Chương 27.1: Tiểu công chúa (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguỵ Bảo Đình thay một bộ bạch y, góc áo phác hoạ những hoa văn nhẹ nhàng, nhìn vô cùng hài hoà. Mỗi bước đi, miệng vết thương trên lưng bị xé rách, đau lợi hại. Giờ ngọ nhưng ánh nắng vẫn gay gắt, chiếu trên mặt nàng, đem mồ hôi chiếu đến trong suốt, đôi môi cũng trắng bệch một mảng.

"Hoàng Thượng đang ở bên trong, người đang nổi giận." Lý công công nhắc nhở nói, tiện đà đem cửa mở ra.

Chính giữa điện, Hoàng Thượng trên người khoác long bào ngồi sau bàn thạch đen, hắn một tay chống trên bàn, nhíu chặt mày. Nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, môi nhấp chặt, tức giận đều bày ra trên mặt.

Nguỵ Bảo Đình quỳ trên mặt đất: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Thật lâu không có đáp lại, nhưng nàng có thể cảm nhận được tầm mắt lạnh khiến người khác phải run sợ.

Hoàng Thượng: "Triều Hoa, ngươi là công chúa của trẫm, trẫm niệm tình mẹ ngươi mất sớm, mới bỏ qua các hành vi ngang ngược của người, không truy cứu. Vốn tưởng rằng mấy ngày nay tính tình ngươi đã thay đổi.... Nhưng ngươi xem ngươi đã làm ra sự tình gì!"

Hắn đập mạnh xuống bàn, phất tay áo đẩy hết tấu chương trên bàn xuống đất, tấu chương lộn xộn rơi xuống dưới đất, nện vào Nguỵ Bảo Đình đang quỳ trên mặt đất.

Nàng không rên một tiếng, chỉ đem đầu cúi càng thấp. Chịu đựng sự tức giận của đế vương.

"Ngươi hôm nay quần áo bất chỉnh, nào còn có bộ dạng một công chúa? Đều bị ngoại thần nhìn thấy, Triều Hoa ngươi đã mười hai tuổi, đừng luôn nghĩ mình là tiểu hài tử, trẫm đối với người bao dung cùng kiên nhẫn cũng có giới hạn!"

Hoàng Thương nhìn Ngọc ma ma: "Ngươi nói, nàng hôm nay đi nơi nào, làm cái gì, nếu có nửa lời gian dối, giấu giếm, trẫm nhất định không tha!"

Nguỵ Bảo Đình quỳ trên mặt đất, trán chống trên tay.

Ngày hè vốn nóng bức, nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh lẽo thôi quanh người, nghiêng mắt đi xem Ngọc ma ma.

"Ma ma!" Thanh âm mang theo run rẩy, như là muốn nhắc nhở.

Hoàng Thượng hừ lạnh một tiếng, Ngoc ma ma lập tức quỳ trên mặt đất, đem sự tình hôm nay nói ra.

"Hoàng Thượng, hôm nay thật sự không phải lỗi của công chúa a, công chúa thời gian trước có mang một tiểu thái giám từ Lao Dịch Tư ra tới, không hiểu sao sáng nay không thấy người đâu cả, đi tìm khắp nơi, mới phát hiện bị ngũ hoàng tử bắt, lúc tìm thấy hắn bị đánh nằm trên mặt đất cả người đều là máu. Công chúa sốt ruột, lúc này mới đứng ra bảo vệ hắn!"

Ngọc ma ma lời liền mạch một hồi, nhìn bộ dáng cũng không giống đang che giấu sự tình. Hoàng Thượng còn muốn hỏi thêm, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng: "Hoàng Thượng, Quý phi nương nương cùng ngũ hoàng tử tới."

Quý phi khuôn mặt mang theo tiều tuỵ hướng tới Hoàng Thượng hành lễ, liền giả bộ muốn đi đỡ Nguỵ Bảo Đình, liền bị Hoàng Thượng quạt một tiếng, nàng mới dừng tay.

"Hôm nay việc này trách ta, ngày thường không giáo dưỡng tốt tiểu ngũ, Triều Hoa ngươi cùng Hoàng Thượng nói rõ đi? Bị một tên thái giám va chạm vài câu, nên tiểu ngũ mới sinh khí, cho người phạt hắn một chút, đều là việc nhỏ, Hoàng Thượng chớ sinh khí."

Hoàng Thượng phất tay, gạt bỏ tay Quý phi đang duỗi ra: "Việc nhỏ? Ngươi là không biết hiện giờ văn võ bá quan trong triều đều biết chuyện của nàng, dọc theo đường đi qua xem, xiêm y đều không mặc tốt, nếu truyền ra ngoài! Hoàng thất còn giữ được thể diện hay không?"

Nguỵ Chiếu Thiên quỳ gối bên người Nguỵ Bảo Đình hừ lạnh nói: "Phụ hoàng dưới gối không chỉ có mình nàng là công chúa."

Hoàng Thượng nghe hắn nói, tiến lên đá hắn một cái thật mạnh: "Người nói cho ta biết, có phải hôm nay ngươi cho người bắt tuỳ hầu của nàng?"

Nguỵ Chiếu Thiên bị Quý phi nhìn thoáng qua vội vàng cúi đầu nói: "Dạ, bất quá phụ hoàng, người nọ vốn dĩ từ Lao Dịch Tư ra tới, nơi đó đều là những kẻ phạm phải lỗi sai lớn, nhi thần chỉ là không muốn muội muội bị hắn lừa gạt. liền cùng nàng nói mấy câu, không nghĩ tới tên thái giám kia lại nhục mạ nhi thần, nhi thần nhất thời nóng giận mới cho người bắt hắn lại."

Quý phi vội vuốt nhẹ ngực Hoàng Thượng, giúp hắn thuận khí: "Hoàng Thượng, ngươi nghe rồi đấy, chỉ là việc nhỏ thôi, lại nói tiểu ngũ tính tình tốt, bằng không hạ nhân nhục mạ hoàng tử, chính là tử tội a."

Nàng lại đi xem Nguỵ Bảo Đình: "Triều Hoa ngươi cũng thật là, chỉ là một nô tài thôi, ngươi xem ngũ hoàng huynh cũng là vì muốn tốt cho ngươi, nhưng ngươi nhìn xem hiện tại, mặt mũi hoàng thất đều bị người làm cho mất sạch, này sau làm mai, sợ là không ai nguyện ý cưới công chúa như ngươi."

Hoàng Thượng nhíu mày: "Làm mai?"

Quý phi cúi đầu khuôn mặt u sầu: " Sự việc xảy ra, Trường Nhạc còn có các công chúa khác đều là nhi nữ Hoàng Thượng, hiện giờ Triều Hoa làm ra việc như vậy, bị triều thần biết được, chắc chắn cảm thấy công chúa trong cung đều không tốt."

Nghe được lời này, Ngụy Bảo Đình kéo kéo khoé miệng, trong mắt không khỏi hiện lên tia trào phúng. Trước mắt nàng là bàn thạch đen, bên cạnh khắc đằng long sinh động, đem theo quý khi, bao quanh là những đám mây đen, mang đến cảm giác bí ẩn cùng áp bách. Nàng giật giật môi muốn nói chuyện, lại nghe phía sau có tiếng nữ tử truyền đến: "Tỷ tỷ nghĩ thật xa, các nàng hiện tại đều là tiểu cô nương, nơi nào có thể nói đến chuyện kết hôn."

Hoàng Thượng bước nhanh đến, ôm lấy Từ phi: "Sao ngươi lại tới đây? Chú ý thân thể."

Từ phi đẩy hắn ra, ngồi xổm trên mặt đất đỡ Nguỵ Bảo Đình: "Nhìn thật đáng thương, việc này còn chưa làm rõ ràng, lại để nàng quỳ gối ở chỗ này, Hoàng Thượng không đau lòng, nhưng thần thiếp đau lòng."

Nguỵ Bảo Đình sửng sốt nhìn vào đôi mắt phượng của Từ phi, theo lực mà đứng dậy.

Quý phi tâm sinh oán hận: "Từ phi, sự tình đã rõ ràng, người chớ có thêm phiền."

Từ phi đỡ nàng dậy, nhẹ nhàng nhéo hạ lòng bàn tay nàng, Nguỵ Bảo Đình ngạc nhiên ngước mắt, liền thấy Từ phi cười như không cười nhìn nàng, nàng lập tức cúi đầu cắn môi.

"Từ phi nương nương, Quý phi nói rất đúng, chuyện này...Là Nguỵ Bảo Đình không đúng."

Nước mắt trào ra, lần này không phải diễn, mà là vết thương trên lưng nàng thật sự rất đau. Từ lúc nàng bước vào vẫn luôn chịu đựng, đầu cũng cúi thấp, sợ bị người ta nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của nàng. Lúc này thật ra cũng không cần nhịn nữa.

"Điện hạ..."Ngọc ma ma vội vàng tiến lên, đem nàng ôm ở trước ngực.

Xiêm y bó chặt, cọ vào vết thương trên người nàng.

Từ phi nhíu mày: "Mùi này là?"

Mọi người đem tầm mắt chuyển qua trên người nàng, chỉ thấy thiếu nữ mười hai tuổi, vốn nên tươi tắn như hoa, nhưng lúc này mặt mày tràn đầy uể oải, bộ dáng ỉu xìu, đôi môi càng trở nên trắng bạch không một tia huyết sắc. Lại nhìn kỹ, nước mắt đang không ngừng rơi xuống.

Từ phi ở gần nàng nhất, liền phát hiện ra vết máu sau lưng nàng, hoảng sợ nói: "Trên người người, sao lại chảy máu."

Nhưng người khác tự nhiên cũng thấy: "Triều Hoa, ngươi đây là bị làm sao?"

Nguỵ Bảo Đình trong đầu hiện ra hình ảnh Tạ Chi Châu ngã trên vũng máu, khuôn mặt thanh thuần sạch sẽ dính đầy máu, đôi môi không ngăn được run rẩy.

Nàng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Chi Châu, dù biết trước hắn cuộc sống trước kia thảm hại, nên trừ bỏ chút đau lòng còn mang theo sợ hãi, bởi hắn trong nguyên tác vẫn là đại vai ác.

Nhưng sau này, nàng cùng hắn chung đụng, hắn ở trước mặt nàng chưa bao giờ là nhân vật phản diện, mà là Tiểu Tạ sớm chiều ở chung. Nàng nguyện ý giữ hắn trong lòng bàn tay mà sủng ái.

Nguỵ Bảo Đình nắm chặt tay vội vàng liếc nhìn Nguỵ chiếu Thiên ở bên cạnh: "Nhi thần, nhi thần không có việc gì." Tiện đà nàng ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng: "Phụ hoàng, nhi thần không đau, ngài muốn phạt liền phạt a."

Nói xong, nàng lại vội quỳ xuống đất. Bùm, tiếng đầu gối va vào nền đá. Hoàng Thượng trong lòng như bị gõ mạnh một cái, tiểu cô nương trên mặt từng giọt nước mắt rơi xuống, giống như rơi vào lòng hắn. Từ phi nhìn Quý phi khuôn mặt tái nhợt, câu môi cười: "Nếu Triều Hoa không nói, Ngọc ma ma ngươi nói đi, tại sao trên người triều Hoa lại bị thương?"

Ngọc ma ma: "Bẩm hoàng thượng, các nương nương, đây là, bị người ta dùng côn sắt đánh."

Nguỵ Chiếu Thiên không hiểu lời này thì chính là đồ ngốc: "Phụ hoàng, mẫu phi, không phải ta! Nhi thần không có cho người đánh nàng! Nhi thần chỉ cho người đánh tên thái giám chết bầm kia!"

Nguỵ Bảo Đình đúng lúc đêm đầu nâng lên: "Ngũ hoàng huynh, Bảo Đình không đau, không có việc gì, Bảo Đình không trách huynh."

"Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!"

Hoàng Thượng mày nhăn thành chữ xuyên 川, không kiên nhẫn quát lên một tiếng, Nguỵ Chiếu Thiên mới an tĩnh xuống.

"Ngươi, đem hạ nhân ở Liên Y cung tới đây, các ngươi lui xuống trước đi."

Thẳng đến cung nữ thái giám đều lui xuống, Hoàng Thượng lúc này mới đi đến bên người Nguỵ Bảo Đình, thập giọng nói: "Để phụ hoàng nhìn xem."

Nguỵ Bảo Đình khóc nức nở một tiếng, chậm rãi kéo áo ngoài xuống.

Những vết thương cũng máu hiện lên phía sau lưng, bên trong xiêm y ướt dính lên da thịt, nhẹ nhàng động liền như bị xé rách, đau đến lợi hại.

"Ngươi, như này còn không cho gọi thái y!" Từ phi cũng ngồi xuống, trong mắt đều là đau lòng.

Ngoc ma ma nói: "Điện hạ hồi cung liền đi nhìn Tiểu Tạ, mấy ngày nay đều là Tiểu Tạ bồi bên người điện hạ, hiện hắn bị đánh đến nằm thoi thóp trên giường, điện hạ vốn định đến xem hắn một cái rồi gọi thái y, nhưng mà..."

Nàng muốn nói lại thôi, người khác nghe đều hiểu. Sau đó đã bị Hoàng Thượng truyền tới Cần Chính điện.

Hoàng Thương trong mắt tràn đầy thương tiếc. Nguỵ Chiếu Thiên muốn nói nhưng lại bị Quý phi trừng mắt, lúc này mới đem đầu cúi thấp xuống, uỷ khuất sắp rơi nước mắt.

Quý phi: "Hoàng Thượng, tiểu ngũ là dạng hài tử như nào người cũng biết, hắn sao có thể hồ đồ đến mức đánh cả muội muội ruột chứ."

"Quý phi nương nương," Nguỵ Bảo Đình bỗng gọi một tiếng, "Người đừng nói ta là muội muội của ngũ hoàng huynh, hắn sẽ không vui."

Đem đầu cúi xuống, phảng phất một bụng uỷ khuất nhưng lại không có nơi phát tiết, nàng bổng vươn tay ké nhẹ góc áo của Hoàng Thượng, hỏi: "Phụ hoàng, Bảo Đình là dã hài tử sao?"

"Ngươi đây là có ý gì?"

"Ngũ hoàng huynh nói...."

Quý phi bỗng trừng mắt: "Ngươi câm mồm!'

Hoàng Thượng đáy mắt tràn đầy tức giận: "Tiểu lục chậm rãi nói, có phụ hoàng ở chỗ này, phụ hoàng sẽ làm chủ cho ngươi, đừng sợ."

"Ngũ hoàng huynh nói, mẫu thân nhi thần là tiện tì bên người Quý phi, nói nhi thần là dã hài tử, không xứng đáng làm muội muội hắn. Tiểu tạ vì không muốn nhi thần uỷ khuất nên mới chống đối ngũ hoàng huynh vài câu, khiến hoàng huynh tức giận bắt hắn lại, hiện tại bị đánh còn nằm trên giường."

Nàng nói một hồi, lại dùng tay xoa xoa khoé mắt: "Nhi thần là dã hài tử sao?"

"Hắn nói bậy!" Ngữ khí nổi giận.

Đợi cung nữ Liên y cung tới, chứng cứ vô cùng xác thực.

Những cung nữ dẫn đường cho Nguỵ Bảo Đình trước đó, sớm đã chọc giận ngũ hoàng tử, lúc này lại càng không dám chọc giận Nguỵ Bảo Đình, chỉ đem những gì mình nhìn thấy đều nói hết ra.

Chỉ là Nguỵ Bảo Đình cũng Nguỵ chiếu Thiên ở bên trong phát sinh sự tình gì, đại đa số đều nói không giống nhau. Chẳng qua rất nhiều người đều nói Nguỵ Chiếu Thiên đã cho tất cả người lui xuống, lại kết hợp với vết thương sau lưng Nguỵ Bảo Đình, tự nhiên liền sáng tỏ.

Nguỵ Bảo Đình lưu lạ tại cần Chính điện, Từ phi lưu lại chiếu cố nàng. Nàng ghé vào trên giường, Từ phi liền ngồi bên cạnh, hỏi: "Có đau hay không?"

Nàng lắc lắc đầu, rồi sau đó khó hiểu hỏi: "Nương nương vì sao..." Lời nói đến miệng nhưng lại thấy bản thân hỏi một vấn đề thật ngu ngốc.

Từ phi cũng Quý phi trước nay bất hoà, hôm nay giúp nàng cũng là xuất phát từ mục đích riêng.

Từ phi: "Ngươi muốn hỏi vì sao ta lại giúp ngươi? Có lẽ ngươi đã quên, lần đó có người hạ động trong huân hương, nhờ ngươi ta mới giữ được mạng."

"..."Nguỵ Bảo Đình đem đầu vúi xuống gối không nói, lần đó cũng là trời xui khiến, nàng mới làm đổ lư hương. 

Vốn dĩ cho rằng hôm nay phải phí chút tâm từ mới làm Hoàng Thương tin mình, nhưng không nghĩ tới Từ Phi lại tới giúp nàng.

"Ngươi an tâm dưỡng thương, Ngũ hoàng tử là nhi tử của Quý phi, mà phía sau Quý phi lại là Liễu gia, nắm giữ quyền hạn trong triều, lần này Hoàng Thượng cũng không phạt hắn quá nặng, bất quá ngươi yên tâm, sau lần này hắn cũng không dám tới trêu chọc ngươi."

Khi hai người đang nói chuyện, Ngọc ma ma đẩy cửa tiến vào: "Điện hạ, Tiểu Tạ tới."

Cần Chính điện, theo lời Hoàng Thượng người hầu đều đã lui xuống, hắn híp mắt đánh giá thiếu niên đang quỳ gối trước mặt.

Thiếu niên quỳ trên mặt đất, thân thể lại không giống thái giám thông thường, mà là đĩnh bạt ngọc lập. Nếu không phải trên người là thân cung trang xám xanh, thì hắn so với thị vệ ngoài cửa cũng không khác nhau là mấy.

Tạ Chi Châu rũ đầu, mặt mày buông xuống, lại không phải cảm giác thuận theo. Ánh sáng từ ngoài cửa hắt vào trên lưng hắn, cả khuôn mặt như âm lãnh hơn.

Nhìn chằm chằm hồi lâu, Hoàng Thượng mới mở miệng: "Trẫm đã theo lời ngươi nói, cho người lui xuống hết, ngươi có gì muốn nói với trẫm?"

Tạ Chi Châu: "Hoàng Thượng hôm nay chỉ cấm ngũ hoàng tử là chưa đủ, thật sự không ổn."

Hắn giương mắt, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng Hoàng Thượng, ngữ khí không chút phập phồng: "Nguỵ quốc vừa mới kiến quốc không lâu, ngoài thì có tiền triều di dân, trong thì có thần tử tiền triều, khó tránh sẽ bị so sánh với tiền triều. Mà việc làm hôm nay của ngũ hoàng tử, đã sớm truyền khắp Đại Nguỵ, nếu chỉ cấm túc trong một khoảng thời gian, sợ là sẽ làm thần dân tâm sinh khác thường?"

"Hắn là hài tử của trẫm, chả nhẽ còn muốn trẫm đem hắn lên đài chém đầu?"

Hắn không kiêu ngạo, không siểm nịnh, chỉ bình tĩnh nói: "Hoàng thất là tấm gương của vạn dân, thân là nhi tử của Hoàng Thượng, lại không thể làm gương tốt, hẳn sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng!"

Tạ Chi Châu khi nghe được tin Nguỵ bảo Đình bị Nguỵ Chiếu Thiên đánh, lúc này mới bất chấp người đầy vết thương, vội vàng tới Cần Chính điện.

Hoàng Thượng vẫn như cũ , đôi mắt tà mị khẽ nheo lại, trên tay vịn tay dần thả buông lỏng ra. Hắn thân là đế vương, tự nhiên ghét nhất bị so sánh với tiền triều.

Hơn nữa người này nói cũng rất có lý, Nguỵ quốc mới kiến quốc, căn cơ chưa ổn định, nều là bởi vì chuyện này mà làm người trong thiên hạ cho rằng hoàng thất Nguỵ quốc ngang ngược vô lễ, đối với việc cai trị sẽ bất lợi.

"Ngươi nói cũng rất có đạo lý, trẫm sẽ suy nghĩ lại." Nghĩ tới gì đó, Hoàng Thương bổng nhiên cười một tiếng "Trẫm nghe ngươi nói nhiều như vậy, luôn lấy Nguỵ quốc làm trọng, chẳng lẽ người có tâm tư gì khác?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro