Chương 14: Tiểu công chúa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu rồi hắn mới lại có được cảm giác được người khác tín nhiệm như lúc này. Nói cách khác, sau khi buông bỏ mọi cảm xúc, hắn mới lại cảm nhận được cảm tình từ người khác.

Hắn trước kia địa vị tôn quý, được giáo dục nghiêm khắc, rất ít khi biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài, nhưng kẻ theo hắn, bất quá cũng vì coi trọng quyền thế của hắn, theo hắn tất được hưởng lợi.

Nhưng từ khi quốc gia diệt vong, hắn từ trên cao ngã xuống vũng bùn, biến thành một nô tài ai cũng có thể đánh chửi, không chỉ đem tôn nghiêm của hắn giẫm xuống dưới chân, mà còn đem thứ quý giá nhất của nam nhân cắt đi.

Hắn chỉ có thể im lặng chịu đựng, ngày ngày sống như cái xác không hồn, trốn trong hoàng cung Đại Ngụy kéo dài hơi tàn.

Hắn nhớ rõ khi đó, mùa đông khắc nghiệt, tiểu thái giám cùng phòng với hắn trộm được bánh bao từ bếp, nóng hầm hập, lúc đó hắn cực kỳ đói, chỉ có thể ngồi xa nhìn, không nghĩ tới lập tức có người tìm đến cửa. 

Kết quả tên thái giám cùng phòng lại đem bánh ném tới giường của hắn, bị người tới thấy được, bất luận hắn phủ nhận như nào cũng không có người tin, lúc ấy, trời đông rét lạnh, hắn bị đánh đến mức xuýt chết.

Từ đó về sau, hắn liền biết, trong cung chỉ có cao thấp quý hèn, căn bản không có đúng sai. Những người đó cũng chỉ là muốn tìm một kẻ đánh một trận để chút giận, đâu thèm quan tâm xem có phải người hay không. Mà hắn, chính là kẻ hèn mọn đen đủi đó.


Hắn đôi mắt âm trầm, ngồi trên tháp thượng, lưng thẳng tắp, cảm xúc rõ ràng đang thấp xuống, mày cũng nhíu chặt lại.

Ngụy bảo Đình cũng chỉ là bất đắc dĩ, trước đọc sách bị thu hút bởi khí thế khiến người khác khiếp sợ, sau lại biết được tuổi thơ bi thương của hắn, lại càng để ý và thương cảm hắn.

Nhưng trong sách miêu tả hắn rõ ràng hắn là người thâm sâu khó lường, nhưng mới trong nháy mắt hắn đã đổi cảm xúc, lại để người khác nhìn thấy, mới này rõ ràng còn vui mừng, như nào bây giờ lại khổ sở như vây?

Nhưng hắn như vậy khiến Ngụy Bảo Đình lại cảm thấy chân thật không ít, nàng là thật sự đang ở bên cạnh Tạ Chi Châu, mà không phải là một nhân vật trong sách.

Cứ vậy mọi hỉ nộ ái ố của Tạ Chi Châu đều biểu hiện ra, khiến Nguỵ Bảo Đình càng mong chờ tương lại sau này.

"Người...không muốn ăn cơm cùng ta sao?"

Nàng cảm thấy nói vậy thật không có mặt mũi, liền bổ sung thêm, " Ngươi thấy không tự nhiên?"

Tạ Chi Châu không nói, từ tháp thượng đứng lên, một lát sau mọi ủy khuất yếu ớt trước đó đều bị hắn giấu đi. Hiện tại đã khôi phục bộ dáng lạnh nhạt thường ngày.

"Đạ tạ ý tốt của điện hạ, nhưng nô tài thân phận ti tiện, không xứng dùng bữa cùng ngài, ngài mau dùng cơm, đồ ăn rất nhanh sẽ lạnh."

Nàng nhìn bộ dạng của hắn, một bộ không tình nguyện, không nghĩ đến hắn nhanh như vậy liền trở mặt.

Nàng đành cúi đầu thành thành thật thật ăn cơm.

Ăn được phân nửa, bỗng dưng nghĩ tới, nói" Ngươi yên tâm, việc hôm nay ta nhất định làm chủ cho ngươi, không để ngươi bị ủy khuất, kẻ đổ oan cho ngươi ta cũng không tha."

Nàng sao có thể không biết hung thủ thực sự là ai? Ai sốt ruột tự nhiên là hung thủ.

Có thể vào phòng của nàng có được mấy người, hơn nữa ngoài cửa luôn có người canh chừng, trừ bỏ những nô tài thân cận bên người còn có ai.

Nàng vốn chỉ nghĩ Như Ý ít tuổi còn ham chơi, lại nói nàng chỉ vừa mói xuyên tới đây, có một số việc chưa thích ứng được, cũng không có thói quen dẫn theo một đám người bên ngoài, nên cũng không trách tội nàng ta thường xuyên không xuất hiện.

Nhưng lần này, nếu nàng ta ăn cắp quay lại nhận tội với nàng, chuyện này coi như bỏ qua. Nhưng không ngờ nàng lại hãm hại Tạ Chi Châu, còn cắn chặt không buông.

Chỉ cần nghĩ đến cổ tay hắn vì bị trói mà để lại vết thương, lòng nàng như có tảng đá. Khó chịu lợi hại.

Giữa chiều, trong điện, Ngụy Bảo Đình ngồi trên ghế, trước mặt là đám cung nữ đang quỳ, còn có cả cung nữ do Hoàng Thượng, Từ phi ban cho.

Nàng mấy ngày này ăn chút ngon, khuôn mặt không còn gầy yếu như trước, tuy rằng nhìn có chút ôn hòa, nhưng khi nàng nhướng mày, vẫn dọa không ít cung nhân phía dưới.

"Các ngươi cũng biết tính của ta, tính tình luôn không tốt. Mấy ngày nay tâm tình ta tốt không ít, không quản các ngươi, các ngươi liền muốn trèo lên đầu ta ngồi sao?"

"Tiểu Tạ là do ta đích thân chọn, các ngươi lại dám khi dễ hắn sao." Nàng ở trong lòng bổ sung thêm, ta còn không dám khi dễ hắn, mà mỗi ngày còn phải tìm lời tốt dỗ ngọt hắn.

"Thính Vũ Hiên không nuôi những kẻ có tâm tư riêng, ta biết các ngươi sớm đã có ý định rời đi, vừa hay hôm nay ta có ít ngân lương, các ngươi lấy chút đi, coi như nể tình chủ tớ trước đây của chúng ta."

Ngọc ma ma bưng tráp ngân lượng tiến lên, đứng trước mặt các cung nữ.

Các cung nữ nghi hoặc nhìn nhau, Ngụy Bảo Đình ngồi phía trước bỗng đứng dậy, nói: "Hôm nay liền có thể rời khỏi đây, sau này nếu các ngươi làm việc gì xấu để ta phát hiện ra, nhất định sẽ không tha cho các ngươi."

Nàng nhếch môi, bộ dáng nghiêm túc, nhưng vì lần đầu răn dạy người khác nên đáy lòng có chút hoảng.

Nàng liếc nhìn Tạ Chi Châu, trong lòng mới ổn định một chút.

"Tiểu Tạ, người theo ta ra bên ngoài.'

Tiễn công chúa đi, cung nữ quỳ trên mắt đất mới đứng lên nhỏ giọng nói chuyện, nhưng Ngọc ma ma vẫn còn ở đứng trước mặt nên cũng không dám quá mức làm càn.

Ngọc ma ma là người bên An quý tần, thủ đoạn trong cung cũng đã thấy qua, nàng mặt bình tĩnh nói mấy câu. Trực tiếp đem những kẻ có tâm tư bất chính tiễn đi.

Nhưng Như Ý lại không giống với các cung nữ khác.

Nàng cẩn thận suy xét, nàng là người đi theo Triều Hoa công chúa, là người thân cận, ngày đó đem Tạ Chi Châu bắt lại cũng là vì chủ tử lo lằng, hơn nữa, cũng không có người nào biết nàng đã trộm cây trâm kia, mà thính Vũ Hiên bây giờ đang hỗn loạn, nàng cũng không muốn rời đi dễ dàng như vậy.

Bất quá nàng không rời đi, Ngụy Bảo Đình cũng không tin dùng nàng như trước nữa.

Ngụy Bảo Đình mang theo Tạ Chi Châu tới thư khố.

Ngày ấy nàng cẩn thận chọn mất bộ sách mang về, cũng hỏi qua hắn, hắn nói mình không biết chữ, điều này khiên Ngụy Bảo Đình trong lòng khó chịu không thôi.

Nàng nhớ tới ngày hắn thành đại thái giám, không ít văn thư đều là do hắn phê duyệt, mà hắn hiện tại lại là bộ dáng ngây thơ cài gì cũng đều không biết, không biết sau lưng hắn đã phải cố gắng bao nhiêu.

Nàng quyết định nhân lúc hắn bây giờ còn nhỏ tuổi, liền dậy hắn học.

Khố thư mở ra cho các hoàng tử công chúa, được xây dựng rất lớn, các giá sách đều được làm từ đàn mộc, bề mặt được khảm ngọc trai mài nhuyễn, xa xa nhìn còn lóe lên ánh quang, lại gần liền thấy các giá sách cao chất đầy sách liền kề nhau.

Thư khố tổng cộng có hai tầng, tầng thứ nhất là những quyển sách về trị quốc, tầng thứ hai là nhưng quyển nội dung có chút kỳ quái, ngoài ra cón có nhưng bộ sách về chuyên môn như nông học, thủy lợi...

Bởi vì nàng mang Tạ Chi Châu đến chọn sách, nên hỏi hắn: 'Ngươi muốn quyển sách như nào?"

"...Điện hà, nô tài không biết chữ."

Hắn có chút kinh ngạc. Vốn tưởng rằng nàng mang mình đến hầu hạ, không nghĩ tới là dẫn hắn đến xem sách, nhưng hắn ở trong mắt nàng, không phải chỉ là một nô tài ti tiện sao?

Có lẽ, nàng chỉ thuận miệng hỏi một chút. Hắn sống lưng hạ xuống. Ánh mắt tràn ra một cổ âm trầm.

Ngụy Bảo đình đi đến giá sách, cẩn thận tìm kiếm hồi lâu.

"<Tam Tự kinh> để ta xem xem, a, ngươi không biết chữ hẳn là coi không hiểu," nàng lại đem bộ sách bản vỡ lòng kia đem trả về. Tìm hồi lâu, nàng mới phát hiện ra bản <trẻ nhỏ tập viết>

Mở ra, bên trong không khác gì quyển tập viết cho trẻ con cả. Ngụy Bảo Đình vốn là định dạy chữ cho hắn, nhưng thời gian có hạn, sợ chậm trễ hắn, cho nên mới đến nơi này tìm sách, thật không ngờ nàng thật sự tìm được.

"Tiểu Tạ, ngươi nhìn cái này."

Ngụy bảo Đình thấp hơn Tạ Chi Châu một cái đầu, nếu đứng thẳng nàng chỉ cao đến ngực hắn, nàng ngẩng đầu, đem quyến sách mở ra giơ lên trước mặt hắn.

Thanh âm lộ ra vui mừng, "Ta tìm được rồi, sau này ta không cần ngươi hầu hạ, ngươi đem sách này về học thuộc cho ta."

Nàng suy nghĩ, như vậy có vể hiệu suât không cao lắm, hắn cảm thấy phiền sẽ làm không tốt, lại nói bổ sung: "Ngươi nếu học tốt sẽ có thương nga."

Tạ Chi Châu nhíu mày, không nhìn về quyển sách, mà đang đánh giá nàng.

Tiểu cô nương khuôn mặt còn sự non nớt, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng, trong trẻo như dòng suối, bên trong tràn đầy chân thành cùng vui mừng.

Hắn bộ dáng âm lãnh, cũng bị tia quang trong mắt nàng làm lung lay, ngây người trong chốc lát, hắn cảm thấy chính mình bản thân cũng không được ổn.

Ngụy Bảo Đình tự nhiên nhận ra ánh mắt của hắn, bắt đầu ánh mắt hắn không giống với ánh vui mừng của nàng, mà là u tối, sau đó lại có tia hòa hoãn, giống như không dám tin.

Hắn là không tin nàng dẫn hắn đi xem sách? Ngụy Bảo Đình tự nhủ về sau phải đối với hắn tốt hơn.

Nàng lần đầu tiên quên mất thân phận của Tạ Chi Châu, vươn tay nhỏ kéo góc áo của hắn, nói: "về sau thời điểm chỉ có hai chúng ta, mấy lời nô tài đê tiện nô tài không xứng, ta đều không muốn nghe. Sách này cho ngươi chính là cho ngươi, nếu xem không xong, coi chừng bị phạt nga."

Nàng hù dọa hắn.

Ngay cả Tạ Chi Châu cũng quên mất thân phận của mình, hắn chăm chú nhìn bóng dáng của Ngụy Bảo Đình, rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương nhỏ bé, nhưng lời nói của nàng trong lòng hắn rất có phân lượng.

Một tiểu hài tử, huống hồ nàng cũng không phải thực sự là Triều Hoa công chúa, giữa bọn họ không có cừu hận.

Cho nên...

Khóe môi hiện lên nhợt nhạt ý cười, giống như mưa thuận gió hòa, lại như băng tuyết tan rã, tuy chỉ là chút cảm xúc mỏng manh. Nhưng Tạ Chi Châu cảm nhận rõ ràng, đáy lòng hắn, cảm giác đau, cảm giác lạnh đang dần được ấm áp bao lấy.               

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro