Chương 23: Tiểu công chúa (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Bảo Đình ngủ hồi lâu. Lúc thức giấc cũng không giống mọi lần, một thân đầy mồ hôi khó chịu. Nàng lúc ngủ cảm giác thấy có người nhẹ nhàng quạt giúp nàng, thực thoải mái. Chờ đến khi nàng mở to mắt, ánh vào mắt nàng chín là một khuôn mặt tuần tú đang phóng đại.

"Tiểu Tạ? Ngươi sao lại vào đây."

Nàng lúc này mới chú ý tới, trong tay hắn cầm cây quạt, quỳ trước tiểu sụp giúp nàng quạt.

"Điện hạ," hắn rũ mắt, ngữ khí khó tránh ủy khuất, lại nói: "Nô tài thấy ngài ngủ vẫn luôn kêu nóng, lúc này mới tiền vào."

....Nói bậy.

Liền tình là nàng nói mớ, sao có thể nói lớn như vậy, vừa vặn để hắn ngoài điện nghe được.

Nhưng nàng cũng không muốn vạch trần hắn, chỉ ừ nhẹ một tiếng coi như đáp lời.

Ngụy Bảo Đình hiện tại đối với Tạ Chi Châu thái độ có thể nói lạnh đi không ít, làm hắn trong lòng rất khó chịu, hắn rất muốn cầu xin nàng, không cần vắng vẻ hắn. Chính là lời nói đến miệng nhưng không cách nào thoát ra được.

Nếu là có thể thu hồi lời nói trước kia thì tốt rồi, chính là hắn không nghĩ đến sau khi điện hạ nghe xong sẽ tức giận.

Đây là muốn giáo huấn hắn, liền tình người thân cận nhất cũng không thể tin tưởng, hắn chỉ là hy vọng điện hạ có thể cảnh giác một chút, không cần chịu tổn thương.

Dù hắn nói chính mình cũng không thể tin, là bới hắn cảm thấy hắn không đáng được Ngụy Bảo Đình tín nhiệm.

Lấy thân phận hiện tại của hắn, lại càng không có tư cách xứng với nàng. Bất quá là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga thôi.

Không nói đến xứng hay không xứng, hắn chỉ muốn lưu lại bên người nàng, được gần nàng, hầu hạ nàng, chỉ cần như vậy đã cảm thấy an ủi.

Nhưng hiện tại nàng không nói một lời, liền thu hồi tất cả, làm hắn thật sự chịu không nổi.

Chỉ thấp giọng cầu xin: "Nô tài biết trong cung có một địa phương, mùa hè đến rất mát mẻ, so với dùng băng còn mát hơn."

Thiếu niên nửa quỳ trên mặt đất, mày nhíu lại, khuôn mặt lạnh lùng, lúc này lại mang theo ủy khuất, hơn nữa Ngụy Bảo ĐÌnh tựa hồ còn thấy đuôi mắt hắn có chút hồng, giống như hắn đã trộm khóc.

...Nàng bất quá chỉ lạnh nhạt hắn mấy ngày, hắn thật sẽ khóc?

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng, nàng đã nhiều ngày đem cốt truyện nhớ kỹ lại từng chút một, bởi vì quá yêu thích nhân vật Tạ Chi Châu, nên nàng còn đặc biệt ghi lại những đoạn miêu tả hắn.

Trong sách hắn đến lúc chết đều mọt bộ dáng lãnh khốc vô tình, càng đừng nói đến việc được hắn tín nhiệm.

Không sai, nàng chính là bởi vì câu nói kia sinh khí

Thời điểm nàng nằm mơ, đều thấy Tạ Chi Châu một bộ dáng bạch nhãn lang, không nghĩ tới bạch nhãn lang thành sự thật, hắn thế nhưng còn nói không cần tín nhiệm hắn.

...Người này, không biết dỗ người khác sao?

Ngụy Bảo Đình: "Ta không muốn đi."

Nàng khoanh tay trước ngực, đầu nhỏ giơ lên, nhưng dưng quang vẫn để trên người thiếu niên, tự nhiên nhìn thấy đuôi mắt hắn phiếm hồng.

"Đi cũng phải đợi ra ăn cơm trưa xong, hiện tại đói bụng lợi hại, không có sức đi."

Tạ Chi Châu bỗng nhiên nở nụ cười, Ngụy Bảo Đình hoảng loạn vội rời ánh mắt đi.

Hoàng cung rất lớn, huống chi Ngụy quốc vừa mới kiến quốc không lâu, đương kim hoàng thượng đem đế hậu tiên triều giết, sau đó xưng đế. Sau này cũng không đem hoàng cung sửa lại, mà trực tiếp vào trong ở, trong đó có rất nhiều địa phương cả Hoàng Thượng cũng không biết.

Liền như Lãm Nguyệt các.

Nơi này trước kia gọi là Phúc Ninh cung, Phúc Ninh cung gồm có ba sân, mỗi sân đều được kiến tạo để đế vương thưởng cảnh.

Lãm Nguyệt các là là sân bên trong cùng, chung quanh trại đầy những kỳ thạch, so với kỳ thạch cung quý phí còn muốn quái dị hơn.

Đi vào trong, thật giống đi vào một khu rừng nhỏ.

"Nơi này quái thạch san sát, đường đi có chút gập ghềnh, giống như một mê cung, ngài nhất định phải đi sát nô tài."

Ngụy Bảo Đình khẽ hừ một tiếng, vẫn chưa đáp lại hắn, bất quá vẫn là duỗi tay nắm lấy ống tay áo để hắn dắt đi.

Tạ Chi Châu khóe môi khẽ câu lên.

Sau khi đi vào một cửa động đen tuyền, Ngụy Bảo Đình không cẩn thận, suýt té ngã, vẫn là Tạ Chi Châu nhan tay đem nàng ôm ở trong lòng ngực.

"Ngài không sao chứ?" Hắn lo lắng hỏi.

Nơi này dùng tảng đá lớn xây thông đạo, chung quanh đen tuyền, nàng tầm mắt một mảnh mơ hồ, nhưng xúc giác cùng thính giác lại phá lệ mẫn cảm.

Ngụy Bảo Đình nằm trong ngực Tạ Chi Châu, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, càng miễn bàn bên tai hai người như là thi đấu bồn chồn, tiếng tim đập liên hồi.

Nàng thở nhẹ, thành thật nói: "Chân ta có chút đau."

"Rất đau sao?"

Hắn nói rồi liền ngồi xổm xuống xem chân nàng.

Ngụy Bảo Đình: "Ngươi đừng nhúc nhích, ta nhìn không thấy đường, chỉ là hơi đau chút, chờ một lát thì tốt rồi. Không có việc gì, ngươi đỡ ta đi thôi."

Tạ Chi Châu không nói gì, hắn ngồi xổm trên mặt đất, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào mắt cá chân mảnh khảnh của tiểu cô nương.

An tĩnh một hồi lâu, hắn mới nhỏ giọng nói: "Điện hạ, nô tài lời ngày ấy nói, còn có thể thu hồi sao?"

Thanh âm tràn ngập ủy khuất.

Ngụy Bảo Đình mặt đỏ lên, cất giấu một cổ khí, nàng vốn dĩ lạnh nhạt với hắn vì muốn để bản thân bình tĩnh một chút.

Bởi vì cảm giác khi đọc sách và tự mình trải nghiệm không giống nhau, nàng mấy ngày này đào tim đào phổi đối tốt với hắn, tuy có thể nói không cần hắn báo đáp, nhưng hắn cũng không thể trở mặt nhanh như vậy a.

Nàng trong bóng đêm trộm trừng mắt, liếc Tạ Chi Châu một cái, sau đó trịnh trọng nói: "Ngươi cõng ta."

"....Hảo"

Hắn rũ mắt không nói, trong bóng đêm lại xả ra ý cười, liền khóe mắt cùng đuôi lông mày đều nhu hòa lên.

Hắn đem Ngụy Bảo Đình cõng trên lưng, đôi tay vững vàng nâng nàng, bước chân chậm rãi bước đi, như cố tình thả chậm tốc độ.

Thẳng đến khi động tối đen bắt đầu xuất hiện ánh sáng, cảnh vật dần hiện lên rõ ràng.

Là một tòa gác cao, mặt trên dùng nền đen, chữ vàng viết Lãm Nguyệt các, ba chữ. Chữ viết kia cũng thật mạnh mẽ hữu lực, so với chữ viết của Tạ Chi Châu có nét tương đồng, nhưng là chữ trước mắt này nhìn có vẻ non nớt hơn.

Nàng tầm mắt thực mau bị người nọ hấp dẫn, lúc này mới phát hiện, tai hắn đã đỏ bừng, so với ngày đưa hắn hoa, còn muốn đỏ hơn.

Nàng nhấp nhấp môi, đôi tay giật giật.

"Điện hạ, Lãm Nguyệt các không giống với các địa phương khác, cửa vào rất bí mật, là nô tài trong lúc vô tình phát hiện, liền mang người...."

Hắn đột nhiên dừng lại, đôi mắt tràn đầy ý cười lập tức bị kinh hoảng bao trùm, cả thân thể cũng cứng đờ tại chỗ.

Hắn thấp thấp cầu xin nói: "Điện hạ, ngài, ngài dừng tay."

Ngụy Bảo Đình rốt cuộc được như ước nguyện, nhéo tai của hắn, hiện tại ở trên lưng hắn, nhìn không thấy khuôn mặt dọa người của hắn, nàng như lớn mật hơn.

Nàng nhẹ nhàng kéo kéo, cũng không đau, chính là giọng hắn tràn ra thanh âm kỳ quái.

Ngụy Bảo Đình thở phì phì nói: "Ngươi về sau còn nói như vậy không?"

"....Không nói."

"Ta về sau nói cái gì ngươi đều phải nghe, không được phản bác, không được hung dữ với ta."

"Ta, ta không có hung dữ với ngài."

Nàng đắc ý vênh váo, ở tai của hắn xoa loạn một hồi, nhìn tai hắn càng ngày càng hồng, trong lòng thực thoải mái.

"Ngươi còn như vậy, lời ngươi vừa nói chỉ là gạt ta."

"Ta không có, ta, ta đều nghe điện hạ."

Thiếu niên ngốc tại chỗ, hắn chưa từng nghĩ Ngụy Bảo Đình lại có ảnh hưởng lớn như vậy với hắn, nàng bất quá chỉ nói mấy câu liền khiên hắn hoảng hốt như vậy, mấy câu vừa rồi hắn căn bản không suy nghĩ, đều theo bản năng mà thốt ra.

Hơn nữa thân thể hắn vốn phiếm lạnh, lúc này cõng tiêu cô nương lại tựa như cái lò lửa lớn, hắn vừa cảm thấy hưởng thụ lại vừa thấy gian nan.

Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, nàng thế nhưng sẽ xoa tai hắn. Khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng cực kỳ.

Lời nói ra đều mang theo run rẩy, cẩn thận nghe còn lộ ra chút nức nở, giống như bị khi dễ tàn nhẫn.

"Hừ", nàng khẽ hừ một tiếng, mới đưa tay buông xuống, ngay sau đó ôm lấy cổ hắn, nói: "Ngươi về sau nếu còn nói lời chọc ta tức giận, ta sẽ không bao giờ muốn nhìn người nữa."

Nàng ngữ khí còn có động tác đều mang lên chút thân mật, trên thực tế, từ lúc xuyên sách, nàng xác thực theo bản nàng coi Tạ Chi Châu như người một nhà.

Nhưng nàng thật sự không biết, động tác của nàng đối với Tạ Chi Châu là cỡ nào tra tấn. Thiếu niên thật vất vả cõng nàng vào trong Lãm Nguyệt các, đem nàng đặt nàng ở một trương cực đại noãn ngọc, lúc này mới lặng lẽ thở ra một hơi.

Nơi này trang trí rất đẹp, khung cửa sổ làm từ gỗ trầm hương khảm ngọc hoa, bên trong không có nhiều cửa, không gian được ngăn cách bằng nhưng thanh trúc nhỏ xếp lại với nhau, uốn hành hình bán nguyệt.

Đặc biệt nội thất bên trong vô cùng đẹp mắt, không nói đến giường ngọc, ngồi lên mát mẻ, mà trang trí cũng khiến người khác mê mẩn, xem đến quên mất nóng bức.

Ngụy Bảo Đình cười nói: "Địa phương tốt như vậy, thật may vì không có người khác biết."

Tạ Chi Châu khẽ cười, ngồi xổm xuống, đem giày của nàng cởi ra, liền thấy mắt cá chân đang sưng đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro