8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Ngày hôm sau Jimin đến trường và anh nhận thấy hình như Jung Kook đi học trễ hơn mọi khi. Đêm qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Jimin cảm thấy rằng mình đã yêu món đồ chơi của mình thật sự. Ban đầu anh chỉ muốn đùa giỡn, nhưng càng về sau, tính cách bướng bỉnh của cậu làm anh yêu, những giọt nước mắt của cậu làm anh đau... Nhưng anh thà để mình đau còn hơn không có cậu bên cạnh. Chỉ cần cậu ở bên cạnh anh, không yêu anh cũng được. Anh chỉ cần thế thôi. Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Anh biết... những việc anh làm với cậu trong thời gian qua sẽ làm cậu ghét anh, hận anh. Nhưng anh biết cậu không yêu anh, cậu sẽ rời xa anh nếu anh không đe dọa cậu...

'Reng'

Tiếng chuông vào giờ học đã vang lên và thật bất ngờ khi cậu không hề có trong lớp học. Cậu không bao giờ đi trễ. Cậu nghỉ học sao?

- SooJung, hôm nay tôi với Jung Kook nghỉ. Báo với giám thị nhé 

Jimin nói rồi xách balo đi ra khỏi lớp.Anh phóng xe ra khỏi trường, chạy đến căn nhà của MinGyu

" Tại sao nghỉ học mà lại không nói với anh?Tại sao anh gọi mà không bắt máy? Em làm anh lo .Cảm giác này...Giống như em đang rời xa anh vậy...Anh cảm thấy sợ..."....

Tại nhà MinGyu

- Kookie hyung!! ĐAU!! _ MinGyu hét toáng lên Jung Kook đang nằm trên giường bên cạnh cậu nhóc, dùng trứng gà luộc nóng hổi để xoa lên vết bầm trên má.

- Nằm yên!_ Jung Kook giữ tay cậu nhóc lại

- Trời ơi! Hyung giết em à? Vừa nóng vừa rát... Không làm nữa đâu!_ MinGyu bung chăn phóng xuống giường chạy trốn

- Yah! Đứng lại cho hyung! Vết thương chưa lành mà chạy lung tung thế hả?_ Jung Kook cầm quả trứng chạy theo .Cuối cùng, Jung Kook bắt được MinGyu rồi đè thằng nhóc xuống ghế mà tiếp tục xoa trứng lên vết bầm của nó.

- Oaoaoaoa! Em méc Yoongie xinh đẹp là anh trốn học nè... 

AAA!! Rát quá!!

- Đồ ngốc! Hyung nghỉ học là vì ai hả? Ngồi yên đi, chịu đau một chút nhé! Xoa thế này để tan máu bầm. Hyung đang lo cho khuôn mặt đẹp trai này đấy! MinGyu ngồi yên cho Jung Kook chăm sóc cho mình, từ nhỏ cậu đã rất yêu quí Jung Kook, người anh họ xinh đẹp và giỏi giang của cậu.

- Làm gì nhìn anh mà cười ngu vậy?_ Jung Kook hỏi, tay vẫn tiếp tục xoa trứng lên vết bầm

- Kookie đẹp thì em nhìn.

- Khéo nịn!_ Jung Kook nhéo má cậu nhóc

- Hehe ~ sau này em sẽ tìm vợ giống Kookie hyung. Hyung thương em, lo cho em từ nhỏ đến lớn. Yêu hyung quá đi!_ MinGyu ôm chầm lấy cậu

- Hyung mà lấy thằng chồng nào mà trẻ con như em chắc hyung chết quá_ Jung Kook ngồi xuống bên cạnh mỉm cười.

- Hyung!! Em không có trẻ con! Em chỉ trẻ con với mỗi hyung à_ MinGyu cãi

- Ừ, nhóc MinGyu của Kookie dễ thương lắm!_ Jung Kook ôm lấy cổ của MinGyu, tay luồn vào mái tóc ánh đỏ của nhóc làm nó xù lên.

- Hyung này... hyung có người yêu chưa ? Nụ cười trên môi Jung Kook chợt tắt...Cậu cảm thấy ngực mình nhoi nhói..." Sao lại nghĩ đến anh ta ? Jimin không phải là người yêu của mình!Bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi!!Mình không có người yêu...Mình không yêu Park Jimin Mình hận hắn! "

- Hyung... Sao vậy?_ MinGyu nhận thấy mắt Jung Kook đã rưng rưng

- Không..._ Jung Kook chớp mắt vài cái rồi mỉm cười nhìn MinGyu_... nói cho hyung biết trước đi... em có người yêu không?

MinGyu nhận thấy điều bất thường đó, khẽ nắm lấy hai vai Jung Kook, quay cậu lại đối diện với mình

- Hyung... có chuyện gì giấu em sao? Mỗi lần có chuyện gì khó nói, anh đều cắn môi cả. Từ nhỏ đến lớn chẳng thay đổi chút nào.

- Hyung...

- Nói cho em biết đi. Chuyện gì vậy?

- Không... chỉ là... chỉ là..._Jung Kook bối rối

- Hyung đã có người yêu và người đó làm anh đau sao?_ MinGyu nhướn mày đoán mò

- KHÔNG! Hắn không đáng làm người yêu của hyung! Cái tên khốn nạn đó!_ Jung Kook khóc òa lên 

MinGyu hốt hoảng, vội ôm cậu vào lòng- Hyung... bình tĩnh... Đừng khóc mà..._MinGyu vỗ về cậu, hôn lên mái tóc đen mềm mại- Hic... Hic... Minnie à... Anh ta làm hyung đau lắm... Hyung hận anh ta!_ Jung Kook cứ khóc nấc lên trong vòng tay của MinGyu.

Cậu nhóc chỉ biết ngồi đó mà ôm trọn anh mình trong tay mà vỗ về" Kookie hyung của em không bao giờ khóc như thế?Kookie hyung của em rất mạnh mẽ...Sao giờ đây lại thay đổi đến thế? "

Jung Kook khóc một hồi lâu, những tháng ngày bên cạnh Jimin , cậu rất muốn khóc nhưng không thể. Cậu sợ ba mẹ lo, cậu sợ hắn... Ức chế cứ chồng chất từ ngày này qua ngày khác. Cậu trở nên yếu đuối và cần một chỗ dựa, nhưng cậu không thể tìm được một ai...

- Em đói chưa?_ Jung Kook nín khóc một hồi lâu rồi quay lên hỏi MinGyu

- Đói rồi. Em muốn món của Kookie nấu!_ MinGyu vuốt nhẹ hai bên má Jung Kook

MinGyu cảm thấy xót cho hyung của mình. Thay đổi quá nhiều, trở nên yếu đuối. Cậu cần phải tìm được nguyên do.

- Ừ. Để hyung nấu cho. Nằm đây ngoan nhé! Đừng có vào bếp mà phá đó!_ Jung Kook nhéo mũi cậu rồi đi vào bếp.MinGyu nằm trên sofa mà xem TV, hít hà hương thơm từ bếp bay vào phòng khách.

'Ding Dong'

- Để em mở cửa cho_ MinGyu nói lớn rồi đi ra sân.

MinGyu nhìn thấy một học sinh cùng trường của cậu, chắc là lớn hơn cậu. Cậu đi lại, mở cổng

- Anh tìm ai?_ MinGyu hỏi

- Jung Kook!

- Anh là gì của Kookie hyung? Tìm hyung ấy có việc gì? Hyung ấy đang bận.

- Tôi là người yêu của Kookie. Tôi muốn gặp em ấy_ Jimin né sang một bên ý muốn vào trong

- Vậy anh là người sai đám chó kia đánh tôi?_ MinGyu chặn cửa lại

Với đầu óc thông minh của MinGyu, nhóc đủ sức biết ai đã sai người đánh cậu.

- Phải. Nhưng đó là hiểu lầm_ Jimin lạnh lùng trả lời

MinGyu cười khẩy- Anh không phải là người yêu của Kookie hyung!

- Sao cậu lại nói vậy?_Jimin trừng mắt

- Kookie hyung của tôi sẽ không bao giờ yêu loại người như anh. Tôi sống với anh ấy từ nhỏ nên tôi hiểu tính cách của anh ấy.

- Im đi! Nhóc đừng nhiều chuyện! Tôi cần gặp Jung Kook.

- Anh nói anh là người yêu của Kookie hyung sao? Hyung ấy không bao giờ yêu cái thứ hành động xốc nổi như anh, hôm qua anh ấy đã khóc cả đêm vì lo cho tôi. Lúc nãy lại khóc vì tên người yêu khốn nạn đó. Anh là người yêu của anh ấy mà lại làm anh ấy khóc sao? Về đi!_ MinGyu đóng cổng lại

- Nhóc con! Đừng làm tôi tức..._ Jimin chặn cổng lại_ Cậu bảo ai khốn nạn?

Thằng nhóc này đang dạy đời anh sao? Đang dạy anh cách để yêu sao? Cậu ta nói Jung Kook không bao giờ yêu anh, không bao giờ yêu cái tên khốn nạn như anh. Jimin cảm thấy tức, anh là một người nóng tính, giơ tay nắm lấy cổ áo của MinGyu

" Tôi biết Jung Kook không yêu tôi...Không cần thằng nhãi ra như cậu dạy đời!Nhưng tôi yêu Jung Kook..."

- Anh mà đụng đến Minnie lần nữa!? Tôi thề tôi sống chết với anh!_ Jung Kook hét lên khi đang bước từ nhà ra.Cậu đang ở trong bếp thì thấy lâu quá MinGyu không vào nhà, lo lắng đi ra ngoài thì thấy Jimin với bàn tay đang nắm lấy cổ áo của MinGyu. Jimin nhìn thấy Jung Kook vẫn bình thường không sao, anh còn lo là cậu bị bệnh chứ. Lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm

- Sao em không đi học?_ Jimin bỏ tay ra bước lại gần cậu.

- Tôi không muốn gặp mặt tên khốn như anh!

- Em nói gì? Em..

- Anh là đồ khốn! Anh cưỡng bức tôi, ép tôi làm người yêu của anh, đe dọa tôi. Anh muốn gì, tôi đều làm cho anh. Tôi đã cố hết sức, tôi đã nhẫn nhịn hết sức. Nhiêu đó chưa đủ cho anh sao? Anh muốn gì ở tôi nữa? Tại sao lại đụng đến những người xung quanh tôi? Tại sao?!_ Jung Kook như thét lên, cậu đang khóc

- Em... Nghe anh nói!_ Jimin quát

- Từ nay tôi sẽ không đến trường nữa, tôi sẽ không bao giờ gặp anh nữa! Anh muốn đe dọa tôi bằng đoạn clip đó? Cứ việc, tôi không sợ nữa đâu! Anh về đi!_ Jung Kook đẩy anh ra khỏi cổng

- Suy nghĩ lại những điều mình nói đi. Đừng mất bình tĩnh như thế!_ Jimin nắm lấy tay cậu_ Nghe anh nói

- Buông ra!_Jung Kook tát vào má anh . Jimin sững sờ. 

 Cậu đóng cổng lại rồi vào nhà với MinGyu. Để lại anh đứng đó, trái tim lại đau một lần nữa. Nó đau vì chính anh... Anh đã làm ra tất cả, giờ đây anh đang hứng chịu nó. Dù anh đã cố, nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn rời bỏ anh . Jimin  quỵ xuống, tim anh đau... nước mắt anh rơi... Cậu đã bỏ anh đi thật rồi, anh không thể níu giữ được nữa..." Đừng đi mà...Không có em... làm sao anh có thể...?Anh đã sai... Anh xin lỗi...Nhưng... đừng rời xa anh..."...

Bên trong nhà Jung Kook quỵ xuống khi cánh cửa vừa đóng lại. Cậu chịu đau khổ đủ rồi, cậu chịu đựng Park Jimin đủ rồi. Cậu không muốn như thế nữa... Phải chăng cậu đang đùa với lửa? Jung Kook không quan tâm đến mình nữa, nếu hắn có tung đoạn clip đó ra, cậu cũng có thể chịu được, chỉ cần tránh xa hắn ra thôi. Tránh xa cái con người làm cậu đau khổ.

" Mình làm như vậy là đúng...Mình không sai...Park Jimin rất quá đáng!Hành hạ một mình mình không đủ sao?Sao lại đụng đến những người xung quanh mình?Mình phải rời xa hắn... càng xa càng tốt...Bên cạnh hắn, mình chỉ cảm nhận được một điều thôi......Đau..."

- Minnie à... Em còn nhớ lời hứa lúc chúng ta 13 tuổi không?_ Jung Kook ngước nhìn MinGyu

- Nhớ. Em hứa rằng sẽ bảo vệ hyung sau này

- Hãy thực hiện lời hứa đó bây giờ nhé. Bảo vệ hyung đi. Hyung sợ lắm..._Jung Kook òa khóc trong lòng của MinGyu

Đêm đó Jung Kook không ngừng khóc, cậu đã kể cho MinGyu nghe tất cả. Cậu nhóc chỉ yên lặng lắng nghe và vỗ về cậu. Gần sáng cậu mới thiếp đi, khóe mắt vẫn đọng lại nhưng giọt nước mặn chát. MinGyu đắp mền cho cậu, vuốt nhẹ mái tóc đen.

- Em sẽ bảo vệ hyung ! Nhưng đáp lại cậu nhóc chỉ là tiếng nói trong mơ màng, với những từ rời rạc, không rõ ràng

- Chỉ... cần nói yêu tôi thôi... Tôi chỉ cần vậy thôi...

Jung Kook ngủ đến tận trưa hôm sau, khi thức dậy, không thấy MinGyu bên cạnh. Cậu thoáng nghỉ rằng nhóc đã ra ngoài để mua gì đó để ăn. Jung Kook sợ sệt mở chiếc điện thoại của mình lên. Chẳng có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào từ umma hay appa của cậu cả" Umma và appa thế nào cũng biết đoạn clip đó...Họ sẽ nói gì? Mình phải làm sao đây?Nhưng umma không gọi, chẳng lẽ hắn chưa tung đoạn clip đó ra? "

Jung Kook mệt mỏi bước ra bếp để tìm một chút gì đó lót dạ....Ở trường .MinGyu ngừng xe rồi tắt máy bước vào trường. Cậu đến phòng hiệu trưởng.

- Yoongie xinh đẹp ơi! ~ _MinGyu gọi

- Nhóc con! Nghỉ học mấy bữa rồi hả?

- Hehehe ~ Con bị bệnh mà_ MinGyu ngồi xuống sofa

- Thằng Kook nhà ta thế nào? Qua nhà mi ở là nghỉ học là sao? Mi rủ rê con ta phải không?

- Làm gì có!? Kookie hyung mệt thôi

- Mi trả con cho ta. Không có nó ở nhà ta buồn chết mất_ Yoongi than

- Con đến đây để xin Yoongie một việc. 

- Việc gì?_ Yoongi khoanh tay, gác chân hỏi

- Con muốn sang Anh học. Yoongie cho Kookie hyung đi với con được không?_ MinGyu hỏi

- Cái gì?? Mi muốn đem con của ta ra nước ngoài luôn à? Vậy thì ai chơi với ta!? Nó không về nhà có hai buổi mà ta đã buồn đến sắp chết rồi này!_ Yoongi quát

- Yoongie xinh đẹp à ~ Yoongie phải biết rằng trình độ của con và Kookie học ở Hàn Quốc hoài thì uổng phí quá! Cho tụi con đi đi 

- Nhưng ta buồn

- Đó giờ từ nhỏ đến lớn Kookie hyung đi đâu là con đi đó. Yoongie xinh đẹp nỡ nào chia cắt hai anh em tụi con. Yoongie đẹp như vậy mà ác quá. Không hoàn hảo bằng Kookie hyung_ MinGyu bĩu môi

- Yah! Ta ác hồi nào!? Thì hai đứa làm thủ tục đi đi. Ta có cản đâu!_Yoongi quát

- Hehehe ~ Yoongie hoàn hảo rồi. Nhưng vẫn không bằng Kookie hyung!_ MinGyu lè lưỡi

- Yah! Yah! Ta cạo lông con sói nhà ngươi làm thảm chùi chân bây giờ!

- Con giỡn tí mà...

- Ừ! Để ta bảo Seokie làm hồ sơ chuyển trường cho

- Mà Yoongie xinh đẹp này, Yoongie luôn tin tưởng Kookie phải không?

- Tất nhiên! Con ta ta không tin chẳng lẽ đi tin ngươi!?

- Vậy dù có chuyện gì xảy ra thì Yoongie luôn phải tin Kookie nhé!

- Cái thằng này nói chuyện đâu không!_ Yoongi kí đầu MinGyu

- Con về đây. Chào Yoongie xinh đẹp nhá. Moah ~_ MinGyu hôn gió rồi đứng dậy ra về....

MinGyu đi đến lớp của Jung Kook coi có chuyện gì xảy ra không? Đến thì cô bé lớp trưởng cũ trả lời là không có gì. Chỉ có Jung Kook và Jimin nghỉ học.

" Hắn không làm gì thật sao?Hắn không hề làm gì...Mà còn nghỉ học...Thật ra hắn đang định làm cái gì? "....

Jimin ngồi trong một quán bar nào đó rồi tiếp tục nốc cạn hết ly rượu này đến ly rượu khác. Anh sẽ chẳng làm gì cả, anh chỉ dùng đoạn clip đó để giữ cậu bên anh thôi. Anh sẽ chẳng làm gì tổn hại đến cậu đâu .Hết ly này rồi đến ly khác, hết chai này rồi đến chai khác. Hi vọng rằng sẽ quên được cậu, hy vọng rằng cậu sẽ hạnh phúc. Anh có lỗi quá lớn với cậu. Anh đã làm tổn hại đến cậu, anh đã đe dọa cậu, anh đã làm cậu thay đổi...Từ một Jeon Jung Kook mạnh mẽ, bướng bỉnh ngày nào... Giờ đây lại trở nên yếu đuối và hay khóc. Tất cả là vì anh, là vì tên đốn mạt như anh- Đừng rời xa anh, Kookie... Jimin chỉ biết ngồi đó mà khóc, khóc cho những điều anh đã làm với tình yêu của mình

" Mày đồ ngốc...Mày đồ khốn nạn, bỉ ổi...Park Jimin ! Kookie rời xa mày là phải!Đồ ngốc!! "....

Jung Kook đồng ý cho MinGyu dẫn mình sang Anh. Môi trường học bên đó sẽ thoải mái hơn, cậu sẽ sống với gia đình MinGyu. Rời xa Hàn Quốc cũng chính là rời xa hắn. Quên đi cái tình yêu vừa chớm nỡ cũng đã kịp vụt tắt đó.

Jung Kook và MinGyu bận rộn để đi làm giấy tờ nhập học, rồi rất nhiều việc phải hoàn thành. Jung Kook thầm cảm ơn MinGyu, khi cậu cảm thấy suy sụp nhất lại có nhóc bên cạnh an ủi cậu. Mỗi đêm Jung Kook lại tự nhủ với lòng..." Chỉ cần rời đi... Nhưng thế sẽ tốt hơn Mình sẽ không nghĩ đến hắn nữa Mình sẽ là Jeon Jung Kook của ngày xưa Mình sẽ quên cái tên Park Jimin đó đi! Mình là Jeon Jung Kook không chịu thua ai mà! "....

Một tuần sau đó

- Hyung ah. Hyung xong chưa?_ MinGyu gõ cửa hối

- Hyung ra ngay!Jung Kook bỏ nhanh những cuốn sách cuốn tập của cậu vào một chiếc thùng. Đó là những thứ mà cậu và Jimin chia sẻ khi học cùng nhau. Trong đó có rất nhiều những chữ viết vớ vẩn, chữ kí và hình vẽ ngộ nghĩnh mà Jimin vẽ

- Vứt chúng đi là được rồi_Jung Kook tự nói với bản thân rồi đóng nắp thùng lại.Cậu kéo vali và ôm chiếc hộp ra khỏi phòng

- Đi thôi Minnie!_ Jung Kook đưa cho MinGyu chiếc valiMinGyu kéo chiếc vali ra xe rồi cất vào cốp. Nhóc quay qua định cầm chiếc hộp cho cậu.

- Không. Cái này hyung vứt đi_ Jung Kook nói rồi bước lại để ở bên hông nhà.

- Chúng ta đi thôi!Cả hai bước lên xe, chiếc xe chạy đi. 

Jung Kook nhìn nhắm con đường quen thuộc. Xe chạy ngang trường cậu...Trong lòng ngực cậu cảm thấy khó chịu lắm...

- Ngừng xe!_ Jung Kook mở cửa

- Hyung? Có chuyện gì sao?_ MinGyu bước xuống cùng cậu

- Hyung muốn gặp appa và umma 

- Uhm... Em vào với hyung .

Jung Kook chạy thật nhanh đến phòng hiệu trưởng, tự nhiên cậu muốn khóc quá.

- Umma ~_ Jung Kook chạy ào vào lòng Yoongi làm giấy tờ bay tứ tung

- Oh? Kookie, sao giờ này con còn ở đây? Không ra sân bay sao?

- Con nhớ umma!_ Jung Kook khóc

- Kookie của umma. Qua bên đó nhớ học giỏi đó!_ Yoongi  ôm chặt Jung Kook, mắt cũng rưng rưng

- Appa! Umma!_ Jung Kook vòng tay ôm appa . Cả ba ôm nhau, anh cũng rưng rưng nước mắt

- Appa nhớ chăm sóc umma kĩ đó!_ Jung Kook dụi mắt nói với Hoseok 

- Appa biết rồi!

- Umma cũng không được ăn hiếp appa nữa!

- Ừ... Umma sẽ nhớ con lắm

- Dù có chuyện gì xảy ra appa và umma phải tin con!

- Thằng nhóc này! Điên quá nói sản rồi_Hoseok vuốt tóc cậu

...
Trong khi đó, ở bãi cỏ của sân trường, Jimin đang nằm nhìn lên bầu trời mà nhớ về cậu. Không gặp cậu cả tuần, anh tiều tụy đi hẳn. Anh nhớ cậu nhưng không thể gặp, anh muốn gọi cậu nhưng sợ cậu không bắt, anh muốn nói yêu cậu nhưng không thể...

- Ông trời à? Ông đang trừng phạt tôi sao?_Jimin cười buồn_... cũng được... Nhưng hãy bù đắp cho Kookie...Chợt chuông điện thoại của anh vang lên

- Yeoboseyo _Tiếng anh nói mệt mỏi

- Đại ca!! Đại ca!!_ Tiếng thằng đàn em vừa thở vừa nói

- Cái gì?_ Taehyung gắt

- Jung Kook... Jung Kook...Taehyung ngồi bật dậy

- Nói nhanh đi!

- Jung Kook đang ở trường

Jimin thẫn thờ trong giây phút đó, anh chẳng quan tâm tên đàn em đang nói thêm điều gì anh chạy thật nhanh về lớp.

" Cho anh gặp em lần cuối thôi cũng được...Làm ơn...Chỉ cần nhìn em thôi..."

Jimin mở cửa lớp một cách vội vãi, giáo viên cằn nhằn anh nhưng anh mặc kệ, anh đảo mắt tìm cậu.

- Về bàn ngay cho tôi!_Giáo viên la anh

Không thấy cậu đâu, anh hụt hẫn, lẫn thẫn đi về phía bàn

'Knock Knock'

- Xin lỗi cô. Cho em vài phút được không ạ?_ Giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên

- Được. Em vào đi

Jung Kook đẩy cửa bước vào.

- Jung Kook à!- Lớp trưởng!

'Cả lớp xì xào'

Jimin ngước dậy nhìn cậu, anh như không tin vào mắt mình

- Hôm nay... mình đến là để chào lớp lần cuối. Mình sẽ ra sân bay bây giờ để đi du học. Mọi người ở lại mạnh giỏi nhé! Mình sẽ nhớ mọi người!

- Sao kì vậy?

- Đi thật à?

Cả lớp nhốn nháo xót xa, còn anh... anh như hóa đá khi nghe cậu nói câu đó. Cậu đang vờ như không thấy anh.

- SooJung, làm lớp trưởng tiếp nhé. Xin lỗi vì đã ngang nhiên giành chức của bạn

- Không sao mà... Cậu làm rất tốt!

- Mọi người hứa với mình rằng lớp chúng ta luôn được hạng nhất chứ?_Jung Kook hỏi lớn

- Ừ! Hứa!

- Tạm biệt. Mình đi đây. Em chào cô_ Jung Kook cuối chào rồi đi ra cửa...

" Nếu bây giờ không níu giữ...Tất cả sẽ vụt bay...Nếu bây giờ không níu giữ...Em sẽ đi mãi mãi...Nếu bây giờ không níu giữ...Anh sẽ ân hận suốt đời... "

- Tạm biệt!

Mọi người nói, một vài bạn gái đã rơi nước mắt .Jung Kook vẫy tay chào lần nữa rồi bước đi

- Đừng đi!_ Jimin đứng dậy hét lên

Jung Kook chùng bước

- Đừng đi!_ Taehyung chạy lên- ....

Jung Kook không nói gì cũng không quay lại, cậu cố nuốt nước mắt rồi lại bước đi

- Xin em... Ở lại đi..._ Jimin vòng tay ôm lấy eo cậu

- Buông ra đi_ Jung Kook nói nhẹ

- Kookie à... Xin em, đừng đi. Đừng để anh lại một mình_ Nước mắt Jimin rơi trên vai áo cậu

Vai Jung Kook rung lên, cậu đã khóc

- Anh muốn gì ở tôi nữa?

- Anh yêu em. Đừng đi! Anh xin em, Kookie... Đừng đi... Anh yêu em_ Jimin nói, nước mắt ướt đẫm vai áo cậu  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro