Chương 34: Đại thái giám (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi cung đường xá không xa lắm, nhưng cũng mất đến hai ngày đi đường, sợ Ngụy Bảo Đình trên đường đói bụng, Ngọc ma ma đã tới bếp làm một ít điểm tâm mang theo.

Ngụy Bảo Đình tay chân nhẹ nhàng đi vào, đem tay nải trên bàn mở ra, bên trong phòng chỉnh chỉnh tề tề trang điểm lại. Nàng lấy ra một bao giấy, lại từ bên cạnh cầm mấy khối mứt hoa quả bỏ vào.

Trước kia ở Thính Vũ Hiên, nàng phát hiện Tạ Chi Châu thích ăn ngọt, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng mỗi lần ăn điểm tâm khóe miệng hắn đều nhếch lên.

....Cũng mất công nàng quan sát cẩn thận.

Ngoài cửa sổ ánh trăng nhạt nhạt chiếu vào, Ngụy Bảo Đình rũ mắt, phảng phất lộ ra chút nhu hòa, nhớ tới thời gian khi Tiểu Tạ theo bên người, khóe miệng nàng không tự chủ mà kéo lên.

Ngụy Bảo Đình vừa ra khỏi cửa liền thấy nam nhân vẫn còn đứng ở nơi đó, liền đem đồ hướng hắn đưa tới, nói: "Buổi tối ăn nhiều không dễ tiêu hóa, ngươi trước ăn tạm một ít lót bụng, chờ sáng mai lại ăn cơm."

Tạ Chi Châu ừ một tiếng, từ trong tay nàng tiếp nhận, ánh mắt rũ xuống nhìn bao giấy trong tay, lại không có ý mở ra ăn.

Hôm nay cả ngày, không, từ khi biết Hoàng Thượng muốn hắn đi đón Triều Hoa công chúa hồi cung, hắn vẫn luôn không ngủ yên. Đặc biệt là tối nay, nàng ở cùng hắn dưới một gian khách điếm, ba năm rồi, hắn lại được nhìn thấy nàng, hắn trong lòng kích động lợi hại.

Đều nói gần hoa thì dính hương hoa, nhưng hắn đã sớm đã thay đổi trở thành một người khác, chỉ có một điều không thay đổi đó là nhớ nàng, nhưng hắn lại cố tình không bước lên, cũng không dám bước lên phía trước dù chỉ một bước. Hắn có quá nhiều cố kỵ, quá nhiều không dám, lại ở tối nay kết hóa thành trái tim nóng bỏng.

Rõ ràng là đầu mùa xuân, đêm vẫn rất lạnh, chính là thân thể hắn lại như thiêu đốt, ngay cả tay cầm bao giấy dường như cũng có làn nước ấm chảy qua. Ánh mắt không thể ngăn chặn, dừng trên người nàng.

Trước kia ở bên người nàng liền biết nàng xinh đẹp, vô luận là mặt mày, ánh mắt, cái mũi hay cái miệng đều là bộ dáng mà hắn thích nhất. Hiện tại điện hạ càng trở lên xinh đẹp, là một đại cô nương, hắn nhìn một cái liền cảm thấy trong lòng khô nóng.

Vội vàng đem ánh mắt dời đi, gương mặt đã đỏ hồng, ngay cả yết hầu cũng ngứa đến lợi hại, hắn liều mạng che dấu khác thường của mình, lại quên mất hiện tại là đêm tối, nàng căn bản nhìn không thấy biến hóa của hắn.

Vội vàng đem bao giấy mở ra, cầm lấy điểm tâm bỏ vào trong miệng.

Ngụy bảo Đình cười một tiếng: "Đói như vậy sao?"

"....Ân?" Hắn ngơ ngác không dám ngẩng đầu, trong miệng bỏ một khối điểm tâm lớn, hắn nghẹn muốn kho khụ khụ một hồi, nhưng lại cố chập nhịn xuống, nghẹn đến vành mắt đều đỏ.

"Đói bụng cũng không được ăn ở đây, về phòng đi." Tuy rằng là mùa xuân, nhưng đêm khuya bên ngoài vẫn rất lạnh, huống chi còn có gió thổi, đứng ở chỗ này ăn bụng nhất định sẽ khó chịu.

"..."Hắn không muốn trở về.

Tạ Chi Châu đứng ở chỗ cũ, khẽ cau mày. Tuy rằng lời nói của Ngụy Bảo Đình mang theo quan tâm, nhưng hắn hiện tại mẫn cảm lợi hại, nghe vào lỗ tai hắn, lại cho rằng nàng không muốn đứng cùng một chỗ với hắn, cho nên mới thúc giục hắn về phòng.

Chính là hắn đã rất nhiều năm không được nhìn thấy điện hạ, giờ thật vất vả mới được đứng bên người nàng. hắn không nghĩ trở về, rời đi nàng năm mười phút hắn cũng chịu không nổi.

Đáy lòng tuy không muốn, nhưng trên mặt lại không lộ nửa điểm cảm xúc.

"Bên ngoài lạnh lẽo, điện hạ cũng mau về phòng đi, nếu là thật sự không thể ngủ yên," hắn dừng một chút, vốn muốn nói ta bồi ngài nói chuyện, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, sinh ra chút cô đơn, đem ngữ khí hạ thập: "...Trong tiệm còn chút nước ấm, điện hạ ngâm chân một chút, thân thể thư giãn liền có thể ngủ."

Ngụy Bảo Đình ừ một tiếng, xoay người trở lại khách điếm.

"Tạ đại nhân? Các ngươi nhìn thấy Tạ đại nhân sao? Như thế nào không có ở trong phòng?" Thân Nguyên vẻ mặt mê man đi ra.

"Đại nhân cũng không có tới đây."

"Hắn cũng không có trong phòng? Tối nay đại nhân cũng không trực đêm, đại nhân đã đi đâu?'

Thân Nguyên: "Các ngươi mau đi tìm xem Tạ đại nhân, hay là có nguy hiểm, ai nha! Đừng nói là bị người bắt đi, đại nhân mấy năm nay quá nổi bật, không ít kẻ ghen ghét đại nhân, các ngươi mau đi tìm xem!"

Thị vệ trực đêm tiến lên: "Tạ đại nhân phân phó chúng ta bảo vệ khách điếm, nếu tất cả đều đi, Triều Hoa công chúa làm sao bây giờ?"

Thân Nguyên đạp hắn một cái: "Là đại nhân quan trọng, hay là công chúa từ chùa kia ra quan trọng?"

"Tất nhiên là đại nhân!"

Thân Nguyên lúc này mới hùng hùng hổ hổ hướng trong viện đi tới, chạy khắp nơi cẩn thận gọi Tạ đại nhân.

Đêm tối vắng vẻ, lá cây rậm rạp che đậy ánh trăng, bên tai truyền đến ồn ào, chung quanh có loáng thoáng ánh lửa. Thân cây thô to, mặt sau ẩn ẩn có tiếng hít thở dồn dập, cẩn thận nghe, sau một hồi liền yên lặng xuống.

Tạ Chi Châu bị Ngụy Bảo Đình túm tới phía sau thân cây cổ thụ thô ráp. Trên miệng còn phủ một bàn tay, mềm mại thơm mát, xung quanh nồng đậm hương khí của nàng, làm hắn cả người đều trầm trầm. Tim đập thình thịch liên hồi, hắn vô pháp khống chế, đêm tối yên tĩnh, hô hấp dồn dập.

"....Hư." Ngụy Bảo Đình nheo lại đôi mắt, thân mình tiến về phía trước, lòng bàn tay trực tiếp dán lên môi hắn, muốn hắn giữ im lặng.

Tạ Chi Châu so với nàng cao hơn không ít, mới đầu nàng phải nhón chân mới với tới, sau trực tiếp thả lỏng thân mình, lười nhác dựa vào trên người hắn, lòng bàn tay như cũ bao trùm ở miệng hắn. Chờ chung quanh không còn tiếng bước chân, nàng xác định không có ai phát hiện ra các nàng, lúc này mới đem tay buông ra.

"....Ta," nàng dừng lại.

Muốn giải thích một chút hành động vừa rồi của mình, chính là nàng phát hiện đầu mình trống trơn, không biết nói gì. Rõ ràng hai người cũng không làm cái sự tình gì cần phải che giấu, nhưng khi nghe thấy tiếng động nàng theo bản nàng muốn giấu đi, không muốn người khác thấy.

Ngụy Bảo Đình bực bội giật giật tóc, ánh trăng xuyên qua tán lá tưới xuống, vừa lúc chiếu đến cặp mắt sáng lạn kia, lúc này cất giấu một đoàn sương mù, mê mang, lại thêm mùi hương trên người nàng càng khiến hắn mơ hồ, giống như yêu tinh đang câu dẫn người.

"Ta mệt rồi, ta về phòng trước, người chờ ta đi rồi hãy ra ngoài." Nàng nói xong liền chạy chậm rời đi.

Lưu lại Tạ Chi Châu gắt gao nhìn chằm chắm bóng dáng nàng, thẳng đến khi biến mất khỏi tầm mắt, hắn cả người vô lực bước ra, sau đó ngồi xổm xuống dưới đất.

Bất chấp quần áo sẽ bị bẩn, hắn hiện tại hai chân mềm nhũn không có sức lực. Nếu là hiện tại có người muốn ám sát hắn, Tạ Chi Châu cảm thấy hắn nhất định không có sức phản kháng.

Chờ bình minh, đoàn người liền khởi hành hồi kinh.

Ngụy Bảo Đình bởi vì sự việc phát sinh tối qua, làm cho nàng trong lòng cũng hoảng loạn theo. Đường đi dài, nàng đều ngồi xe ngựa, có chuyện cũng là phân phó Ngọc ma ma hoặc Cát Tường đi ra ngoài.

Trở lại cung liền đến tham kiến Hoàng Thượng, nàng cùng Hoàng Thượng vốn dĩ cũng không có bao nhiêu tình cảm cha con. Bên cạnh cũng không có thân nhân, bên người cũng chỉ có vài người thân cận theo nàng đi Phổ Đà Tự. Trước mặt Hoàng Thượng cũng chỉ nói mấy câu vì Đại Ngụy cầu phúc, rồi sau đó liền hồi Thính Vũ Hiên.

Nàng lần này đi Phổ Đà Tự là vì giúp Hoàng Thượng giải quyết u sầu, hắn cũng rất hào phóng muốn ban thưởng cho Ngụy Bảo Đình cung điện lớn và tốt hơn. Cung điện lớn hạ nhân tự nhiên cũng nhiều hơn, nhiều người lại nhiều chuyện, nàng cũng không muốn một mình ở trong cung điện lớn, có vẻ quá quạnh quẽ, hơn nữa Thính Vũ Hiên nàng ở đã quen thuộc, liền cự tuyệt Hoàng Thượng.

Trở lại Thính Vũ Hiên, Ngọc ma ma chỉ huy cung nhân quét tước cung điện: "Đều quét sạch sẽ một chút, nơi này đã ba năm rồi không có người ở, điện hạ thích sạch sẽ, một hạt bụi trần cũng không được có."

Tiểu Toàn Tử đi đến trước mặt Ngụy Bảo Đình: "Nô tài thấy trong viện có một chỗ đất trống, điện hạ người thích bàn đu dây, nô tài muốn ở trong viện làm một cái?"

Ngụy Bảo Đình vui vẻ gật gật đầu.

Cát Tường đem chung trà pha sẵn tới, nói: "Không nghĩ tới trong điện bảo trì rất sạch sẽ, vốn tưởng sẽ mất rất nhiều công sức quét dọn, lúc này tiết kiệm không ít sức lực."

"Đúng vậy, rất tốt." Ngụy Bảo Đình cũng không nghĩ tới trong điện lại được bảo trì sạch sẽ như vậy. So với thời điểm nàng rời đi cũng không có quá nhiều sự chênh lệch, tùy thời đều có thể tiến vào, chỉ cần quét tước một chút là được.

Một lát sau, Lục Oanh thị nữ bên cạnh Từ phi đến, nàng vừa tiến vào liền cười nói: "Điện hạ vạn an, nương nương biết ngài hồi cung thực vui vẻ, vốn muốn đến thăm nhưng sợ quấy rầy tới ngài nên chỉ làm nô tỳ đưa tới cho ngài chút đồ."

Lục Oanh dứt lời, các cung nhân phía sau liền đem tới hai rương lớn để trong điện.

"Này là tơ lụa mà nương nương thích nhất, do Hoàng Thượng ban thưởng, còn có chút trang sức rất tinh xảo, đều do nương nương đích thân lựa chọn, đều rất thích hợp với ngài."

Tơ lụa đều là hàng cực phẩm, trang sức cũng rất đẹp, các cô nương độ tuổi của nàng đảm bảo đều rất thích.

Thời điểm mở rương ra, Ngụy Bảo Đình đôi mắt liền sáng lên, nàng nói: "Thay ta cảm ơn nương nương, chờ ta nơi này thu thập xong, nhất định sẽ đến cảm tạ nương nương.'

Lục Oanh hành lễ, lui ra ngoài.

Không thể không nói, Từ phi nương nương rất chu đáo. Ngụy Bảo Đình mấy năm nay vẫn luôn ở Phổ Đà Tự, tuy rằng là công chúa, nhưng vì trong chùa chú trọng tiết kiệm, mộc mạc, nên nàng cũng không có quá nhiều xiêm y, lại thêm mấy năm vóc dáng đã lớn lên không ít, có không ít xiêm y đã không thể mặc được nữa.

Nàng trong lòng kỳ thật cũng không có chán ghét Từ phi nương nương, chỉ là trước khi đoán ra Từ phi cùng Tạ Chi Châu có quan hệ huyết thống, từng có chút khó chịu, tuy rằng không rõ vì sao khó chịu, nhưng sau lại biết được thân phận của hắn, cảm xúc khó chịu kia liền biến mất. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bất luận Từ phi có thân phân gì, nàng xác nhân đã giúp đỡ mình không ít, này phần tình cảm nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng.

Ngụy Bảo Đình phân phó cung nhân đem tơ lụa xuống, rồi sau đó ngồi ghế nhìn nhưng cung nhân bận rộn, mà ngủ quên lúc nào không hay.

Qua chốc lát, Ngọc ma ma tiến vào, nhỏ giọng đem nàng đánh thức, "Điện hạ, người của Liên Y cung tới nói Quý phi triệu ngài qua đó."

"Phụ hoàng không phải đã nói, thời gian tới để ta ở trong cung hảo hảo nghỉ ngơi, không cho ai đến quấy rầy hay sao?" Nàng có chút phiền.

Nếu là người mình có hảo cảm cũng thôi đi, đi ôn lại chút chuyện cũng không ảnh hưởng gì, nhưng cố tình lại là Quý phi. Quý phi chỉ cần liếc mắt một cái nàng đã cảm thấy thở không nổi, mỗi lời nàng nói ra cũng phải suy tính cẩn trọng, quá mệt mỏi. Nàng hiện tại chỉ muốn lên giường ngủ một giấc thật ngon.

Ngọc ma ma bất đắc dĩ cười nói: "Quý phi hiện tại trong tay có phượng ấn, quản lý toàn bộ hậu cung, điện hạ vẫn là nên đi."

Quý phi tuy nói không bằng Từ phi, được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng nàng là đích nữ Liễu gia, Liễu gia lại là gia tộc lớn, có quyền thế trong triều. Phụ thân Quý phi cũng là trọng thần trong triều. Liễu gia lại có tiểu tường quân, năm kia vừa mới dẹp loạn trấn áp khu vực Giang Nam, công trạng lớn. Quý phi cũng là thuyền lên theo nước, dù mấy năm liền không được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng địa vị của Quý phi cũng vô cùng vững chắc.

Hiện giờ trong cung lại không có Hoàng Hậu, Quý phi lại là phân vị cao nhất, nàng lại lần nữa được giữ phượng ấn, tự nhiên là muốn lập uy.

Vào trong Liên Y cung, liền thấy Quý phi nằm nghiêng trên giường, tuy rằng là đầu mùa xuân, nhưng sớm thay xuân sam mỏng manh, tay áo sắc hồng đan xen, tăng thêm vài phần mị hoặc. Nàng bưng lên chén trà, nhẹ nhập môi, cũng không có nhìn Ngụy Bảo Đình đang đứng trước mặt, mà hỏi cung nữ bên cạnh: "Tử An hiện tại đi Yến Nhạc cung?"

Cung nữ đáp: "Sau khi Hoàng Thượng tìm vũ sư giỏi nhất Đại Ngụy cho Thất công chúa, công chúa càng thêm chăm chỉ, mỗi ngày đều đến Yến Nhạc cung học múa, năm kia là lễ cập kê, điện hạ múa một bài, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Đại Ngụy liền thuộc về điện hạ."

Quý phi nhấp môi cười cười: "Tiểu Thất cũng thật là, cả ngày quấn lấy Hoàng Thượng đòi ban Yến Nhạc cung cho nàng học múa, Hoàng Thượng cũng là sủng ái nàng."

"Đúng vậy, công chúa Hoàng Thượng sủng ái nhất là Thất điện hạ."

Quý phi bất động thanh sắc nhìn Ngụy Bảo ĐÌnh một cái.

"..."Ngụy Bảo Đình không lấy làm lạ. Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, lại nói trước mặt là Quý phi, tuy trong lòng không vui mừng, cũng không chủ động chống đối nàng.

Hôm nay Ngụy Bảo Đình xuyên một thân váy áo trắng, trên đầu cũng chỉ cài trâm ngọc đơn giản, tóc đen rũ phía sau, đem khuôn mắt nàng càng thêm phấn nộn, lộ ra cổ hồng nhuận. Tơ lụa giao cho cung nhân đi làm, hiện tại chỉ có thể xuyên y phục cũ, nhưng như vậy cũng không thể che giấu vẻ đẹp thiếu nữ đang nở rộ như hoa.

Không chỉ vậy ở nàng còn toát ra một cổ khí thanh thuần tự nhiên, tô thêm chút son đỏ lại trở lên yêu mị. Rõ ràng là hai trạng thái đối lập, ở trên người nàng lại hài hóa một cách kỳ dị, nàng đáy mắt trong suốt, khóe môi hơi nhếch lên, thủy nộn chọc người đỏ mắt.

Quý phi âm thầm cắn môi. Nàng đã sớm nghe được tin tức, đám người Phổ Đà Tự kia đúng là vô dụng, chỉ là một nha đầu cũng không đối phó được. Ngược lại còn bị nha đầu này áp chế, khiến nàng trong lòng không thế không tức giận.

Ba năm trước bị Hoàng Thượng răn dạy một đốn, Ngụy Chiếu Thiên thân thế ngày càng lụi bại. Lại nói trước đó Quý phi luôn ở bên tai hắn nói muốn hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, khi biết được chính mình vĩnh viễn không thể trở thành thái tử, đã chịu đả kích lớn, hiện tại xem như phế nhân.

Quý phi xả ra ý cười: "Triều Hoa tới, còn đứng làm gì, mau ngồi xuống đi. Hiện tại trong cung không có Hoàng Hậu, ta liền tạm giữ phượng ấn, tuy nói không có thân phận Hoàng Hậu tôn quý, nhưng thỉnh an vẫn phải phải có a, ngươi cũng chỉ mới từ Phổ Đà Tự trở về, mấy ngày tới cũng không cần đến thỉnh an, nhưng sau này phải thường tới trong cung cùng ta trò chuyện."

Ngụy Bảo Đình ngồi ghế nhỏ bên cạnh, nghe vậy ngước mắt nhìn qua. Nàng cong hai mắt, giống như thân quen, lời nói chân thật có chút ngây thơ: "Đường nhiên rồi, sau này Bảo Đình sẽ thường xuyên tới, nương nương cũng đừng ghét bỏ Bảo Đình phiền."

Quý phi vẫn như cũ cười: "Sao có thể, An Quý tần không còn nữa, nhưng nàng tốt xấu gì cũng từng là nha hoàn bên cạnh ta, sau này nếu có việc gì có thể trực tiếp tới tìm ta."

Nàng cầm lấy chung trà, nhấp môi che giấu nụ cười lạnh ở khóe môi.

Trước đây, Ngụy Bảo Đình không thích nghe từ miệng người khác gọi tên Quý tần, chỉ cần nhẹ nhàng nhắc tới cũng chọc Ngụy Bảo Đình lông mao dựng ngược. Quý phi tin lần này cũng sẽ giống như vậy. Nàng chính là hận An quý tần cùng Ngụy Bảo Đình, hận vô cùng.

Ngụy Bảo Đình nghe được lời nói, lại nở nụ cuời. Ý cười trên môi lan tràn, cả khuôn mặt cũng treo lên ý cười.

Quý phi trụ tại Liên Y cung cuộc sống cực xa hoa, nàng nằm đều là giường khảm ngọc cùng đá quý, trên người xuyên y phục chất liệu xa xỉ. Lại thêm nàng sinh ra trong đại gia tộc, trong triều là trọng thần, thực giàu có, Ngụy Tử An lại được Hoàng Thương sủng ái, tuy rằng trong cung tôn chỉ tiết kiệm, nhưng đối với mẹ con Quý phi không có chút ảnh hưởng nào.

"Nếu nương nương nói như vậy, Bảo Đình trước cảm tạ nương nương, ta quả thật có chút chuyện muốn phiền toái nương nương."

"Nga? Chuyện gì?" Không biết vì sao, Quý phi nhìn người đang cười trước mặt, mí mắt không ngừng nhảy lên.

Ngụy Bảo Đình: "Ngài cũng biết ta mới từ chùa trở về, trong cung có vài thứ đã không còn dùng được, có chút đồ đã sớm không còn thích hợp với ta, nghe nói nương nương giờ quản việc hậu cung, vậy phiền nương nương phân cho ta chút ngân lượng, ta cũng cần phải mua vài thứ."

Quý phi buông chung trà, "Triều Hoa, những việc này ngươi không cần lao tâm, tự nhiên có người an bài."

"Thì ra là vậy a," nàng gật gật đầu, "Vậy phiền nương nương đem phần tiền lương tháng này phát cho ta, ta cũng cần phải may y phục cùng trang sức mới? Ngài nói đúng không."

Tuy nói Ngụy Bảo Đình mấy năm ở chùa miếu, tiền bộc lộc tháng theo lẽ thường đều phải phát, đều được ghi lại trong sổ sách. Nhưng Quý phi chưởng quản hậu cung, tiền không tới tay, tới tay cũng không có bao nhiêu.

Ngụy Bảo Đình đã nói như vậy, Quý phi nhất định phải cho, không chỉ cho mà còn phải cho nhiều chút. Nàng đã nói là may xiêm ý cùng trang sức, nếu là xuyên xiêm y đơn giản, trang sức mộc mạc, liền có thể nói do Quý phi cấp tiền thiếu.

Quý phi cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: "Người đâu, đem tiên bạc phát cho công chúa."

Ngụy Bảo Đình đứng dậy, xả ra ý cười: "Bảo Đình tạ Quý phi nương nương, sau này Bảo Đình sẽ thường xuyên tới đây trò chuyện, hôm nay cũng không còn sớm nữa, còn phải về nhìn cung nhân thu thập tẩm điện, Bảo Đình cáo lui trước."

"Đưa công chúa trở về."

Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng chiếu lên người ấm áp không ít, nàng lúc ra ngoài xuyên nhiều xiêm y, hiện tại có chút đổ mồ hôi, nhưng tâm tình lại rất tốt.

Cát Tường đi bên người nàng, cười khẽ: "Điện hạ mới vừa rồi nhìn thấy không? Quý phi tức đến mặt đều trắng bệch."

Ngọc ma ma cũng cảm thấy hả giận, bất quá nàng tuổi đã lớn vẫn cẩnn thận, liền trách Cát Tường; "Hiện tại còn ở bên ngoài, không phải ở Phổ Đà Tự, cẩn thận lời nói."

Rời khỏi Liên Y cung, trên đường nhỏ không có đại thụ che nắng, ngược lại có những cụm hoa nhỏ, một đường đi ngập tràn hương hoa.

Nàng vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

"Điện hạ, phía trước là Yến Nhạc cung." Ngọc ma ma lên tiếng nhắc nhở.

"Ngụy Tử An ở bên trong, vậy không đi nữa, vốn là muốn ngắm hoa phía trước, kia chúng ta hồi cung đi, hôm khác lại đến." Mới vừa nghe Quý phi nói Ngụy Tử An sáng nay tới đây khiêu vũ, hiện tại có lẽ vẫn còn ở bên trong.

Liền xoay người muốn trở về.

Này trên đường nhỏ đều là hoa mẫu đơn, màu sắc diễm lệ, lá xanh phụ trợ bên dưới, phá lệ nổi bật, đặc biệt là hoa nở tượng trưng cho phú quý, ánh mặt trời chiếu vào, càng thêm nở rộ.

Ngụy Bảo Đình ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chắm đồ vật bị bụi hoa che lấp, sau đó bước tới phía sau giả thạch, bề mặt đá lởm chởm.

Ngọc ma ma cùng Cát Tường thấy thế vội vàng đi theo nàng.

Nàng khom lưng, ánh mắt ngưng lại chỗ đỏ bừng trên mặt đất, vì vật kia cùng hoa có màu tương đồng, nếu nhìn không kỹ, sợ là không nhìn ra được. Ngụy Bảo Đình dùng nhánh cây, khều vật đỏ chót kia lên.

"..."

Ngọc ma ma vừa thấy, vội vàng đem nhánh cây cùng vật kia vứt ra xa, còn mắng: "Cái nào không biết xấu hổ, thế nhưng trộm tới trong hoàng cung, điện hạ đừng nhìn, tránh bẩn mắt ngài."

Ngụy Bảo Đình cũng cảm thấy xấu hổ, nàng chỉ là đi qua bỗng nhiên nhìn thấy, cảm thấy có chút kỳ quái, liền tiến lên nhìn, không nghĩ tới thế nhưng là yếm của nữ tử, trong khoảng thời gian ngắn nàng ngây ngẩn cả người. Rồi sau đó cùng Cát Tường nhìn nhau, trong mắt đều là xấu hổ cùng cảm giác ghê tởm xông ra tới.

Đúng lúc này, phía sau thạch giả truyền đến tiếng bước chân, cùng tiếng đàm tiếu của cung nữ.

"Trường Nhạc công chúa nhạy thật đẹp nha, ta đều xem đến đỏ mặt."

"Đúng vậy, Trường Nhạc công chúa vốn dĩ xinh đẹp, hiện tại trưởng thành lại nhận được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Đại Ngụy, là đối tượng ái mộ của không ít thế gia công tử a."

"Hoàng Thượng sủng ái Trường Nhạc công chúa như vậy, vì sao lại đem danh hiệu Trưởng công chúa ban cho Triều Hoa công chúa a, ta còn nhớ rõ, bộ dáng năm đó Trường Nhạc công chúa kém xa, hơn nữa tính tình cũng không tốt."

"Đúng vậy, năm ấy yến hội để nàng lên khiêu vũ nàng cũng không biết, so với Trường nhạc công chúa thật không đáng giá, dựa vào cái gì a."

"Nghe nói nàng gần đây đã từ chùa trở về, ở loại địa phương kia ngần ấy năm, ăn mặc cũng không thể so với trong cung, nói không chừng bộ dáng so với chúng ta cũng không đẹp hơn là bao."

Các cung nữ cùng nhau bật cười.

Rồi sau đó liền bị người chắn ở trên đường nhỏ.

"Triều Hoa công chúa không xứng làm Trường công chúa, các ngươi xứng sao?" Thanh âm nữ lạnh lùng truyền đến.

Ngụy Bảo Đình trên mặt mang theo ý cười, trên trán tóc mái bị gió thổi nhẹ vướng vào trên lông mi, nàng vươn tay tùy ý vén tóc, mí mắt cũng lười nhấc lên nhìn người trước mặt.

Dưới ánh mặt trời, làn da nàng càng thêm trắng sáng, nhưng ngón tay đẹp tinh tế, trên tay đeo vòng hồng thạch, tôn lên cánh tay mảnh mai, cùng làn da trắng nõn, ngay cả khuôn mặt cũng phẫn nộn, phảng phất còn có thể nhìn thấy những mạch máu xanh nhạt dưới da, làm người khác cảm thấy có chút gầy yếu. Nhưng nàng tô son môi đỏ, đôi môi câu lên vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.

"...." Các cung nữ run run rẩy rẩy không biết người trước mặt là ai, lại bị dung mạo của nàng kinh diễm đến nói không lên lời

Ngọc ma ma mắt lạnh quét về phía đám cung nữ một cái: "Nhìn thấy Triều Hoa Trưởng công chúa, còn không mau quỳ xuống!"

"Trưởng, trưởng công chúa, điện hạ thứ tội, nô tỳ nô tỳ không phải cố ý."

"Điện hạ thứ tội a, nô tỳ không có ý."

"Nga?" Nàng nhàn nhạt lên tiếng, nếu là hiện tại người các nàng gặp không phải là nàng, có lẽ sẽ mềm lòng tạm tha, nhưng thật khéo, lại gặp phải nàng, sao có thể tha dễ dàng như vậy?

Ở sau lưng nàng nói bậy, đem bản thân ra so sánh với nàng, lấy dung mạo nữ tử ra cười cợt, thật sự là chọc giận nàng.

Ngụy Bảo Định nhẹ rũ lông mi, phân phó Ngọc ma ma: "Nếu các ngươi không lựa lời, vậy phạt vả miệng đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro