Chương 9: Tức Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không thể khống chế cảm giác đói ở bụng, Lộc Hàm chậm rãi ngồi dậy, lông mày nhíu lại vì khó chịu. Người cậu đau đớn ê ẩm, động một ngón tay còn khó.

Ngô Thế Huân vừa bê bát cháo tới cửa thì thấy Lộc Hàm một thân khổ sở ngồi dậy.

"Hàm, em tỉnh..."- anh chạy vội đến, đặt bát cháo lên bàn rồi đỡ cậu dậy.

"Ngoan, anh nấu cháo xong rồi, giờ anh sẽ cho em ăn. Ăn xong ngủ một giấc là tốt rồi."

Lộc Hàm cũng không muốn cãi lại, cậu sẽ từ từ nói cho anh. Chính vì vậy mà bát cháo rất ngon không nhanh không chậm đã được cậu hấp thụ hết.

Mùi vị rất không tệ.

Nhìn Lộc Hàm ăn ngon lành, Ngô Thế Huân cũng cảm thấy vui vẻ, phiến môi vì sốt cao mà đỏ rực, ánh mắt mơ hồ phủ nước mắt vì mệt mỏi, cả thân hình cậu như một khối lửa nóng, da thịt hồng hào, anh khẽ chạm lên má cậu, nhiệt độ tuy giảm nhưng vẫn đỏ như vậy.

Ngô Thế Huân chợt thấy cơ thể nóng bừng. Này là sao? Cậu đang ốm, anh không thể có cái suy nghĩ đó.

Nhẹ nhàng đến cạnh Lộc Hàm, Ngô Thế Huân hôn lên phiến môi đỏ rực. Ừm... thật ấm áp.

Lộc Hàm khổ sở thở dài, khẽ đẩy anh ra xa mình một chút. Cậu nhẹ giọng.

"Thế Huân... mình... kết thúc những chuyện này đi."

Không gian thật yên lặng, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của cả hai người, có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của cậu.

Nói xong điều này, Lộc Hàm cũng vô cùng khổ sở, cậu không thể cứ dây dưa với anh mãi, điều này rất không cậung bằng với anh.

Ngô Thế Huân thấy mình như điên rồi. Anh quay sang ôm lấy cậu, bàn tay thô lỗ ẩn cậu nằm xuống. Hai mắt anh lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu. Anh gầm lên.

"Tôi không cho phép."

Anh không muốn cậu nói ra những lời đó, không hề muốn một chút nào. Anh tuy không biết tình cảm của mình với cậu đã đến mức độ nào, nhưng từ miệng cậu, anh không cho phép cậu nói kết thúc.

Lộc Hàm khổ sở, cậu chỉ biết nhắm mắt lại, với hi vọng đây sẽ là giấc mơ đáng sợ nhất của cậu trong hơn hai mươi hai năm qua. Và cũng hi vọng đây là lần cuối của hai người.

Ngô Thế Huân dang tay xé rách quần áo ngủ mỏng manh của cậu, thân hình tuyệt mĩ hiện lên dưới ánh đèn, cũng tự tay cởi đi kiện quần áo trên người.

"Tôi không cho phép em."

Đầu óc anh trống rỗng, chỉ có thể nghĩ được một điều, lúc này chỉ có điên cuồng chiếm giữ cậu bên người mới là tốt nhất.

Bàn tay xoa bóp bờ ngực trắng nõn, Ngô Thế Huân cúi xuống hôn mạnh mẽ lên môi cậu, đến khi thấy vị sắt nhàn nhạt mới buông ra, môi cậu bị anh cắn đến chảy máu, nước mắt vẫn chảy. Ngô Thế Huân lại hôn lên mắt cậu. Tay kia không yên phận mò xuống phía dưới. Chạm lên nơi tư mật đầy bí ẩn.

Ngón tay mạnh mẽ đi vào, Lộc Hàm cảm thấy trướng đến phát đau, cậu kiều mị rên rỉ.

"Huân, xin anh... đừng như vậy."

Ngô Thế Huân không để ý bất cứ điều gì, ngón tay liên tục kích thích nơi đó của cậu. Xuân tình chậm rãi tiết ra, anh thâm nhập xâu hơn. Cúi người xuống, anh hôn lên bụng Lộc Hàm rồi thấp dần xuống dưới, Lộc Hàm khó chịu cựa mình. Anh... anh lại đi hôn nơi đó của cậu.

"Em xin anh... A..."- Lộc Hàm cao giọng rên rỉ.


Anh vừa dùng tay vừa dùng miệng kích thích cậu tiết ra xuân tình nóng bỏng, lại dùng tay cởi ra chướng ngại cuối cùng dưới hạ thân.

Anh muốn cậu, rất muốn cậu. Hơn hai tuần qua anh nhớ cậu đến điên rồi.

Khi thấy cậu đã chuẩn bị tốt, anh rút tay ra, kéo hai chân cậu sang hai bên, ôm eo cậu kéo về phía mình, một lần đi sâu hết vào trong cậu.

"A... Huân... dừng lại, em không muốn... Đừng mà..."- Cậu đau đớn kêu lên, cơ thể cậu không khỏe, anh lại còn như vậy, sao cậu có thể chịu được?

Bên trong cậu nóng rực, càng làm Ngô Thế Huân thêm kích thích, anh mạnh mẽ ra vào trong cậu, cảm giác khi nghĩ tới cậu ở bên anh trai mình thật khó chịu, anh càng xâm chiếm cậu mạnh hơn, bất chấp cậu khóc lóc kêu van.

Hai bàn tay không ngừng xoa bóp hai tiểu đậu nhỏ xinh, cậu dùng tay ngăn lại thì bị anh dùng tay trái nắm lấy cả hai tay cậu đưa lên đỉnh đầu, ngực cậu vì thế mà càng kiêu ngạo ưỡn lên, anh ra vào càng nhanh, ngực cậu lại càng lên xuống theo nhịp, vào mắt Ngô Thế Huân như đổ thêm dầu vào lửa, anh cúi xuống tha hồ gặm cắn. Cậu đau đớn muốn đẩy ra nhưng tay đã bị giữ lại, chân cũng không thể làm gì hơn là quấn lấy anh.

Chợt Ngô Thế Huân thấy bên dưới có chút kì lạ, anh nhìn xuống.

Là máu, anh đã làm cậu bị thương sao?

Ngô Thế Huân lập tức dừng động tác, thương xót mà hôn lên hàng nước mắt đang chảy dài của cậu. Nhưng cứ nghĩ đến lời nói của cậu mà anh thêm đau lòng. Trái tim như bị ai bóp nghẹn lại.

Ánh mắt thêm lạnh lùng tàn nhẫn. Anh lại tiếp tục ra vào trong cơ thể cậu, cậu thật quá nóng, cảm giác này khiến anh không muốn rời ra.

Lộc Hàm đau đớn nhưng cũng dần mất đi, thay vào đó là cảm giác tê dại, cậu vô thức quấn chặt lấy thắt lưng anh, đôi tay vùng khỏi tay anh đưa lên ôm lấy cổ anh mà kéo xuống.

Ngô Thế Huân thấy cậu như thỏa hiệp thì nhẹ nhàng một chút. Nhưng cậu kẹp anh quá chặt, giờ muốn động cũng khó nữa.

"Hàm, thả lỏng ra một chút."- giọng Ngô Thế Huân khàn đi vì dục vọng, hai bàn tay không ngừng rong ruổi trên cơ thể cậu, làm người cậu đã nóng lại càng đỏ lên, da thịt hồng lên từng mảng.

Không gian ngập đậm hương vị tình dục, tiếng gầm nhẹ, tiếng rên rỉ kiều mị. Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm quyến rũ gấp vạn những cậu gái luôn tự cho mình là mĩ nữ. Cậu chỉ cần một cái liếc mắt, một nụ hôn nhẹ hay chỉ cần một chữ cũng khơi gợi lên toàn bộ dục vọng nguyên thủy nơi anh.

"Hàm... tôi sớm bị em bức điên mất."- anh vẫn mạnh mẽ như vậy, vẫn cuồng dã xâm phạm cậu. Cúi xuống hôn lên hình xăm trên ngực cậu.

Lộc Hàm bị kích tình dồn ép quá lớn, tử cung một trận co rút lên đỉnh, bức Ngô Thế Huân phóng ra bên trong cậu.

Lộc Hàm mệt mỏi rã rời, còn Ngô Thế Huân thì không. Mới đây mà bắt anh nghỉ ngơi bên cạnh cậu sao? Nằm mơ, cho dù cậu bị ốm cũng không có đãi ngộ đặc biệt.

Nâng người Lộc Hàm dậy, cậu mệt mỏi chỉ biết làm theo anh, chống hai tay xuống, bờ lưng trần thon thả đập vào mắt Ngô Thế Huân. anh đi vào cậu từ phía sau, xuân tình không ngừng chảy ra từ nơi tư mật, Ngô Thế Huân có thể dễ dàng đi vào.

"A..."- Lộc Hàm ê ẩm, đầu óc không thanh tỉnh, lại khó chịu như vậy, một chữ không nói nên lời, đành để mặc Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân tiếp tục chiếm giữ cậu, gặm cắn trên người cậu không biết bao nhiêu lần, tạo ra những nốt đỏ tím.

Anh cứ tiếp tục làm, lần này đến lần khác thẳng đến khi cậu mất đi ý thức, anh mới nằm xuống cạnh cậu.

"Hàm, phải làm thế nào em mới thôi ý định ở bên Ngô Mân Thạc?"- Ngô Thế Huân khổ sở nhắm mắt, cậu cứ như vậy, anh phải làm sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro