Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là, Hứa Ái Mộ nhìn phía trước.

Phùng Hương Đình khiến cô có cảm giác đã có một ít biến số, kiếp trước Phùng Hương Đình đã không làm những chuyện này, nhưng Phùng Hương Đình và cô không có ân oán, cho nên Phùng Hương Đình có thế nào thì cô cũng không quá để ý, chỉ là hơi hâm mộ cách sống của Phùng Hương Đình.

Điều làm cô cảm thấy có biến số còn một điều nữa, đó chính là Thẩm Thanh Chu.

Kiếp trước bên cạnh Thẩm Thanh Chu chưa bao giờ có phụ nữ, nhưng cô vừa mới đi tìm hắn, thì thấy Thẩm Thanh Chu đè một cô gái trên tường.

Ánh đèn chỗ đó quá mờ, hơn nữa hơn nửa người Thẩm Thanh Chu che mất cô gái đó, cô nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn thấy được trên người cô gái đó mặc quần áo học sinh giống như cô.

Một cái biến số thì cô có thể tiếp thu, nhưng hai người xuất hiện biến số, cô phải cân nhắc chuyện này kĩ kĩ một chút.

Lúc Phùng Chương xuống dưới, chuyện quyên tiền đã kết thúc, biết được chuyện Phùng Hương Đình quyên hết tiền của hồi môn từ miệng quản gia, trong lòng lập tức bốc hỏa.

Của hồi môn không thể so với mấy chuyện vặt vãnh khác, đây là cơ sở để sống tự tin ở nhà chồng sau này, hơn nữa một số tiền lớn như thế mà quyên hết ra ngoài, điều này làm cho ông thật sự không có cách nào tiếp thu.

Nhưng nhóm bạn đồng liêu khen con gái trước mặt ông, ông có muốn răn dạy thì cũng không nói nên lời, ông vẫn luôn hết sức khoan dung với đứa con gái này.

Hơn nữa Phan Ngọc Như cũng tránh người khác rồi lại đây nhỏ giọng khuyên ông:

"Anh Chương chớ có bực, Hương Đình làm thế cũng coi như là giúp nhà họ Phùng chúng ta lộ mặt với nhà họ Tưởng, ngày sau nếu Sính Đình của chúng ta gả vào nhà họ Tưởng, thật ra số tiền đó vẫn là của nhà họ Phùng chúng ta, theo lý thì là giống nhau."

Phùng Chương nghĩ nghĩ cảm thấy cũng có lý, trong lòng đối với chuyện Sính Đình gả vào nhà họ Tưởng thì xem trọng hơn nhiều trước kia.

Phan Ngọc Như cũng sau đó mới chuyển thẳng qua cong, cảm thấy cách làm của Phùng Hương Đình rất tốt, tuy rằng hiện tại cô ta có được thanh danh tốt, nhưng ngày sau nếu Sính Đình gả vào nhà họ Tưởng, kỳ thật người được lợi vẫn là hai mẹ con bà, cũng không biết đến lúc đó Phùng Hương Đình biết rồi thì có tiếc đứt ruột không.

Phùng Hương Đình tất nhiên không biết trong lòng những người này mưu mô tính toán, hôm nay cô đã đạt được mục đích, cũng không còn hứng thú gì để đi quản chuyện khác.

Nếu cô biết sự toan tính trong lòng những người này, thì chỉ muốn cười nhạo ý tưởng ngây thơ của bà ta.

Nếu nhà họ Tưởng có thể nhìn trúng thân phận Phùng Sính Đình làm con dâu, thế thì cô thật đúng là mở to mắt nhìn lại phẩm vị của nhà họ Tưởng.

Nhưng cuộc sống sau này đã dạy cho Phùng Hương Đình, đôi khi lời nói thật sự không thể nói quá vẹn toàn, gần như sẽ làm cô thống khổ nửa đời, cô vĩnh viễn không biết được người muốn đạt được mục đích, lòng người có thể tàn nhẫn tới trình độ nào.

Tiệc tối sắp kết thúc, Phùng Hương Đình có thể mặc kệ người khác, nhưng lại không thể mặc kệ các bạn học của mình, cô bảo quản gia gọi mấy chiếc xe taxi tới đây, chở những bạn học không có xe về, còn thanh toán luôn tiền trước, cô và các bạn học hàn huyên vài câu ở cửa, khách khí tiễn các bạn về nhà, sắc trời quá muộn, cũng không an toàn.

Thẩm Hương Cơ cọ tới cọ lui không chịu lên xe, chờ đến khi thấy các bạn học càng lúc càng xa, mới uất nghẹn tới gần Phùng Hương Đình thụi cho cô một cái, Phùng Hương Đình bị đánh thì ngây ra, cảm thấy cái tật xấu làm ra vẻ của Thẩm Hương Cơ lại tái phát, giọng điệu không tốt lắm hỏi nàng.

"Làm sao?"

Thẩm Hương Cơ thấy thái độ của Phùng Hương Đình, lại nắm tay đập Phùng Hương Đình.

"Tao hôm nay bởi vì mày mà quyên ra ngoài một vạn rồi đó." Nàng mới vừa đầu tư ra ngoài một số tiền lớn cho Hứa Ái Mộ, hiện tại lại bỏ ra thêm một vạn, Thẩm Thanh Chu thì ít tới, nàng cảm thấy nàng lập tức nghèo tới nỗi phải cạp đất mà ăn.

Phùng Hương Đình không hiểu lắm, không phải chỉ mỗi cô quyên tiền của hồi môn thôi sao.

"Tiền của hồi môn của tao từ khi nào còn không bằng một vạn của mày?"

Thẩm Hương Cơ tức đến muốn chết, ai hiếm lạ tiền của hồi môn của bà, đành phải giải thích nhân quả câu chuyện với Phùng Hương Đình một lần.

Phùng Hương Đình nghe xong liền biết con nhóc này đúng là có bệnh làm ra vẻ, cô một chữ cũng chưa nói là sẽ để nàng thiệt.

Nhìn Thẩm Hương Cơ làm bộ làm tịch bày ra vẻ mặt nghèo tới nỗi ăn không đủ một bữa, một chút cũng không muốn quan tâm nàng, nhưng xét thấy hôm nay mượn chuyện của nàng mới làm mẹ con Phùng Sính Đình ăn khổ, thì cô lại có chút mềm lòng.

"Đã biết, tao tiếp viện mày 5000."

Nói xong sợ Thẩm Hương Cơ được một tấc lại muốn tiến một thước, thuận cột bò lên trên, lại vội vàng bổ sung:

"Còn cò kè mặc cả với tao nữa, một cắc tao cũng không cho."

Thẩm Hương Cơ kiếm được chút ngon ngọt, cảm thấy chính mình mất công cũng không tính quá lớn, sợ Phùng Hương Đình đổi ý, lập tức cười ngọt muốn ôm Phùng Hương Đình lấy lòng cô.

"Mày tốt quá......"

Phùng Hương Đình nhìn Thẩm Hương Cơ cười mặt mày hớn hở, còn uốn éo người, ngầm cảm giác được cái gì, cảnh cáo nàng trước.

"Nếu mày dám chạm vào tao một cái, tao cho ngân phiếu của mày thành tro bụi luôn đấy."

Thẩm Hương Cơ:.......

Thẩm Hương Cơ tức khắc mất đi sức lực nói chuyện với Phùng Hương Đình, leo lên xe taxi rồi quay đầu đi luôn, ngay cả tạm biệt cũng không thèm nói một tiếng với Phùng Hương Đình.

Phùng Hương Đình nhìn Thẩm Hương Cơ dỗi ngồi xe taxi đã đi xa, cười thầm nói một câu:

"Làm ra vẻ."

Lúc Phùng Hương Đình về phòng thì ghé qua chỗ mẹ trước, nếu không đi qua thăm mẹ, mẹ sẽ không ngủ, hơn nữa chuyện của hồi môn vẫn cần phải nói cho mẹ nghe một chút.

Nàng nhẹ nhàng mở cửa thò người mình vào, khuyên nhủ mẹ đang chép kinh Phật:

"Mẹ, đã trễ thế này rồi đừng chép nữa."

Mẹ cô cười với cô:

"Hương Hương chờ mẹ một chút, mẹ chỉ còn một ít."

Phùng Hương Đình gật đầu, quan sát thấy tâm tình mẹ mình không tệ lắm, lập tức lái qua câu chuyện kia với mẹ.

"Mẹ cứ viết chậm rãi một ít đó đi, không vội, mẹ, con nói cho mẹ nghe một chuyện, mẹ ngàn vạn lần đừng bực con được không?"

Mẹ cô bởi vì mới vừa chép xong kinh Phật, trong lòng rất tĩnh lặng, nghe xong cũng tốt tính cười:

"Con là con gái ruột của mẹ, mẹ có khi nào bực con."

Phùng Hương Đình nghe xong thì hơi yên tâm, lớn gan kể chuyện:

"Mẹ, hôm nay con quyên hết tiền của hồi môn của con cho nhà họ Tưởng rồi."

Trong phòng bỗng dưng an tĩnh hẳn.

Phùng Hương Đình có hơi thấp thỏm, không xác định hô lần nữa: "Mẹ, không phải mẹ bực con chứ?"

Mẹ cô không đáp lời cô nói, cười rất đằm thắm.

"Mẹ lớn tuổi rồi, không chép kinh thư nổi nữa, Hương Hương giúp mẹ chép được không?"

Việc này không phải việc gì khó, chỉ cần mẹ cô không giận cô là tốt rồi, Phùng Hương Đình gật đầu đáp ứng.

Sau đó mẹ cô chỉ vào một quyển kinh thư thật dày trên bàn nói cô:

"Ngày mai chép xong quyển kinh thư này, buổi tối giao cho mẹ."

Phùng Hương Đình:.......

Rốt cuộc vẫn bực cô!!!

__________________

"Dịch bùng lại rồi! Các tình yêu dù ở đâu cũng phải nhớ giữ gìn sức khỏe và giữ an toàn nha...
Mùa dịch lại tới, vừa khớp đc nghỉ giữa kì (năm 3 ĐH r nghen ^^^) nên sẽ đôn đốc bản thân edit và tìm thêm một bộ nào khác hay hay nữa! Mà khum biết có tìm đc khum nữa hihi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro