quay về.  

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ta comeback trên mọi mặt trận đây

Mong mọi người còn nhớ tới mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro