Chương 21: Tiểu công chúa(8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mùa hè nắng chói chang, ngay cả hồ nước cũng bị phơi đến bốc hơi nóng. Thính Vũ Hiên loang lổ bóng cây bạch quả, nhưng vẫn không ngăn được gió nóng ập đến.

Ngụy Bảo Đình nửa nằm ở tiểu sụp thượng, trên người xuyên váy dài, trước ngực thêu hoa mẫu đơn, trong tay cầm quạt dài, nhẹ nhàng phe phẩy. Bên cửa sổ màn trúc kéo lên, ánh sáng hắt vào bên trong phòng.

Ngọc ma ma bưng một bồn khối băng đi vào, "Năm nay độ nóng cao, hầm chứa đá cũng không còn nhiều, phân đến chỗ chúng ta chỉ còn một chút."

Cát Tường thăm dò đi qua xem, lẩm bẩm nói: "Này là do băng không đủ, hay do có người khác lấy đi."

"Ngươi ít nói đi một chút." Ngọc ma ma quở mắng.

Ngụy Bảo Đình đem quạt tròn đặt trên mặt bàn, thò người qua, chỉ thấy trong chậu có mấy khối băng. Chỉ cảm thấy khô nóng trong người khó tiêu.

Nàng cười nói: "Ma ma mắng nàng làm chi? Hiện giờ ai không biết quý phi là người sợ nhiệt, lúc này mới vào hạ, nhưng liên tục sai người lấy băng. Dù sao chúng ta ở trong điện cũng không làm gì, từng này băng là đủ ăn rồi."

Cát Tường sửng sốt: "Ăn?"

Ngụy Bảo Đình gật gật đầu.

Đúng lúc trong cung đưa hoa quả tới, Ngụy Bảo Đình liền phân phó Cát Tường đem trái cây bưng tới.

Một đĩa tinh xảo đựng trái cây được đặt trên bàn, Ngụy Bảo Đình ngồi xếp bằng bên cạnh, đem vụn băng bỏ vào chén, lại bỏ dâu tây đã cắt nhỏ vào, sau dùng muỗng trộn đều lên. Vụn băng nhanh chóng nhuộm màu đỏ của dâu tây.

Màu sắc kia nhìn qua đã khiến người khác cảm thấy thèm, muốn cắn một miếng. Ngụy Bảo Đình vội vàng múc một muỗng đưa vào miệng, vụn băng lạnh lẽo cùng dâu tây thêm ngọt trong nháy mắt lan tràn trong miệng, nàng thoải mái đến mức híp mắt.

"Ăn ngon thật, các ngươi cũng tới nếm thử."

Trong phòng tuy không quá nóng nhưng Ngụy Bảo Đình sợ băng tan hết, vội đem vải bỏ vào, qua một lát liền có thể nếm thử vải ướp lạnh.

"Cát Tường tỷ tỷ, ngươi đem cái này đưa đến phòng Tiểu Tạ."

Cát Tường lên tiếng, lại nói: "Điện hạ phân phó Tiểu Tạ đọc sách, làm hắn luôn châm đèn đọc sách đến nửa đêm, nhìn hắn chăm chỉ như vậy, thật giống như muốn thi Trạng Nguyên."

Tạ Chi Châu vốn dĩ thông minh, Ngụy Bảo Đình thật ra cũng không nghĩ hắn sẽ nghiêm túc như vậy.

Trong đầu bỗng hiện ra thiếu niên khoác xiêm y, nương ánh nến khêu đèn đọc sách giữa đêm. Hắn biểu cảm trước sau như một không có bất luận cảm xúc gì, không biết lúc bắt gặp điều khó hiểu, hắn có thể hay không nhíu chặt mày, bày ra bộ dáng không dễ chọc. Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên muốn gặp hắn.

"Khoan đã, ngươi không cần đưa cho hắn, để hắn trực tiếp đến lấy đi."

Lúc này Tạ Chi Châu đang ở trong phòng nhìn chắm chằm sách vở đến phát ngốc. Bởi vì ngày ấy sau khi trở về từ cung quý phí, Ngụy Bảo Đình tặng hắn một bó hoa tươi, làm hại hắn đỏ mặt hồi lâu.

Vốn tưởng rằng đây là lễ vật của nàng, không nghĩ tới, trở lại phòng, trên đệm có một hộp gỗ mở ra liền thấy một miếng ngọc bội.

Quân tử vô cớ, ngọc không ly thân. 

Ngoài phòng màn đêm đang từng chút một đem ánh sáng nuốt hết, ngẩng đầu một ngôi sao cũng không thấy, chỉ có thiếu niên với đáy mắt âm trầm. Hắn vuốt ve miếng ngọc bội, mang đến cảm xúc lạnh lẽo, ánh nến chiếu rọi ngọc, ở trong mắt hắn hiện ra những ánh sáng vụn vặt, hàng mi dài động đậy, mỗi lần động đậy khóe môi lại nhếch lên một chút. Hắn lại nhớ tới câu nói trước kia của Ngụy Bảo Đình, ta xem ngươi là bằng hữu.

Ai nói đêm tối vô tình, rõ ràng đều ở trong mắt hắn.

Trước kia hắn chỉ cần mọt ngày có thể đọc hết quyển sách, nhưng hiện tại, nửa ngày hắn một tờ cũng không động.

"Tiểu Tạ, điện hạ gọi ngươi qua phòng."

Hắn lúc này mới phản ứng lại, lúc này mới phát hiện, trên mặt bàn sách đã bị dính đầy nước. Hắn giữa mày dựng lên, lấy tay áo lau sạch sẽ, lúc này mới đi ra ngoài.

"Điện hạ." Hắn nhẹ gọi, cúi đầu không dám liếc nhìn người nọ.

Ngụy Bảo Đình vừa thấy hắn tới, vội vàng đem đồ mang ra, giống như hiến vật quý, đem chén dâu đá bào đến trước mặt hắn.

"Ngươi nếm thử, ăn rất ngon."

Nàng híp mắt cười, thanh âm như ẩn giấu bí mất. Nhưng trong mắt hắn nàng so với chén tràn ngập hương dâu còn muốn mê người hơn, hắn ngây người trong chốc lát, liền cảm thấy nhiệt khí so với bên ngoài còn muốn khó chịu hơn.

Băng trước mắt đã tan phân nửa, hắn mới câu nệ: "Tạ điện hạ ban thưởng."

Tạ Chi Châu phá lệ cẩn thân tiếp nhận chén kia, sợ chạm phải đầu ngón tay Ngụy Bảo Đình. Cầm chén trong tay, lúc này hắn mới phát hiện, cơ thể hắn trước nay sợ lạnh, thế nhưng lại thấm ra tinh mịn mồ hôi.

Có lẽ là nhận thấy được Tạ Chi Châu đối chính mình lãnh đạm, Ngụy Bảo Đình chân mày cau lại, đem khuôn mặt ôn hòa vô hại trở thành dáng vẻ đáng thương.

Nàng chậm rãi nói: "Không cần đa tạ, người của Thính Vũ Hiên đều có phần."

Chỉ trừ bỏ Ngọc ma ma cũng Cát Tường, cũng chỉ có Tạ Chi Châu được phân, mà chén trong tay hắn còn do nàng tự mình làm ra.

"..."Tạ Chi Châu nhấp môi không nói lời nào, chỉ là đáy mắt quang lại ám đi. Hắn vừa muốn lui ra, liền thấy Ngụy Bảo Đình dùng đầu ngón tay gõ gõ bàn.

"không cần đi, ngươi cứ ngồi ở chỗ này ăn."

Nàng ngẩng đầu, thanh âm cường ngạnh không cho cự tuyệt.

Tạ Chi Châu đành phải bưng chén qua ngồi, cầm cái muỗng, chính là lại không biết nên như thế nào ăn. Người đối diện tầm mắt quá mức mãnh liệt, hắn cũng không dám nâng mắt nhìn qua, chỉ cúi đầu, tai bắt đầu đỏ lên.

Trong điện màn trúc kéo xuống dưới, ngăn lại ánh sáng, toàn bộ điện liền thêm chút khí lạnh, đồng thời trong phòng ánh sáng tối đi không ít. Lúc Tạ Chi Châu tiến vào, Cát Tường cùng Ngọc ma ma liền thức thời lui ra.

"Ngươi như thế nào không ăn, là không thích dâu tây hay là...hay không ăn đồ lạnh?"

"Nô tài thích ăn."

Hắn căng da đầu, dưới cái nhìn chăm chú của Ngụy Bảo Đình, hắn múc một miếng to bỏ vào miệng, những lễ nghi giáo dưỡng trước đó đều bị hắn ném sau đầu. Hắn hiện tại trong đầu đều trống rỗng, không suy nghĩ được gì.

"Ngươi thích ăn là được."

Ngụy Bảo Đình nâng mà nở nụ cười, rồi sau đó lo cho chính mình, "Nếu là mỗi ngày đều có băng đưa tới thì tốt, chúng ta mỗi ngày đều có thể ăn, có thể suy nghĩ làm thêm các món khác."

Tạ Chi Châu không nói gì, chỉ đỏ mặt nhìn nàng một cái, quả nhiên nàng gương mặt bị nóng đến phát hồng, trên người còn chảy mồ hôi. 

Hắn tuy rằng không nói lời gì, chính là trong lòng lại có cảm giác nhức mỏi xông ra. Trước giờ hắn lời nói luôn ổn trọng, chính là hiện tại lại cực kỳ hận chính mình ngu ngốc, muốn nói mấy lời, nhưng căn bản không biết nói cái gì.

Hắn rũ mắt, "Điện hạ thấy nóng, để nô tài quạt gió cho người."

Hắn cầm lấy quạt tròn, rồi sau đó đứng ở bên người Ngụy Bảo Đình, quạt gió giúp nàng hạ nhiệt.

Hắn chưa bao giờ làm việc này, trước kia hắn đều là được cung nhân hầu hạ, nếu là trước kia hắn vạn làn cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn cam tâm tình nguyện vì một người làm chuyện như vậy.

Hơi gió mát mẻ thổi tới, Ngụy Bảo Đình thoải mái, trên mặt cũng bớt hồng. Được người khác quạt, và tự mình quạt cảm giác có chút bất đồng. Tuy rằng rất thoải mái, nhưng Ngụy Bảo Đình lại luyến tiếc sai sử hắn.

Ngiêng đầu nhìn hắn, "Ta cũng không có nóng đến như vậy, ngươi ngồi xuống ăn đi, không cần quạt giúp ta, bằng không chính ngươi lát nữa cũng sẽ nóng."

"Nô tài không nóng."

Hắn nhẹ giọng nói. Những luồng gió mát mẻ thổi tới một cách hỗn loạn, nhưng chỉ phảng phất rồi liền tán, nàng không nghe rõ lời hắn hắn nói.

"Ngươi không cần quạt nữa, ta đưa ngươi sách, không phải còn chưa có đọc xong sao, ngồi xuống đọc sách đi."

Ngụy Bảo Đình lúc đầu nửa dựa vào trên bàn, nhưng từ lúc Tạ chi Châu đứng bên cạnh quạt gió, không hiểu sao liền đổi thành tư thế ngồi xếp bằng, giống như học sinh gặp phải lão sư, phải ngồi đoan đoan chính chính.

"Điện hạ." Hắn gọi nàng một tiếng.

Ngụy Bảo Đình ngước mắt.

Thiếu niên đáy mắt không hề là đặc sệt một màu đen, mà phảng phất như có cơn lốc xoáy quấn người khác vào. Lúc này nhìn nàng lại như một dòng suối, phán chiếu hình bòng tiểu cô nương, khiến hắn khuôn mặt trở nên nhu hòa.

Ngụy Bảo Đình lại một lần nữa bị diện mạo của hắn làm cho kinh diễm.

Lúc mới gặp hắn ở trong tình cảnh khốn khổ, còn lúc này, hắn tựa như đêm tối chậm rãi nở rỗ tinh quang, không phải ánh sáng khiến người khác lóa mắt, mà là ánh sáng nhẹ nhàng chậm rãi lan tỏa ra xung quanh.

Hắn nói: "Không bằng điện hạ đọc cho nô tài đi."

Nàng ngây người một lát, đến lúc phản ứng lại, vội vàng cúi đầu, rồi đem sách mở ra, cũng không biết là mở đến trang nào, cứ thế liền bắt đầu đọc.

Rõ ràng hoảng loạn.

Ngụy Bảo Đình nghĩ thầm, đai vai ác quả nhiên thực mê người. Dù nàng thường xuyên cùng hắn ở một chỗ, nhưng vẫn thường xuyên bị hắn làm cho kinh diễm, chờ người này lớn thêm chút nữa, sẽ mê bị hoặc chết người a.

Nàng ở trong lòng lung tung nghĩ, lại nghe được bên ngoài nói: "Điện hạ, Trường Nhạc công chúa tới."

Âm thanh đọc sách bỗng nhiên im bặt. Tạ Chi Châu đem đầu rũ xuống, giấu đi cặp lông mày bỗng nhiên sinh khí.

"Lục tỷ tỷ."

Ngụy Tử An chưa thấy người đã thấy tiếng. Một tiếng Lục tỷ tỷ, so với trước kia nàng gọi, còn muốn nhu hòa, thân thiết hơn.

Đợi Ngụy Bảo Đình đứng dậy nghênh đón, mới phát hiện Ngụy Tử An hôm nay phá lệ xinh đẹp, còn cố ý mang lên bộ trang sức nạm hồng đá thạch lưu châu thoa. Vừa vừa vặn xứng với một thân váy đó.

"Muội muội hôm nay tới, là cố ý cấp tỷ tỷ bồi tội, ngày đó nếu không phải do ta, tỷ tỷ cũng không bị rơi xuống nước, trong lòng ta rất băn khoăn, tỷ tỷ có oán ta không?

Thấy nàng trong mắt ngậm một uông nước mắt, Ngụy Bảo Đình lại nhớ đến trong sách miêu tả, lúc ấy liền cảm thấy nữ chủ quả nhiên là người người đều thích.

Chính là hiện tại, nước mắt là đối với chình mình... Nàng thực không biết nàng có thể nuốt được bộ dáng này.

Ngụy Bảo Đình cười đánh giá vị muội muội mềm yếu sau này sẽ thành đại mỹ nhân, cười nói: "Không có việc gì, ta không có oán ngươi, chúng ta lại không có bị thương tổn gì."

Nàng thiệt tình khen nói: "Này hồng đá thạch lưu ngươi mang lên rất đẹp mắt."

Nàng dứt lời, Tạ Chi Châu vốn dĩ cúi đầu đứng một bên, chợt ngước mắt nhìn châu thoa kia. Ngụy Tử An gương mặt ngượng ngùng đỏ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro