Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày cầu hôn (ngày dạm ngõ), Oh Sehun bị cha mẹ giáo huấn tử tế, tùy theo bố mẹ đi đến nhà họ Seo. Seo Nam Dong và Kim Na Jung cũng không nghĩ được, tình hình có thể tiến hành thuận lợi như thế. Cái đứa con gái không có thuốc chữa kia, không ngờ có thể lấy được người con rể kiệt suất, hơn nữa gia thế cũng rất hoành tráng, thật đúng là tổ tiên đã tích đức, tổ tiên phù hộ mà!

Seohyun nội tâm cực kỳ phức tạp, trăm ngàn lần không dám nghĩ đến là Oh gia chấp nhận hôn sự, lại càng không dám có cái hy vọng xa vời là Oh Sehun cam tâm tình nguyện. Vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của anh, không cần hỏi cũng biết, anh là bị hai gia đình áp bức. Nhìn sự việc đang diễn ra, cô không khỏi chờ mong, có lẽ sau khi kết hôn anh sẽ dần dần tiếp nhận cô, thích cô? Một cái hy vọng nho nhỏ lại bị cô phóng đại, nhìn chung con người ta khi yêu chỉ nhìn thấy thứ mà mình mong muốn, mặc kệ sự thật có tàn nhân thế nào. Bản thân giống như một ngọn cỏ nhỏ, chỉ cần một chút không khí cũng có thể sinh tồn, thậm chí chính mình khỏe mạnh đứng lên. 

Oh Sehun vào cửa thì yên lặng đứng một bên, phảng phất như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình, lại càng không để ý đến người vợ tương lai. Ban đầu anh đối với cô tương đối có thiện cảm, dù sao thì cũng xinh đẹp đáng yêu, đêm hôm ấy lại ngọt ngào như vậy, nhưng trải qua cái màn bức hôn đáng nhớ này, tất cả tình cảm đều biến thành căm hận. Hai bên chủ gia đình trò chuyện thân mật, rất nhanh chọn ngày tốt chức lễ cưới, tiếp theo là địa điểm, khách mời, tiệc cưới xa hoa, các chi tiết phiền phức với vẻ thích thú. Lee Ji Sook nhìn con dáng vẻ của con không yên lòng nói 

- Trưởng bối chúng ta đang bàn bạc, các con ra vườn một chút đi, lâu rồi không gặp nhau! Muốn tâm sự gì thì tâm sự.

Trong con mắt người làm mẹ như bà, Seohyun thật hiền lành ngoan ngoãn, hơn nữa mới mười tám tuổi đã sắp sửa làm mẹ, thật sự là trêu ngươi mà. Sau này phải "giám sát" con trai, yêu thương cô bé nhiều nhiều. 

Sehun khóe miệng hơi nhếch lên, nắm lấy tay Seohyun, phảng phất tình ý với cô dâu mới, nhưng chỉ có họ mới biết đây là một hồi trí sức đấu nhau. Tay anh dùng lực, để lại trên cổ tay cô một vòng tròn màu hồng, cô nửa tiếng cũng không kêu, im lặng chịu đựng. Cô đã sớm đoán là anh sẽ tức giận, cô đã không làm theo mệnh lệnh của anh, còn làm cho sự việc đến ngày hôm nay. Nói vậy anh cho rằng mình đang bị đùa giỡn, cô chỉ mong anh cho cô cơ hội, sau khi kết hôn cô sẽ yêu thương anh, làm vợ hiền của anh. Đây là lần thứ hai họ cầm tay nhau, anh liệu có nhớ không?

Lần đầu tiên là nguyện vọng trong ngày sinh nhật cô, không nghĩ đến lần thứ hai họ sắp kết hôn, cuộc sống thật là kỳ diệu, cô nghển cổ chờ mong tương lai. Đi đến vườn hoa, khất xa tầm những cặp mắt ở phòng khách, Sehun dùng sức hất tay cô ra, giống như bỏ một thứ rác rưởi chướng mắt. 

- Cô tại sao không uống thuốc? Cô làm cái quái gì hả?

- Em... em có lỗi với anh. 

Đối với sự lên án của anh, Seohyun không thể phủ nhận, là cô không hạ được quyết tâm mới dây dưa không uống thuốc, thậm chí còn chờ mong có thể mang thai, để lưu lại dấu ấn hai người đã từng ở cùng một chỗ. Nhưng mà, sau ba tháng không gặp, anh chỉ có thể nói với cô những lời này sao? Anh tuyệt đối không nhớ đến cô? Biết bao cái ngọt ngào của đêm hôm đó, lại khắc sâu vào tâm trí cô.

 Nhìn biểu hiện như sắp khóc của cô, anh lại nhìn ra là giả vờ, cô ta thật không đơn giản, vì trói chặt anh không gì là không làm được. Cách đây cũng đã có người mơ tưởng mang đứa con của anh, cố ý nói không cần uống thuốc tránh thai, vì đang là thời kỳ an toàn. Nhưng anh cũng không để mình bị ý loạn tình mê, vẫn đúng lúc dùng biện pháp bảo hộ. Lần lên giường ba tháng trước với La Vũ Tịnh, là lần duy nhất anh bị xúc động không dừng lại được, đương nhiên một lần liền trúng thưởng. Cũng không ngờ cô trông có vẻ nghe lời, làm anh nghĩ cô sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, kết quả là mang thai, tính ra thì cô thật lợi hại. 

- Cô không chỉ có hành động hơn người mà lòng dạ cũng không chịu thua kém, thật là làm tốt lắm. Tôi sẽ làm như cô mong muốn, biến cô thành vợ tôi, sinh con cho tôi, nhưng ngoài những điều đấy ra cô đừng mơ tưởng cái gì!

Lời nói của anh như nhát dao đâm vào tim, Seohyun chỉ có thể hai tay ôm lấy ngực, cảm giác như máu không thể lưu thông, nhưng cô có thể giải thích gì đây? Là cô yêu anh, chủ động thổ lộ tình cảm với anh, là cô lựa chọn không uống thuốc tránh thai để có đứa con, là cô làm anh bị buộc phải chịu trách nhiệm, anh không muốn kết hôn bị ép. Cô không thể giải thích, chỉ có thể thừa nhận, quả thật là cô đã sai, cô không thể có nửa câu oán hận. Chỉ cầu mong lửa giận trong anh rồi sẽ tắt, sau đó phát hiện tấm lòng của cô, cho cô cơ hội để làm một người vợ hiền. Anh lựa chọn đem tin xấu đến cho cô trước, để tránh sau này cô lại mơ mộng thái quá, thật sự nghĩ là sẽ có một kết cục hạnh phúc.

- Tôi đã đáp ứng với cha mẹ, sẽ không đánh cô cũng không mắng cô, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không yêu cô, không thương xót cô. 

Sehun đã hạ quyết tâm, sau khi kết hôn sẽ "tương kính như băng", xem cô như là một cái bình hoa, có ở đấy hay không có thì cũng chả sao cả chỉ để làm đẹp. Đáng tiếc, "lời tiên đoán" của anh lại không ảnh hưởng gì đến cô vợ tương lai, cô mặc dù không nói gì nhưng trong lòng lại không có ý lùi bước. Sự chân thành tuổi trẻ của cô nguyện tin tưởng, chỉ cần hai người sớm tối sống chung nhà, núi băng rồi cũng có thể tan. 

- Tôi sẽ không đề nghị ly hôn, nhưng cô thì có thể đề nghị lúc nào cũng được, tôi sẽ đồng ý. Cho dù là thế, cô vẫn muốn kết hôn với tôi?

 Anh đã nói đến mức này, mong có thể thay đổi quyết định của cô, nhưng ở cô vẫn chỉ có cái loại biểu tình ấy, im lặng mang vẻ trầm ổn. Cô gái ngây thơ tất cả đều nghĩ đến, phải tình thì mới phát sinh "tính", cô nhận định anh có với mình bao nhiêu là tình cảm, nếu không sẽ không cùng mình phát sinh quan hệ. Đáng tiếc cô không hiểu, đàn ông không vì "tính" mà phát sinh ra tình, điều này ở hầu hết những người đàn ông đều giống nhau. 

- Cô là đồ ngốc hay sao?! 

Sự phẫn hận trong anh chỉ có tăng chứ không giảm, nhìn cái dáng vẻ "bất sở vi động" của cô, cuối cùng buông 1 câu, rồi xoay người bỏ đi trong bóng đêm. Nhìn bóng dáng xa dần trong đêm của anh, toàn thân cô như hóa đá, tầm mắt không không thay đổi, chân không muốn bước, chỉ có thể si ngốc chờ đợi bóng dáng anh, hy vọng anh có thể quay đầu lại, nhìn thấy tâm tình thực sự của cô. Cô đã từng nói, để được cùng anh ở một chỗ, điều gì cô cũng có thể làm, cho dù là trong tình huống bị anh ghét bỏ. Anh mắng đúng, cô là đứa ngốc, ngốc đến cực điểm, nhưng không có cách nào dừng tình cảm này lại, có lẽ chỉ có thể đau lòng đến cực điểm. Nhưng ở tương lai phía trước cô không thể buông tay, vẫn ôm hy vọng... 

Trong lòng thật đau đớn quá! Yêu là vô phương phản kháng. Bởi vì cô dâu mang thai, đám cưới được gấp rút tiến hành với tốc độ nhanh nhất. Vào một ngày cuối tuần trước lễ tốt nghiệp của Seohyun, tổ chức lễ đính hôn, sau khi tốt nghiệp một tuần thì tổ chức lễ cưới. Cả hai bên gia đình đều hy vọng Seohyun có thể tĩnh dưỡng tốt, nên cũng không có kế hoạch cho tuần trăng mật, có điều cũng cho hai vợ chồng trẻ sống riêng, để cho đôi vợ chồng có thể hưởng thụ cuộc sống mới cưới. Hiện tại cũng không còn sống kiểu tam đại đồng đường, vợ chồng họ Oh cũng đều đã có kế hoạch, chờ khi đứa bé được sinh ra, sẽ cho Oh Sehun kế thừa sản nghiệp gia đình. Lúc đấy con đã thành gia, lập nghiệp, bọn họ có thể buông thả trách nhiệm cùng nhau du sơn ngoạn thủy. 

- Chào mừng cậu chủ và phu nhân đã về nhà. Người quản gia mới của gia đình, họ Choi , cũng là người giúp việc của vợ chồng họ Oh, một người tận tụy và tốt bụng. Oh Sehun đối với những sắp đặt đó đều coi như không, nhưng lúc này anh chính là chủ cái nhà này, lời nói của anh chính là thánh chỉ, mà vợ anh chỉ là con búp bê, để nhìn đẹp mắt là đủ rồi. Seohyun nhìn ngôi biệt thự này, cảm thấy lạ lẫm, xa xăm lại có điểm chờ mong. Cô đã kết hôn, chồng cô là Oh Sehun, con của bọn họ cũng sắp ra đời, giấc mơ của cô cuối cùng cũng thành hiện thực. 

- Phu nhân, đồ đạc của cô đã thu xếp xong rồi. 

 Mấy người giúp việc đã đem hành lý vào phòng ngủ, làm cho Seohyun vừa bước vào liền cảm thấy quen thuộc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hoang mang, sao trong này lại không có gì của đàn ông? Có điều mấy người giúp việc gọi cô là "phu nhân", chứng tỏ cô là nữ chủ nhân của gia đình này, có cái gì sai chăng? 

Đó là đêm động phòng hoa chúc, Oh Sehun sau khi thực hiện quyền lợi làm chồng với vợ mình, liền bước xuống giường, đi đến phòng ngủ của mình là căn phòng đối diện, sau khi tắm xong liền đi ngủ. Anh đối với mình rất thành thực. Anh có bản năng của một người đàn ông bình thường, anh thích thân thể cô, nhưng tuyệt đối ghét lòng dạ cô, thế nên sau khi xong chuyện anh liền rời đi không thèm nhìn lại, tất cả lời nói đều là dư thừa. Seohyun nằm trên giường, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, chồng cô không thô bạo cũng không ấm áp, mà là lạnh lùng, vô cùng lạnh lùng. Cô có đủ ấm áp để tan chảy anh sao? Cô bắt đầu nghi ngờ, có lẽ mình cũng không dũng cảm kiên cường như trong tưởng tượng. 

Sáng sớm hôm sau, Sehun sáu giờ đã thức giấc, ra bể bơi sau nhà bơi một tiếng, sau đó vừa ăn sáng vừa xem các giấy tờ, vừa vặn tám giờ thì xuất phát đến "Tập đoàn ngân hàng Oh Thị", tám rưỡi ngồi vào bàn, bắt đầu một ngày làm việc. Cuộc sống của anh sẽ không vì việc kết hôn mà có thay đổi, anh nghĩ điều này thật rõ ràng, cưới vợ sinh con cũng là trách nhiệm, anh đã hoàn thành hết trách nhiệm, đừng mơ tưởng anh phải trả giá thêm gì nữa. 

Seohyun quả nhiên là người phụ nữ không thể khinh thường, ngoài mặt có vẻ vô hại, nhưng trong lòng lại đa mưu túc trí. Trải qua kinh nghiệm lần này, anh sẽ nhớ rõ bài học, có thể tránh cô càng xa càng tốt. Còn về thân thể cô, nếu đã là của anh thì tại sao anh lại không hưởng thụ, cô có thể khơi dậy dục vọng trong anh, coi như đây là giá trị duy nhất. Đối với đứa con sắp ra đời, anh sẽ dùng phương thức giáo dục của anh, là cho con ý chí kiên cường, không thể để giống cô được, tư chất rất bình thường, đầu óc lại ngu ngốc, để giữ chân đàn ông chuyện gì cũng có thể làm được. 

Cuộc sống tân hôn là ngọt ngào triền miên, nhưng nó không được áp dụng trên người đôi vợ chồng này. Thời gian mà Seohyun nhìn thấy chồng mình không nhiều lắm, mỗi ngày anh đều đi sớm về muộn, đêm khuya mới thấy anh xuất hiện trong phòng của cô. Cô rất muốn nói chuyện với anh, muốn thâm nhập nội tâm của anh, nhưng anh chỉ làm chuyện anh muốn làm, đến nửa câu cũng không phát ra trong cổ họng, làm xong thì rời đi ngay. Thẳng một mạch đến lúc cô mang thai sáu tháng, anh vì suy nghĩ cho đứa bé nên đêm không sang phòng vợ nữa, khoảng cách của hai người giống như ngưu lang chức nữ, hai cánh của ngăn cách còn dài hơn cả dải ngân hà. 

Mỗi lần Seohyun đến bệnh viện kiểm tra thai sản, đều là quản gia và lái xe đi cùng, thái độ của Sehun đúng như anh đã nói, sẽ không đánh cô, không mắng cô nhưng sẽ không yêu cô, thương cô. Cô cũng biết cô không có gì để mà oán giận, đây là con đường của cô, cho dù cô có nói với cha mẹ thì họ cũng sẽ nói, hôn nhân có thể chung sống hòa bình là tốt rồi, còn mong hạnh phúc ngọt ngào cái gì chứ. Cũng may, ông bà nội đứa trẻ cũng khá quý cô, cứ hai ba ngày lại qua thăm cô , còn mua cho đứa cháu tương lai rất nhiều quần áo và đồ chơi. Thậm chí họ còn mong hai vợ chồng sinh thêm vài đứa con, nhà họ Oh đến giờ đều là đơn truyền, rất mong con cháu đầy nhà. Ngẫu nhiên một hôm chỉ có mộ mình mẹ chồng qua chơi, hai người phụ nữ cùng nhau nói chuyện. 

- Sehun đối xử với con có tốt không? Ngoài quan tâm đến cháu ra, Lee Ji Sook cũng quan tâm đến con dâu. 

- Anh ấy... công việc rất bận rộn. Seohyun không đành lòng nói ra thực tế.

- Thực sự là thế à? Bà Lee với việc này cũng khá rõ ràng, cũng không giải thích được. 

- Thật không hiểu nó đang làm cái gì nữa? Sự nghiệp tuy là quan trọng, nhưng cũng cần gia đình hòa thuận vui vẻ.

 Đối với nghi vấn của bà, Seohyun chỉ có thể cười khổ, có trời mới biết phải mất thêm bao nhiêu thời gian nữa, cô mới có khả năng khiến cho Sehun để ý đến sự tồn tại của mình. Lee Ji Sook nhận ra con dâu không được vui vẻ liền nói 

- Không sao, một thời gian sau khi con sinh đứa bé rồi, nó sẽ thường xuyên ở nhà hơn.

- Vâng. Seohyun xoa xoa cái bụng đã nhô cao, bây giờ tất cả hy vọng của cô đều đặt vào đứa bé này, nói cô ngu xuẩn cũng được, điên rồ cũng được. Cô chỉ âm thầm chờ mong, chồng cô sẽ vì vậy mà thay đổi, sẽ yêu cô cùng với đứa con bé bỏng của họ.

_____

Vào cái buổi sáng Oh SeYun được sinh ra, cha đứa bé rốt cuộc cũng có mặt. Hơn mười ba tiếng bị cơn đau đẻ dày vò, bác sĩ quyết định cho Seohyun sinh mổ, đứa bé rốt cuộc cũng an toàn ra đời. Nhìn thấy đứa con mà mình sinh ra, cô chỉ biết khóc, khóc vì vui sướng. Oh Sehun lại giống như không nhìn thấy nước mắt của cô, chỉ lo nói chuyện cùng con

- Con tên là Oh SeYun, sau này là người thừa kế của ta, con phải thật thông minh, thật tài giỏi, từ nay trở đi cha sẽ dùng phương thức của mình để giáo dục con. Seohyun có một dự cảm không tốt, trong mắt chồng chỉ nhìn thấy mỗi con, người mẹ như cô không có một chút vị trí nào.

- Anh để em ôm con một lát... Cô vươn tay, định chạm vào đứa bé. 

- Cô mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Sehun bế con, xoay người đi đến phòng trẻ sơ sinh. Nhìn bóng dáng cao lớn của anh, nước mắt vui sướng của cô chuyển thành nước mắt đau khổ, sầu não. Cô cuối cùng cũng đã hiểu được, anh sẽ không vì đứa con mà yêu thương cô, tất cả chỉ là giấc mơ của cô, giấc mộng xa vời. 

Vài ngày sau, Seohyun xuất viện, phát hiện chồng mình mời về hai người bảo mẫu. Ngoài mặt thì nói là để cho cô khỏi phải vất vả, bởi vì khi sinh con cô đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, trên thực tế là tước đoạt quyền làm mẹ của cô. Đúng vậy, Seohyun muốn được ôm con chăm con, nhưng những người bảo mẫu lo lắng không giữ được công việc của mình, nào là tắm rửa, thay tã tất cả xong xuôi mới đem thiên sứ bé nhỏ đến cho cô. Không có cơ hội để làm cái gì đó cho con, cô giống như một vị phu nhân nhàn rỗi, là bắt buộc nhàn rỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro