Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng hoàng được điêu khắc tinh xảo giương cánh muốn bay lên, nhưng lại bị giam giữ trên bức tường cao.

Trong phòng, rèm châu rủ xuống tầng tầng lớp lớp che lấp người đang nằm trên giường.

Giường trạm khắc họa tiết tinh xảo, hai bên giường mạ vàng, còn treo những chiếc chuông nhỏ, giường vừa động, những tiếng đinh linh liền vang lên. Trên giường, chăn nệm đều được dệt từ tơ tằm hảo hạng, mùa hè nóng nực, oi bức đắp lên người cũng không hề nóng.

"Nghe nói mấy ngày trước, bệ hạ đem chi nữ của Quý phi tiền triều nạp vào cung, thật là ân sủng cực đại mà."

"Trường Nhạc công chưa vốn là lớn lên quốc sắc thiên hương, cùng với bệ hạ thật đúng là xứng đôi."

"Nhưng mà ta thấy vị trong cung của chúng ta, tựa hồ là đẹp hơn?"

"Đẹp thì đã thế nào, bệ hạ cũng không thu nàng ta vào hậu cung, chi coi như sủng vật mua vui thôi, nửa điểm danh phận cũng đều không có."

" Chớ có nói ra, cẩn thận bị người trong phòng nghe thấy.'

Các cung nữ lập tức im lặng

Mặt trời đã lên cao, nữ quan Ngự Thiện Phòng đem đĩa đồ ăn tinh xảo bày trên mặt bàn. Sau đó tiến vào bên trong.

Nữ quan gần đây mới nhậm chức, từ lúc bệ hạ đăng cơ tới nay, triều đình thay máu, mà nàng "may mắn" được đề bạt trở thành nữ quan, chuyên phụ trách đồ ăn cho Triều Hoa cung.

Nàng cơ hồ là ngừng thở đến gần, đối với người trên giường nhỏ giọng nói: "Điện hạ, nên dùng bữa."

Trước mắt nàng chỉ có một tầng mán trướng ửng đỏ, trong điện lan tràn hương khí làm say lòng người, khiến nàng trong lòng chợt sinh khô nóng.

Qua hồi lâu cũng không có tiếng vang, nữ quan trên đầu đã thấm mồ hôi, nàng lại không dám nâng tay áo lau đi, ngược lại chỉ nhỏ giọng nói: "Điện hạ, bệ hạ lập tức sẽ hạ triều..."

Nàng lời còn chưa nói xong, liền thấy trướng màn đỏ trước mặt bị một đôi tay ngọc nhỏ dài vén lên.

Kia da thịt phảng phất giống như bạch ngọc, tinh tế không tỳ vết.

....Quần áo không chỉnh tề.

Nàng chỉ nhìn thoáng qua lập tức đem đầu cúi xuống, bởi vì nhìn thấy dung mạo người nọ mà mặt bắt đầu đỏ lên.

"Đem xuống đi." Người nọ lạnh lùng mở miệng.

Nữ quan giương mắt, đang định nói gì đó, liền thấy nàng nhìn về phía chính mình, trong mắt cất giấu thật sâu ác niệm, nàng nói: "Đi ra ngoài."

Nữ quan không dám trì hoãn, vội vàng đi ra ngoài, suýt nữa đụng phải nam nhân đang đi đến.

Chính là thiên tử đương triều, Tạ Chi Châu.

Chỉ thấy hắn toàn thân khoác trường báo bằng tơ vàng, trước ngực thêu vân long, trên eo đeo ngọc bội hình rồng. Tư thái đĩnh bạt, chỉ là giữa mày cất giấu tối tăm, con ngươi lại càng đen không thấy đáy.

"....Nàng không chịu ăn?" Khuôn mặt lạnh nhạt, thanh âm phảng phất chứa băng, phun ra đều là lạnh giá.

Nữ quan không chịu được run rẩy, càng cúi thấp hơn, nói: "Điện hạ, nàng, có lẽ mới vừa tỉnh dậy, còn chưa muốn ăn uống."

Tạ Chi Châu không nói lời nào, tiến lên nhìn một bàn đồ ăn.

Trong chén là cháo gạo nếp cùng táo đỏ, trên đĩa bày đồ ăn tinh xảo, bên cạnh còn mấy khối bánh hoa.

Tất cả đều là những món nàng thích ăn, đồ ăn đều dựa theo sở thích của nàng hàng ngày làm ra.

Hắn phất tay để người hầu đều lui xuống, chỉ nhéo nhẹ thái dương hơi đau, liền tiến lên đem chén cháo trên bàn bưng vào.

Ngụy Bảo Đình sớm đã khoác thêm áo ngoài, một kiện đỏ đậm hai bên tay áo còn thêu long phượng.

Bên trong nàng chỉ mặc một kiện áo ngực, quần áo cũng chưa mặc chỉnh tề, tóc dài đen nhánh chưa búi, rũ thẳng xuống đến eo, rơi trước ngực

Nghe được tiếng bước chân, nàng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chuyên tâm xỏ giày dưới chân, thẳng đến khi trước mặt ánh vào một mảng màu đen, nàng theo bản năng nhìu mày.

Động tác dừng lại.

"Tạ Chi Châu, ngươi đi ra ngoài."

Tạ Chi Châu đem chén đặt ở một bên, giống như không nghe thấy lời nàng nói.

Hắn ngồi xuống, đem bàn chân nhỏ nắm vào ở lòng bàn tay, nàng muốn rút ra, nhưng sức lực nàng nhỏ không so được với sức lực của nam nhân, chỉ có thể mặc hắn nắm.

Hắn lúc này mày mới giãn ra chút, vừa muốn xỏ giày cho nàng, lại đột nhiên bị nàng đá một cái, cả người ngã ngồi trên mặt đất.

Hắn chật vật ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt nữ tử tràn đầy vui vẻ, đáy mắt hắn tối sầm lại, coi như không có việc gì đứng dậy, tiếp tục đi giày cho nàng.

Ngụy Bảo Đình lùi người về sau, cả người cuộn tròn trên giường, hai chân bị nàng ôm chặt trong lồng ngực, mắt hạnh trợn lên, không che đậy toàn bộ cảm xúc chán ghét biểu lộ ra ngoài.

"Đừng chạm vào ta." Nàng lạnh lùng nói.

Nhìn người nam nhân vẫn ngồi dưới đất, mày đột nhiên nhíu lại, cặp con ngươi kia vốn sâu không thấy đáy, nhưng bây giờ rõ ràng là đang ủy khuất cùng khổ sở.

Ngụy Bảo Đình nhìn hắn chằm chằm, thanh âm rầu rĩ: "Ta chán ghét ngươi."

Thấy mi hắn chớp nhanh, trong mắt nổi lên một tầng nước mắt trong suốt, lòng nàng lại có chút vui sướng. Khóe môi nhẹ nhàng câu lên.

Tạ Chi Châu rũ mắt, giấu đi huyết sắc nổi lên trong nháy mắt, chỉ sót lại đuôi mắt vẫn đỏ bừng.

Hắn nửa quỳ trước mặt Ngụy Bảo Đình, ngửa đầu cầu xin nói; " Điện hạ....Ngài đừng đối xử với ta như vậy."

"Vậy ta nên làm thế nào?"

"Tạ Chi Châu, ngươi nên biết, ta hiện tại hận không thể..."

Nàng dừng một chút, chung quy vẫn không nhẫn tâm nói những lời ác độc với hắn.

Chỉ có thể thầm mắng chính mình quá mềm lòng, lông mi rũ xuống, nàng nhắm mắt, thấp giọng nói: "Coi như ta cầu xin ngươi, thời gian này ta không muốn nhìn thấy ngươi."

Lời vừa nói ra, như dao nhọn cứa vào tim hắn, khiến tim hắn không ngừng nhỏ máu. Đôi mắt hắn đỏ lên như nhiễm màu máu tươi.

Hắn nói:"....Không."

Hắn tiến lên, đem nữ tử trước mắt cẩn thận ôm trong lồng ngực. Nàng không ngừng vùng vẫy, muốn tránh ra, nhưng lại bị hắn giam cầm trong ngực, không thể nào thoát ra.

Trong lòng nàng hận ý khó có thể tiêu tan, càng không muốn đến gần hắn, chỉ cúi đầu, tàn nhẫn cắn vào cổ hắn.

......So với đêm qua cắn còn ác hơn.

Trên cổ không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn.

Nhưng hắn lại vì cái ôm này, mà mặt mày tràn ra vẻ thỏa mãn.

Hắn thấp giọng, ở bên tai nàng lẩm bẩm, nói: "Điện hạ, người chỉ có thể là của một mình ta...Ngài chỉ có thể ở bên cạnh ta."

"Điện hạ, ngài yên tâm, những người trước kia khi dễ người, đều đã bị ta giết hết."

"Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh bên nhau."

Như là một câu ma chú, chìm vào mộng đẹp.

Hắn rốt cuộc cũng đem được vị công chúa cao cao tại thượng kia kéo xuống đài, cùng hắn ở một chỗ, cùng hắn rơi xuống âm tào địa phủ.

Lư hương tỏa ra hương khí lượn lờ, tràn ngập toàn bộ đại điện, cứ như vậy toàn bộ màn trướng thêu phượng đều bị hương khí bao phủ, mờ mịt nhìn không rõ.

Trong điện truyền đến vài thanh âm thấp tựa như khóc, bên ngoài Triều Hoa cung, cung nữ vội vàng cúi đầu, đem cửa điện đóng lại.

Ngoài điện không khí ấm áp, nhưng không hiểu vì sao, cung nữ ngoài điện hai má đều trải lên một tầng hồng như mắc cỡ.

------------------------------------------

Tác giả: Đôi lời gửi đến độc giả:

Mắt thấy là thật, tai nghe là giả, nam chủ không cưới Trường Nhạc công chúa nga~

Không có phản bội, nam nữ chính cả thể xác và tinh thần đều là của đối phương ~

Một bộ ngọt sủng, nhẹ nhàng tình cảm, thích hợp đọc giải trí

-------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro