Chương 18: Tiểu công chúa (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rõ ràng hiện tại là mùa hạ, bên ngoài trời rất nóng, đi ra ngoài một chuyến mồ hôi chảy ra có thể làm xiêm y ướt nhẹp, trong điện tuy rằng nhiệt độ so với bên ngoài tốt hơn một chút, nhưng vẫn rất nóng.

Tạ Chi Châu vẫn đứng ở vị trí cũ, trong lòng phảng phất bị gió lạnh thổi qua, nhẹ nhàng vừa động liền xả ra lợi hại.

Hắn rũ mắt, không dám nhìn người ngồi trên sụp thượng.

Mấy ngày nay hắn ngày ngày thắp đèn đêm đọc sách, đem sách Ngụy Bảo Đình mang về đọc hết. Hắn vốn thông minh, những quyển sách này hắn chỉ cần đọc một lần liền nhớ như in trong đầu.

Hắn giống như trở về trước đây, không cần lo lắng đang ngủ đột nhiên bị người khác kêu dậy, cũng không cần lo lắng mùa đông lạnh phải làm sao, đói bụng thì phải làm thế nào.

Hắn hiện tại so với trước kia học hành càng nghiêm túc, lại có chút bốc đồng.

Ban ngày đi theo Ngụy Bảo Đình hầu hạ bên người nàng, bồi nàng luyện chữ.

Nhưng những điều này bất quá cũng chỉ là một giấc mộng đẹp, hắn lại tùy ý để bản thân đắm chìm, đáy lòng không ngừng điên cuồng nảy sinh cảm xúc hoang đường.

Mới vừa rồi Ngọc ma ma bất quá là làm theo bản nàng, lại như hồi chuông cảnh báo, đánh thật mạnh vào lòng hắn.

Hắn thế nhưng lại là quên mất thân phận của chính mình, quên mất mình chỉ là một phế nhân.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận đến như vậy, vì sao cố tình không cam lòng tiến cung, chính là...

Nhưng nếu không tiến cung, cũng không thể gặp được nàng.

Hắn cũng không thể tự mình lý giải tâm tư của mình với Ngụy Bảo Đình. Hắn vốn không tin tưởng ai, nhưng khi biết thân phận qủy dị của nàng, lại cam tâm tình nguyện đi theo, càng lúc càng trầm mê trong đó.

Mày cau chặt lại, đuôi mắt còn nổi lên chút hồng. Hắn nghiêng đầu cúi càng thấp, không cho người khác thấy bộ dáng lúc này.

Ngụy Bảo Đình tiếp nhận khăn tay từ ngọc ma ma, xoa xoa tay, nàng cũng không biết hành động nhỏ này lại khiến Tạ Chi Châu suy nghĩ nhiều đến như vậy.

Chỉ là nhìn hắn nhăn mày trong lòng nàng lại khó chịu, mấy ngày này vất vả lắm mới ở chung được với hắn, hơn nữa lại có thể thấy hắn cười nhiều chút, hiện tại lại nhìn thấy hắn bày ra bộ dáng khổ sở, chỉ cảm thấy lo lắng.

...Đây là lại làm sao vậy?

Ngụy Bảo Đình vẫy vẫy tay, làm Ngọc ma ma cũng Cát Tường ra ngoài, nàng chuyên chú nhìn Tạ Chi Châu, cũng không để ý đến ánh mắt vọng lại của Ngọc ma ma.

"Tiểu Tạ, ngươi ở lại, hôm qua cũng chưa có luyện chữ xong."

Tạ Chi Châu dừng bước.

Sau đó liền thấy tiểu cô tiểu nương từ sụp thượng đứng dậy, đổi thành tư thế ngồi, sau đó duỗi tay hướng về phía hắn.

Hàng mi dài bỗng run rẩy không ngừng.

....Vốn dĩ phải lùi lại phía sau.

Nhưng chân hắn lại như bị dính tại chỗ, tầm mắt gắt gao khóa chặt trên người tiểu cô nương, thấy nàng càng ngày càng đến gần, trong lòng bỗng nhiên có chút nản lòng.

Cứ như vậy đi.

Hắn là nô tài, cứ như vậy đi.

Cứ đi theo bên người nàng, cũng không có gì là không tốt.

"..."Tới gần, rồi sau đó đứng yên, đem đôi mắt nhắm lại.

Hắn đợi hồi lâu, trên mặt không truyền đến bất cứ xúc cảm nào. trong lòng có chút mất mát, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra.

"Ngươi có phải bị ai khi dễ không?"

Ngụy bảo Đình nghiêng đầu suy tư, lại nói: "Hay là vừa rồi trong yến tiệc không có ăn cơm nên đói bụng? Ngươi sắc mặt kém như vậy, nếu không thoải mái liền về phòng nghỉ ngơi đi, ta nơi này không cần ngươi hầu hạ."

"Không được." Thanh âm thực cường ngạnh.

Hắn giữa lông mày nhảy dựng lên, ngẩng đầu, ánh mắt trói chặt trên người nàng, so với ngày hè còn muốn nóng hơn. Bất quá liền bị hắn ép xuống, lúc này đáy mặt nửa ngọn sóng cũng không còn, chỉ còn một mảng an tĩnh.

"Nô tài không có việc gì, điện hạ suy nghĩ nhiều rồi. Hôm qua điện hạ phân phó nô tài xem sách, nô tài đã xem xong, điện hạ hiện tại có thể kiểm tra qua."

Hắn tư thái cung kính, mảng u tối trong mắt đã thay bằng sự dịu ngoan. Bất quá một câu nô tài nghe thực không thoải mái.

Nàng thấy Tạ Chi Châu từ trong ngực móc ra một cuốn sách mỏng, liền duỗi tay tiếp nhận, sau đó tùy ý hỏi hắn mấy câu.

Hỏi "Xảo ngôn, lệnh sắc, đủ cung", nàng bỗng dưng ngừng lại, dường như có gì đó hoài nghi.

Tạ Chi Châu khó hiểu, ngước mắt nhìn nàng.

Ngụy Bảo Đình đóng sách lại, hỏi: "Tiểu Tạ, ngươi cảm thấy, chúng ta có quan hệ gì?"

....Quan hệ gì?

Hắn thân thể bỗng nhiên run lên, ngay sau đó ảo não.

Mười mấy năm qua, hắn chưa từng có cảm xúc mãnh liệt như hiện giờ, cảm xúc hỗn loạn, đối chính mình chán ghét không ngừng, chính là mỗi khi nhìn thấy nàng, lại không nhịn được muốn nhìn nàng nhiều hơn.

Chẳng lẽ hắn nhìn lén nàng bị nàng phát hiện?

Hắn rũ mắt: "Tự nhiên là quan hệ chủ tớ."

Ngụy Bảo Đình không đáp lời, đem sách để lên bàn, nàng ngồi thẳng lưng, dùng cặp mặt đen nhánh nhìn người thiếu niên trước mặt.

Hoa ngôn xảo ngữ, thấp hèn, quá mức cung kính.

Hắn tuy rằng không đến mức như thế, nhưng mỗi lần Ngụy Bảo Đình nhìn hắn, hắn vốn đang thẳng lưng, liền cúi cong người.

Nàng sở dĩ thích Tạ Chi Châu trong sách, không phải vì vẻ ngoài của hắn, mà vì hắn không giống người khác, đem đến cảm giác nhạt nhẽo.

Tạ Chi Châu hoàn toàn khác biệt, hắn có dã tâm, có thủ đoạn, hắn từ cũng bùn cố gắng giãy dụa, không cam lòng bị người khác giẫm đạp dưới lòng bàn chân, thẳng đến cuối cũng nỗ lực cũng được đền đáp, hắn trở thành đại thái giám, nắm trong tay toàn bộ quyền hành.

Nàng thực không muốn Tạ Chi Châu trở thành thái giảm bình thường khác, chỉ biết nịnh nọt. Đời này, nàng không sợ Tạ Chi Châu giống trong sách nữa, hiện tại cũng rất tốt.

Nàng hướng Tạ Chi Châu vẫy tay, "Ngươi ghé lại đây một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi, không thể để người khác nghe thấy."

Nàng vẻ mặt thần bí, Tạ Chi Châu theo lời, sát lại gần, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ thân phận của mình, cũng không có dựa quá gần.

Nhưng như thế nào cũng không tưởng tượng được, Ngụy Bảo Đình bỗng đứng dậy, cặp môi kia thẳng tiến sát vào tai hắn.

Hắn cả người cứng đờ, bên tai truyền đến hơi ấm nhạt nhạt mùi sữa, len lỏi vào trong lòng hắn, ngay cả nàng nói gì hắn cũng không nghe rõ.

"....Ân?"

Ngụy Bảo Đình kiên nhẫn nói lại một lần nữa, "Không phải quan hệ chủ tớ, ta xem ngươi là bằng hữu a."

Nàng lần nữa ngồi lại sụp thượng, giương mắt nhìn Tạ Chi Châu đang ngây ngốc, còn tưởng hắn đang suy nghĩ về lời nàng mới nói.

Lại nói: "Ngươi nhìn người đi, vừa thông minh, lại viết đẹp, ta lấy về nhiều sách như vậy, ngươi chỉ cần thời gian ngắn liền đọc xong. Hơn nữa, ngươi vóc dáng lại cao, rất xinh đẹp, ta mới cảm thấy mình không không xứng làm bằng hữu với ngươi."

Nàng cong môi cười một cái.

Trong mắt chứa đầy ánh mặt trời, đem băng tuyết trên đất hòa tan. Kia tuyết đều hóa thành nước, trong lòng hắn phát ra tiếng vang tí tách, nhưng chỉ trong chốc lát liền bị nhiệt độ làm bốc hơi sạch sẽ.

Hắn trong đầu chỉ có một câu kia.

....Ngươi rất xinh đẹp.

Tai hắn đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, người đã chuẩn bị tốt khen thưởng đâu?"

"Ân"

Nàng bỗng nhiên nhớ tới, nàng đã hứa với Tạ Chi Châu, nếu hắn xem xong sách sẽ khen thưởng hắn.

Chính là nàng lại quên mất, chỉ nhẹ nhàng ho khan, giả bộ nói: "Ngươi không cần vội, phần thưởng ta đã sớm chuẩn bị tốt, chính là sợ ngươi kiêu ngạo, nên chưa đưa cho ngươi.

Tiểu cô nương ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt xoay tròn, rõ ràng là đang gạt người, hắn phát ra tiếng cười khẽ.

"Được, nô tài chờ."

Từ sau ngày Trường Nhạc công chúa múa, danh tiếng càng lan rộng, cơ hồ người người đều khen nàng, ngay cả trên phố cũng ví Trường Nhạc công chúa giống như tiên nhân hạ phàm.

Đều nói nàng có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, dáng múa của nàng cũng khiến người khác cực kỳ hâm mộ, hiện tại nàng mới chỉ mười hai tuổi, đã có phong thái của đại mỹ nhân, chỉ sợ mấy năm nữa, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Đại Ngụy chính là giành cho nàng.

Năm nay, ngay cả yến tiệc sinh nhật của nàng cũng phá lệ náo nhiệt.

Hiện tại nàng vẫn là tiểu cô nương, sinh nhật vốn không cần làm to, nhưng Quý phi chính là thương nàng, liền mở yến hội trong cung, Hoàng Thượng tuy rằng công việc bận rộn, nhưng vẫn không quên sai người đem lễ vật qua.

"Điện hạ, để nô tỳ thoa thêm chút phấn cho ngài, nhất định phải thật xinh đẹp tham gia sinh nhật của Trường Nhạc công chúa, để xem ai còn dám ở sau lưng, nói ngài lớn lên xấu." Cát Tường tức giận nói.

Ngụy Bảo Đình mấy ngày nay ăn ngon, đủ dinh dưỡng, sắc mặt tự nhiên đẹp lên không ít.

khuôn mặt vốn hốc hác nay có chút thịt, ngay cả cặp mắt đen nhánh cũng có thần hơn, tuy không được coi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng khi nàng cười, cảm giác rất thoải mái.

Ngụy Bảo Đình duỗi tay ngăn trở, trêu ghẹo nói: "Không cần, ta với muội ấy vốn dĩ bất hòa, Quý phi cũng không vừa mắt ta, ta nếu trang điểm đẹp hơn Trường Nhạc, ngày tháng sau này liệu có thể yên ổn?"

Nàng hướng Cát Tường chớp mắt, "Trang điểm như thường ngày thôi."

Ngọc ma ma nói: "Điện hạ nói rất đúng, không cần quá nổi bật, mỹ mạo điện hạ như nào chúng ta rõ nhất, ta không tin bọn họ đều là kẻ mù. Điện hạ xinh đẹp như vậy, bọn họ còn dám nói xấu."

Cát Tường uể oải đem đồ trên bàn thu dọn, quy củ trang điểm cho Ngụy Bảo Đình, bất quá nàng vẫn tô thêm chút son cho điện hạ.

Là son môi hoa hồng do Cát Tường tự mình làm.

Khuôn mặt trắng nõn tô thêm chút son đỏ, càng trở lên phấn nộn đáng yêu, còn mang theo chút mùi hương hoa hồng.

...Nhìn liền muốn cắn một ngụm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro