Chương 25: Tiểu công chúa (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng sớm mờ mờ, chậm rãi phủ kín đại điện, rắc một mảng kim quang.

Cát Tường câm cây lược gỗ đứng phía sau Nguỵ Bảo Đình, nhìn mái tóc dài đen nhánh rũ thẳng xuống vòng eo, cảm khải nói: "Điện hạ tóc người thật dài, đen nhanh bóng lưỡng, nô tỳ cần phải chăm chỉ học vấn tóc, chờ điện hạ lớn thêm chút nữa, liền có thể vấn búi tóc đẹp cho người."

Nguyên chủ trước kia bởi vì tính cách ương ngạnh không được người trong cung ưu thích, lại còn bị Quý phi ở trong tối ngáng chân, cho nên trong cung nàng thức ăn, cùng vật liệu may mặc đều cực kỳ kém.

Mà Nguỵ Bảo Đình tính tình vốn dĩ mềm ấm, lại nói nàng trước mặt Hoàng Thượng luôn khiến hắn vui vẻ, địa vị liền so với trước kia tốt hơn rất nhiều, thân thể tự nhiên phát dục tốt.

Bất quá ngắn ngủi nửa năm, nàng đã thay đổi không ít, khuôn mặt hồng hào, làn da trắng nõn là, nhất là mái tóc đen dài mượt so với bộ dáng khô vàng trước kia khác nhau một trời một vực.

Nguỵ Bảo Đình cười nói: "Hôm nay ta không muốn dùng dây hồng, ta muốn trang sức hôm trước ta mang về, liền dùng cây trâm xach biếc kia đi."

Cát Tường đem bảo hộp lại gần, đem cây trâm ngọc khắc hoa hải đường cài vào búi tóc, màu xanh lục oánh nhuận cài vào búi tóc đen nhánh, càng làm tôn nên gương mặt trắng nõn như tuyết.

"Nô tỳ thấy trang sức trong tráp đều được chạm trổ tinh xảo, tay nghề chắc chắn rất giỏi, hơn nữa kỹ thuật này từ khi tiền triều sụp đổ đã thất truyền, nô tỳ nhìn những món trang sức này đều rất quý giá, rất hợp với điện hạ."

Nguỵ Bảo Đình cũng nhìn chính mình trong gương đồng, tuy nói trang sức đều là vật ngoài thân, chính là không thể không nói, bảo vật thật sự có thể sấn người.

"Ngươi đi kêu Tiểu Tạ tới."

Cát Tường lên tiếng, qua một hồi liền trở lại.

Nàng nói: "Tiểu Tạ không có ở trong cung."

Nguỵ Bảo Đình nghi hoặc nói: "Không ở trong cung?"

Tạ Chi Châu luôn ở bên cạnh chờ hầu hạ nàng, lại có thể đi đâu.

"Mấy ngày trước đây nô tỳ nửa đêm đau bụng ra ngoài, đã nhìn thấy Tiểu Tạ ra khỏi cung, ngày thứ hai nô tỳ đi hỏi hắn, Tiểu Tạ nói hắn mất ngủ, ra ngoài đi dạo, nô tỳ cũng không hỏi lại, hay là Tiểu Tạ gần đây mất ngủ đã sớm đi ra ngoài đi dạo?"

Nguỵ Bảo Đình: "Ngươi gọi người canh gác tới đây hỏi một chút."

Không biết vì sao nàng trong lòng lại cảm thấy có chút bất an.

Trước không nói Tạ Chi Châu nửa đêm đi ra ngoài rốt cuộc có phải mất ngủ hay không, dù sao nàng cũng không tin.

Hơn nữa hắn gần đây đã bắt đầu tín nhiệm nàng, không giống với trước kia hắn bộ dáng lạnh lùng, bày ra khuôn mặt kinh sợ, Nguỵ Bảo Đình liền nửa lời cũng không dám nói với hắn.

Cho nên nàng cảm thấy Tạ Chi Châu nửa đêm đi ra chắc chắn là làm gì đó không muốn người khác biết, nhưng lại vô tình bị Cát Tường bắt gặp.

Nguỵ Bảo Đình sợ nhất cũng không phải cái này, mà là trong cung từ trước đến nay nghiêm ngặt, trước kia chỉ cần sáng sớm Tạ Chi Châu đã đứng ngoài tẩm điện, chính là hiện tại lại không thấy thân ảnh.

"Các ngươi sáng nay có thấy người trong cung chúng ta ra ngoài không?"

"Hồi điện hạ, bọn nô tỳ trời còn chưa sáng đã đứng bên ngoài, cũng không có nhìn thấy người ra khỏi Thính Vũ Hiên."

"Nô tỳ cũng vậy, cũng không thấy có ai đi ra ngoài."

Nguỵ Bảo Đình: "Đã biết, các ngươi lui xuống trước đi."

Nàng ngồi ở trên ghế, năm ngón tay để trên bàn chậm rãi cuộn tròn lên, mày cũng càng lúc càng nhăn lại.

"Người này sao có thể tự nhiên biết mất?"

Ngọc ma mà tiến lên, đem bàn tay vì khẩn trương mà nắm chặt lại, chậm rãi duỗi ra, thấy trong lòng bàn tay đã in dấu móng tay đỏ, vội vàng an ủi: "Điện hạ không cần vội, Tiểu Tạ cũng không phải tiểu hài tử, có lẽ thủ cung các nàng chưa tỉnh ngủ nên không thấy hắn ra ngoài, điện hạ lại chờ một lát, không chừng hắn liền trở lại."

"...Ân"

Nguỵ Bảo Đình thất thần cầm lấy cháo Ngọc ma ma đưa qua, ăn ngụm cháo ấm, trong lòng lại dối loạn.

Ở chung lâu như vậy, nàng biết Tạ Chi Châu tuy rằng thoạt nhìn mềm mại không ít, nhưng vẫn là một bộ dáng nặng nề tâm sự.

Trước kia hắn sớm đã ở phụ cận hầu hạ, liền tính hắn có việc cần hoàn thành mà không thể cho ai biết, nhưng cũng không thể trễ như vậy vẫn chưa tới bên người nàng. Thật khiến người ta không thể không sinh nghi.

Này đây, hắn nhất định đã xảy ra chuyện.

Nguỵ Bảo Đình chợt đứng lên, thanh âm không ức chế nổi khủng hoảng: "Chúng ta hiện tại, đi thỉnh an Quý phi."

Cung điện của Quý phi là Liên Y cung, Quý phi cùng công chúa ở tại phía đông cung điện, mà Ngũ hoàng tử ở ngay sát Liên Y cung.

"Điện hạ, chúng ta có cần phái người hỏi thăm tin tức của Tiểu Tạ?" Cát Tường hỏi.

Nguỵ Bảo Đình: "Tiếp tục hỏi thăm, bất qua chúng ta đi Liên Y cung nhìn xem. Tiểu Tạ từ khi tới Thính Vũ Hiên căn bản không có cùng người ngoài tiếp xúc, tự nhiên cũng không có cơ hội đắc tội người khác, chỉ có ngày đó vì bảo vệ ta, đã chọc giận Ngụy Chiếu Thiên, ta sợ hắn là bị Ngụy Chiếu Thiên bắt lại."

Còn chưa đến gần, liền thấy một chúng cung nhân từ Liên Y cung ra tới, nhỏ giọng thảo luận.

"Các ngươi nhìn thấy không, nô tài kia cũng thật đáng thương, bị Ngũ hoàng tử giáo huấn, sắp chết rồi mà cũng không chịu xin tha."

"Sao có thể không nhìn thấy, máu lưu đầy mặt đất a, ngươi nói chúng ta mệnh nô tài thì cần gì cốt khí, mạng mới là quan trọng nhất."

"Đúng vậy, cũng không biết hắn là tại sao lại chọc đến Ngũ hoàng tử, ngay cả Quý phi nương nương cũng ngầm đồng ý hành đồng của hoàng tử, ai, thật là đáng thương a."

Ngọc ma ma nghe lời này, vội vàng xem Nguỵ Bảo Đình.

Quả nhiên khuôn mặt nhỏ trắng bệch, chạy tới trước mặt đám cung nhân, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi nói người bị đánh đang ở nơi nào?"

Các cung nữ bị hoảng sợ, vội vàng nói: "Nô tỳ mới vừa rồi cái gì cũng chưa nói, điện hạ là người nghe lầm rồi."

Một trận gió thổi qua, mang theo ngày hè nóng bức, lại không thể làm dịu đi hàn hàn khí giữa mày nàng. Tiểu cô nương rũ mặt mày, cằm căng chặt, khuôn mặt luôn mềm mại trước kia đã không thấy, chỉ còn lại khủng hoảng và tức giận.

"Nếu các ngươi không nói, vậy người tới, đem các nàng kéo xuống toàn bộ đánh chết."

Lời nói lạnh lùng thốt ra.

Cung nữ cả người run rẩy không ngừng quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lại, thời gian gần đây tính cách Triều Hoa công chúa trở nên dịu ngoan đã khiến các nàng quên mất Triều Hoa công chúa đã từng tàn nhẫn, độc ác như nào.

Các nàng thật sự đã quên mất bộ dáng trước kia của Triều Hoa công chúa.

"Điện hạ tha mạng, nô tỳ nói, người nọ liền ở tiểu viện phía tây Liên Y cung, nơi đó có một căn nhà nhỏ hoang phế, Ngũ hoàng tử bọn họ đang ở đó."

Nguỵ Bảo Đình: "Nếu không muốn bị ta trừng phạt, liền dẫn đường đi."

Cung nữ vội vàng dập đầu: "Điện hạ tha mạng, nếu là làm Ngũ hoàng tử biết, bọn nô tỳ liền không sống nổi!"

Nguỵ Bảo Đình ngẩng đầu lên, mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Nếu chậm trễ thời gian, sợ là đợi không được Ngũ hoàng tử trừng phạt, bản công chúa cũng không tha cho các ngươi."

Các nàng không dám lại trì hoãn, đứng dậy chịu đựng nước mặt mang theo Nguỵ Bảo Đình đi căn nhà hoang phế trong Liên y cung.

Liên Y cung vốn là rất lớn, nếu là Nguỵ Bảo Đình tự mình tiến vào tìm, không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian.

Còn chưa đến gần, liền nghe đến trong không khí lan tràn mùi máu.

Còn có tiếng chửi rủa tàn nhẫn.

"Tiểu tử ngươi thật giỏi, hôm nay nếu không chịu quỳ xuống xin lỗi, thì mạng chó của ngươi đừng mong giữ được!"

"Có phải vẫn chưa đủ hay không? Tiếp tục đánh cho ta."

Tiểu thái giám chạy tới gần ghế Ngụy Chiếu Thiên, thấp giọng nói: "Người này nếu đánh tiếp sẽ tắt thở..."

Nguỵ Chiếu Thiên trừng mắt: "Một nô tài đê tiện mà thôi, chết liền đúng ý ta ....Ngươi trừng cái gì mà trừng? Đừng cho là ta không biết ngươi trong lòng nghĩ gì, lục muội muội đến thân còn giữ không nổi, ngươi cho rằng nàng còn có thể tới cứu ngươi? Đừng có nằm mộng, nếu hôm nay ngươi không quỳ xuống xin tha, thì đừng hòng ta thả ra!"

Trước mắt Nguỵ Chiếu Thiên là một cái huyết nhục nhìn không ra người.

Hắn nằm rạp trên mặt đất, cả người không có chút sức lực. Trên người cung trang mới tính bị máu nhiễm nhìn không ra màu sắc, trên mặt đất là máu trọn lần cùng bùn đất.

Trên mặt bị hắt nước bẩn, đầu tóc rối loạn dính lên mặt, nguyên bản ngũ quan rốt cuộc nhìn không ra, chỉ có cặp mắt kia từ trước đến nay âm u chảy ra hận ý cùng lạnh lẽo.

Hắn gắt gao nhấp môi, một câu cũng không nói, giống như con sói, ánh mắt gắt gao chăm chú treo trên người Nguỵ Chiếu Thiên.

"Đánh cho ta, đánh mạnh vào, mau lên!"

Cây côn sắt còn mang theo gai nhọn đánh mạnh vào trên người Tạ Chi Châu, hắn chỉ cắn môi, không rên lấy một câu.

Nguỵ Bảo Đình mới vừa đi đến bên ngoài viện liền nghe thấy âm thanh bên trong, rốt cuộc không ức chế được, chạy nhanh vào trong, chờ đến khi nhìn một thân xiêm y quen thuộc nằm trên mặt đất, nước mắt đột nhiên trào ra.

"Đều dừng tay! Không được đánh!'

"Điện hạ cẩn thận!" Ngọc ma ma đi theo phia sau hô to.

Nguỵ Bảo Đình lúc này không quản được gì nữa, trong mắt chỉ có thiếu niên đang nằm trên mặt đất, trước mắt là một màng đỏ bao trùm, nàng dùng hết sức lực đẩy đám người kia ra.

Nàng người nhỏ sức cũng nhỏ, căn bản không làm nên chuyện gì, lại bổ nhào đến trước người Tạ Chi Châu, không màng mặt đất dơ bẩn, giang hai tay che chở cho hắn.

"Tiểu Tạ, Tiểu Tạ ngươi đừng sợ, ta tới rồi, bọn họ không dám đánh ngươi."

Nguỵ Bảo Đình cúi sát bên tai hắn, thanh âm vội vàng mang theo quan tâm, còn có nỗi sợ hãi cùng khủng hoảng tột độ.

Tạ Chi Châu vốn rũ hai tròng mắt, chậm rãi mở mắt, hắn cả người sức lực sớm đã tan hết, dùng hết toàn lực mở mắt, dường như có ngàn cân đang treo trên mắt.

Khi thấy toàn bộ thân ảnh Nguỵ Bảo Đình hiện nên trong đáy mắt, âm u cùng hận thù trên người thiếu niên mới dần dần bị nhu hoà, chỉ còn sự ỷ lại toát ra từ đáy lòng.

Thân thể cứng đờ đột nhiên thả lỏng.

Hắn nhé kéo khoé miệng.

"Điện hạ, ta không có việc gì, không đau."

Nguỵ Bảo Đình nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, một giọt lại một giọt, tí tách trên má hắn.

~~~~

Tác giả:

 Nguỵ Bảo Đình: Tiểu đáng thương, mau để mụ mụ ôm~~~

Tạ Chi Châu: Bảo bảo ngoan, gọi ba ba!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro