Chương 22: Tiểu công chúa (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thính Vũ Hiên không thể so với cung điện Ngụy Tử An ở, ngày ngày có băng giúp tản nhiệt, Ngụy Tử An chỉ mới ngồi trong phòng chốc lát, liền cảm thấy cả người nóng lợi hại.

Hơn nữa nàng hôm nay cố tình trang điểm, mặc váy nàng thích nhất, lúc này chỉ cảm thấy cả người bị bao vây khó chịu.

Ngụy Bảo Đình: "Nay trời nóng đến lợi hại, ngươi lại mới từ bên ngoài vào, ngồi một lát liền mát mẻ."

Ngụy Tử An chân mày cau lại, nói: "Bất quá mấy khối băng thôi mà, ta trong cung điện mỗi ngày đều không ngừng cung ứng, tuy là hè oi bức, nhưng có băng thực mát mẻ, tỷ tỷ chẳng nhé không dùng?"

Nàng ngồi ngay ngắn một bên, chợt cắn môi dưới, có chút ai oán liếc nhìn Ngụy bảo Đình một cái.

"Chẳng mhex, tỷ tỷ trong lòng oán hận ta đã kéo tỷ xuống nước, cố ý không chịu lấy băng tới?"

"..."

Nàng lời nói tràn đầy ủy khuất, đôi mày thanh tú nhẹ nhàng nhăn lại, hàm răng trắng khẽ cắn môi dưới, càng thêm vẻ nhu nhược đáng thương.

Nhìn đôi mắt to tròn đầy nước kia, ai cũng sẽ sinh lòng thương tiếc.

"Ngươi..." Ngụy Bảo Đình lời nói còn chưa nói ra đã bị đánh gãy.

"Trường Nhạc công chúa cảm thấy nơi này nóng, liền hồi cung mát mẻ đi. Điện hạ làm người khoan dung độ lượng, chuyện đã qua lâu như vậy, nàng đã sớm quên rồi, Trường Nhạc công chúa nghĩ nhiều rồi."

Thiếu niên đứng ở bên người Ngụy Bảo Đình, một thân cung trang màu xanh ngọc. Tuy trong cung thái giám đều mặc giống nhau, nhưng mặc trên người hắn lại mang theo cảm giác quý khí.

Trước khi rơi xuống nước, nàng vốn dĩ sẽ không chú ý đến một cái thái giám nhỏ bé, đặc biệt là người bên cạnh Ngụy Bảo Đình. Chính là ngày ấy, nàng ở trong nước hoảng hốt bất lực, cho rằng mình sắp chết đuối, khi ấy chính hắn đã đem mình cứu lên.

Ngày đó hắn ở trong nước, cũng không giồng với nhưng thái giám khác, hắn khuôn mặt ướt nhẹp, hắn đến bên nàng một cách nhanh chóng, đôi con ngươi hắc trầm, càng tăng vẻ tuấn mỹ thiếu niên.

Nàng thế nhưng chưa từng để ý qua, hắn đẹp như vậy, hơn nữa cánh tay hữu lực, tuy là lôi kéo cổ áo nàng, nhưng nàng có thể cảm nhận được hơi thở thiếu niên toát ra trên người hắn, rất mê người.

Nàng từ nhỏ lớn lên trong cung, trừ bỏ mấy hoàng huynh hay gây chuyện khắp nơi, căn bản chưa từng tiếp xúc với nam tử, chung quanh nàng cũng chỉ toàn thái giám.

Nhưng đây là lần đầu tiên, nàng rõ ràng cảm nhận được nam nhân cũng nữ nhân khác biệt.

Tuy rằng, hắn cũng là thái giám.

Ngụy Tử An nhấp môi, lúc này trong mắt thật sự tích đầy nước mắt.

Hắn ý từ vừa rồi...Rõ ràng chính là nói nàng làm bộ làm tịch, sự tình lâu như vậy rồi, Ngụy Bảo Đình đều đã quên rồi, nàng mới chạy đến xin lỗi.

Hơn nữa hắn gọi nàng bằng danh hiệu công chúa, nhưng xưng hộ với Ngụy Bảo Đình lại trực tiếp gọi điện hạ, nàng nghe như thế nào cũng thấy ngữ khí kia có chút thân mật.

Nàng không thể phủ nhận, chính mình trong lòng thực không thoải mái, khi nhìn về phía Ngụy Bảo Đình đáy mắt có chút hỗn loạn, nhiều hơn là sự ghen ghét.

"Ta, ta hồi cung."

Ngụy Tử An bị nói mặt đều đã đỏ, cúi đầu mang theo cung nữ chạy chậm ra khỏi Thính Vũ Hiên.

Mắt thấy Ngụy Tử An chạy trối chết, Ngụy Bảo Đình lúc nãy mày còn nhăn lại, lúc này mới buông lỏng, nhưng nhìn về phía Tạ Chi Châu lại nhớ tới lời vừa nãy hắn nói.

...Hắn có phải hay không có chút không biết thương hoa tiếc ngọc?

Hơn nữa nàng luôn cho rằng hắn không biết ăn nói, nhưng không nghĩ tới hắn vừa rồi cũng rất lợi hại, chỉ là mới vừa rồi bộ dáng kia của Ngụy Tử An. Nàng dám cam đoan, nếu là nam nhân bình thường thấy bộ dáng kia, một câu nặng lời cũng không nói nổi.

Chính là Tạ Chi Châu thế nhưng còn có thể lạnh mặt nói nhiều như vậy, nếu là hắn về sau đối với cô nương nào cũng vậy, nàng phải đi đâu tìm bạn cho hắn?

Nàng cũng không muốn Tạ Chi Châu đến già vẫn lẻ loi một mình.

Ngụy Bảo Đình: "Nàng vẫn chỉ là tiểu cô nương, mới vừa rồi có lẽ rất nóng mới nói những lời kia, hơn nữa trước đó hai chúng ta vốn dĩ bất hỏa, nghĩ kỹ cũng không cần..."

Tạ Chi Chây rũ mắt nhìn nàng, tuy rằng trên mặt không có biểu tình, nhưng cặp mắt kia có chút nặng nề.

Không vui?

Nàng lập tức thay đổi lời nói: "Tiểu Tạ thật lợi hại, ta còn sợ Tử An ở mãi chỗ này không đi, thời gian lâu băng trên bàn cũng không còn. Ngươi mau đem dâu tây ăn đi, ta lại cho ngươi đọc sách."

Nàng làm bộ làm tịch đem sách vở mở ra, lại thấy Tạ Chi Châu thẳng lưng đi đến, lại dùng đôi mắt đen kịt nhìn nàng chằm chằm.

"Ngươi, ngươi đừng nhìn ta, mau ngồi xuống đi." Thanh âm phát run.

Nàng thực không có tiền đồ, tuy rằng cùng hắn ở chung đã một thời gian, nhưng chỉ cần Tạ Chi Châu dùng đôi mắt có chút âm lãnh nhìn nàng, nàng liên nhớ đến cái đêm bị hắn bóp cổ.

Lúc ấy nàng thực sự cảm thấy Tạ Chi Châu là muốn giết nàng.

"Điện hạ, Trường Nhạc công chúa là chi nữ của quý phí, huống hồ nàng hôm nay tới vốn không phải thực sự muốn xin lỗi, người không cần phải cùng nàng nói quá nhiều."

Hắn xả ra mặt ý cười tới, chính là đáy mắt không có nửa điểm cảm xúc, vẫn chỉ có một màu bóng đêm.

Hắn nâng tay, cầm lòng không đậu,ở trên trán của nàng, dùng lòng bàn tay lau đi mồ hôi.

Lòng bàn tay ấm áp chạm vào trán nàng, Ngụy Bảo ĐÌnh nghiêng mình theo bản nàng muốn tránh thoát, lại bị hắn duỗi tay đè lại.

Hắn kiên nhẫn từng chút đem mồ hôi trên đầu nàng lau sạch sẽ, qua đi, như cái gì cũng chưa có phát sinh, thẳng tắp đứng trước mặt nàng.

Thanh âm phiếm lạnh lẽo:"Trong cung không thể so sánh với chỗ khác, lòng người là khó đoán, kể cả người thân cận nhất cũng muốn tồn ba phần nghi ngờ, huống chi Trường Nhạc công chúa, điện hạ người chớ cùng người khác để lộ quá nhiều cảm xúc, trong cung quá nhiều nguy hiểm."

Trước kia cho rằng nàng có bản lĩnh thay thế Triều Hoa công chúa, nhất định có chút thủ đoạn. Chính là ở chung lâu rồi, phát hiện nàng tuy rằng thông minh, nhưng lại quá thiện lương.

Ngụy Bảo Đình ngồi ở tiểu sụp thượng, nghiêng đầu tự hỏi ý tứ trong lời nói hắn là gì. Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng lại bất giác nắm tay áo hắn, như là sợ hắn bỗng nhiên rời đi.

Tạ Chi Châu cúi đầu liền nhìn thấy một bàn tay trắng nõn đang kéo lấy góc áo hắn, lạnh lẽo giữa chân mày chợt tan biến.

...Mới vừa rồi lời hắn nói với điện hạ, có phải hay không thật quá đáng?

Hắn vừa muốn mở miệng cứu lại một chút, lại thấy tiểu cô nương sớm đã ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt trong trẻo nhìn hắn, hắn từng không biết bào lần mê luyến ở bên trong.

Làm hắn vừa tức lại vừa yêu.

Ngụy Bảo Đình hỏi: "Vậy còn ngươi? Ngươi nói lòng người khó dò, dù là người thân cận nhất đều phải tồn lòng nghi ngờ, vậy còn ngươi, ta có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm sao?"

Hắn là hống nàng, bất luận là xuất phát từ mục đích khác.

Chính là hắn lại không lưỡng lự nói: "Không thể."

-

"Hôm qua Hoàng Thượng mang theo Từ phi nương nương đi cung Toái Ngọc, để tránh nóng, Hoàng Thượng tuy rằng không mang theo chúng điện hạ, nhưng Quý phi cũng không được theo, chắc chắn là đang tức điên lên rồi."

Cát Tường cười nói cùng tiểu cung nữ.

Ngụy Bảo Đình đem quả vải bỏ vào trong miệng, đáp: "Lưu tại Thính Vũ Hiên thật tốt, nơi này tất cả đều là người một nhà, nói chuyện làm việc cũng không phải để ý quá nhiều, đi bên ngoài nơi nơi đều phải đề phòng."

Nàng nói xong, bỗng nhiên cười nói: "Cát Tường, nhanh lên đây quạt cho ta."

Đây chính là muốn nàng khổ a, quạt không chỉ không được ngừng lại, mà sẽ khiến người ra đầy mồ hôi.

Cát Tường biết Ngụy Bảo Đình là đang trêu ghẹo nàng, liên cười nói: "Công việc cao cả này, vẫn là để Tiêu Tạ đến làm đi."

Nhắc tới Tạ Chi Châu, Ngụy Bảo Đình tâm tình vui đùa liền nhạt đi, nàng tay cầm sách trên bàn, rồi để Cát Tường các nàng lui xuống.

"Điện hạ, có cần kêu Tiểu Tạ tiến vào hầu hạ?"

Ngụy Bảo ĐÌnh: "Không cần, các ngươi trước đi xuống đi."

Ngoài điện không khí rất nóng, ánh nắng chiếu lên trên người đều cảm thấy nóng rát.

Tạ Chi Châu đứng ở ngoài điện dưới mái hiên, hắn đã đứng cả một buổi sáng, ánh nắng chiếu lên mặt hắn cả buổi, hắn cũng không thấy gì.

"Cát Tường cô nương, điện hạ có gọi ta sao?"

Vừa thấy Cát Tường từ trong điện ra tới, Tạ Chi Châu liền vội vàng hỏi.

Ngụy Bảo Đình đã mấy ngày liền không có gọi hắn hầu hạ bên người, mỗi lần hắn vừa đi đến bên người Ngụy Bảo Đình, nàng liền để hắn lui xuống, nói là nơi này không cần nhiều người hầu hạ.

Nhiều lần như vậy, hắn liền bắt đầu luống cuống.

Cát Tường: "Điện hạ đang ở trong điện đọc sách, chúng ta không cần đi vào quấy rầy nàng, ngươi cũng ở bên ngoài đứng cả buổi sáng, điện hạ không phải đã phân phó không cần ngươi hầu hạ sao? Ngươi về phòng đi thôi."

Nàng nói xong liền rời đi.

...Không cần hắn hầu hạ

Trong đầu chỉ còn lại nhưng lời nói này

Tạ Chi Châu rũ mắt, tâm trạng vốn khủng hoảng của hắn như bị dội một chậu nước lạnh, dù hắn đã đứng cả ngày nhưng bây giờ cả người đều thấy lạnh như băng.

Không cần hắn hầu hạ, nàng là muốn để ai hầu hạ?

Khuôn mặt vốn âm lãnh chợt nổi lên tia âm u, tuy rằng hắn đuôi mắt có chút đỏ, khóe mắt cũng bởi vì bị vắng vẻ mà có chút nước mắt nổi lên, đôi tay gắt gao nắm chặt.

Mới vừa rồi nàng ở trong phòng cùng Cát Tường đùa giỡn, thanh âm kia truyền vào tai, đem thể xác và tình thần hắn câu trụ.

Lúc nàng cười đôi mắt luôn cong cong, khóe môi giơ lên, nói chuyện thanh âm đều thanh thúy, làm người nhìn thấy cũng vui mừng theo.

Trước kia, nàng cũng sẽ đối với hắn cười, nhưng sau khi hắn nói câu nói kia.

Chẳng nhẽ, nàng liền như vậy xa cách hắn sao?

Không ...Không cần.

Hắn gắt gao nhắm chặt hai mắt, thật sự khó có thể chịu đựng. Hắn đẩy cửa, đi vào.

Trong phòng im ắng, cũng không có bất kỳ thanh âm đọc sách nào, người vốn dĩ đọc sách, lúc này đang cuộn tròn, cả người súc thánh một đoàn nho nhỏ.

Nàng thế nhưng lại đang ngủ, tiếng hít thở phát ra đều đều theo quy luật.

Tiểu cô nương mặt mày mở ra chút, tuy rằng mới mười hai tuổi, nhưng lại so với người khác lại có chút non nớt. Có lẽ bởi vì trên mặt có thịt, khiến nàng càng thêm lả lướt đáng yêu.

Tạ Chi Châu dừng bước chân, đôi con ngươi trói chặt trên người Ngụy Bảo Đình, hắn nắm chặt tay, ức chế xúc động muốn chạm vào nàng.

Nàng nhắm mắt lại, căn bản không nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên lúc này. Cực độ văn vẹo lại mẫu thuẫn.

Hắn chấp nhận trở thành thái giám chịu mọi sỉ nhục vì mối hận quốc gia, nhưng đối diện với người trước mắt, hắn lại ham muốn được mãi ở bên cạnh nàng.

Mọi cảm xúc điên cuồng đan chéo vào nhau.

Cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

"....Điện hạ."

Tác giả: Không cần gấp gáp mong bọn họ lớn lên, bởi truyện vẫn còn dài. Nhưng thời điểm bọn họ lớn lên cũng không còn xa nữa, bọn họ rất nhanh thôi sẽ lập tức lớn lên hắc hắc!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro