Chương 15: Tiểu công chúa (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hư, nhỏ giọng chút, điện hạ đang đọc sách bên trong,'

Ngọc ma ma nói với các cung nữ đang cười đùa trong viện, lại nhìn người trong phòng, lúc này mới đóng cửa lại.

Mấy ngày nay, vì muốn làm gương cho Tạ Chi Châu, nên Ngụy Bảo Đình cũng chăm chỉ đọc sách.

Đại sảnh phía đông kê một chiếc bàn, nàng đem thư sách bày lên bàn, bởi vì cố kỵ Tạ Chi Châu, nàng cũng không đọc nhưng quyển sách có nội dung quá cao siêu, mà chỉ bày một trương giấy trắng, trong tay cầm bút lông, chuẩn bị luyện chữ.

"Ngươi tới viết một chút." Nàng đem bút lông đưa cho Tạ Chi Châu.

Hắn tiếp nhận, động tác không hề lạ lẫm, mà ngược lại cảm thấy rất thuần thục.

Trên giấy trắng xuất hiện những văn tự xiêu vẹo, hắn mày hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục bộ dáng cũ. Ngay sau đó liên học theo bộ dáng Ngụy Bảo Đình, đem bút lông hơi nghiêng nghiêng, bắt đầu vẽ trên giấy.

Ngụy Bảo Đình không hề cảm thấy động tác này có gì không đúng, trên thực tế, nàng ngoại trừ hồi tiểu học có chút hứng thú học viết bút lông, sau vì luôn vội vàng việc học, nên vẫn luôn dùng bút viết, lâu dần đã thành thói quen, nàng căn bản cũng không phân biệt bút lông và bút viết có gì khác nhau. Còn ra dáng dạy bảo Tạ Chi Châu.

Bởi vì nàng thân hình hơi lùn, lại đứng trên mặt đất, nhìn càng lùn hơn.

Nàng tới gần Tạ Chi Châu, vì muốn xem hắn viết chữ, mà tận lực kiễng chân, thân thể nghiêng về phía trước, quần áo vì động tác mà gắt gao dính vào nhau.

"Ngươi chữ này viết sai rồi." Nàng vội vàng sửa lại chữ của hắn, dùng sức kiễng mũi chân, vươn tay lấy lại bút lông, viết lại.

"Nga? Là nô tài ngu dốt."

Hắn tiếp nhận bút lông, mày buông lỏng, thân sắc nghiêm túc, dựa theo chữ Ngụy Bảo Đình viết, viết lại lần nữa, hắn chính là cố tình viết sai, nhưng lại bày ra bộ dáng nghiêm túc học tập.

Tuy hắn đã cố tình thu liễm đầu bút, nhưng nét chữ của hắn rất cứng cáp, mỗi lần hạ bút đều dứt khoát như hiểm lĩnh tuấn phong, đằng long nhảy hổ. Hắn nhất thời không nhận ra, đến nét cuối cùng, thần sắc có chút ngưng lại, đáy mắt tràn đầy ảo não.

Mắt thấy mực sắp chảy xuống, Ngụy Bảo Đình bỗng duỗi tay, nắm lấy ngòi bút, để mực không nhỏ xuống làm hỏng mất chữ.

"Ngươi, mau nhanh đem giấy ra, chữ này ngươi viết rất đẹp, ta muốn giữ lại xem."

Nàng không chút nào cố kỵ, ngẩng đầu cười nói: "Tên của ta vừa lúc cũng có chữ bảo."

Động tác Tạ Chi Châu dừng lại, chữ trên giấy còn chưa khô mực, chỉ cần gập nhẹ lại, mực sẽ nhuốm đẫm giấy, chữ viết sẽ liền biến mất, người khác sẽ không có cơ hội nhìn thấy chữ của hắn, mà hắn vốn không muốn để lại nhược điểm.

Nhưng vừa nghe nàng nói, tên nàng có chữ bảo?

...Cho nên, nàng muốn quý trọng.

Hắn liền không muốn hủy nó.

Chỉ dừng lại chút, rồi đem giấy bày ở bên cạnh, Ngụy Bảo Đình vừa lúc đem bút lông buông xuống, lòng bàn tay nàng đã đen màu mực, lắc lắc đầu ghét bỏ.

Hiện tại đã đầu mùa hạ, trời cũng không phải quá nóng, vẫn có thể ra ngoài phơi nắng.

Nàng dậy Tạ Chi Châu chữ cũng đã được nhiều ngày, tuy hắn có chút không tình nguyện, nhưng nghiêm sư xuất cao đồ, nàng càng không thể lơi lỏng. Nhưng thời gian cũng đã qua hơn nửa tháng, hắn một chút cũng không tiến bộ.

Luyện chữ cũng đã lâu như vậy, hôm nay hắn có thể viết tốt như vậy, nàng đương nhiên rất cao hứng, mặt nhiễm ý cười.

'Ngươi xem tay ta toàn mực, cũng may không làm hư giấy."

Nàng đem tay giờ lên trước mặt Tạ Chi Châu.

Tạ Chi Châu thấy thế, lấy ra khăn tay, cúi người, lau tay cho nàng.

Nguỵ Bảo Đình nhìn thấy gương mặt buông lỏng của hắn, thật hiếm hoi mới thấy hắn thuận theo, khóe môi còn nhếch lên thành vòng cung, nàng vui mừng không thôi, nổi ý muốn trêu đùa, nhất thời quên mất khuôn mặt hắn từng âm lãnh đến mức nào.

Nàng duỗi tay, vẽ lên mặt Tạ Chi Châu, nhân lúc hắn giật mình ngây ngốc, nàng liền chạy ra xa, trốn sau bàn nhìn hắn.

Đôi mắt tràn đầy ý cười, mắc dù nàng không nói gì, nhưng Tạ Chi Châu nhìn nét mặt nàng liền có thể nhìn ra, nàng như muốn nói: "Không bắt được ta."

Nâng tay lên lau mặt, trên mặt lộ chút bất đắc dĩ.

"Điện hạ, mau lại đây lau tay."

"Không cần" Ngụy Bảo Đình lắc đầu, "Mặt của người bị ta bôi đen, khẳng định tức giận, ta mới không qua."

Hắn cười, theo bản năng nói: "Ta không có giận.'

Bên cửa sổ thổi qua cơn gió ấm áp, lướt qua bên tai hắn, hiện tại hắn một thân cung trang xanh xám mới tinh, là tùy hầu bên người Triều Hoa công chúa, là quản sự của Thính Vũ Hiên, cũng không còn ai dám coi thường hắn là kẻ ti tiện.

Nhưng là ở trước mặt nàng, hắn vẫn chỉ có thể xưng một tiếng, nô tài.

Cây bạch quả trong viện đều đã khoác lên mình lớp lá xanh non, nhưng vẫn bị những cơn gió mùa hè thổi rơi xuống, dừng trên bùn đất, cứ như vậy mà lụi tàn.

Hắn đôi mắt trầm hạ, ánh mắt tiêu điều, nhìn khuôn mặt tinh xảo của người trước mặt.

Thời gian này nàng ăn ngon, làn da trở lên trắng hồng, khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, mặc một thân áo đỏ, đứng sau bàn, thật giống mứt quả.

Nàng không phát hiện ra sự thay đổi cảm xúc của hắn, chỉ lấy tay dính mực bôi lên mặt mình, rồi chậm rãi tiến đến trước mặt Tạ Chi Châu.

Nàng thở dài một hơi, "Ngươi xem, ta trên mặt cũng có, không được giận nữa nha."

Ngụy Bảo Đình thành thành thật thật đem hai tay ra trước mặt Tạ Chi Châu: "Ngươi lau đi, ta cam đoan sẽ không làm bậy.'

"Nô tài làm sao dám nổi giận với công chúa"

Hắn rũ mắt, cầm khăn từ từ lau tay cho nàng, tay nàng thật sự rất nhỏ, hắn một tay có thế bao lấy toàn bộ tay nàng. Được chăm sóc cẩn thận mà càng trở lên phấn nộn, hắn cũng không dám dùng sức quá nhiều, còn nhớ rõ khi đó hắn đem cổ nàng bóp đỏ, mỗi lần nhớ lại đều khiến hắn áy náy không thôi.

Động tác càng trở lên chậm chạp, bàn tay nhỏ nhắn từ từ bỏ vào trong nước, rửa sạch, một hồi lâu mới đem toàn bộ mực đen trên tay lau sạch.

"Trên mặt còn dính." Nàng lấy tay đã rửa sạch lau mặt mình.

"Nô tài cũng không đánh công chúa, sao lại tự bôi lên mặt mình?" Lời mang ý răn dạy nhưng thanh âm phát ra lại thấp thấp tựa như đang oán trách.

Ngụy Bảo Đình thoái mãi híp mắt vì hành động nhẹ nhàng của hắn: "Ta muốn giống ngươi. Ngươi trên mặt có, ta cũng muốn có."

Nàng thuận miệng nói một câu.

Hắn trong lòng lại cười nhạt, hắn chỉ là một nô tài, giống hắn thì có ích gì?

Im lặng hồi lâu không nói gì, Ngụy Bảo Đình còn tưởng rằng hắn tức giận. Chỉ cảm thấy người này tính tình bất định, làm người khác đoán không ra.

Vì thế nàng cũng khống dám chạm vào hắn, chỉ nói: "Ngươi trên mặt cũng dính mực, cũng phải lau sạch, để người khác thấy sẽ bị chê cười."

Nhìn hắn sửng sốt một chút, Ngụy Bảo Đình ở trong lòng thở dài.

Trong lòng nghĩ, người này sao tâm đề phòng lại cao đến như vậy, rõ ràng lúc nãy nói chuyện với nàng vẫn rất tốt, sao đột nhiên lại lộ ra cảm giác âm lạnh còn mang theo chút biểu tình ủy khuất, giống như bị người khác khi dễ vậy.

Nhưng trong phòng chỉ có hai người bọn họ, còn có thể bị ai khi dễ?

"Quên, ngươi quên lời ta vừa nói đi."

Nàng trực tiếp lấy nước, lau vết mực trên mặt cho Tạ Chi Châu.

-------

"Tiểu Tạ" Ngọc ma ma gọi một tiếng.

Tạ Chi Châu bưng chậu nước đứng trước cửa điện.

Hắn trên mặt còn dính chút nước, làn da trắng bạch có chút hồng hồng.

Hắn hiện tại nhìn có chút ngốc, đôi mắt ngơ ngác không biết nhìn gì, hắn chỉ cảm thấy trong lồng ngực hắn đang đập kịch liệt không ngừng kêu bùm bùm.

Một chút lại một chút, muốn xem nhẹ cũng không được.

Nhắm mắt lại là thấy hình ảnh tiểu cô nương ngữ khí mềm mại, đôi mắt trong suốt, chung quanh hắn còn tràn ngập mùi hương sữa nhẹ nhàng của nàng, muốn dứt ra cũng không được.

Mở mắt ra, vẫn là nàng.

Hắn ở trên mặt tràn ra tia trào phúng.

...Tạ Chi Châu ngươi thực ghê tởm.

Hắn rũ mắt xuống, trong mắt đều là phỉ nhổ chính mình. Không chỉ một lần nhớ tới nàng, nàng mỗi lần nhìn chính mình đều nở nụ cười sáng rọi, làm cho hắn như bị cuốn vào trong, cảm xúc lẫn lộn, khiến hắn càng thêm ghê tởm chính mình.

Hắn ngẫm lại, nàng bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi.

Đôi mắt lộ ra chút tia máu, đối chính mình thêm chán ghét.

Quả thực, biến thành phế nhân, ngay cả tư tưởng cũng trở nên ghê tởm.

"Tiểu Tạ, ngươi ở đây phát ngốc cái gì? Nước sao bẩn vậy, là dính mực sao, hay ngươi làm điện hạ nổi giận?' Ngọc ma ma hỏi

Tạ Chi Châu bỗng nhiên phục hồi tinh thần, trong mặt còn mang theo chút kinh hoảng. Hắn lắc đầu không nói gì, sau đó bưng chậu nước rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro