Chương 16: Tiểu công chúa (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi quan lại ở cung Yến Nhạc, chúc mừng một trăm ngày của công chúa hoàng tử, tất cả mọi người đều có thể tham dự, chỉ trừ Từ phi thân thể không tốt nên không tham gia."

Ngọc ma ma ở bên cạnh vừa giúp Ngụy Bảo Đình búi tóc, vừa nói chuyện.

Cát Tường cười nói: "Hôm nay trong yến hội chắc chắn có rất nhiều đồ ăn ngon, điện hạ có lộc ăn nha."

Đã nhiều ngày, sự biến hóa của Ngụy Bảo Đình mọi người đều đã thấy, nói chuyện cũng không hề nơm nớp lo sợ như trước.

Ngụy Bảo Đình nhìn nàng qua gương đồng, "Nha đầu ham ăn."

"Điện hạ hôm nay muốn xuyên kiện xiêm y nào?" Trước đó vài ngày, Hoàng Thượng ban thưởng không ít tơ lụa, Ngụy Bảo Đình ngăn tủ không thiếu xiêm y đẹp.

Thấy Ngọc ma ma muốn đi lấy kiện xiêm y đỏ ửng, Ngụy Bảo Đình vội vàng nói: "Ma ma, đem kiện xiêm y đinh hương lại đây đi, ta xuyên cái này."

Bộ xiêm y có màu hồng nhạt, bên trên còn có đóa hoa nhỏ màu vàng kim, mặc trên người nhìn không quá keo kiệt, cũng không quá phô trương, rất thích hôm để mặc trong hôm nay

Đợi nàng trang điểm xong, liền đến cung Yến Nhạc.

Trong cung hoàng tử công chúa đền được sắp xếp ngồi cùng một khu, cách vị trí của Hoàng Thượng không xa, bên dưới là vị trí của các đại thần và gia quyến.

Hoàng Thượng hôm nay mở tiệc chiêu đại quan lại, này đối với Tư phi là cực đại ân sủng.

Biết thân thể Từ phi không tốt, đặc biệt cho nàng lưu lại trong cung dưỡng mình, chỉ có hai tiểu hài tử kia được nhũ mẫu bế đến, sau một hồi lại được trở về cung.

Này cung điện được xây dựng hết sức xa hoa lộng lẫy, ở trung tâm có một vũ đài được làm hoàn toàn bằng ngọc noãn, mùa đông có dừng bằng chân trần cũng rất ấm áp. Vách đài vẽ đủ loại bách hoa đồ, nhìn qua thật giống như đi lạc vào biển hoa.

Nghe nói, Hoàng Hậu tiền triều rất yêu thích nhảy múa, cung điện này là do Hoàng Thượng tiền triều xây dựng vì Hoàng Hậu, để hoàn thành cung điện này cũng tốn thời gian gần ba năm.

Vị trị Ngụy Bảo Đình ngồi các ngọc đài thực xa.

Trước mặt nàng là một trương bàn lùn, đứng bên cạnh là Tạ Chi Châu cùng Cát Tường, nhìn thoáng qua chỗ ngồi của nàng có hơi đơn điệu, bởi nghiêng đầu nhìn qua phía Ngụy Tử An, chung quanh tụ tập không ít công chúa cùng hoàng tử, tiểu hài tử ríu rít nói cười.

"Tử An, hôm nay quần thần đều có mặt, ngươi có muốn lên múa không?"

"Thất tỷ tỷ thật lợi hại a, ta nghe mẫu phi nói, phụ hoàng luôn khen ngợi ngươi, con ban thưởng cho ngươi một bộ vũ y vàng ròng, giá trị rất xa xỉ a."

Ngụy Tử An chỉ gật gật đầu, nàng ngồi đoan đoan chính chính, khẽ nâng cằm, mặt mày tràn đầy hưởng thụ.

Lúc này, một hoàng tử nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói a, Hoàng Hậu tiền chỉ cần múa một điệu múa liền được được Hoàng Thượng tiền triều coi trọng, chính là có thể ở trên lòng bàn tay của người khác múa a."

"Thật vậy chăng? Sao có thể khiêu vũ trên lòng bàn tay chứ?" Tiểu hài tử mặt đầy nghi ngờ.

Ngũ hoàng tử thấy mọi người đều một bộ dáng ngây thơ vô tri, liếc mặt nhìn xung quanh một lượt rồi nói: "Lúc ấy Hoàng Hậu chưa đủ mười tuổi, trời sinh dáng người nhỏ bé, tự nhiên có thể đứng ở lòng bàn tay khiêu vũ. Bất quá Tạ gia là nguời ghê tởm như nào chứ, chỉ là một tiểu hài tử mười tuổi, có gì hiếm lạ."

Hắn thẳng sống lưng, một bộ dáng tiểu đại nhân.

Ngụy Tử An không vui khi người khác không chú ý đến mình, dùng giọng nói trời sinh ngọt ngào, nhẹ thanh âm nói: "Không phải chỉ là đứng ở lòng bàn tay múa sao, ta cũng làm được, ta hôm nay múa chắc chắn đẹp hơn."

Ngụy Bảo Đình đối với bọn họ không chút hứng thú, chỉ là nàng cảm thấy người bên cạnh không ngừng tỏa ra hơi thở lạnh lùng, liền dò hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"

Nàng gương mặt tuy có chút non nớt, nhưng đường nét ngũ quan đã bắt đầu mở ra. Thường ngày đôi mắt nàng đều là trầm ổn an tĩnh, chỉ khi nhìn về phía Tạ Chi Châu mới lộ ra vui mừng.

Tựa như ngày xuân được ấm áp bao vây, muôn hoa đua nở. Thể hiện rõ sự yêu thích, vui mừng phát ra từ nội tâm.

Làm người khác liếc nhìn qua, cũng có thế làm cho lo lắng bất an đáy lòng tan biến hết.

Tạ Chi Châu vì nghe người khác nghị luận, đáy lòng liền sinh ra hận ý, cũng với cảm xúc phúc tạp nhiều ngày hắn dồn nén, đan lẫn vào nhau, khiến hắn càng thêm phá lệ âm trầm.

Nhận thấy ánh mắt Ngụy Bảo Đình, hắn nỗ lúc áp chế cảm xúc đang trào dâng, "Nô tài không có việc gì."

Ngụy Bảo Đình thấy bốn phía không có ai, liền đổ chén trà nhỏ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng viết lên mặt bàn.

"Ngươi môi đều khô, yến hội vẫn còn dài, uống chút trà thông nhuận."

Tạ Chi Châu vừa muốn cự tuyệt, liền thấy Ngụy Bảo Đình đưa một khối điểm tâm đặt vào tay Cát Tường, còn đối Cát Tường cười một cái.

Đôi mắt kia vẫn sáng ngời, ấm áp.

"..."

Hắn giống như bị hắt một chậu nước lạnh, cả người bình tĩnh lại.

Nàng đối với hắn tốt vì hắn là nô tài bên người nàng, nàng là người tâm địa lương thiện, đối đãi với hạ nhân cũng thật hào phóng. Không chỉ đối với mình hắn, đối Cát Tường cũng vậy, với Ngọc ma ma lại càng tốt.

Hắn kéo kéo khóe miệng, duỗi tay, đem ly trà bưng đến bên miệng, một hơi uống cạn sạch.

....Cũng chỉ là chủ tử ban thưởng cho nô tài thôi.

Lúc này, Ngụy Tử An ở phía sau bỗng nói: "Lục tỷ tỷ, nghe nói ngươi đã đến cung của Từ phi, có phải nàng giống như lời đồn, rất tàn ác, cung nữ nói sai một câu liên bị lôi ra đánh không?"

Ngụy Tử An diện mạo vốn rất xinh đẹp, lúc này lại nhíu mày, liền chọc người khác thương cảm.

"Thật đáng thương, sao có thế tùy ý đánh chửi vậy chứ."

"..." Ngụy Bảo Đình có chút nói không lên lời, nàng hiện tại rất muốn trợn mắt. Nhưng vì thân phận công chúa, phải giữ hình tượng.

"Thất muội muội chưa từng đến cung từ phi, sao biết Từ phi nương nương thích đánh người? Ta đã đi qua mấy lần, cũng chưa từng thấy vậy."

Ngụy Tử An nhân duyên cũng không tệ, bên người không ít hoàng tử, công chúa ủng hộ nàng, hơn nữa mẫu phi nàng lại là quý phi, có không ít tiểu hài tử được dạy phải đi theo nàng.

Có người lên tiếng: 'Mẫu phi nói với ta, từ phi nương nương là phụ hoàng đem từ ngoài cung vào, không có lễ nghĩa, bảo ta tránh xa chút. Như thế nào Lục tỷ tỷ còn đến cung điện của nàng?"

"Đúng đúng, mẫu phi ta cũng nói đã nói qua."

Ngụy bảo Đình trước nay không thích cùng người khác tranh luận, lại nói nàng cũng Từ phi quan hệ cũng không phải quá thân thiết, chỉ là nàng té một cái cứu Từ phi một mạng, từ phi liền ban thưởng cho nàng mấy món.

Nàng không có nói, chỉ im lặng, chỉ cần bọn họ không điểm danh, nàng sẽ không nói lời nào.

Nhưng điểm tâm trên bàn thật ngon a, thường ngày cũng không thấy Ngự Thiện Phòng làm.

Nhưng Ngụy Tử An dường như trời sinh thích tìm nàng nói chuyện, mỗi một câu đều phải gọi Lục tỷ tỷ.

"Lục tỷ tỷ, ta nghe mẫu phi nói, ngươi mấy ngày này đều không ra khỏi cung, mỗi ngày đều ở trong điện, là sinh bệnh sao? Hôm nay yến hội không sao chứ, chúng ta nhưng đều chuẩn bị biểu diễn tài nghệ cho phụ hoàng xem."

Ngụy Tử An cắn cắn môi, trong lòng bàn tay khăn tay bị nàng nhéo rối thành một đoàn.

Lại âm thanh nhẹ nhàng lại cất lên: "Nếu không, Lục tỷ tỷ làm bạn múa của ta đi, ta vừa vặn thiếu một người hỗ trợ, như vậy cũng coi như tỷ tỷ biểu diễn tài nghệ."

Không nói đến tâm tư nàng tốt hay xấu, Ngụy Bảo Đình căn bản không  biết nhảy múa.

Nàng không phải sinh ra trong gia đình phú quý, tự nhiên không có tiền nhàn rỗi cho nàng học múa. Thời đại của nàng, học tập có áp lực rất lớn, mỗi ngày đều phải vùi đầu làm bài tập, càng không có thời gian để ca múa.

Không giống với thời đại này, vương công chi nữ từ nhỏ không phải làm gì, thân phận lại cao quý, khẳng định có rất nhiều thời gian để học tài nghệ.

Nàng hiện tại thật ra là may mắn, nguyên chủ Triều Hoa công chúa bản thân cũng không có gì đặc biệt, trừ bỏ ngẫu nhiên đánh chửi hạ nhân, cũng Ngụy Tử An khẩu chiến vài câu, còn lại cái gì cũng không biết.

Nàng nói thẳng: "Ta không biết ca múa, đi lên sợ múa không đẹp sẽ làm phụ hoàng mất mặt."

Ngụy Bảo Đình nói thẳng ra như vậy, khiến Ngụy Tử An nhất thời không biết nên an ủi nàng, hay trách nàng không biết cố gắng.

Người khác chả nhẽ lại không biết, Ngụy Tử An muốn nàng múa cùng thực ra là chỉ muốn nàng làm nền cho Ngụy tử An.

Thực ra Ngụy Bảo Đình đã làm rất tốt, trực tiếp đem chính mình đánh giá không đồng, không cho kẻ khác có cơ hội làm càn.

Vốn dĩ nguyên chủ cũng đã trở mặt với Ngụy Tử An, nàng ta muốn hạ nhục nàng, cũng chỉ như đánh vào bịch bông, tự mình chịu thiệt, khó chịu mà không thể nói ra.

Hôm nay yến tiệc, Ngụy Bảo Đình chỉ muốn yên lặng hưởng thụ, được xem Ngụy Tử An múa cũng rất tốt.

Quả nhiên là rất đẹp, tiểu cô nương một thân vũ y vàng ròng, chân trần đứng trên đài ngọc. Mỗi động tác đều khuynh quốc khuynh thành, uyên chuyển thân mình càng thêm sức quyến rũ, làm người khác muốn đắm chìm trong đó.

Nữ chủ, quả nhiên là nữ chủ.

Nàng vốn dĩ đang thưởng thức, nhưng nghiêng đầu lại thấy Tạ Chi Châu vẫn luôn cúi đầu, cũng nâng mắt nhìn, tuy mặt không chút biểu tình, nhưng ánh mắt thật chuyên chú.

Ngụy Bảo Đình nghĩ thầm, người này không phải bị Ngụy Tử An làm cho kinh diễm đi?

Nhưng trong sách cũng không viết, Tạ Chi Châu bị nữ chủ bắt được nha, nhiều nhất cũng chỉ viết hắn làm chuyện xấu để phụ trợ nam nữ chính tốt đẹp.

Chẳng nhẽ là vì có sự xuất hiện của nàng nên mới khiến cảm tình của hắn xảy ra biến hóa?

Nghĩ như vậy, Ngụy Bảo Đình nhìn Ngụy Tử An trên khán đài, ánh mắt lại mang lên chút bắt bẻ.

Nàng biết thái giám cũng có thể tìm cung nữ cùng ở bên nhau, gọi là đối thực.

Nhưng trong lòng Ngụy Bảo Đình, Tạ Chi Châu cái gì cũng tốt, cung nữ căn bản không xứng với hắn.

Ngụy Tử An tuy rằng là công chúa, nhưng là sau này nàng ta sẽ phát triển cả một hậu cung, Ngụy Bảo Đình trong lòng liền phải nghĩ cách ứng biến.

Tạ Chi Châu tốt như vậy, sao có thể tiến vào hậu cung của Ngụy Tử An.

Hắn hiện tại đã bắt đầu nghiêm túc học tập, chữ viết lại xinh đẹp, mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, vóc dáng cũng không thấp, lớn lên nhất định cũng rất đẹp, tính tình tuy rằng có chút không tốt, nhưng cái này có thể sửa a.

Càng nghĩ, càng thấy hắn chỗ nào cũng là ưu điểm.

"Tiểu Tạ," nàng ho khan một tiếng, kéo ánh mắt Tạ Chi Châu về.

Nàng vừa động, Tạ Chi Châu lập tức rũ mắt nhìn nàng.

Đáy mắt thống khổ rất nhanh bị hắn che lấp, đôi tay rũ bên người gắt gao nắm chặt, chỉ có như vậy mới có thể ức chế hận ý thô bạo trong lòng hắn.

Ngụy Bảo Đình hỏi hắn, "Ngươi có biết Trường Nhạc công chúa trên đài đang nhảy điệu gì không?"

Hắn biểu tình khó hiểu, lắc đầu.

"Cái này trong sách có giới thiệu, sách nằm ở lầu hai kho sách. Điệu múa này đích thực rất tuyệt, nhưng không mấy người biết tên, cho nên a..."

"Vẫn là cần đọc nhiều sách một chút."

....Hiện tại tuổi này, không cần suy nghĩ linh tinh rối loạn cảm xúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro