Chương 33: Đại thái giám (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, Phổ Đà Tự nằm ở giữa sườn núi, sau cơn mưa đường đi xuất hiện những vũng nước lầy lội.

Nguỵ Bảo Đình thay một thân cung trang mới tinh, dáng người thanh mảnh, eo thon thon một tay có thể ôm hết, đôi má ửng hồng, làn da trắng nõn càng thêm kiều nộn, đứng dưới ánh mặt trời càng trở lên sáng. Trên trán điểm hoa đào, môi tô son đỏ càng trở lên mê người.

Vân hoán cao đôi, chậu ngọc điểm xuyết. Một bộ dáng không thể khinh nhờn.

Cát Tường đi theo phía sau, cẩn thận nhìn váy nàng: "Từ nơi này đến cửa chùa tuy không xa, nhưng đường đi đều là vũng nước, làm bẩn váy thì phải làm sao?"

Nguỵ Bảo Đình nhìn chằm chằm đôi giày mới của mình, mặt dày dùng chỉ phác hoạ hoa văn vô cùng phức tạp, lại vô cùng đẹp mắt, nếu là bình thường, không dùng đồ mới, xiêm y bẩn liền bẩn. Nhưng đây là giày mới của nàng, nếu bị bẩn nàng sẽ đau lòng. Đang lúc rối rắm, bỗng nhiên thấy vài vị thái giám đi tới. Người đi đầu xuyên cung trang tinh xảo, bên hông còn đeo bội đao, thoạt nhìn rất có khí thế.

Thân Nguyên tiến lên cười nói: "Trời vừa mưa xong, đường không dễ đi, Tạ đại nhân cố ý phân phó bọn nô tài lên tiếp đón điện hạ."

Rồi sau đó lại quay đầu nói với nô tài phía sau: "Chậm chạp làm cái gì? Còn không mau đến trước mặt điện hạ, chậm trễ thời gian các ngươi gánh nổi hậu quả sao?"

Vài vị thái giám nâng kiệu nhỏ, vội vàng chạy chậm tới.

Cát Tường vừa vặn đem xiêm y trong phòng sửa sang lại, ôm trong ngực, nghe vậy nói: "Không có gì đáng ngại, còn chút đồ vật chưa thu thập xong, còn cần thêm chút thời gian."

Thân Nguyên vẫn luôn đi theo bên người Tạ Chi Châu, ở Trấn An Tư chức vị cũng không thấp, mấy năm nay có không ít người muốn nịnh bợ hắn, tuy hắn là cái thái giám, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, thường xuyên dùng lỗ mũi nhìn người.

Nghe vậy hắn nhẹ nói: "Cô nương chớ có vì đám thái giám cầu tình, chúng ta tuy phụng lệnh Hoàng Thương tới, thực tế có rất nhiều việc cần hoàn thành. Tạ đại nhân hiện nay đang ở cửa chùa đợi, nếu vì mấy chuyến này làm chậm trễ thời gian, chọc giận hắn, chúng ta thật không đam đương nổi."

Nghe lời này, Cát Tường nhấp môi, sắc mặt rõ ràng không tốt, "Ngươi nói vậy thật không được, chỗ này ta còn có chút đồ chưa đã sắp xếp xong, đại nhân chờ chút đã sao."

Thân Nguyên mấy năm đi theo Tạ Chi Châu, cũng học được bộ dáng liếc mắt nhìn người. Nhẹ nâng lên mí mắt, đáy mặt đầy trào phúng. Giống như Triều Hoa công chúa không đáng để hắn nịnh bợ.

Một công chúa bị Hoàng Thượng lưu tại Phổ Đà Tự ba năm, phía trên lại không có mẫu phi che chở, dù nàng có trở về hoàng cung thì cũng có gì ghê gớm?

Nếu không phải Tạ đại nhân muốn tới, hắn sẽ không cần cố sức phí thời gian ở đây, không bằng đi uống vài chén rượu thoải mái biết bao.

Thân Nguyên: "Các người vẫn là mau chút thu thập đi, chậm trễ thời gian đừng trách nô tài không nhắc nhở ngài."

Nguỵ Bảo Đình như cũ đứng dưới mái hiên, nghe vậy nhẹ nhìn hắn một cái, giấu đi bực bội đáy lòng. Có lẽ cảm thấy chỗ này nhàm chán, liền xách vạy tới bàn đu được Tiểu Toàn Tử làm trong sân. Tiểu Toàn Tử lập tức tiến lên, đem bàn đu lau khô, rồi sau đó để Nguỵ Bảo ĐÌnh ngồi lên.

Nàng ở trước ánh mắt bất mãn của Thân Nguyên ngồi lên bàn đu dây, thấy hắn vẫn luôn nhìn mình, liền nghiêng đầu cười.

"Trong lòng ta luyến tiếc nơi này, còn muốn ngồi đây trong chốc lát, đại nhân chớ có thục giục." Ngữ khi khinh khinh nhu nhu nói.

Ngữ khí tuy nhẹ nhàng nhưng lại có chút khó nghe, khiến hắn nghẹn họng.

Thời tiết trong lành, nàng ngồi trên bàn đu nhẹ nhàng đu đưa. Cung trang phú quý mặc trên người, tóc búi cao, một bộ dáng trang điểm giống với trong cung, nhấp môi cười nhạt, khiến người khác cảm thấy quý khi bức người.

Chính là vị trước mắt điểm hoa giữa trán, khi cười lên lộ ra hàm răng trắng, nhìn thế nào cũng cảm thấy ngây thơ hồn nhiên. Bên cạnh có mấy vũng nước mưa đọng lại lầy lội, cũng không thể che giấu khí chất trên người nàng.

Thân Nguyên bỗng cảm thấy vị công chúa trước mắt rất đặc biệt.

Lại nghe tới những lời đồn đãi về nàng, toàn nói nàng kiêu căng ương ngạnh, bất quá sau đã thu liễm chút, nhưng lại bị đưa tới Phổ Đà Tự.

Khi đó hắn cùng vài vị huynh đệ uống rượu say, lại biết được Tạ đại nhân trước đây đã từng đi theo hầu hạ Triều Hoa công chúa, lại liên tưởng đến đồn đãi về nàng, liền cho rằng Tạ đại nhân khi đi theo nàng đã phải chịu áp bách, sau khi Triều Hoa công chúa đi, đại nhân của bọn họ mới thoát khỏi kìm kẹp.

Nghĩ như vậy, vài vị huynh đệ đối với Triều Hoa công chúa trong lòng đều là bất mãn, đâu chỉ bọn họ, Trấn An Tư không ít người cho rằng Triều Hoa công chúa khắt khe Tạ đại nhân, cho rằng công chúa đi rồi đại nhân mới được Hoàng Thượng để ý, đề bạt lên.

Rượu vào lời ra, đem lời đồn kể ra hết, không ngờ vừa vặn Tạ Chi Châu đi ngang qua nghe thấy, lúc ấy hắn cả khuôn mặt âm trầm đáng sợ.

Đá mạnh Thân Nguyên một cái: "Tụ tập uống rượu, tự mình đi lãnh phạt." Bọn họ lúc đó cho rằng đã gợi lại hồi ức không tốt đẹp của Tạ Chi Châu khiên hắn tức giận, nên đối với Triều Hoa công chúa càng oán giận.

Thân Nguyên: "Điện hạ...."

Hắn vừa mới định thúc giục, lại thấy nàng nhíu máy.

Nàng chân chạm đất ngừng đong đưa bàn đu dây, sau đó nhìn hắn. Chân mày nhíu chặt, đây là bộ dáng hắn đã thấy vô số lần mỗi khi Tạ đại nhân không kiên nhẫn.

Sau đó lại nghe nàng nói: "Ngươi có thấy phiền không? Nếu còn thúc giục, liền đi nói với Tiểu Tạ, ta hôm nay sẽ không rời đi."

Biết được hôm nay là Tạ Chi Châu tới đón mình, Nguỵ Bảo Đình khó mà nói được nàng có tâm tình gì, không có vui mừng, ngược lại cảm thấy có chút phiền.

Nàng thừa nhận chính mình lòng dạ hẹp hòi, năm đó nàng phải rời khỏi hoàng cung hắn không có tới tiễn nàng, kỳ thật lúc đó chỉ cần hắn nói với nàng một câu, cũng sẽ không khiến nàng khó chịu ngần ấy năm.

Nàng chính là đào tim đào phổi đối đãi với một người, thế nhưng hắn lại gạt nàng rất nhiều chuyện. Tuy nói nàng biết hắn có điểm khó nói, không tiện mở miệng, nhưng nàng chính là sinh khí, không lý do.

Nàng hơi há mồm, muốn nói một chút, nhưng ánh mặt lại chạm đến khuôn mặt khiếp sợ của Thân Nguyên, lại đem miệng ngậm lại. Hai chân dừng trên mặt đất, lắc nhẹ mấy cái.

Tiểu... Tiểu Tạ?

Nếu không phải hiện tại xung quanh có người, hắn miệng phỏng chừng có thể nhét được mấy quả trứng gà.

Hắn kỳ thật cũng có chút khí thế, kẻ có địa vị thấp hơn hắn đều bị hắn hù doạ, đáy lòng liền sinh ra kiêu ngạo. Hắn mỗi ngày trông mong, muốn nhận Tạ Chi Châu là cha nuôi. Chính là muốn có người che chở hắn, tạ đại nhân không che chở cũng không sao, hắn cảm tâm tình nguyện mỗi ngày đều đi theo đại nhân, làm đại nhân hài lòng. Người khác nói hắn là con chó đi theo Tạ đại nhân, tuy là chửi hắn, nhưng hắn không tức giận, còn vui vẻ nhận.

Nghe lời Ngụy Bảo Đình nòi liền bị hù dọa, không dám nói gì. Chỉ nôn nóng nhìn người tới tới lui lui xung quanh, muôn thúc giục lại nhớ tới lời công chúa nói, ảo não đem đầu cúi xuống.

Thấy Cát Tường ôm tráp lớn trong tay, vội vàng đi qua cướp lấy: "Còn có bao nhiêu đồ a? Trời cũng không còn sớm nữa, sắp tới giữa trưa rồi, nhanh lên cho ta, ngươi chậm chết đi được."

Nguỵ Bảo Đình đang ngồi trên bàn đu phát ngốc, kỳ thật trong lòng nàng cũng suy nghĩ rất nhiều.

Nàng xem nguyên thư, biết được Tạ Chi Châu rất thảm, trong lòng có thể lý giải hành động của hắn, nếu hắn là không phải nhân vật trong sách, vô luận Tạ Chi Châu làm chuyện gì nàng cũng mặc kệ. Nhưng cố tình lại ở trong sách, lại để nàng biết được, khiến nàng không thể khống chế cảm xúc của bản thân.

Năm đó nàng phải rời đi, cũng không phải đi một hai ngày, mà đi liền ba năm a! Hắn không tới đưa nàng, càng không có bộ dáng đáng thương hề hề nói một câu dẫn ta đi đi. Mấy năm nay hắn ở Nguỵ Triều hô mưa gọi gió, ngay cả Hoàng Thượng cũng không có cách nào đối phó hắn, Phổ Đà Tự ở ngoài thành, dù đi bộ cũng chỉ mất mấy ngày là tới, thế nhưng hắn cũng chưa một lần tới nhìn nàng một cái.

Thật muốn làm nàng sinh khí.

Càng nghĩ càng khó chịu, nàng một mình một người nghĩ, tự mình tức giận đến ngực kịch liệt phập phồng, đợi Cát Tường đến gần nhắc nhở mọi thứ đã thu thập xong. Nàng lúc này mới phục hồi tinh thần, cúi đầu liền thấy bàn đu dây thiếu chút nữa bị nàng chặt đứt.

Nàng nhíu mày, ngước mắt nhìn thoáng qua, vừa lúc đụng phải ánh mắt Thân Nguyên vọng lại, thật cẩn thận, bộ dáng muốn nói lại không dám, làm bực bội trong lòng nàng tiêu tan.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Nàng ngồi kiệu bốn người nâng, trên người không dính chút bùn nào, hơn nữa kiệu đi rất vững vàng, một được gập ghềnh khó đi, nàng một chút lay động cũng không có.

"Từ Phổ Đà Tự đến hoàng cung, cũng mất một ngày một đêm đi đường, hiện tại đã là buổi chiều, chờ lát nữa chúng ta xuống núi phỏng chừng trời đã tối đen."

"Bất quá dưới chân núi có một khách điếm, có lẽ phải để điện hạ uỷ khuất một đêm."

Thân Nguyên vừa nói, một bên ngẩng đầu nhìn Triều Hoa công chúa trong kiệu, thấy nàng một tay chống đầu mắt nhắm lại, mày hơi nhăn lại. Hắn tự hiểu lấy, liền ngậm miệng lại.

"Điện hạ, tỉnh lại, nên hạ kiệu rồi."

Nguỵ Bảo Đình mơ mơ màng màng ngủ một giấc. Nàng vươn vai, duỗi tay đem tóc sửa sang lại, rồi mới cất bước xuống kiệu.

Chờ nàng thu hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện chung quang một đám người đang quỳ.

Đứng đầu là người nọ một thân trường bào tím đậm, mang mũ cánh chuồn, bên trên mũ nạm đá cam hồng cực kỳ tôn quý, hắn quỳ một gối trên mặt đất, tay phải đáp bên trường kiếm.

....Lớn lên càng thêm tuấn tiếu. =))))

Nguỵ Bảo Đình nhàn nhạt quét mắt liếc hắn một cái, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mím chặt của hắn trong chốc lát, sau đó đem mắt dời đi. "Đều đứng lên đi, không cần đa lễ."

Xe ngựa dừng ở bên cạnh, Nguỵ Bảo Đình liền đi qua, Tiểu Toàn Tử lập tức ngồi xổm dưới đất, để nàng dẫm lên đầu gối, lên xe ngựa.

Nguỵ Bảo Đình bước chân chợt dừng lại, chần chờ một lát, rồi sau đó ánh mắt lần nữa dừng trên người Tạ Chi Châu.

Nam nhân vóc người thực cao, cũng không giống trước đơn bạc. Cẩm y đem thân mình hắn phác hoạ ra tới, trước ngực tưa hồ còn có chút căng chặt, phảng phất vừa động áo liền rách.

Từ khi nàng tiến vào tầm mắt của hắn, liền như thế nào cũng không dời ánh mắt đi, luôn nhìn chằm chằm người ngủ trên kiệu.

Hắn nhãn lực tốt, tuy rằng kinh ngạc trước diện mạo của nàng, nhưng ánh mắt vẫn luôn bị u sầu giữa mày nàng quấn lấy.

Muốn mở miệng hỏi nàng vì cái gì không vui, chính là lời đến bên miệng lại phát hiện hắn hiện giờ căn bản không có tư cách gì quan tâm nàng. Ngay cả vị trí trước kia thuộc về hắn, hiện tại cũng đổi thành một hoạn quan trẻ tuổi hơn. Tên hoạn quan mới làm việc so với hắn còn muốn nhanh nhẹn hơn, nhìn thấy điện hạ muốn lên xe ngựa, liền bước nhanh đến ngồi xốn trước mặt nàng. Khiến động tác bước lên của hắn dừng lại trong nháy mắt, rồi sau đó tràn ra cổ lệ khí.

Hắn siết chặt nắm tay.

Tiểu Toàn Tử ngồi xổm chân đã muốn tê rần, lại thấy Nguỵ Bảo Đình còn không lên xe, liền ngẩng đầu nghi hoặc: "....Điện hạ?"

Nguỵ Bảo Đình không lên tiếng, mà nhìn người nọ, mang theo ý cười: "Ngươi hiện giờ là Tạ đại nhân?"

Tạ Chi Châu bỗng nhiên hoàn hồn, ừ một tiếng.

"...Tạ Yến?" Tên mới?

Hắn nhấp môi, trong lòng kích động lợi hại, nhưng lời nói ra lại lãnh đạm.

Thân Nguyên nhìn bộ dáng Tạ Chi Châu, trong lòng không ngăn được cảm thán, đại nhân quả nhiên là đại nhân, dù đứng trước mặt là Triều Hoa công chúa dung mạo khuynh thành, mà mặt không đổi sắc.

....Di? Tai đại nhân đỏ sao? Không không không, không nên a, là hắn hoa mắt đi.

Nguỵ Bảo Đình gật gật đầu, rồi sau đó bình tĩnh nhìn hắn, thẳng đến khi Tạ Chi Châu đem đầu rũ xuống, tiện đà lại ngẩng đầu liếc nhanh nhìn nàng một cái, vừa lúc bị nàng bắt được. Tiếng cười của nữ tử mềm nhẹ truyền đến tai hắn, làm hắn gương mặt đỏ thêm.

Căng da đầu nói: "Điện hạ, bên ngoài lạnh lẽo, mau lên xe ngựa đi." Tuy là nói vậy, nhưng khuôn mặt không chút biểu cảm, lời nói ra lại như chứa băng, làm người khác cho rằng hắn chỉ là thuận miệng nói ra.

Nguỵ Bảo Đình lên tiếng, rồi sau đó đối với Tiểu Toàn Tử còn ngồi trên đất: "Ngươi đứng lên."

Tiểu Toàn Tử: "Điện hạ, xe ngựa quá cao, để nô tài lót cho ngài."

Nàng ngô một tiếng, lầm bẩm câu không cần ngươi.

"A?"

Tiểu Toàn Tử không nghe được, Cát Tường đứng bên cạnh lại nghe thấy rất rõ, nàng vội đem Tiểu Toàn Tử kéo lên, nói bên tai hắn: "Điện hạ nói người đứng lên thì đứng lên, nói nhiều như vậy làm gì."

Đầu mùa xuân gió thổi vẫn lạnh, huống chi nơi này địa thế cao, đêm qua lại có mưa, khó tránh khỏi ẩm ướt. Gió thổi qua, quần áo trên người Nguỵ Bảo Đình lướt nhẹ theo.

Tạ Chi Châu thấy nàng đứng trước xe ngựa. Sợ nàng bị gió thổi lạnh, lại nói câu: "Sắc trời không còn sớm, điện hạ mau lên xe ngựa đi."

Lời nói hàm ý thúc giục, giống như hắn không có kiên nhẫn để chờ, muốn phát hoả.

Thân Nguyên sợ Tạ đại nhân phát hoả, liên thanh nói: "Hôm nay trời cũng không còn sớm, điện hạ mau lên xe ngựa đi, đã chậm trễ một ngày, chúng ta còn phải tìm khách điếm nghỉ chân!"

"Hảo a," Nguỵ Bảo Đình thực dễ nói chuyện gật gật đầu, kêu: "Tạ đại nhân."

Hắn cầm lòng không được tiến lên một bước: "Có thần."

Trong đầu bỗng nghĩ tới cái gì đó, phịch một tiếng nổ tung. Hắn ánh mắt ngây ngốc nhìn Nguỵ Bảo Đình đứng trước xe ngựa. Chợt suy nghĩ cẩn thận, đi nhanh lên phía trước, sau đó học bộ dáng Tiểu Toàn Tử, ngồi xổm xuống dưới đất.

Nguỵ Bảo Đình liền đứng bên người hắn, hắn hô hấp là có thể ngửi được hương khí thơm mát tản ra từ góc váy của nàng. Tai hắn đỏ lên, ngẩng đầu, ánh mắt khắc chế, dừng trên mặt nàng.

"Điện hạ, lên xe ngựa đi."

Đám người đi theo Tạ Chi Châu vẻ mặt khiếp sợ, Thân Nguyên vốn là muốn tiến lên ngăn cản, ở trong mắt hắn, Triều Hoa công chúa rõ ràng đang khi dễ đại nhân nhà bọn họ.

Trên thực tế, Nguỵ Bảo Đình chính là muốn khi dễ hắn.

Nàng ừ một tiếng, tiện đà dẫm lên đùi hắn bước lên xe. Tạ Chi Châu cũng không biết tại sao, đùi hắn run đến lợi hại, khiến nàng bước không vững, thiếu chút té ngã.

Hắn vội vàng đỡ lấy nàng, lại bị Nguỵ Bảo Đình trừng mắt một cái, chờ hắn phản ứng lại, cả khuôn mặt đều bị thiêu đỏ. Đôi tay càng là không biết đặt ở đâu.

Đến khi Nguỵ Bảo Đình đem màn xe buông xuống, hắn ánh mắt dừng ở nơi xa, bình phục tâm tình, lúc này mới nói: "Hôm nay chỉ có thể tìm một khách điếm dừng chân, khiến điện hạ uỷ khuất một đêm, chờ sáng mai khởi hành hồi kinh."

Bên trong truyền đến một tiếng ân.

Hắn lúc này mới xoay người lên ngựa, rồi sau đó mang theo một đám người khởi hành xuống núi.

Dưới chân núi Phổ Đà Tự có một khách điếm, nhưng vì Phổ Đà Tự vốn là một ngôi chùa nhỏ, người tới đây không nhiều, này đây khách điếm cũng đơn giản, không quá to.

Tạ Chi Chây cho lão bản đủ tiền bạc, trực tiếp bao trọn khách điếm, thị vệ đi theo vây thành một vòng quanh khách điếm, đảm bảo an toàn.

Bởi vì nơi này cũng không quen thuộc, Ngọc ma ma cùng Cát Tường bồi Nguỵ Bảo Đình ngủ ở một gian phòng. Khách điếm to như vậy cũng chỉ có ba người các nàng ở bên trong, còn lại đều canh giữ bên ngoài.

Ngọc ma ma đem chăn đệm trải ra, đem giường trải tốt, lúc này mới để Nguỵ Bảo Đình ngồi lên.

"Nơi này tuy bày trí đơn giản, nhưng bên trong rất sạch sẽ, điện hạ mau lên giường ngồi, nơi này mềm mại."

"Điện hạ tối nay hảo hảo ngủ một giấc, bên ngoài đều có người canh gác, ngày mai lại phải đi một đường dài."

Nguỵ Bảo Đình lên tiếng, qua ngồi lên giường.

Ngọc ma ma cùng Cát Tường không ngừng nói chuyện, các nàng đều nhìn ra Nguỵ Bảo Đình đối Tạ Chi Chây thái độ vi diệu, liền cũng không có nói quá hắn nửa câu.

Bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa.

Ngọc ma ma tiến lên hỏi: "Là ai nha, đã trễ như vậy, chúng ta phải chuẩn bị ngủ."

"Không có việc gì, ta là lão bản nương khách điếm này, các vị tới nơi này chắc chưa ăn cơm đi? Vừa lúc nhà bếp có ít đồ ăn, liền đưa tới cho các vị, tốt xấu gì cũng ăn chút rồi ngủ."

Ngọc ma ma lúc này mới mở cửa để người tiến vào.

Lão bản nương đem lương thực bày trên bản, biết vài vị thân phận tôn quý cũng không nhiều lời liền đi ra ngoài.

Bời vì hiện tại là buổi tối, chỉ có mấy món dễ tiêu hoá, miễn cho nửa đêm ngủ bị trướng bụng. Vừa vặn Nguỵ Bảo Đình cũng đói bụng, liền ngồi ăn một lát.

"Lão bản nương cũng thật chu đáo, cháo này còn thêm táo, vừa vặn là món điện hạ thích ăn.

Ngọc ma ma nói vậy, Nguỵ Bảo Đình tay cầm muỗng bỗng dừng lại, đáy lòng nghĩ tới gì đó, sau lại cười một cái, thật là tự mình đa tình.

Năm đó Tạ Chi Châu mới tới Thính Vũ Hiên, thân thể suy yếu, vết thương đầy người, nghĩ táo đỏ bổ huyết, liền mỗi ngày đều để Ngự Thiện Phòng nấu cháo táo đỏ đem tới. Ăn hơn nửa năm mới thấy hắn sắc mặt hồng hào.

Nghĩ đến đây, nàng lại không muốn ăn. Đem muỗng buông xuống, dùng khăn xoa xoa miệng, ý bảo mình không ăn nữa.

Ngọc ma ma đem chén đùa thu thập tốt, sau đó thổi tắt nến.

"Điện hạ mau ngủ đi."

Nguỵ Bảo Đình ừ một tiếng.

Nàng ở trên giường mở to mắt, lăn lộn một hồi không ngủ yên. Tổng cảm thấy ba năm trôi qua quá nhanh, nháy mắt Tạ Chi Châu đá cao lớn như vậy, nàng để ý nhất vẫn là thái độ của hắn với nàng.

Nhìn thấy nàng hắn nửa điểm vui mừng cũng không có, còn chỉ trích nàng chậm trễ thời gian. Nếu là Tiểu Tạ trước kia, nàng khẳng định phải giáo huấn hắn một chút.

Thái độ như vậy là sao? Ít nhất cũng nên cười một cái a.

Nhưng hiện tại trước mặt nàng là Tạ Chi Châu, là Tạ đại nhân tàn nhẫn độc ác, nàng có chút oán trách cũng không dám nói ra, sợ hắn sẽ dùng thanh kiếm bên hông đánh nàng.

Suy nghĩ lung tung trong chốc lát, nàng mặc quần áo đơn giản, tay chân nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Chung quanh đều có thị vệ vây quanh, thực ăn toàn, cho nên càng cũng không sợ hãi, ở trong sân phía sau khách điếm đi dạo.

Vừa lúc buổi tối trước khi ngủ ăn nửa chén cháo, ra ngoài đi dạo dễ tiêu hoá.

Nàng ở trong tiểu viện đi dạo một vòng, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nàng vội vàng quay đầu lại xem.

Tạ Chi Châu hướng nơi này chạy tới, thấy Nguỵ Bảo Đình xoay người, vội vàng dừng bước, sau đó thả chậm tốc độ đi tới.

Hắn mím môi: "Điện hạ...Không ngủ được sao?"

Trong sân trồng mấy cây đại thu, vừa vặn chặn lại ánh trăng, đem toàn bộ tiểu viện bao phủ một màu đen, trước mặt cũng chỉ là bóng người mơ hồ.

Nguỵ Bảo Đình gật gật đầu, rồi sau đó nghĩ tới hắn không nhất nhìn thấy, liền nói: "Ra ngoài đi dạo một chút, ngươi tại sao lại tới đây?"

"Ta, thần cũng không ngủ được."

Hắn nương theo bóng đêm, ánh mắt làm càn dừng trên người nàng, như muốn đem quá khứ ba năm đòi bồi thường.

Cô nương trước mắt đã trưởng thành, nhưng trong mắt hắn, nàng vẫn có vẻ nho nhỏ, hắn duỗi tay ra là có thể đem nàng ôm vào trong ngực.

....Ôm nàng?

Tạ Chi Châu bị ý tưởng trong lòng làm kinh sợ, cả người giống như thiêu đốt, trước kia hắn đâu có làm càn như vậy, cũng không sinh ra nhưng suy nghĩ như vậy, chính là hiện tại, đại nhân trước mắt hắn đã trưởng thành, càng xinh đẹp, loại tâm tư này liên tiếp xông ra.

Đặc biệt là....

Hắn nhớ tới ban ngày khi nàng tiến lại gần, đạp lên đùi hắn. Rõ ràng hắn lúc giết người cũng không run, nhưng khi nàng dẫm lên, hắn cả người cứng đờ, thân thể run lợi hại. Thiếu chút làm điện hạ té ngã.

Hắn nắm chặt tay, lòng bàn tay như có lửa nóng, phảng phất còn lưu lại cảm xúc mềm ấm.

Yết hầu một trận khô khốc.

"Ngươi đói bụng?" Nguỵ Bảo Đình bỗng nhiên nói.

Hai người trừ bỏ mấy câu nói vừa rồi sau liên rơi vào trầm mặc, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, vẫn không nhúc nhích, yên tĩnh trong đêm tối chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.

Một hồi im lặng, làm nàng muốn khẩn trương theo.

Rồi sau đó liền nghe thấy bụng hắn truyền đến vài tiếng lộc cộc.

Tạ Chi Châu: "....Ân." Hắn nói xong sợ nàng không hiểu ý tứ của mình, lại bổ sung nói: "Đói bụng."

...Đói bụng nàng cũng không nấu cơm a.

"Hiện tại đã khuya, mọi người đều đã ngủ, phòng bếp cũng tắt lửa rồi, Tạ đại nhân vẫn là nhịn một chút đi, sáng mai hãy ăn."

Giọng nói nàng nhàn nhạt: "Đại nhân nếu là không ngủ được liền ở trong sân đi dạo, ta về phòng trước."

Đêm tối nặng nề, nam nhân đứng ở chỗ cũ, hai tay nắm chặt, sau đó lại buông ra, rũ tại bên người. Khoé môi gục xuống, trong mắt là uỷ khuất. Muốn duỗi tay giữ nàng lại, cầu xin nàng không cần đi, ở lại nói với hắn mấy câu thôi cũng được. Nhưng cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng càng đi càng xa, hắn cảm thấy trái tim như bị ai bóp lấy, hít thở không thông.

Điện hạ đây là...không cần mình sao?

Nguỵ Bảo Đình vốn dĩ muốn về phòng, bởi nàng không biết nên dùng thái độ thế nào đối mặt với hắn. Trước kia nàng nhỏ tuổi, có thể đối vắn hắn hồ nháo, hiện tại hai người đều đã trưởng thành, lại ba năm không gặp mặt, nàng thật không tự nhiên được.

Chính là nhớ tới lời nói của hắn, thanh âm lộ ra hờn dỗi, nàng nghe lại muốn đau lòng.

Hiện tại biết đói bụng, như thế nào không nhân lúc còn sớm mua đồ ăn?

Nàng dừng bước chân, xoay người nhìn nam nhân đứng ở nơi xa, "Ta trong phòng còn chút điểm tâm, người chờ chút, ta lấy cho ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro