Chương 19: Tiểu công chúa(6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng Ngụy Bảo Đình không thích so đo, nhưng là tiểu cô nương ai không thích đẹp.

Nàng nhìn chính mình trong gương đồng, môi hồng răng trắng, mắt ngọc mày ngài, so với bộ dáng gầy yếu khi nàng mới tới thì tốt hơn nhiều.

Hơn nữa trong cung thức ăn đa dạng, khiến nàng được ăn ngon không ít. Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Chi Châu, chớp chớp mắt nhìn hắn, đôi môi cong độ cong nhỏ.

Dường như biết nàng muốn hỏi gì, Tạ Chi Châu đôi mắt hiện lên ý cười, cong lưng, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Điện hạ hôm nay rất đẹp."

Ngụy Bảo Đình vừa nghe, lập tức cười.

Nàng ở hiện đại bất quá cũng chỉ mới hai mươi tuổi, vẫn là một tiểu cô nương thích làm đẹp. Hiện tại xuyên qua sách lâu như vậy cũng quen với bộ dáng mười hai tuổi.

Bợi vậy khi nghe có người khen mình, nàng vẫn thấy vui vẻ mà nhảy nhót, trên người váy dài cũng theo động tác mà đung đưa, giống như bông hoa đang nở rộ.

Cát Tường chạy chậm đuổi theo, "Điện hạ, ngài chậm chút, cẩn thận ngã."

Ngụy Bảo Đình quay đầu lại cười "Các ngươi mau lên đi."

Ngụy Bảo Đình đến nơi vẫn còn sớm.

Bởi vì yến tiệc diễn ra ở cung Quý phi, nên người tham gia hầu như là các phi tần và hoàng tử công chúa, bọn họ đều là theo mẫu phi của họ tới tham dự. Chỉ có Ngụy Bảo Đình là một thân một mình đi tới.

Ngụy Tử An hôm nay trang điểm cực đẹp, mặc một bộ xiêm y màu hồng thêu hoa, trên đầu là hai búi tóc được buộc gọn gàng, khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tỉ mỉ càng trở lên tinh xảo.

Nàng ngồi ngay ngắn bên người Quý phi, ở giữa một đám phi tần tranh hoa khoe sắc, mà tư sắc của nàng ta cũng không giảm dù phân nửa, ngược lại bởi vì sự non nớt trên khuôn mặt mà càng trở lên xuất chúng.

Quý phi cười nói: "Triều Hoa tới, như thế nào chỉ có một mình ngươi? Bổn cung còn tưởng rằng ngươi sẽ cũng Từ phi tới, mau, ngươi cũng Tử An từ trước đến nay quan hệ tốt, mau ngồi lại đây."

Quý phi thần sắc khó lường, chỉ nói một câu đã thành công kéo sự chú ý của những người xung quanh.

Từ phi những ngày gần đây luôn được thịnh sủng của Hoàng Thượng, hơn nữa tính tình nàng lại quạnh quẽ, không cũng người khác kết giao, khiến không ít người đỏ mắt.

Mà Ngụy Bảo Đình trước đó vài ngày trời xui đất khiến cứu Từ phi một mạng, làm không ít người trong cung âm thầm ghen ghét Từ phi cảm thấy không thoải mái, mà lúc này Quý phi lại nhắc đến việc này. Cũng chính là nói rõ thái độ của Quý phi với Ngụy Bảo Đình.

Những người luôn nịnh bợ Quý phi, trong lòng cũng hiểu rõ sau này phải đối đãi với vị công chúa này như thế nào.

Trước mắt trong yến hội, hơn phân nửa người vì Quý phi mà giận chó đánh mèo với nàng.

Mà Ngụy Bảo Đình cũng không có ý tứ phủi sạch mọi thứ. Tuy rằng nàng cùng Từ phi không thật sự có quan hệ tốt như người khác nghĩ, chình là trước mắt đám người này nàng không muốn nói qua nhiều.

Nàng tuy rằng đã đi tới thế giới trong sách, nhưng nàng vẫn kiên định là chình mình, nàng tuyệt đối sẽ không bởi vì tranh sủng, mà đi nịnh nọt kẻ khác.

Huống hồ, Tạ Chi Châu nói rất đúng, nàng dù không được sủng ái, nhưng cũng là nhi nữ của Hoàng Thượng, chỉ cần nàng không làm ra việc gì chọc giận Hoàng Thượng, cũng không cần lo lắng những phi tử đó.

Ngụy Bảo Đình thỉnh an Quý phi, nói: "Phụ hoàng trước đó vài ngày vừa mới phân phó Từ phi nương nương ở trong điện dưỡng thân mình, ai cũng không được phép quấy rầy. Bảo Đình không dám tự tiện đi tìm Từ phi nương nương, sợ bị phụ hoàng trách phạt."

Nang hơi nghiêng đầu, thở ra một hơi dài, rồi lại nở nụ cười tươi.

Quý phi: "Nhìn cái miệng nhỏ Triều Hoa công chúa, bổn cung nhớ rõ, chính là Triều Hoa trước kia thường không nghe lời Hoàng Thượng, làm hại Hoàng Thượng thấy công chúa trong lòng liền khó chịu."

Quý phi che môi, thấp thấp nở nụ cười, ánh mắt dừng trên người Ngụy Bảo Đình lại hiện lên cổ chán ghét.

Ngụy Bảo Đình ngồi xuống, đáp: "Bảo Đình hiện tại đã trưởng thành, trước kia là do ta không hiểu chuyện."

Nàng như đang xin khoan dung, nhưng thật ra khiến quý phi không thể tiếp tục so đo với tiểu hài tử như nàng. Quý phi chỉ hừ khẽ một tiếng, liền cùng phi tử khác nói chuyện phiếm.

Tạ Chi Châu cũng không biết là nghe nàng nói xong câu kia, khuôn mặt vốn không biểu tình lại lộ ra ý cười.

Ngụy Bảo Đình ngồi cạnh Ngụy Tử An, nàng từ tay Cát Tường nhận lấy một bảo hộp sau đó đưa cho Ngụy Tử An.

"Thất muội muội, ta trong cung không có thứ gì tốt, đây là đồ trước kia phụ hoàng ban thưởng, ta đã chọn một kiện trang sức rất hợp với ngươi, ngươi nhìn xem có thích không?"

Ngụy Tử An dù sao cũng là một công chúa thiện lương mỹ lệ, nàng tiếp nhận bảo hộp Ngụy Bảo Đình đưa tới, mở ra nhìn thoáng qua, cũng không có quá nhiều biểu tình.

Nàng là ái nữ quý phi, tự nhiên gặp qua không ít thứ tốt.

"Cảm ơn Lục tỷ tỷ." Nàng nói xong, liền đưa cho Xuân Nguyệt cất.

Ngụy Bảo Đình cũng không trông cậy vào việc đưa lễ vật có thể khiến nàng ta có thiện cảm tốt hơn, chỉ là thịt có chút đau.

Đó vẫn là do nàng chọn ra từ bảo khố, đã lựa chọn rất lâu mới chọn ra được, nó là một bộ trang sức cao cấp bên trên có gắn hồng thạch, lựu châu.

"Tử An, ngươi mang theo tỷ tỷ và các muội muội ra hoa viên chơi đi, vừa văn để bọn họ nhìn viên ngọc phỉ thúy mà Hoàng Thượng đã ban thưởng cho ngươi." Sinh nhật công chúa, Hoàng Thượng lại ban thưởng viên phỉ thúy quý giá như vậy, đủ biết Hoàng Thượng sủng ái Ngụy Tử An đến mức nào.

Quả nhiên, Ngụy Tử An mắt sáng lên, ngay sau đó ngẩng đầu, giống như khổng tước cao ngạo, bước những bước nhỏ mang theo Ngụy Bảo Đình cùng đám người đi hoa viên.

Cung điện quý phi nằm ở vị trí riêng biệt, không chung đụng với các phi tần khác, phía sau còn có hoa viên rộng lớn. Sân sau trồng đủ loại hoa, còn có kỳ thạch, một hồ nước uốn lượn, còn có một thác nước uốn lượn, ở hậu viện hình thành một hồ nước thiên nhiệt.

Không giống các hồ khác chỉ trồng hoa sen, nơi này còn nuôi một đàn chép cá.

"Phụ hoàng thật là sủng ái Thất tỷ tỷ, ngọc phỉ thúy xinh đẹp, còn có cung điện nguy nga, các ngươi mau xem còn có đàn cá, thật xinh đẹp."

"Thất muội muội nơi này thật tốt, cung điện lại lớn, còn có nhiều cảnh đẹp như vậy."

Các công chúa ríu rít vây ở một chỗ. Ngụy Tử An bị vây quanh ở giữa, trên mặt treo nụ cười tươi.

Bỗng nhiên liền nghe người nói: "Tiểu Lục ngươi mau tới nhìn một cái, chúng ta tuy nói cung điện không bằng nơi này của Tử An, nhưng tốt xấu cũng có địa phương chơi, đâu giống Thính Vũ Hiên, ở nơi hẻo lánh không nói, sân sau cũng thật nhỏ."

"...Ân." Nàng cảm thấy Thính Vũ Hiên khá tốt.

Bất quá trên mặt không biểu hiện gì, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ thuận theo các nàng nói. Nàng cũng tùy ý các nàng nói, trên một nhìn uể oải cực kỳ, ngồi xổm bên cạnh nhìn đàn cá.

Tiểu cô nương nện bước đều thu nhỏ, gương mặt uể oải. Đám công chúa đang ríu rít vây quanh ngọc phỉ thúy, chỉ có nàng luôn đứng bên ngoài vòng vây, rũ mắt. Tạ Chi vẫn luôn nhìn theo bóng dáng nàng. Tuy rằng không rõ nàng trong lòng nghĩ gì, nhưng hẳn là hâm mộ đi?

Hắn nhớ rõ khi còn nhỏ, mỗi lần cha hắn đem kỳ trân dị bảo đưa đến cho mẫu thân hắn, mẫu thân hắn luôn phá lệ vui vẻ, đổi với cha hắn cũng phá lệ ôn nhu nhẹ nhàng.

Nghĩ như vậy, hắn trong lòng liền nảy ra cỗ bực tức, nếu là trước kia hắn nhất định có thể đem bảo vật đều đưa đến trước mặt nàng, nhưng mà hiện tại.....

Hai tay rũ bên người chậm rãi nắm chặt, đây là lần đầu, hắn sinh ra chút tâm tư, khi hắn trở thành thái giám mọi tôn nghiêm đều bị giẫm đạp dưới chân, bây giờ bỗng muốn thoát ra.

"Các chủ tử cẩn thận dưới chân." Cung nữ nhắc nhở nói.

"Tử An ngươi nhìn, đàn cá này giống như rất thích ngươi, đều bơi theo ngươi."

"Khẳng định là ngưỡng mộ dung mạo của ngươi."

"Đúng vậy, bằng không đàn cá này như thế nào luôn vây quanh Tử An, ha ha ha."

"..."Ngụy Bảo Đình nhìn đàn cá dưới nước, âm thầm lui một bước.

Bảy tám vị công chúa ghé vào hồ nước, khó tránh khỏi chen chúc, thả còn ríu rít, Ngụy Tử An được khen, càng thêm cao hứng, tiến về phía hồ nước. Ngụy Tử An tiến tới sát ao cá, không cẩn thận liền ngã vào bên trong.

Thình thịch.

Thình thịch.

"...."

Ngụy Bảo Đình cảm thấy chính mình thật xui xẻo.

Nàng đã lui ra xa rồi, nhưng vẫn bị Ngụy Tử An duỗi tay, kéo nàng cùng ngã xuống nước.

"Cứu mang...."

"Cứu mạng!"

"Người đâu, mau tới a, Trường Nhạc công chúa rơi xuống nước!"

Hậu viện bỗng chốc liền yên lặng, các công chúa chỉ dẫn theo cung nữ bên người, thị vệ thì canh gác ở cửa, lúc này các nàng rơi xuống nước, cũng không kịp chạy tới.

Tạ Chi Châu tâm đã sớm nhắc lên, thời điểm Ngụy Bảo Đình rời xuống nước, hắn cũng vội nhảy vào, vội vàng đem Ngụy Bảo Đình đang giãy giụa ôm vào ngực mình.

Tiểu cô nương hẳn là bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cảm giác có cái người cứu mình, liền lập tức ôm lấy.

Ngụy Bảo ĐÌnh so với hắn lùn hơn, lúc này bị hắn nâng, đôi tay vừa vặn ôm lấy cổ hắn, tư thế giống như ôm một tiểu hài tử.

Nàng trong lòng kích động không thôi, nhưng Tả Chi Châu không giống vậy. Trước kia hắn gió thổi cũng bất động, hiện tại mắt có chút phiếm hồng, mặc cho quần áo bị ướt đẫm, hai người gắt gao ôm lấy nhau.

Trong ngực bỗng nhiên sinh một cổ khô nóng.

"Còn có Trường Nhạc công chúa, mau cứu người a! Trường Nhạc công chúa mệnh quan trọng!"

...Mệnh người khác thì có liên quan gì đến hắn.

Hắn trước đem Ngụy Bảo Đình đưa lên bờ, vừa muốn lên bờ, lại bỗng nhiên nhìn thấy cặp mặt đen nhánh thanh thuần nhìn hắn.

Sau đó lại ảo não rũ mặt, xoay người vào hồ nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro