Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoàn Nghi Ân ngạc nhiên mở to mắt, chuyện này sao có thể?

Văn kiện trên tay Vương Gia Nhĩ chính là giấy bán thân của Đoàn Nghi Ân. Lúc trước Vương Gia Nhĩ đến Thác Loạn vui chơi tình cờ gặp được Đoàn Nghi Ân, khi ấy cậu là phục vụ, hắn gặp cậu một lần liền động tâm, ra giá không thành, cho nên tìm đủ mọi cách làm khó dễ cậu, bày mưu tính kế để có được cậu nhưng bất luận thế nào cậu cũng không đồng ý. Mà Vương Gia Nhĩ là người có quyền lực, hắn nhất quyết không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy, liền đổ tội cậu lấy cắp tiền của hắn, mà mục đích của hắn chính là muốn cậu bán thân cho hắn để trả nợ.

Đoàn Nghi Ân cũng không phải kẻ ngốc, sự việc phát sinh trùng hợp như vậy, chắc chắn có vấn đề, cho nên đối với điều kiện trao đổi của Vương Gia Nhĩ cậu liều chết cũng không muốn, thậm chí Vương Gia Nhĩ muốn cưỡng đoạt cậu, cậu lấy chai rựu đập vào đầu hắn, máu chảy thắm ướt cả áo hắn, mà chuyện này, cũng hoàn toàn chọc giận Vương Gia Nhĩ, hắn đem cậu trở về đánh cho một trận, trực tiếp sai người đánh gãy một chân cậu, sau đó đem cậu nhốt lại. Vì sợ Đoàn Nghi Ân không đủ nghe lời, hắn thậm chí còn lập ra Giấy bán thân, buộc cậu phải làm những gì hắn muốn, mệnh lệnh của hắn là tuyệt đối, lúc ấy Vương Gia Nhĩ uy hiếp Đoàn Nghi Ân nếu cậu không làm theo hắn thì hắn lập tức tìm người nhà cậu, mà người thân duy nhất của cậu chỉ còn lại ba. Đoàn Nghi Ân biết rõ Vương Gia Nhĩ chuyện gì cũng có thể làm ra, vì không muốn liên lụy ba mình, Đoàn Nghi Ân chỉ có thể khuất nhục ký vào hiệp ước ấy.

Đoàn Nghi Ân vốn là sinh viên đại học. Cậu đến chỗ đầy cám dỗ ấy kiếm tiền chỉ muốn giúp đỡ ba mình, trang trải tiền sinh hoạt cùng học phí, sau khi phát sinh việc này, Vương Gia Nhĩ không cho cậu đi học nữa.

Đoàn Nghi Ân chưa từng nghĩ tới có một ngày Vương Gia Nhĩ sẽ đem Giấy bán thân xé bỏ, choáng váng một hồi, mới nhớ tới, hỏi hắn.

“Vì cái gì?”

Vương Gia Nhĩ nhìn Đoàn Nghi Ân, khóe môi hơi câu lên:

“Tôi hiện tại đối với cậu không còn hứng thú. Nhưng cậu yên tâm, tôi nói sẽ giữ lời, chờ chân của cậu hồi phục, cậu muốn đi nơi nào thì đi nơi đó”

Đoàn Nghi Ân nghĩ ngợi một hồi... trong nhà cậu chỉ còn hai cha con mà nếu trở về lúc này, ba cậu sẽ biết mọi việc, sẽ đến đây tìm Vương Gia Nhĩ hỏi tội, mà Vương Gia Nhĩ kia tính tình thật xấu không biết sẽ làm ra loại chuyện nghịch lý gì nữa, nhà cậu cũng thật nghèo, nếu không Đoàn Nghi Ân cũng sẽ không đến Thác Loạn đi làm phục vụ để người khác khi dễ. Nếu hiện tại Đoàn Nghi Ân rời đi, kiếm đâu ra tiền chữa đây? Hơn nữa đây là Vương Gia Nhĩ tạo nghiệt, hiện tại cậu ở lại chữa lành chân, cũng không có gì không đúng...

Vương Gia Nhĩ nói xong câu đó, liền rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn Đoàn Nghi Ân ngồi ở trên giường bệnh ngơ ngác nhìn thân ảnh hắn dần rời đi.

……

Mấy ngày sau đó, Vương Gia Nhĩ có đôi khi ghé qua nhưng mỗi lần lại đây cũng chỉ là đưa một ít nước canh bổ dưỡng, sau đó liền rời đi, cũng không lưu lại. Mà Đoàn Nghi Ân cẩn thận quan sát hắn, cũng là tin lời Vương Gia Nhĩ nói ngày đó, bởi vì cậu nhìn trong mắt Vương Gia Nhĩ, hiện tại đã không còn thấy loại ánh nhìn xâm - lược cùng dục vọng, có lẽ như lời hắn nói, hắn đã không còn hứng thú với cậu..

Cẩn thận ngẫm lại, Vương Gia Nhĩ là loại người nào, thật lòng thích một người? Quỷ mới tin. Nghĩ như vậy Đoàn Nghi Ân liền dần dần yên lòng, có đôi khi nhìn thấy hắn cũng không còn cảnh giác như trước kia.

Mà Vương Gia Nhĩ nhìn ra Đoàn Nghi Ân trong khoảng thời gian này cũng không còn cảnh giác với mình, trong lòng không khỏi bật cười, Đoàn Nghi Ân, con người này... thật đơn thuần.

Bất quá Đoàn Nghi Ân vẫn còn là học sinh, tính cách thật thuần khiết, ngây ngô, hơn nữa bề ngoài lại đẹp như vậy,  cũng khó trách Cố Bắc Đạt liếc mắt một cái liền động tâm. Nếu Đoàn Nghi Ân là nữ nhân nói không chừng hắn cũng thích cậu đi...

Đương nhiên cái ý niệm này trong đầu Vương Gia Nhĩ cũng chỉ là chợt lóe qua, hắn bản chất vẫn là thích nữ nhân.

Tuy rằng nơi này giống với thế giới của Vương Gia Nhĩ ở chỗ có cao ốc building, nhưng người này là lãnh đạo, minh tinh kinh doanh, chủ tịch của nhãn hiệu nổi tiếng toàn bộ đều không giống thế giới của hắn. Cái này làm cho hắn mơ hồ, đối với thế giới trong sách này, hắn biết duy nhất chỉ có nhân vật chính đáng thương Đoàn Nghi Ân. Cho nên hắn không nhẫn tâm, có đôi khi lấy cớ mang canh bổ dưỡng đến chỉ để nhìn Đoàn Nghi Ân. Sở dĩ làm loại chuyện này là do hắn dự cảm Đoàn Nghi Ân chính là mấu chốt để hắn có thể trở về.

Ngay lúc này, Vương Gia Nhĩ nghĩ bản thân cũng thật may mắn, nguyên chủ lúc trước tuy rằng đã đem Đoàn Nghi Ân tù cấm ở biệt thự, nhưng bởi vì Đoàn Nghi Ân chấn thương, cho nên rốt cuộc không thể làm được bước cuối cùng, tuy rằng làm không ít chuyện mơn trớn, chiếm không ít tiện nghi, nhưng là chưa thật sự lên giường, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn có đủ bình tĩnh đứng trước mặt Đoàn Nghi Ân, nếu không hắn thật sự không biết đối mặt người này như thế nào.

Vương Gia Nghĩ đang suy nghĩ mấy vấn đề này, điện thoại đột nhiên vang lên, hắn lấy ra nghe, nói ngắn gọn hai tiếng, nhìn thời gian, liền đi đến công ty.

Nguyên chủ Cố Bắc Đạt là tổng tài lớn nhất của tập đoàn Cố thị, tuy rằng Cố Bắc Đạt sinh hoạt cá nhân có điểm hoang lạc, nhưng là đối với công ty vẫn là phi thường chú trọng.

Hội nghị hôm nay Vương Gia Nhĩ vẫn như cũ ngồi ghế giữa nghe các giám đốc hội báo, hắn không am hiểu quản lý, cũng không có kinh nghiệm quản lý, cho nên rất ít lên tiếng. Nhưng cũng may tập đoàn cố thị là chủ kinh doanh di đông, chẳng sợ không có kí ức Cố Bắc Đạt, hắn cũng có thể nghe bọn họ đang nói cái gì.

Cố thị là tập đoàn nhãn hiệu di động lớn nhất thế giới, thị trường tiêu thụ vô cùng rộng rãi, nhưng ngành di động vốn cạnh tranh khốc liệt, đặc biệt dòng Smartphone vừa mới xuất hiện.

Tập đoàn Cố thị luôn là một trong những tập đoàn di động lớn nhất thị trường di động Hoa quốc, cho nên tính cạnh tranh vô cùng khốc liệt nhưng tất cả chuyện này, đều là việc của trước đây. Dòng Smartphone của nước ngoài cường thế sát nhập, lập tức đánh sâu vào ngành sản xuất di động Hoa quốc, xưa nay chưa từng thể nghiệm chứ đừng nói đến dùng thử, điều này làm ngành sản xuất di động hoàn toàn rối loạn. Vốn dĩ đã xác định phương hướng phát triển nhưng hoàn toàn bị phá bỏ, các phương hướng mỗi ngày đều được đưa ra. Mỗi một cái đề án xuất hiện đều có tán thành có phản đối, mỗi bên đều đưa ra những chính kiến riêng nhưng bên nào cũng có phần đúng.

Vương Gia Nhĩ tin tưởng, loại tình huống này nhất định không phải chỉ riêng tập đoàn Cố thị, mấy tập đoàn sản xuất di động đầu sỏ ở Hoa quốc chắc chắn cũng gặp tình cảnh mất phương hướng như thế này, rốt cuộc mỗi cái lựa chọn của hiện tại, đều liên quan đến đến sinh tử tồn vong về sau của công ty.

Nhưng Vương Gia Nhĩ chính là người cầm quyền tập đoàn Cố thị hiện nay, mà từ đầu tới đuôi đều phi thường bình tĩnh, hắn dùng ánh mắt không chút gợn sóng nhìn bọn họ, cho đến khi bọn họ ồn ào bàn tán cũng không ai thuyết phục được, cuối cùng chỉ có thể đem quyền quyết định ở công ty đặt trên người Boss. Đối diện với ánh mắt chờ mong của các cổ đông, Vương Gia Nhĩ nhàn nhạt hạ quyết định, sau đó hội nghị kết thúc.

Đến khi bóng dáng anh tuấn mang theo trợ lý rời đi, trong phòng hội nghị mới đồng thời thở dài nhẹ nhõm, bọn họ một bên thu thập văn kiện, một bên tốp năm tốp ba nói chuyện với nhau.

“Ai, anh có phát hiện gần đây Cố tổng thật kì lạ không, hắn như thế nào rất ít nói chuyện.”

“Đã sớm phát hiện, bất quá khí thế ngược lại càng cương nghị, hơn nữa hiện tại Cố tổng suy nghĩ cái gì, quả thực hoàn toàn đoán không ra a. Cô không biết đó thôi, trong phòng họp, tôi trộm nhìn Cố tổng rất nhiều lần, Cố tổng biểu tình bình tĩnh, mí mắt đều không mang theo một chút điêu ngoa nào”

“Đúng vậy, ta hiện tại cũng không dám cùng Cố tổng đối diện, cảm giác dường như cái gì hắn cũng có thể nhìn thấu”

Thời điểm mọi người bàn tán thảo luận, một bên truyền đến một trận cười khẽ: “Ha hả, ta cảm giác gần đây tính tình Cố tổng tốt lên rất nhiều.”

Mấy người quay đầu phát hiện người đến là giám đốc bộ phận thị trường Phương Lâm Tuấn. Người này tuổi còn trẻ, nhưng thủ đoạn lại phi thường nham hiểm, đối với hắn gia nhập nói chuyện, những người này tự nhiên không thể không chào đón. Mà bọn cẩn thận nghỉ lại lời hắn vừa nói, phát hiện xác thật đúng theo như lời hắn, so sánh với Cố tổng trước kia hoa ngôn sảo ngữ độc tài ngạo mạng không coi ai ra gì thì hiện tại chỉ là Cố tổng không thích nói chuyện, mà tính tình thật là tốt lên rất nhiều.

Bọn họ lại tụ một chỗ bàn tán vài câu, một bên đi vào hướng thang máy một bên ước hẹn ngày nào đó cùng nhau đi ra ngoài tụ tập, từng người rời khỏi thang máy thực mau, thang máy liền chỉ còn lại Phương Lâm Tuấn.

Ở thang máy, Phương Lâm Tuấn một tay bỏ trong túi quần, trong mắt mang chút suy nghĩ sâu xa nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu trong thang máy, hắn nói Cố tổng gần đây tính tình tốt lên rất nhiều điều này đương nhiên là sự thật, nhưng hắn không có nói ra chính là, hiện tại tính tình Cố tổng trở nên tốt, mỗi một lần hạ quyết định, đều rất kinh người.

Bộ phận thị trường luôn là bộ phận nhận được thông tin đầu tiên, nguyên nhân chính là vì như thế, cho nên Phương Lâm Tuấn mới không khỏi kinh hãi, tập đoàn Cố tổng gần đây đưa ra rất nhiều quyết sách, trước sau đều là chính xác nhất.

Không phải nói hắn không hy vọng công ty làm ra quyết sách, nhưng mỗi một lần đều có thể làm ra lựa chọn chính xác nhất, một lần sai lầm cũng không có, đặc biệt lúc hắn ở hội nghị tận mắt nhìn thấy người kia lãnh đạm ngồi ở chỗ đó, thời điểm hội nghị sắp kết thúc, nhẹ nhàng bâng quơ hạ quyết định, loại chấn động này càng thêm mãnh liệt. Boss của bọn họ thật quá lợi hại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro