Chương 27.2: Tiểu công chúa (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu niên trước mắt thoạt nhìn cũng mới chỉ mười sáu, mười bảy, thế nhưng lại cho hắn cảm giác áp bách, đặc biệt là đôi con ngươi đen nghịt khi nhìn hắn chằm chằm, thế nhưng lại cảm thấy có chút lạnh.

Hắn tuy rằng cũng bị thuyết phục, nhưng hắn cảm thấy người trước mặt hắn là cực kỳ hận Nguỵ Chiếu Thiên mới nói như vậy. Hắn là cực kỳ chán ghét những nô tài có thái độ phạm thượng. Tuy hắn cảm thấy thiệu niên này là nhân tài hiếm có, nhưng là cũng không thể chịu đựng khi hắn khiêu chiến uy nghiêm hoàng gia.

Tạ Chi Châu mặt mày nhu hoà trong nháy mắt: "Là Triều Hoa công chúa đem nô tài từ Lao Dịch tự ra ngoài, nô tài chỉ là thái giám nho nhỏ, nhưng công chúa luôn đối với nô tài rất tốt."

Nghe được hào danh của Triều Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguỵ Bảo Đình lại hiện lên trong tâm trí Hoàng Thượng, nàng mắc váy đứng trong bụi hoa kêu hắn phụ hoàng, cũng là thiếu nữ đó quỳ ở Cần Chính điện, sau lưng bị máu tươi nhiễm hồng.

Hắn nhắm chặt mắt, tay ấn cái trán, kêu: "Lý công công, đi tuyên chỉ, ngũ hoàng tử Nguỵ Chiếu Thiên bất hảo vô độ thương tổn hoàng muội, đức hạnh xấu xa, từ nay biếm vì thứ dân, tạm thời giam vào thiên lao. Quý phi dạy con vô độ, đem phượng ấn thu hồi, đóng cửa Liên Y cung một tháng, không, nửa năm đi."

Lý công công lãnh chỉ lui xuống.

Tạ Chi Châu nghe xong cũng lui ra ngoài.

Đứng lên nháy mắt, huyết sắc trên mặt liền rút đi, mặt mày nhiễm chút ý đau, hắn cúi đầu, cắn chặt môi, thẳng đến ngửi thấy mùi máu mới miễn cưỡng bước đi.

Mới ra cửa điện, hắn liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, lảo đảo vài bước, một bàn tay vững vàng đỡ lấy mới giúp hắn không bị té lăn trên mặt đất.

"Tiểu Tạ, sao ngươi lại tới đây, vết thương còn chưa có lành!" Ngữ khí trách móc lại hàm chứa quan tâm, hắn nghe xong liền biết là ai.

Nguỵ Bảo Đình so với Tạ Chi Châu lùn hơn một cái đầu, nhưng vẫn nỗ lực đỡ hắn. Hai người trên người đều mang theo vết thương, sắc mặt trắng bệch.

Rõ ràng hai người đồng dạng suy yếu, dựa vào nhau, lại cho người khác vững vàng. Tựa như hai sợi chỉ nhỏ, rơi xuống mảnh đất khô cằn, cô tịch cùng tiều điều mà lại gặp được đối phương, cho nhau ấm áp, cùng dũng khí ngút trời.

Bọn họ dựa sát vào nhau, cùng nhau vượt qua.

Tạ Chi Châu hạ thân mình, thấp giọng ở bên tai nói: "Điện hạ, Ngũ hoàng tử bị biếm vì thứ dân, cả đời cũng không thể mở tới ngôi vị hoàng đế, Quý phi cũng bị tước đi phượng ấn."

Vô luận ngữ khí hắn bình tĩnh như nào, nhưng mặt mày kia nhạt nhẽo kia lại lộ ra chút vui mừng. Khuôn mặt vốn âm lãnh lại mang lên chút sắc thái, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên người hắn, ánh nắng như toả ra hào quang, chiếu lên khoé mắt, đuôi lông mày, chiếu lên đôi môi hơi kiều độ cung.

Nguỵ Bảo Đình: "Ân? Nhưng mới vừa rồi không phải nói..."

"Đã sửa lại, Nguỵ Chiếu Thiên đối với ngài như vậy, trừng phạt hắn như vậy vẫn còn nhẹ." Hắn ngữ khí có chút nóng: "Trên người bị thương như nào? Thái y đã khám chưa? Có đau hay không?"

Hắn liên tiếp dò hỏi, Nguỵ Bảo Đình chỉ lắc đầu.

"Không có việc gì, đều là vết thương nhỏ."

Từ phi phía sau quan sát không chớp mắt, giấu đi cảm xúc đáy mắt: "Như thế nào là vết thương nhỏ, Triều Hoa phía sau lưng đều là máu, sau này có thể sẽ lưu lại sẹo, ngươi chính là Tiểu Tạ? Trên người vết thương thế nào?"

Lục Oanh phía sau Từ phi cả kinh, Từ phi từ trước đến nay đều lãnh thực, nàng đi theo Từ Phi lâu như vậy cũng chưa thấy Từ phi có nửa câu dò hỏi.

Tạ Chi Châu nghe tiếng ngước mắt, thân mình lại đột nhiên cứng đờ.

Nguỵ Bảo Đình: "Ngươi thân thể không tốt? Thái y phân phó người nằm trên giường tĩnh dưỡng, ngươi lại chạy ra ngoài."

Hồi lâu không có đáp lại, Từ phi cười khẽ: "Vừa vặn hôm nay ta ngồi kiệu tới đây, Triều Hoa liền ngồi kiệu của ta hồi cung đi."

Nàng nói xong chỉ liếc nhẹ Tạ Chi Châu một cái, không nói gì nữa, xoay người vào Cần Chính điện, cửa điện bị đóng lại.

Tạ Chi Châu tầm mắt như cũ gắt gao treo trên người Từ phi. Hai mắt bị tơ máu bao trùm, ngay cả đuôi mắt cũng hồng lên.

Nguỵ Bảo Đình ngẩng đầu nhìn thấy, tức khắc bị hoảng sợ, tuy rằng không biết hắn vì sao nhìn chằm chằm Từ phi, nhưng nơi này không phải Thính Vũ Hiên, nhiều người nhiều miệng, làm ra động tác không hay thật sự không tốt.

"Chúng ta hồi cung đi."

Nàng liếc nhìn Tạ Chi Châu, người nọ vội vàng đem mặt mày rũ xuống, đi theo sau nàng ra khỏi Cần Chính điện.

"Hôm nay Từ phi nương nương ít nhiều cũng đã giúp đỡ ta, ngày khác cần đi Từ phi cung cảm ơn cho tốt, vừa vặn cùng hoàng muội hoàng đệ chơi một chút."

Nguỵ Bảo Đình nghiêng người dựa vào trên tay vịn, nghiêng đầu cùng Ngọc ma ma nói chuyện, dư quang lại nhìn về phía Tạ Chi Châu. Quả nhiên hắn nghe thấy Từ phi liền dựng lỗ tai lên, nhưng nghe thấy hoàng đệ cùng hoàng muội huyết sắc trong nháy mắt lui sạch. Khuôn mặt giống hàn băng vậy.

Nàng trong lòng sinh nghi, không hiểu sao hắn lại có dáng vẻ như vậy, chỉ nghĩ chờ về Thính Vũ Hiền dò hỏi chút.

Còn chưa tới Thính Vũ Hiên, liền bị Nguỵ Chiếu Thiên mang theo tuỳ hầu chặn ở cửa. Hắn trừng mắt với người ngồi trên kiệu, đôi mắt phiếm hồng, hiển nhiên là vừa khóc.

Hướng Nguỵ Bảo Đình hét lớn: "Nguỵ Bảo Đình! Ngươi dám vu hãm ta! Ta căn bản là không đánh ngươi! Ngươi hiện tại lập tức đi tìm phụ hoàng nói rõ ràng, bằng không ta không tha cho ngươi!"

Nguỵ Bảo Đình nhíu mày: "Chẳng lẽ vết thương trên người ta là giả? Hoàng huynh chớ nói chuyện cười."

Nàng mặt lộ vẻ không kiên nhẫn. Nguỵ Bảo Đình tính tình trước nay đều rất tốt, cúng rất ít khi nổi giận với người khác, Nguỵ Chiếu Thiên chính là kẻ đầu tiên khiến nàng có cảm giác phiền chán, chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, nàng liền nhớ tới cảnh trong tiểu viện kia.

"Như thế nào không có khả năng, ta sao có thể ngốc đến mức cho người đánh ngươi, ở trong sân đã xảy ra chuyện gì, người là người rõ ràng nhất, vì sao phải vu hãm ta!"

Nàng cau mày nghe hắn nói, ngón tay pha chút bực bội bấu chặt vào tay vịn. Đợi hắn nói xong, nàng khẽ cười một chút.

"Hoàng huynh, chẳng lẽ lão sư chưa từng dạy người, làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng." Nàng hít vào một hơi, nói: "Ngươi là hoàng tử, tự nhiên có thể kiêu ngạo, nhưng người cũng không thể tuỳ tiện ức hiếp, đánh chửi người khác."

Nguỵ Chiếu Thiên: " Ngươi thừa nhận, ngươi là vì trả thù mới cố ý bôi nhọ ta."

Trên mặt hắn vui sướng còn chưa kịp lộ ra, liền nghe người trên kiệu nói: "Ta là thân là nữ nhi, làm sao lại muốn trên người lưu lại sẹo, không có nữ tử nào là không để ý đến dung mạo mình."

...Nhưng nàng lại cố tình, nguyện ý vì muốn trừng phạt kẻ đã khi dễ Tiểu Tạ, không mang thân thể mình.

Phía sau truyền đến tiếng kêu tê tâm phế liệt, rống hận của Nguỵ Chiếu Thiên.

Ngày hè chói chang, ánh sáng vàng kim đánh trên mặt đất. Hai bên đường là nhưng tường cao, phía trên là dãy ngói lưu ly, bên ngoài tường là những cây cổ thụ cao lớn nhô đầu ra, rắc xuống một mảng bóng cây loang lổ, che đậy ánh nắng mùa hạ.

Hoàng cung tráng lệ huy hoàng, khó phân nhân tâm thật giả.

Trước kia chỉ xem tranh đấu cổ trang, nay lại chân thật trước mắt. Nàng vốn không hề biết toan tính, chỉ một sinh viên bình thường, mà nay ở thâm cung, gian nan cầu sinh.

Một góc khăn xuất hiện trước mắt. Nàng nhìn qua, liền thấy Tạ Chi Châu đem khăn đưa cho nàng, nàng giơ tay sờ thử, thế nhưng khoé mắt lại tràn ra nước mắt. Vội vàng cầm khăn xoa xoa, đáy mặt mang theo chút mê mang.

Nàng cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng: "Tiểu Tạ, ta, ta cảm thấy ta thật xấu xa."

Tiểu cô nương đáy mắt như cũ thanh thuần, chỉ là lúc này phủ thêm một lớp sương trắng, búi tóc nhỏ cài thêm cây trâm ngọc bích khiến nàng trong như búp bê sứ.

Hắn tự nhiên thấy rõ đáy mắt nàng là sợ hãi. Đáy lòng thương tiếc, lời nói đến cổ nhưng lại bị miệng ngăn lại, không cách nào thoát ra ngoài.

Qua hồi lâu, hắn mới nói: "Điện hạ, sáng nay, nô tài cho rằng mình đã chết."

"Nô tài đã lừa ngài, côn sắt đánh vào trên người thật sự rất đau, so với lúc bị đánh chửi ở Lao Dịch Tư còn muốn đau hơn."

Thiếu niên ngửa đầu, đôi mắt nhiễm ý đau, hắn trên mặt còn mang theo vết thương, một khối lại một khối vết thương xanh tìm, ngay cả khoé miệng cũng sưng.

Nguỵ Bảo Đình nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên không thoải mái, vội vàng nói: "Nguỵ Chiếu Thiên vốn không có khả năng trở thanh thái tử, điểm này trừng phạt là quá nhẹ với hắn!"

Nàng quên mất chính mình không thoải mái, trong lòng chỉ đầy ý nghĩ bất bình thay Tiểu Tạ. Tạ Chi Châu gật gật đầu, theo lời nàng nói: "Điện hạ nói rất đúng, này trừng phạt là quá nhẹ."

Về tới điện, Nguỵ Bảo Đình luôn xác nhận vết thương Tạ Chi Châu không nguy hiểm tới sau tánh mạng mới bằng lòng về phòng nghỉ ngơi.

Nàng ghé trên giường, lộ ra miệng vết thương dữ tợn phía sau.

Cát Tường khóc lóc nói: "Điện hạ, ngài, vết thương lớn như vậy, có đau hay không?"

"Đương nhiên đau."

Nàng hai tay ôm lấy gối, úp mặt xuống gối, chung quanh đều là người nàng tín nhiệm, biểu tình cũng thả lỏng chút.

Nghiêng mắt nhìn đôi mặt đỏ hồng của Cát Tương cười nói: "Cũng chỉ là một vết thương, đổi lại Nguỵ Chiếu Thiên từ nay về sau cũng không thể khi dễ ta, phụ hoàng còn ban thưởng rất nhiều bảo vật quý giá."

Cát Tường: "Vết thương này sẽ lưu lại sẹo, điện hạ thật vất vả mới dưỡng thân thể tốt, cũng không biết bôi thuốc mỡ có tác dụng không, vạn nhất không có tác dụng phải làm sao bây giờ."

"Ai nha, không có việc gì, không có tác dụng thì cũng không sao, có sẹo cũng đâu có phải quá khó coi, chỉ là nhiều hơn người khác chút sẹo thôi. Lại nói, Tiểu Tạ trên người sẹo còn nhiều hơn ta."

Nàng cười vài tiếng, Cát Tường cùng Ngọc ma ma vốn mang theo cảm giác buồn bực, thấy nàng cười hì hì, lộ ra hàm răng nhỏ xinh. Người không có việc gì chính là tốt nhất.

"Tiểu Tạ đứa nhỏ là này cũng là mệnh khổ, tuổi vẫn còn trẻ, nhưng người lại đầy vết sẹo."

Ngọc ma ma vừa muốn cảm thán mấy câu, liền nghe thấy thanh âm Tạ Chi Châu ngoài cửa. Nguỵ Bảo Đình đem chăn đắp lên, để Tạ Chi Châu tiến vào. Thấy thế, Cát Tương cũng Ngọc ma ma liền lui ra ngoài.

"Trên người ngươi còn có vết thương, mấy ngày tới ngươi không cần đến hầu hạ, ở trong phòng dưỡng bệnh tốt rồi lại tới."

Tạ Chi Châu im lặng không nói, mà đi đến gần nàng, ánh mắt dừng trên chăn, theo bản năng mở miệng:"Có thể nhìn chút không?"

Trên người nàng chỉ mặc một cái yếm, lúc này thật không tiện đáp ứng, nói: "Ta không có việc gì."

Hắn ngồi xổm trên mặt đất, khuôn mặt suy yếu, những ngón tay đáp ở ven giường, ngước mắt cẩn thận nhìn người trước mặt, đáy mắt rõ ràng là tự trách.

Trong điện an tĩnh xuống.

Nguỵ Bảo Đình trong lòng giãy giụa trong chốc lát, nghĩ hắn cũng chỉ là quan tâm mình, không xem thì sẽ không yên tâm. Huống hồ nàng hiện tại mới mười hai tuổi là một tiểu cô nương, mà Tạ Chi Châu cũng chỉ là thái giám, xem một cái cũng không có ảnh hưởng gì.

Nàng đem mặt chốn ở khuỷu tay: "Được rồi, ngươi xem đi, kỳ thật không có vấn đề gì, mới vừa rồi Cát Tường đã bôi thuốc, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt lên thôi."

Hắn nhẹ tay đem chăn xốc lên, nhìn sau lưng Nguỵ Bảo Đình nhưng vết thương dài dữ tợn, ánh mắt đột nhiên biến hồng.

"Là ta vô dụng, hại điện hạ chịu khổ."

Hắn một mình nuốt vào đáy lòng cuồn cuộn chua xót, đem đệm chăn đắp trở lại trên người Nguỵ Bảo Đình. Những vết sẹo dài uốn lượn dữ tợn như vẫn còn hiện trước mắt, ngực như bị bàn tay to gắt gao nắm lấy, khiến hắn hơi thở đột nhiên bị đè nén.

Thân phận ti tiện mang đến cảm giác vô lực càng lúc càng lớn.

Tay rũ xuống bên giường, nắm lấy một góc áo, lại đột nhiên buông tay, vô lực rũ tại bên người. Muốn duỗi tay sờ đầu tiểu cô nương, chính là tay không cách nào nâng lên được, chỉ có thể liều mạng áp chế khát vọng đáy lòng.

Hắn cắn chặt môi, nghẹn ngào: "Điện hạ ngủ một giấc đi, lăn lộn một ngày người cũng mệt mỏi, nô tài ra ngoài trước."

Hắn đứng dây, vừa muốn lui ra ngoài, tay áo lại bị Nguỵ Bảo Đình kéo lấy.

Nguỵ bảo Đình gắng gượng hồi lâu, tinh thần sớm đã uể oải, nếu không phải Tạ Chi Châu bỗng nhiên tiến vào, nàng sớm đã ngủ say.

Nàng nở nụ cười: "Ngươi cũng mau về phòng nghỉ ngơi đi, mới vừa uống thuốc, hiện tại buồn ngủ lợi hại, ta ngủ trước đây."

Tạ Chi Châu nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ đang kéo áo mình: "Hảo, nô tài liền trở về phòng nghỉ ngơi."

Hắn đứng trong tẩm điện, ánh mắt trói chặt người đang nằm trên giường. Mắt thấy nàng nặng nề đi vào giấc ngủ, bên tai cũng đều là tiếng hít thở của nàng, lúc này mới nắm chặt tay, xoay người rời đi.

"Điện hạ ngủ chưa?" Thấy Tạ Chi Châu ra tới, Ngọc ma ma lập tức tiến lên hỏi.

Hắn ừ một tiếng.

Ngọc ma ma : "Ai, người cũng bị thương, mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Một ngày nữa lại trôi qua, mặt trời cũng bắt đầu lặn, trong sân viện tưới xuống ánh cam vàng của chiều tà.

Tạ Chi Châu đừng thật lâu: "Ma ma, hôm nay điện hạ ở Liên Y cung, người luôn ở bên cạnh điện hạ, vì sao còn để điện hạ chịu thương tổn nặng như vậy?"

Hắn cúi đầu, đáy mắt đã sớm nhuộm màu đỏ tươi.

Lúc biết tin nàng bị thương, trong lòng nổi lên một cổ lửa giận. Lúc ấy Nguỵ Bảo Đình bên dẫn theo một đám người, bọn họ thế nhưng không thể bảo hộ chủ tử an toàn.

....Giữ lại còn có tác dụng gì?

Ngọc ma ma thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: "Này thương không phải Ngũ hoàng tử đánh, là điện hạ phân phó ta đánh."

"Điện hạ nói không muốn bị người khác tuỳ ý khi dễ, nhưng ta nhìn, nàng hôm nay rõ ràng là bị hành động của Ngũ hoàng tử làm cho nổi giận. Ngươi có lẽ không rõ ràng lắm, điện hạ hiện giờ tính tình tốt hơn, cũng không thấy nàng phát hoả, nhưng hôm nay, tức giận so với trước kia còn đáng sợ hơn."

"Tiểu Tạ, điện hạ, nàng đối với người rất tốt."

Tạ Chi Châu thân thể bỗng cứng đờ, đột nhiên hai tròng mắt đỏ đậm, ngón tay rũ bên người cũng run rẩy, cảm giác trong lòng không thể diễn tả.

Nguyên lai mọi chuyện là như vậy....

Khi Nguỵ chiếu Thiến ngăn cỗ kiệu, nói Nguỵ Bảo Đình vũ hãm hắn, hắn còn chó rằng Nguỵ Chiếu Thiên nói hươu nói vượn, khó trách Nguỵ Chiếu Thiên rời đi, biểu tình của nàng lại khổ sở như vậy. Cũng trách không được nàng nói mình xấu xa.

Nguyên lai người vô dụng nhất vẫn là hắn, là hắn khiến cho điện hạ phải chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro