Chương 8: Vị Khách Không Mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lộc Hàm thấy mình thật hồ đồ, từng này tuổi vẫn không biết tự chăm sóc mình.

Thấy cơ thể thoáng khỏe hơn, lại ngâm mình trong bồn tắm, kết quả là đồng nghiệp tên Ốm lại viếng thăm.

Thực mệt mỏi.

Đang nằm trên sofa, cậu không còn hơi sức nấu nướng cái gì cả, vốn định gọi thức ăn sẵn, nhưng chưa kịp gọi thì bên ngoài có tiếng chuông.


Cố ngồi dậy, ra cửa, cánh tay thon thả vặn khóa. Cửa mở, bóng người bên ngoài chặn đường cậu.

"Em đã đi đâu?"- thanh âm lạnh lùng vang lên, như nén cực điểm sự nóng giận của mình.

Lộc Hàm khỏi nhìn cũng biết đó là ai, cậu cứ ngỏ cửa như vậy, quay vào, cũng không còn sức nói nữa.

Vừa quay đi được vài giây, Ngô Thế Huân đi nhanh tới kéo cậu vào lòng. Anh thật không thể chịu được cậu nữa, cậu cứ phải vô tình như vậy mới được sao?

"Tôi đã tìm em, nhưng... kì thật không biết em ở nơi nào."- giọng anh nghẹn ngào, anh không thể tin nổi mình lại dễ dàng mất bình tĩnh như thế. Gọi điện thoại cho cậu không được, gọi cho Dương Nhậm Vũ thì anh ta nói không biết cậu đi đâu. Anh thậm chí suýt nữa xông thẳng tới Lộc gia hỏi cho ra lẽ, nhưng nghĩ bí mật thanh danh của cậu chưa ai biết nên lại thôi.

Anh biết cậu là người khó nắm bắt, nhưng cũng không ngờ cậu lại vô tình như vậy. Nghĩ tới tờ giấy lần trước cậu để lại ở nhà anh, anh lại có cảm giác vui vẻ. Chỉ một chữ "yêu" phía cuối cũng làm anh cao hứng tới ngày nào cũng cười.

Tuy vậy, những lần sau anh gọi điện cho cậu, cậu lại không có vẻ gì là cao hứng, thậm chí còn chủ động kết thúc cuộc gọi. Anh cứ nghĩ do cậu ngượng ngùng, hoặc cậung việc cậu bề bộn. Không ngờ, cậu lại đi đâu tận hơn hai tuần.

Hôm nay, anh lại tới đây với hi vọng gặp cậu, nhưng không ngờ cậu chẳng nói câu nào mà quay đi, để anh đứng ngoài cửa, vào hay ra tùy anh. Anh không chịu được mới ôm cậu lại.

Cảm giác ấm áp bao bọc quanh mình, Lộc Hàm trái lại cảm thấy khó chịu, cậu đang không khỏe, có hay không sẽ ảnh hưởng tới anh. Cậu khẽ đẩy anh ra.

"Anh tới có chuyện gì không?"- giọng cậu lạc đi, người khẽ run khiến Ngô Thế Huân cảm thấy ngay cậu đang không ổn.

Anh tiến đến đứng trước mặt cậu.

"Hàm, em sao vậy? Không khỏe sao?"- sắc mặt cùng giọng nói anh tràn đầy sự lo lắng. Hai tuần không gặp, anh lại thấy cậu như gầy đi.

Ôm lấy người cậu lần nữa, lần này, Ngô Thế Huân sững sờ.

"Người em thật lạnh... còn nữa, sao trán em nóng thế này?"

Lộc Hàm đảo mắt khinh thường. Cậu là bị ốm được không? Mà cậu bị ốm chứ anh ta bị ốm đâu mà cuống cái quái gì?

Ngô Thế Huân chẳng cần hỏi ý kiến của Lộc Hàm, trực tiếp bế cậu lên phòng, đặt cậu xuống giường, anh đã thấy sẵn trên bàn có vài vỉ thuốc, bóc lấy vài viên theo tờ đơn bên cạnh, lại hối hả chạy đi lấy nước cho cậu.

Sau khi ép Lộc Hàm uống thuốc xong, Ngô Thế Huân cũng không kịp hỏi cậu điều gì, để cho cậu nghỉ ngơi, anh lấy ghế ngồi xuống bên cạnh.

Ngắm nhìn nam nhân khiến mình tâm tư đảo lộn, Ngô Thế Huân rất giận cậu, giận vì cậu đi mà không giữ liên lạc, nhưng cũng giận mình, là anh tùy thời giận mà không biết cậu đang bị ốm.

Vuốt lên mái tóc, lại đặt nhẹ xuống trán cậu một nụ hôn. Người con trai này, khó nắm bắt đến vậy sao?

Nhìn đồng hồ, giờ cũng đã hơn tám giờ tối, hẳn là cậu chưa có ăn gì, anh liền xuống bếp nấu một nồi cháo.

Ngô Thế Huân vừa đi khỏi một lúc thì Lộc Hàm tỉnh. Cậu không biết mình có phải đang mơ không. Nếu không mơ thì sao trên trán lại có cảm giác ấm áp chân thực đến vậy?

Là anh đã đến nên cậu an tâm ngủ sao?

Ngô Thế Huân, anh đừng tốt với em như vậy, em là một người thủ đoạn, anh biết không?

Lộc Hàm nhắm mắt lại khổ sở. Sau chuyến đi vừa rồi, những chuyện cậu xác nhận được như đặt một dấu chấm hết cho quan hệ của bọn họ.

Cậu không thể hủy hoại Tân Ngô Thị và sau đó đến với Ngô Thế Huân được. Nó như thể chặt ngọn mà giữ lại gốc. Ngô Thế Huân sẽ nghĩ cậu là người thế nào?

Quan hệ của bọn họ, nhất định là không có kết quả.

Lộc Hàm nhắm nghiền mắt, cậu... phải chấm dứt chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro