Chương 26: Tiểu công chúa (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mùa hè nóng bức, trên người hắn lại toàn vết thương, máu và mồ hôi trộn lẫn vào với nhau, múi rất khó ngửi.

Tạ Chi Châu nâng mắt, đem toàn bộ sức lực chống đỡ mí mắt, đôi tay nằm trong vũng máu, nắm thật chặt, cố gắng hướng về phía người Nguỵ Bảo Đình cọ cọ.

Ly đến càng gần, hắn hơi thở nặng nhọc, trên người mang theo khí vị khó nghe, mà trên người nàng lại mang theo hương vị thanh mát thoải mái, đáy mắt hắn càng thêm nhu hoà.

Nhận thấy động tác của thiếu niên, Nguỵ Bảo Đình vội vàng tiến lên, đôi tay nắm lấy bàn tay đang đưa đến gần, cúi đầu, tận lực kìm nén nức nở, dùng thanh âm bình tĩnh nói: "Ngươi đừng nhúc nhích, ta hiện tại cho người mang ngươi về, chúng ta hồi Thính Vũ Hiên, không ở lại nơi này."

"Ân", hắn nâng mắt, hơi thở mỏng manh, thanh âm nhẹ nghe không rõ: "Điện hạ đừng khóc, ta không có việc gì."

"Ai dám đi! Tên cẩu nô tài này đắc tội với bổn hoàng tử, ta giáo huấn hắn vài cái, còn không tới phiên ngươi tới quản, ngươi thì tính là gì, bất quá chỉ là hài tử của một tiện tì thôi, cũng dám tới trước mặt ta tác oai tác oái."

Nguỵ Chiếu Thiên từ trên ghế đứng dậy, phủi phủi quần áo dính bụi, từ trong tay nô tài cầm lấy côn sắt, chỉ thẳng Nguỵ Bảo Đình.

"Ngũ hoàng tử, chớ nên xúc động, nói thế nào nàng cũng là công chúa a." Tiểu thái giám khuyên nhủ, sợ hắn tức giận đánh Nguỵ Bảo Đình một gậy.

Nguỵ Bảo Đình như cũ nắm chặt tay Tạ Chi Châu, lạnh giọng đối với bọn nô tài xung quanh: "Chỉ cần ta một ngày còn là Triều Hoa công chúa, thì vẫn là chủ tử của các ngươi. Tạ công công hôm nay vì ta mới bị ngũ hoàng tử khi dễ, các ngươi đem hắn trở về, ngũ hoàng huynh nếu có gì không hài lòng, cứ việc tìm ta phát tiết."

Nàng buông tay Tạ Chi Châu, đứng lên.

Góc váy sớm đã nhiễm màu máu đỏ tươi, đôi tay vốn sạch sẽ cũng loang lổ màu máu.

Liên Y cung ở một góc hẻo lánh, cung điện hoang tàn, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy nhưng cửa sổ đen tuyền, bên trong chất đầy nhưng tạp vật, nhìn rất rối loạn.

Ngày mùa hè nóng bức, gió thổi qua, đem sợi tóc mai bên tai thôi bay, mùi máu tanh nồng cùng hơi nóng ngày hè lan toả khắp nơi.

Cát Tường mang người tới đỡ Tạ Chi Châu đi ra ngoài, thiếu niên ánh mắt trước sau đều để trên người Nguỵ Bảo Đình, hắn thấp giọng, nghẹn ngào nói: "....điện hạ."

Nguỵ Bảo Đình cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn Ngụy Chiếu Thiên nói: "Ngũ hoàng huynh, ta biết ngươi từ trước đến nay luôn chán ghét ta, hắn bất quá chỉ là một nô tài mà thôi, có cái gì bất mãn có thể hướng tới ta."

Nguỵ Chiếu Thiên híp mắt nhìn nàng một hồi lâu, mới cười nói: "Phải không? Ta làm như thế nào ngươi cũng không phản kháng?"

Nguỵ Bảo Đình nhấp môi, gật gật đầu.

Nguỵ Chiếu Thiên cười.

Hắn một lần nữa ngồi xuống ghế, trong tay cầm côn sắt tuỳ ý chống xuống đất, tiện đà nheo mắt, cùng nụ cười đem theo trào phúng.

"Hắn chỉ là một nô tài bên cạnh ngươi, nhưng ta thấy ngươi đối với hắn thật quý trọng, không bằng ngươi thay hắn làm việc mà hắn không muốn làm đi, quỳ gối xuống trước mặt ta, thẳng đến khi ta vừa lòng mới thôi."

Chờ ngũ hoàng tử mang theo người rời đi, Ngọc ma ma chảy nước mắt tiến lên, một tay đem Nguỵ Bảo Đình ôm lấy, khóc lóc nói: "Điện hạ, sao ngài phải sợ hắn? Ngài cũng là nhi nữ của Hoàng Thượng, ngũ hoàng tử làm như vậy thật quá đáng!"

"Ngài vì sao không cho lão nô ngăn cản hắn a!"

Tuy chỉ là quỳ mấy phút thôi, nhưng Nguỵ Bảo Đình từ trước đến nay đều được nuông chiều hầu hạ từ bé, tuy không được sủng ái như những công chúa khác, nhưng cũng chưa từng phải chịu khổ.

Hai chân lúc này đã tê rần, Ngọc ma ma đỡ nàng đứng lên.

Nguỵ Bảo Đình chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại ở vệt máu khô trên đất, hỗn hợp máu và bùn đất thật dơ bẩn.

Đó là máu Tiểu Tạ, nàng đi đến nơi này, đã thề phải bảo vệ Tiểu Tạ.

Hắn mất tích suốt một buổi tối, đợi khi tìm được hắn, Nguỵ Bảo Đình lại bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh sợ, trong ngực dâng lên từng trận khó chịu.

Rõ ràng rất muốn trả thù, nhưng cảm giác vô lực đem nàng bọc lấy, như muốn nhấn chìm nàng. Nàng hiện tại trừ bỏ thân phận công chúa, cái gì cũng đều không có.

Nguỵ Bảo Đình đem tầm mắt rời đi, nhìn chằm chằm cây côn sắt bị Ngụy Chiếu Thiên tuỳ ý vứt trên mặt đất. Cây côn sắt dài, bên trên còn có gai nhọn, đánh vào trên người sẽ câu lấy chút thịt, rất đau.

"Ma ma, ngươi đem côn sắt lại đây."  Nguỵ Bảo Đình ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt nghi ngờ cùng lo lắng của Ngọc ma ma, nói: "Đánh ta, thật mạnh vào, ma ma không cần mềm lòng."

Nàng duỗi ta chỉ vào phía sau lưng mình.

Ngọc ma ma: "Điện hạ....Này, này không được a!"

Nguỵ Bảo Đình: "Ma ma nếu không đánh, vậy ta tự mình làm, ta xuống tay không kiểm soát được nặng nhẹ, nếu là nghiêm trọng, e rằng sau này ma ma có thể không còn gặp được ta nữa."

Ngọc ma ma rũ mắt xuống, bà dường như đã hiểu ý Nguỵ Bảo Đình, gian nan đem côn sắt cầm trong tay, nhưng nhìn Nguỵ Bảo Đình, lại không lỡ xuống tay.

"Điện hạ, không cần phải làm..."

" Cần."

Nguỵ Bảo Đình quỳ trên mặt đất,  đưa lưng về phía Ngọc ma ma, nàng nghiêng đầu cười, vẫn là bộ dáng tiểu công chúa ngây thơ đáng yêu.

"Ta không nghĩ lại bị người ta khi dễ, hôm nay là Tiểu Tạ, ngày mai liền không biết là ai, ta tin tưởng ma ma, ngươi cứ yên tâm đánh là được."

Ngọc ma ma cắn môi vẫn hỏi lại: "Điện hạ biết rõ, một gậy này đánh xuống, sau này có thể lưu lại sẹo."

"Ta không sợ."

Dứt lời, Ngọc ma ma vung gậy sắt thật mạnh lên người tiểu cô nương gầy yếu. Côn sắt đánh vào trên lưng phát ra tiếng vang lớn, gai nhọn xuyên qua lớp xiêm y mỏng manh, cắm vào da thịt non mềm, kéo theo những vệt máu đỏ tươi.

Ngọc ma ma vội vàng ném cây côn sắt qua một bên, ôm lấy thân thể suýt ngã trên mặt đất của Nguỵ Bảo Đình:"Đủ rồi, đã đủ rồi, điện hạ phía sau người đã toàn là máu."

Nguỵ Bảo Đình có thể cảm thấy đau đớn, nàng chưa từng phải chịu thống khổ như vậy. Nhưng nàng vẫn chịu đựng không phát ra một tiếng nào, cuộn tròn tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, như muốn đem tay đâm thủng.

Nàng dắt khoé môi, mi mắt cong cong cố gắng nặn ra nụ cười nói: "Ma ma đừng khóc, về sau ta nhất định sẽ bảo hộ các người." Nàng dừng một chút, lại nói: "Ngươi biết một lát hồi Thính Vũ Hiên nên nói gì, nên đi qua nơi nào có nhiều người nhất phải không?"

Ngọc ma ma lau lau mắt vội vàng nói: "Lão nô biết, từ Phú Ninh cung đi ngang qua, đi dọc theo con đường phía trước, là con đường sau khi hạ triều các đại thần nhất định phải đi qua."

"....Hảo"

Đợi Nguỵ Bảo Đình trở về Thính Vũ Hiên, nàng phía sau lưng sớm đã bị máu tươi chảy ra ướt đẫm, từ xa nhìn lại một mảng đỏ tươi đập vào mắt kinh người, không chỉ vậy, thời điểm nàng đi ngang qua còn mang theo nồng đậm mùi huyết tinh.

"Điện hạ! Ngươi làm sao vậy!" Cát Tường vừa ra tới đã kinh hô một tiếng.

Nguỵ Bảo Đình hướng nàng cười nói: "Ta không có việc gì, Tiểu Tạ thế nào?"

Ngọc ma ma hướng tới Cát Tường lắc đầu, Cát Tường mới kiềm chế đáy lòng kinh ngạc, nói: "Đã tìm thái y xem qua, Tiểu Tạ thật là phúc lớn mạng lớn, các vết thương sau khi chữa trị đã đỡ hơn nhiều, các miệng vết thương cũng đã được xử lý tốt, chính là như thế nào cũng không chịu nghỉ ngơi, vẫn luôn đợi điện hạ."

"Ân, ta đi đổi xiêm y, liền qua nhìn hắn."

Nguỵ Bảo Đình cũng không cho người xử lý vết thương của nàng, chỉ thay một kiện xiêm y mới rồi đi tới tây điện.

Tạ Chi Châu đang nằm trên giường, nghe thấy thanh âm liền vội vàng mở mắt.

"Điện hạ."

"Hắn có làm khó dễ người hay không?"

Trong phòng tràn ngập mùi thảo dược, giúp nàng che đậy mùi máu trên người.

Nàng đi đến bên cửa sổ đem mán trúc kéo xuống, cả căn phòng nháy mắt tối sầm.

Thiếu niên sắc mặt vẫn luôn tái nhợt, đôi môi phiếm hồng nay cũng trở nên trắng bệch, chỉ có cắp mắt kia còn chút sắc thái, đang gắt gao nhìn nàng chăm chú.

Nguỵ Bảo Đình đi qua cưới nới với hắn: "Hắn là hài tử của Hoàng Thượng chẳng nhé ta không phải sao? Ta chính là Triều Hoa công chúa, hắn không thể làm khó ta. Còn ngươi? Rõ ràng bị thương rất nghiêm trọng, còn gạt người, nói không đau, hiện tại cảm thấy thế nào."

Tạ Chi Châu nghe xong lời nàng nói, lúc này mới yên tâm, thở nhẹ một hơi.

Tiện đà thân thể thả lỏng xuống dưới, mí mặt cũng nữa rũ xuống, nhưng lại kiên trí đi xem tiểu cô nương bên cạnh.

"Nô tài thực sự không đau."

Thấy nàng liền một chút cũng không đau.

Hắn trước mắt có chút mơ hồ, lại thêm ánh sáng trong phòng yếu ớt, thấy không rõ sắc mặt Nguỵ Bảo Đình, nhưng bên tai là tiếng hít thở của nàng, Tạ Chi Châu liền cảm thấy trong lòng tràn đây an bình.

Hắn động thân, Nguỵ Bảo Đình nhẹ nhàng dùng tay lau đi vệt mồ hôi trên má hắn. Hắn khuôn mặt nóng lên, nhẹ nhàng cọ vào tay nàng, giống như làm nũng.

Có lẽ thân thể suy yếu, hắn hiện tại cái gì cũng không nghĩ được, hận ý với Nguỵ Chiếu Thiên cũng tiêu tan, chỉ còn cảm giác mệt mỏi của thân thể.

....Cố gắng tiên tới gần nàng, một chút lại một chút. Hắn dừng lại một. Rồi sau đó cẩn thận nâng mắt nhìn sắc mặt Nguỵ Bảo Đình, phát hiện nàng chỉ sửng sốt một chút, rồi lại tiếp tục động tác trong tay, hắn lá gan lớn thêm một chút.

Cùng với ánh mắt kia, hắn cố gắng đưa tay thò ra góc chăn, nắm lấy áo nàng.

Nguỵ Bảo Đình đau đến phát run, nàng nhấp chặt môi, nhìn Tạ Chi Châu từ từ nhắm hai mặt lại, mới cắn môi, cố nhịn xuống đau đớn. Trên trán thấm ra một tầng mồ hôi, ngay cả khoé mắt cũng tràn ra nước mắt.

Nhưng nàng mặt mày lại như cũ, phủ một tầng hàn băng, chỉ khi nhìn Tạ Chi Chau trên người mới mềm mại.

Nàng tiến lại gần, cúi sát bên tai Tạ Chi Châu. Hô hấp ấm áp đánh vào người hắn, thiếu niên thân thể bỗng cứng đờ, duy trì động tắc nằm bò, không dám lộn xộn.

"Tiểu Tạ, sự việc hôm nay ta nhất định giúp ngươi đòi lại công đạo."

"Điện hạ"

Hắn muốn nghiêng đầu, nói nàng không cần, nhưng bị nàng dùng tay giữ lại.

Rồi sau đó lại nghe nàng nói: "Người khác khi dễ ngươi, ta nhất định sẽ trả lại hắn gấp trăm lần."

Trong phòng im ắng, Tạ Chi Châu chỉ nghe thấy tiếng băng tuyết đang hoà tan trong lòng, hoá thành một vũng nước, cả người trở cũng mềm mại hớn, chỉ có trái tim đang nhảy lên kịch liệt, thình thịch thình thịch.

....Hắn hiện tại thật sự không có một tia sức lực.

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là thanh âm Ngọc ma ma.

"Điện hạ, Hoàng Thượng cho gọi ngài đến cần chính cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro