Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một đêm của ba tháng sau đó, Oh Sehun lại lần nữa đi vào phòng của Seohyun, bật duy nhất một bóng đèn sáng mờ ảo, không nói một câu nào, cởi bỏ áo ngủ của cô. Đã lâu không ôm phụ nữ, dục vọng sớm chóng chật ních rồi, nhưng trong quá trình hoan ái rốt cuộc anh cũng yên lặng mà làm, chỉ có tiếng ồ ồ thở dốc là hơi chút lộ ra trào dâng của anh.

Kỳ thật anh hoàn toàn có thể đi ra ngoài tìm một người tình nhân, thậm chí là vài người cũng được, nhưng không hiểu tại sao anh rất lười ra ngoài phát triển, phụ nữ đều là những sinh vật có tâm tư phức tạp, anh đã chọc phải một lần kết hôn, chẳng lẽ còn muốn lần thứ hai?

Nếu anh im lặng khiến người ta không thể hít thở nổi, thì cô lại có thói quen cắn môi dưới. Nếu khoái cảm ngẫu nhiên đến quá mãnh liệt thì mới phát ra một tiếng thở gấp. Cô không dám thừa nhận với anh cũng như với chính bản thân mình, cho dù những lúc thế này không hề kết hợp với những lời nói ngon ngọt,nhưng cũng làm cô tim đập không thôi. Mỗi lần nghe tiếng bước chân anh đến gần, cô lại giống như cô gái của năm đó, trong lòng ngượng ngùng chờ mong. Cuối cùng cô cúi đầu mở miệng nói: 

- Em muốn tự mình chăm sóc SeYun, có được không?

- Cô tự chăm sóc bản thân mình là đủ rồi. Anh ngồi dậy mặc quần áo, nhanh chóng rời đi, không cho mình có thời gian mà lưu luyến nơi này. Nhìn theo bóng dáng mơ hồ của anh, cô rốt cuộc hiểu được thế nào là "mẫu lấy tử vì quý", không thể áp dụng trên người anh được, hoặc là anh không muốn mở cửa trái tim mình, là anh cố ý trả thù cô.

Ban ngày ngoài mặt thì hòa bình, đêm đến thì lại mãnh liệt, đó là nỗi phập phồng trong lòng cô, đi từ thất vọng cho đến tuyệt vọng. Oh Sehun cố ý không muốn một lần nữa sinh thêm con, mỗi lần chính mình đều sử dụng biện pháp an toàn coi như "một lần bị rắn cắn, mười năm chưa hết sợ". Trong lòng thầm nghĩ không nên bảo cô uống thuốc tránh thai, tránh để mình lại bị trúng kế của cô một lần nữa. Sức mạnh của Seohyun cứ từng giọt từng giọt bị hút cạn, trước cô vì yêu mà hạ quyết tâm, giờ chỉ mang lại kết quả là sự lạnh lẽo. Quả nhiên tình yêu là không thể miễn cưỡng, mà nay cô chuyển hướng cho con mong có tình thân an ủi.

Sau khi Oh SeYun được ba tuổi, ngay lập tức được đưa tới vườn trẻ quí tộc, ba bữa ở nhà đều có quản gia và người giúp việc chăm sóc, cô chỉ có thể đưa con ra cửa, đợi con trở về, đó là tất cả thời gian mà cô có thể ở với con. Đó là thời gian quí báu của cô, thời gian vô cùng quí báu. Yêu cầu của Oh Sehun đối với con vô cùng cao, chương trình học mỗi ngày đều không thay đổi, thẳng một mạch đến hết ngày. Seohyun vì con mà ngồi bên giường kể truyện cổ tích, nhưng đứa trẻ rất nhanh chìm vào giấc ngủ, nhìn cậu bé đã mệt muốn chết rồi. 

Những ngày vô vị cứ như vậy trôi qua, cuộc sống của Seohyun chung quy cũng chỉ có niềm vui những lúc ít ỏi được gần con, cùng với những đêm tim đập không thôi chờ đợi chồng. Giống như ông trời trêu ngươi vậy, cha mẹ cô mất trong một tai nạn giao thông, vậy là trong thoáng chốc cô trở thành cô nhi, từ bỏ gia sản khổng lồ bên ngoài, cô chỉ còn lại sự tĩnh mịch. Cho dù tình cảm của cô với cha mẹ không được hòa thuận lắm, nhưng họ là những người thân của cô, từ nhỏ những điều này đã khắc sâu trong trí nhớ cô. Cô thực sự không nghĩ mình và họ phải từ biệt nhau theo cách này, tất cả nước mắt cứ thế mà không ngừng rơi xuống. Đó là đả kích khởi đầu, ngay sau tang lễ kết thúc, Oh Sehun lại nói với cô những lời vô nhân tính

- Cô có lẽ trước kia vì sự tồn tại của cha mẹ nên không dám đề nghị ly hôn, bây giờ không còn gì cản trở rồi, cô cứ tùy thời gian nói với tôi một tiếng là được.

Toàn thân Seohyun bỗng dưng lạnh ngắt, giật mình hiểu ra, cô yêu cái người đàn ông này nhưng anh ta sẽ không yêu ai, cũng không muốn ai yêu. Anh ta luôn luôn mong cô chủ động mở miệng ly hôn, trước mắt cô không còn một tia hy vọng, cô có nên rời đi lúc này hay không, cô chỉ yêu hai người nhưng mà bọn họ có lẽ chẳng bao giờ yêu thương cô...

- Seohyun, đây không phải Seohyun sao? Một giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía sau. 

- Cô là...? Seohyun xoay người, nhìn khuôn mặt tươi cười đối diện giống như đã từng quen biết. Nếu không phải sau buổi trưa hôm đó, cô gặp Hyoyeon ngoài đường, có thể cả đời cô ngày nào cũng giống ngày nào, không buồn không vui, không biết vì sao mà sống. 

- Tớ là Hyoyeon, trước đây tớ ngồi phía trước cậu, là bạn học cấp ba của cậu đây. Seohyun mở to mắt nhìn, cuối cùng cũng nhận ra đối phương.

- Lâu rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, mình không nhận ra cậu ngay được.

Trước mắt là cô gái xinh đẹp, hợp thời trang, đây chính là cô bạn nhạt nhòa Hyoyeon sao? 

- Còn cậu một chút cũng không thay đổi, vẫn là dáng vẻ thuần khiết ngày nào. Hyoyeon cố ý trừng mắt liếc cô một cái, cô bạn này một năm hay mười năm thì vẫn đỏ mặt như cô gái. Hôm đó, hai người họ ngồi ăn rất lâu, đến lúc chiều tà, tâm trạng Seohyun cũng thoải mái hơn, bàn luận về công việc, chồng chưa cưới, niềm vui kiêu hãnh của bạn. Hyoyeon sau khi tốt nghiệp đại học làm ở đài truyền hình, tuổi trẻ năng động cộng với tài hoa rất nhanh đã là nhà sản xuất, chồng chưa cuối của cô cũng là nhà sản xuất. Hai người có thể nói là không hòa thuận, cãi nhau rồi yêu nhau, lúc nào cũng tranh luận rôm rả.

 Đối với Seohyun mà nói, đó là điều mà cô không dám tưởng tượng, nam nữ khi sống chung còn có thể như vậy sao? Nếu như có một lúc nào cô thử lớn tiếng với Sehun, sợ rằng anh nghĩ cô thần kinh có vấn đề, lập tức bảo cô đi bệnh viện cũng nên! Lại nghe được thành công của Hyoyeon trong công việc, cô tự cảm thấy xấu hổ, trong những năm gần đây cô đã làm gì? 

Vì để được cùng ở một chỗ với Sehun, cô đã bỏ lỡ luổi thanh xuân của mình, đánh cược tương lai, đổi lấy hư không tịch liêu, ngay cả khuôn mặt của chính mình cũng mơ hồ không nhớ rõ. 

- Thôi đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của cậu đi... Hyoyeon kêu lên, bản thân là người làm truyền hình, cô rất thích nghe các loại chuyện cũ. 

- Tớ, tớ hiện tại... Seohyun cũng không biết nói từ đâu, nhưng bạn tốt đang chăm chú mỉm cười nhìn, làm cô chậm rãi kể lại từ đầu. Nhiều năm như vậy cô chưa được quan tâm như thế, cảm giác có người thật sự quan tâm đến sự vui buồn của cô thật tốt. 

Hyoyeon nghe đến kinh ngạc, suy nghĩ rồi cho một cái bình luận

- Ly hôn đi! Còn có cái gì không bỏ xuống được nữa sao?

 Ly hôn đi, ly hôn đi! 

Những lời này trong đầu Seohyun như tiếng chuông vang lên văng vẳng, làm cô rung động á khẩu không trả lời được.

- Nhưng mà tớ, tớ còn đứa con... Cô đưa ra cái lý do tương đối đương nhiên, không khỏi có điểm đau lòng, tuy nói là con cô nhưng cảm giác lại rất xa cách, cho dù sống chung dưới một mái nhà. 

- Cậu có chồng, có con, thậm chí có lái xe, có quản gia nhưng không có chính bản thân mình, sớm muộn gì cũng hỏng mất thôi.

Hyoyeon tiếp xúc xã hội nhiều, đã thấy nhiều lắm những ví dụ tan tan hợp hợp, hạnh phúc miễn cưỡng chung quy cũng không thể kéo dài. Seohyun không nói gì, cô tìm không thấy lý do khác, kỳ thật rất sâu trong lòng cô đã sớm hiểu được, cuộc sống như vậy không phải không sống được mà nó sẽ làm cô từ từ héo úa. Bao lâu nay cô đã không muốn đối diện với sự thật, mà nay nghe những lời này lại thấy đau lòng.

- Sau khi ly hôn muốn tìm nhà ở, công việc cũng không phải thực sự khó khăn, khó là ở chỗ tìm lại chính mình.

Lời nói của bạn tốt như mầm cây lớn dần lên trong lòng, ngày qua ngày trong tiếng thở dài cùng với nước mắt đến tận khi cô đưa ra đề nghị ly hôn, Oh Sehun một lời lập tức đồng ý, cả hai người đã đợi ngày này từ rất lâu. Đây là giải thoát không chỉ đối với anh, mà với cô cũng là giải phóng, một hành trình mới được mở ra, con đường này chỉ có mình cô. 

Trời hừng sáng, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, ánh sáng mang lại chút chói mắt, làm cho người ta cảm thấy không muốn mở mắt ra. Lúc thức dậy, Seohyun nói với chính mình, đây là một ngày mới, mặc kệ thế nào đi nữa cô sẽ làm dùng chút sức lực làm bản thân mình thay đổi.

 __Công ty thiết kế Gansam__

Chín giờ sáng, quản lý Kim Joon Myeon (Suho) giới thiệu nhân viên mới với nhân viên công ty, không cần dùng microphone, âm thanh vang vọng... 

- Buổi sáng tốt lành, tôi muốn giới thiệu với mọi người một đồng nghiệp mới, chính là cô Seo Ju Hyun đây, cô ấy vừa mới ly hôn muốn tìm một cuộc sống mới, đúng rồi con cô ấy năm nay đã được bảy tuổi. 

Kim Joon Myeon cá tính thẳng thắn, có gì nói nấy, anh trước đây là học trưởng của Hyoyeon, đã đáp ứng sự nhờ vả của hậu bối cũng nên làm đến nơi đến chốn. Ý tưởng của anh rất thực tế, công ty có ba mươi nhân viên, đại bộ phận đều là nam, phái nữ ở công ty hiếm, mà mỹ nữ lại càng hiếm, ngay từ đầu nên nói rõ ràng, tránh về sau lại có tò mò hỗn loạn.

Seo Ju Hyun cũng không nghĩ là muốn giấu diếm, nhưng mà nói ra tất cả ngay lần đầu tiên thế này vẫn làm cô có phần cảm thấy xấu hổ, bình thường một cô gái hai nhăm tuổi hẳn là có ít người như cô. Đàn ông trong công ty nghe xong, mặc kệ ý định ban đầu hiện lên là gì lập tức mất hết, hóa ra cô gái có vẻ bề ngoài xinh đẹp này đã từng kết hôn, lại còn có con nhỏ, xem ra chỉ có thể đơn giản mà ngắm nhìn thôi. 

- Từ hôm nay trở đi, cô Seohyun sẽ bắt đầu làm trợ lý tại công ty chúng ta, mong mọi người giúp đỡ để công việc của cô ấy đi vào quỹ đạo.

- Nhất trí!

- Còn nữa, hôm nay vì có nhân viên mới nên buổi tối sáu giờ rưỡi, mọi người gặp nhau ở chỗ cũ nhé, tổ chức tiệc mừng người mới,mọi người nghe rõ chứ?. 

- Nghe rõ. 

Sau khi kết thúc màn giới thiệu, mọi người quay trở lại công việc, Seohyun cũng không có thời gian nhiều để mà suy nghĩ, Suho đã phân công cho cô công việc đầu tiên, dùng ánh mắt không dám tin tưởng lắm nhìn cô, cùng với giọng nói có vẻ nghi ngờ. 

- Tôi đoán cô trước đây cũng chưa từng làm gì, trước hết sắp xếp lại chỗ tư liệu này, trong ngày phân loại theo nội dung, không có vấn đề gì chứ?

- Không thành vấn đề. 

Seohyun tiếp nhận rất nhiều tài liệu, cô đã tìm được mục tiêu đầu tiên, cô nhất định phải làm cho quản lý với mình có cái nhìn khác xưa, đừng nói cái gì là không thể. Suốt cả một ngày, chỉ ngồi sắp xếp tài liệu cũng làm cho cô kiệt sức, tài liệu khách hàng của công ty cùng với dự án công trình của công ty rất là nhiều, cô chỉ sợ mất ba ngày cũng không sửa sang xong mất. Không biết bao lâu sau, Suho đi đến trước mặt cô gõ nhẹ lên mặt bàn nói 

- Sáu giờ rồi, tan tầm thôi. 

Sáu giờ? Thời gian trôi nhanh vậy sao? Cô thấy chuyện này thật kỳ diệu, ở Oh gia mộtngày cô sống dài như cả năm, hóa ra khi con người có việc để làm sẽ cảm thấy thời gian thật ra không nhiều lắm. 

- Việc của tôi còn chưa có làm xong ... Giọng của cô có vẻ hơi chần chừ, nhìn một mặt bàn đầy văn kiện, đến một nửa cũng chưa xử lý xong.

- Có ai nói cô phải làm hết trong một ngày sao, nói nhiều quá. Ngay từ đầu đã bốc đồng như thế sợ sau này cô sẽ kiệt sức mất. 

- Chờ lát nữa đi liên hoan mừng nhân viên mới, đừng đến muộn, mà cô đã biết chỗ chưa?

 Anh đưa danh thiếp của nhà hàng ăn uống cho cô, nhưng mà cái địa điểm này đối với cô không xác định được, trước đây mỗi lần ra cửa đều là xe đưa đón, cảm giác phương hướng của cô hình như chưa được dùng qua. 

- Uhm... hình như tôi không biết chỗ này, không sao tôi sẽ gọi taxi. 

Suho hơi nhếch mi 

- Đi taxi làm gì? Lãng phí tiền! Trong ba tháng này cô chỉ có nửa tháng tiền lương thôi, chú ý tiết kiệm một chút chứ. 

Sự thẳng thắn làm cho cô hoảng sợ, nhưng cũng có phần cảnh giác, nghĩ ra chính mình thật sự không biết đến những khó khăn của cuộc sống, kiếm được ít sao có thể tiêu hoang, còn có thể dư giả để lo cho  cuộc sống chính mình? 

- Là... tôi sẽ đi xe buýt đến đấy. Seohyun chạy nhanh lên mạng tìm, lại không biết là tìm từ đâu, có trời mới biết trạm gần đây là trạm nào, cô căn bản là chưa từng đi xe buýt. Nhìn vẻ mặt mê võng của cô, Suho chỉ cảm thấy buồn cười, một người phụ nữ chưa bao giờ ra xã hội làm việc, chính là ngu đần như vậy sao? Chờ cô tìm được đúng tuyến xe để đi, chỉ sợ là đến đêm mất! 

- Không cần phải tìm, tôi lái xe đưa cô đi!

- Sao? Seohyun ngẩng đầu, không nghĩ đến quản lý lại săn sóc như vậy 

- Cái này thật ngại quá!

- Không phải ngại, là tôi đến kiểm tra xem cô có làm đúng hay không, nếu có sai sót sẽ rất không tốt! Thấy còn có chút thời gian, anh lập tức xem lại hồ sơ mà cô đã phân loại. 

- Như thế có được không, quản lý? Cô ở bên cạnh lo lắng hỏi, e sợ chính mình làm sai việc đầu tiên được giao. 

- Được rồi, tiếp tục cố gắng!

Trên mặt Suho cho cô một cái mỉm cười yên tâm. 

- Vâng. 

Bảy giờ tối, Seohyun và Suho cùng nhau đi vào quán ăn, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới ghế lô đặt trước, đã thấy bên trong rỗng tuếch, chẳng lẽ là mọi người đến muộn? Nhưng mà đợi một lúc, hai mươi phút rồi ba mươi phút, vẫn không thấy bóng dáng ai xuất hiện. Sự thật rõ ràng, không có ai muốn đến chung vui cả, Seohyun cùng lắm chỉ là một chân trợ lý, mọi người tất nhiên không cần lấy lòng cô, tuy rằng cô là người có dáng vẻ thanh tú, nhưng là phụ nữ đã ly hôn và có con nhỏ, cũng không làm dậy nổi hứng thú của đàn ông độc thân. 

Suho nhìn đồng hồ, lại nhìn trên bàn đầy món ngon, nâng chén cười nói

- Xem ra, tối nay tôi là người duy nhất trong tiệc mừng người mới. 

- Thật xin lỗi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro