Chương 7: Trở Về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một buổi sáng phơi nắng ngoài biển Hawaii, nhìn mọi người nhảy Hula rộn ràng, buổi trưa lại tốn tiền mời Diêu Giai Mẫn ăn, thì bây giờ Lộc Hàm được thả mình thư giãn trong bồn tắm.

Thật mệt, nghĩ đi nghỉ thì sẽ được thoải mái, nhưng không ngờ lại suy nghĩ biết bao chuyện.

Cậu chỉ giữ liên lạc với duy nhất Dương Nhậm Vũ, thỉnh thoảng anh lại gọi tới xem cậu có cần gì không? Rồi hỏi ý kiến cậu vài chuyện của cậung ty.

Ngô Mân Thạc liên tục liên lạc cho Dương Nhậm Vũ hỏi về cậu, nhưng anh rất trung thành mà báo cáo không biết, chỉ biết rằng cậu đi nghỉ.

Ngô Thế Huân thì không có thông tin gì, chỉ biết, anh cũng không thấy mặt sau cái ngày dự án khởi cậung.

Mặc kệ đi, cái cậu cần bây giờ là không suy nghĩ đến chuyện cậung việc hay tình cảm, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là tốt rồi.

Cứ ngỡ rằng việc điều tra này phải kéo dài hàng hai, ba tuần, nhưng chỉ gần một tuần sau, Diêu Giai Mẫn đã mặt mày hớn hở trực trước cửa phòng khách sạn của Lộc Hàm.

"Vào đi."- giọng điệu mệt mỏi của Lộc Hàm làm Diêu Giai Mẫn sững sờ.

"Anh Lộc Hàm, anh ốm sao?"- cô ném tài liệu lên bàn, chạy vội tới đỡ Lộc Hàm- "Anh muốn gọi bác sĩ không? Em sẽ gọi tới."

Nói rồi cậu sờ lên trán Lộc Hàm, tay trái hí hoáy lấy điện thoại bấm một dãy số.

Lộc Hàm được Diêu Giai Mẫn đỡ lên giường, cậu đầu váng mắt hoa, hai hôm nay bị ốm, mệt mỏi rã rời cả người, hai ngón tay cũng chẳng buồn động.

Chưa bao giờ cậu bị ốm thế này, cảm giác cả người như bị xe lu cán, hai mắt nhắm nghiền. Quá mệt mỏi, cậu sẽ sớm chết mất.

"Cậu ấy bị sốt, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi, sẽ không có gì nghiêm trọng."- bác sĩ người nước ngoài xách hộp thuốc đứng dậy, đưa cho Diêu Giai Mẫn vài vỉ thuốc rồi rời khỏi.

"Anh này, bị sốt cao mà không gọi cho em gì cả."- Diêu Giai Mẫn gọt quả táo, miệng trách móc- "Tài liệu em tìm cho anh xong hết rồi. Nhưng quan trọng bây giờ anh phải khỏe mạnh lại đã, nếu không em sẽ không đưa cho đâu."

Lộc Hàm thầm cười khổ, có kết quả rồi sao? Nhất định là theo đúng như dự đoán của cậu và Dương Nhậm Vũ.

"Đúng như tôi nói ban đầu chứ?"- Lộc Hàm thều thào, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

"Phải thưa ông cố."- Diêu Giai Mẫn nhăn mày- "Phiền anh nằm im dùm cho, ốm đau còn lo được cái gì mà cũng hỏi, em tìm hiểu hết rồi, thậm chí còn hơn cả anh nghĩ."- là một luật sư, Diêu Giai Mẫn cũng không ngờ Lộc Hàm lại là một người có suy luận sắc bén như vậy, từ ban đầu đã đoán ra được tất cả, việc nhờ cậu điều tra chỉ là tìm thêm chứng cớ xác thực. Còn mọi sự, Lộc Hàm đã đọc được ra hết ngay từ đầu.

Lộc Hàm cười khẩy, quả đúng như vậy, cậu sẽ xem từng hành động của Ngô Mân Thạc, nếu như anh ta có bất cứ hành động nào quá trớn, cậu sẽ không tha.

Qua sự chăm sóc của Diêu Giai Mẫn, suốt một tuần sau, Lộc Hàm có thể coi như khỏe mạnh, cậu thu xếp đồ đạc chuẩn bị trở về.

Vậy là cậu đi cũng hơn hai tuần, về không khéo không nhận ra Dương Nhậm Vũ mất, anh thường xuyên phải tăng ca để gánh cả công việc của cậu, nên sau đợt này, nhất định cậu phải tăng lương cho anh. Dự án thu mua Kim An cũng được anh hoàn thành xuất sắc, vậy là không còn gì đáng lo nữa.

Lại theo trình tự ban đầu, gọi điện đặt vé, ra sân bay, lên máy bay khoang hạng VIP, rồi hạ cánh, lấy đồ, ra khỏi phi trường, lên taxi trở về nhà. Cả quá trình cũng tốn hơn một ngày.

"Liệt tổ liệt tông phù hộ cho con mau gặp được Lộc tổng, cầu mong sớm nhìn thấy cậu ấy, con xin khấn bái khắp bốn phương..."- Dương Nhậm Vũ lầm rầm trong miệng, anh sắp kiệt sức đến nơi rồi, cậu cứ đi mãi thế này anh sẽ sớm thăng để gặp ông bà quá.

"Chuyện gì?"- âm thanh lạnh lùng quen thuộc vang lên.

Dương Nhậm Vũ nhìn ra cửa, á khẩu một tiếng rồi im bặt.

Anh có hay không nên đi thầy cúng xem mồm mình thiêng như thế nào?

"Lộc tổng..."- Dương Nhậm Vũ đứng dậy, nhìn cậu mà cười trong vô thức- "Tôi mong cậu hơn cả nắng hạn mong mưa nữa đấy."

Thật tình nếu Lộc tổng tính khí không lạnh như vậy, anh sẽ thật cao hứng mà nhảy cẫng lên... nhưng mà... nếu làm vậy, khả năng sống sót trước mặt cậu là không cao a.

"Đủ rồi, không phải tôi đã về rồi sao."- Lộc Hàm đi đến đặt tài liệu xuống.

"Quả đúng như chúng ta dự đoán, có cả bàn tay của Lệ Kim nhúng vào."

Dương Nhậm Vũ thu hồi ngay lại vẻ mệt mỏi, lập tức nghiêm túc cầm tài liệu xem qua một lượt.

Ngô Mân Thạc a... anh quả thực là kẻ ngu ngốc nhất trần đời, nghĩ chỉ cần hợp tác với tập đoàn Lệ Kim bé nhỏ từ một nhà giàu mới nổi mà làm được những chuyện kia sao? Dương Nhậm Vũ lắc đầu.

"Quả là không có đầu óc."

Lộc Hàm rót một ly rượu.

"Người không có đầu óc hơn, kì thật lại là Lệ Đổng Nhân."- nghĩ Ngô Mân Thạc có thể có tài lực đánh đổ Ngô Thị to lớn chỉ với sự giúp sức nhỏ bé của ông ta sao? Quá ngây thơ rồi.

Hai người lâm vào trầm tư. Lộc Hàm hoàn toàn không biết được tối nay ai sẽ là khách tới thăm nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro