9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại một chiếc ghế ở sân trường vắng vẻ, gió cứ hiu hiu thổi, ánh nắng vài ươm trải dài trên sân

Cả hai im lặng ngồi trên chiếc ghế đó, Jung Kook cảm thấy tim mình đập mạnh, và Jimin cũng cảm thấy như thế

- Em sẽ ở lại chứ?_ Jimin quay sang cậu hỏi

Jung Kook vẫn im lặng...

" Sao mình khó xử thế này?

Mình không yêu hắn mà, đáng ra phải bỏ đi chứ!

Sao lại ngồi đây?

Jeon Jung Kook, đừng mềm lòng mà...

Mạnh mẽ lên, phải dứt khoát "

- Có thể em không tin anh... nhưng thật sự anh yêu em mà. Làm ơn... ở lại đi_ Jimin nắm lấy tay cậu.

Cảm giác ấm áp lắm, Jung Kook nhìn xuống bàn tay mình đang nằm gọn trong tay anh.

- Yêu tôi sao? Nếu yêu sao lại..._ Jung Kook bỏ lửng câu nói rồi quay mặt che đi những giọt nước mắt sắp trào ra

- Vì... vì... anh sợ... anh sợ rằng em không yêu anh, em sẽ bỏ anh đi nếu anh không đe dọa em... Anh xin lỗi_ Jimin nắm chặt tay cậu

Tim Jung Kook hẫng đi một nhịp...

Anh đang nói thật phải không? Nhưng cậu cũng không thể tin anh ngay được...

- Cho anh cơ hội được không?_Jimin nói rồi tiến lại hôn lên môi cậu

Một nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào. Không ép buộc, không chiếm hữu, không mạnh bạo. Cậu đã từng mơ ước để có một nụ hôn như thế này

Jimin dứt khỏi nụ hôn, Jung Kook vẫn tròn mắt nhìn anh. Cậu cũng không nói gì. Đứng dậy, quay lưng đi về phía MinGyu

MinGyu đứng ở rất xa, khoanh tay đứng dựng vào gốc cây chờ cậu. Jung Kook bối rối, điều đó thể hiện cả trong ánh mắt của cậu

MinGyu chỉ mỉm cười, đặt tay phải lên ngực trái, ngay chỗ trái tim đang đập, vỗ nhẹ.

Jung Kook đứng khựng lại, đó là ám hiệu của hai anh em từ nhỏ. Jung Kook mỉm cười thầm cảm ơn cậu nhóc.

Jimin úp mặt vào hai bàn tay mà thất vọng

" Tất cả là tại mày!

Mày không thể ở bên em ấy...

Làm sao Jung Kook có thể ở bên người luôn gây đau khổ cho em ấy chứ?

Mày là đổ ngốc, Park Jimin ! "

Jung Kook quay lại nhìn Jimin

- Tôi sẽ đi Anh để học Đại học. Không biết khi nào sẽ về hoặc tôi sẽ ở bên đó luôn. Nếu yêu tôi, hãy chứng minh điều đó_ Jung Kook mỉm cười nói

- Jung Kook à...

- Giữ sức khỏe nhé Jimin !

Jung Kook quay lưng chạy thật nhanh đến bên MinGyu, cả hai dắt tay nhau đi ra xe.

Jimin ngồi đó, anh đang khóc, nhưng cũng nở nụ cười thật tươi... Anh khóc vì cuối cùng cậu cũng đi. Anh cười vì cậu đã cho anh cơ hội.

" Anh yêu em mà!

Anh sẽ chứng minh điều đó!

Anh sẽ không bỏ cuộc!

Đợi anh nhé! "

...

Chiếc xe lăn bánh hướng về phía sân bay. Trên xe, Jung Kook đang mỉm cười

- Cảm ơn em, Minnie_ Jung Kook dựa dầu vào vai cậu nhóc.

- Không có gì

- Ám hiệu lúc nhỏ của tụi mình... Anh còn nhớ lúc đó hai đứa trốn đi chơi, về nhà thì em lại gánh hết

- Anh đã vỗ vào ngực và nói với em rằng : "Đừng nói dối"_ MinGyu tiếp lời

- Và sau đó cả hai bị umma anh bắt quỳ. Hihihi ~ Nhớ lại vui thật đấy!

- Tại sao khi đó anh lại vỗ vào tim?_ MinGyu quay sang hỏi cậu

- Vì trái tim là biểu tượng của sự thật. Nó không biết nói dối đâu! Oap ~_Jung Kook ngáp với đôi mắt lờ đờ.

- Anh ngủ chút đi. Đến sân bay, em gọi anh dậy_ MinGyu vuốt mái tóc của cậu

Jung Kook thiếp đi trên bờ vai vững chắc của MinGyu

- Em không để ai làm hyung đau khổ đâu. Kookie hyung của em.

Thế là cả hai cùng nhau đến một chân trời mới...

.

.

.

.

- Em không muốn sống xa Kookie đâu!_  Yoongi phụng phịu nói với Hoseok 

- Nhưng con nó lớn rồi mà em. Phải để nó tự lập chứ_ Hoseok ngồi đấm bóp vai cho vợ

- Nhưng em nhớ nó. Hay chúng ta sang Anh ở nhé!

- Nhưng bên đó chúng ta đâu thể làm việc được. Với lại em đang là hiệu trưởng mà

- Thì em xin nghỉ việc, không có Kookie bên cạnh chán lắm!

- Nhưng chúng ta phải làm gì để kiếm sống đây!? Tiền chúng ta không ít, nhưng xài hoài cũng hết thôi_ Hoseok cố dỗ dành vợ

- Thì qua đó mở cửa hàng bán bánh kèm của hàng ăn hàng luôn , chúng ta làm ngon lắm mà!_ Yoongi búng tay

- Nhưng... nhưng...

- Quyết định vậy đi! Mai em đăng bảng bán nhà.

- Vợ... vợ ơi... nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì hết! Anh không đi, em đi một mình. Lúc đó thì đừng nhìn mặt em!

- Anh biết rồi. Chúng ta sẽ đi cùng nhau. Em lo chuyện nhà cửa đi, anh lo chuyện công việc cho_ Hoseok  chiều theo ý vợ

.

.

.

.

Ba tháng sau

- Kookie hyung! Chờ em vào lớp với!_ MinGyu lẽo đẽo chạy theo sau với balo, sách vở và lon coca trên tay

- Nhanh lên đi, hyung chẳng muốn trễ tiết của giáo sư Patrick đâu!


- Em biết rồi, phải đợi em uống hết nước chứ!_ MinGyu cằn nhằn

Cả hai bước vào giảng đường và tìm lấy cho mình một chỗ ngồi thích hợp. Tiết học bắt đầu, Jung Kook chăm chú nghe và ghi chép lời giảng. Cậu không nhận thấy rằng chỗ trống bên phải của cậu vừa có người ngồi vào.

- Hi!_ Một ai đó nói với cậu

- Hey!_ Jung Kook chào lại nhưng không rời mắt khỏi quyển sổ

- Anh có thể chép bài của em không? Anh chép không kịp...

Cây bút trên tay Jung Kook rớt xuống, giọng nói mà cậu nghĩ về nó hằng đêm. Quay mặt sang bên cạnh

- Kookie! Lâu rồi không gặp_ Jimin mỉm cười nhìn cậu

Jung Kook như đứng hình, đúng là Jimin , nhưng anh rất khác Jimin vào ba tháng trước

Mái tóc bồng bềnh màu nâu khi xưa đã được cắt gọn gang và đầy nam tính. Anh không còn mặc áo sơ mi một cách xộc xệch khi xưa nữa, giờ đây là một chiếc áo sơ mi phẳng lì, hai tay được xắn lên đến khuỷu, áo bỏ vào trong quần. Phải nói là anh đã trưởng thành lên rất nhiều.

" Anh đến tìm em sao?

Đến để chứng minh với em rằng anh yêu em sao?

Anh không hề nói dối... Ba tháng qua em đã nghĩ rằng anh nói dối

Bây giờ anh đã đến...

Nhưng em không thể dễ dàng tin anh đâu "

...

" Anh đã thay đổi chính mình

Tự suy ngẫm lại bản thân

Tự hoàn thiện chính mình

Anh làm tất cả để có thể có đủ tự tin gặp em

Để có thể chứng mình tình yêu anh dành cho em..."

.

.

.

.

- Em khỏe chứ?_ Jimin hỏi cậu, nhẹ nhàng đưa cho cậu một hộp sữa dâu.

Jung Kook nhíu mày khó hiểu, sao lại dịu dàng như thế chứ?

- Không sữa dâu này chưa được mở nên anh không bỏ được gì vào đó đâu_ Jimin phì cười

- Tôi không có ý đó_ Jung Kook xua tay nhận lấy hộp sữa.

- Anh vẫn còn cơ hội phải không?_Jimin nhìn cậu

- Uhm...Để tôi suy nghĩ đã_ Jung Kook mỉm cười

- Anh đã thay đổi tất cả. Hãy coi anh như một người xa lạ. Từ nay sẽ chinh phục em

- Anh có thể sao?_ Jung Kook cười mỉm

- Anh sẽ cố gắng_ Anh chì tay về phía cậu_ Xin chào. Anh là Park Jimin .

Jung Kook lưỡng lựng, cậu đã luôn nhớ về anh trong ba tháng qua, điều đó cậu không thể chối cãi. Giờ đây anh đã xuất hiện, hoàn toàn khác, liệu cậu có nên tin anh lần nữa...

- Jeon...Jung Kook_ Cậu mỉm cười rồi bắt tay anh

.

.

.

Chiều hôm đó trên đường về nhà

- Hyung! Hyung vẫn tin cậu ta sao?_ MinGyu hỏi

- Hyung không biết... nhưng lúc đó, hyung không thể nói dối được_ Jung Kook thở dài nói

- Hyung yêu hắn quá rồi đấy

- Có lẽ vậy. Ba tháng qua hyung không quên được. Tuy Jimin đối xử với hyung chẳng tốt tẹo nào, nhưng hyung vẫn nhớ lúc cùng học với cậu ấy. Jimin đôi lúc rất tốt, rất dễ thương, nhưng đôi khi lại rất hung dữ và đáng sợ

- Hyung... hyung điên vì yêu một tên điên sao? Haizzz ~

- Hyung không điên đâu! Một mình cậu ta điên vì hyung là được rồi!_ Jung Kook cười phá lên

- Ah!_ MinGyu đánh tay cái bốp_ Hyung! 'Hành hạ' hắn nhiều vào, cho hắn biết cái giá hắn đã làm với hyung ý!

Jung Kook gật gù

- Uhm!

" Em sẽ cho anh xem...

Anh đã từng làm em quá đau rồi!

Em không dễ bỏ qua đâu!

Anh muốn chinh phục em sao?

Nhận lấy đủ những gì em đã nhận trước đi! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro