Chương 35: Đại thái giám (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Bảo Đình rũ mắt, nhìn bông hoa mẫu đơn đang nở rộ, giấu đi ý cười đáy mắt.

Trước kia nàng cảm thấy không cần thiết phải tranh giành, chỉ muốn an an ổn ổn ở cung điện của mình. Nhưng chính là ở trong hoàng cung, sao có thể không tranh?

Nàng hiện tại thân phân là Trưởng công chúa, hôm nay những người này dám ở sau lưng nói xấu nàng, ngày sau có thể dựa hơi chủ tử khinh nhục nàng, hiện tại nếu tha cho các nàng, chẳng phải là để người khác chê cười.

"Điện hạ, nô tỳ sai rồi, xin ngài tha tội nô tỳ đi!"

Cung nữ quỳ trên mặt đất, bò đến bên người nàng, vừa muốn duỗi tay nắm góc váy nàng, nàng liền lùi lại phía sau một bước, rồi cúi nhìn nàng: "Phạm sai lầm thì phải chịu trừng phạt, huống hồ các ngươi lại nói những lời khó nghe như vậy."

Ngụy Bảo Đình nhíu nhíu mi.

Ngọc ma ma vội vàng tiến lên.

"Điện hạ không cần mềm lòng, các nàng dám ở sau lưng nghị luận chủ tử, chính là tội chém đầu, bất quá chỉ vả miệng vài cái, xem như nhẹ."

"Ta là cung nữ bên người Quý phi, công chúa không thể đánh ta!"

Cát Tường tiến lên, nói nhỏ bên tai Ngụy Bảo Đình: 'Người này kêu Xảo Thục, là người Liễu gia đưa vào, xác thực là cung nữ bên người Quý phi."

Xảo Thục dựng thẳng sống lưng.

Nàng đi theo bên người Quý phi, tính tình tự nhiên cao ngạo, đặc biệt nhìn không quen Triều Hoa công chúa, nàng chỉ nói vài câu, vậy thì làm sao? Nàng nói đều là sự thật, Triều Hoa công chúa xác thật không bằng Trường Nhạc công chúa, tuy rằng Triều Hoa công chúa hiện tại xinh đẹp, nhưng lại không có mẫu phi che chở, thì có thể làm lên sóng gió gì.

Nàng nâng cằm lên: "Bọn nô tỳ phụng lệnh Quý phi nương nương tới Yến Nhạc cung, đưa vũ y tới cho Trường Nhạc công chúa, hiện tại còn phải trở lại báo cáo."

"Thì ra là vậy." Nàng thiện ý gật gật đầu, sau đó lại nói với Cát Tường: "Các nàng phải về báo cáo kết quả, nhưng chuyện này thì có liên quan tới ta sao?"

Cát Tường nhịn cười: "Điện hạ nói rất đúng, các nàng không báo cáo được là việc của các nàng, nhưng các nàng mắng điện hạ chính là liên quan đến ngài."

Ngụy Bảo Đình cảm thấy nàng nói rất đúng, gật đầu nói: "Quý phi nương nương mềm lòng, mới khiến hạ nhân sinh hư, nếu nương nương không thể nhẫn tâm, chỉ có thể để ta giáo huấn các ngươi."

"Ma ma đánh đi, không cần nghe các nàng xin tha." Nào có thể phạm sai lầm còn kiêu ngạo? Huống chi các nàng dám mắng sau lưng chủ tử chính là các nàng không đúng, hơn nữa nàng hiện tại vẫn là công chúa, lại càng phải nghiêm khắc trừng trị.

Nàng nói như vậy, Xảo Thục càng không phục.

Nàng ở Liễu gia đã ngạo mạn, huống chi hiện tại là người bên thận cận Quý phi, toàn bộ hậu cung không ai dám chọc Quý phi, nàng sống lưng lại càng thẳng.

Chính là người trước mặt dù sao cũng là công chúa, nàng chỉ có thể cúi đầu. Gương mặt bị vả nóng rát, đợi đến khi Ngọc ma ma dừng tay, các nàng lúc này mới được thả đi.

Xảo Thục trong lòng oán hận cực kỳ, che lại gương mặt quay đầu trừng mắt nhìn bóng dáng rời đi của Ngụy Bảo Đình, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo.

Là, là Tạ đại nhân!?

Tạ Chi Châu đứng ở cách đó không xa ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

Nàng cả kinh vừa muốn khom lưng hành lễ, liền bị siết chặt cổ.

"....Đại nhân, đại nhân tha mạng."

"Lá gan thật lớn." Hắn tay phải đáp trên thân kiếm, tay trái tăng thêm lực, xả ra ý cười cổ quái: "Trong cung không có người nào ta không thể giết, ngươi cứ việc kêu lên."

Xảo Thục hai chân không chạm đất, trên trán nổi gân xanh. Cung nữ đi cùng nàng đều sợ đến quỳ rạp trên mặt đất, nàng chỉ nghẹn họng, cố gắng phát ra thanh âm cầu xin ở yết hầu.

Lại thấy nam nhân trước mặt khuôn mặt lãnh túc, hai mắt phiếm hồng lộ ra âm u.

Hắn nói: "Đối với Triều Hoa trưởng công chúa tôn trọng chút, ta cũng mặc kệ ngươi là người cung nào, nếu để ta còn thấy ngươi chọc nàng..." Hắn cười nhẹ một tiếng, sau đó buông tay, rồi nhanh chóng rời đi.

Làn gió thổi qua, quần áo khẽ lay động trong gió, một góc áo dính màu đỏ tươi của máu, mang theo một trận nồng đậm huyết tinh. Cung nữ quỳ dưới đất càng thêm hoảng sợ, vội vàng cúi thấp đầu xuống.

Xảo Thục vô lực quỳ rạp trên mặt đất, mồm mở to thở hổn hển, tuy không cam lòng nhưng lại e sợ quyền thế của hắn, nàng thoáng nhìn qua phía sau, lại thấy người tàn nhẫn như Tạ Yến, hồi nãy còn như tu la đòi mạng bây giờ lại chạy đến trước mặt Triều Hoa công chúa, không ngại bẩn áo, mà quỳ gối xuống trước mắt công chúa.

"Đi nhanh đi, đừng nhìn. Kia chính là Tạ đại nhân, nếu chọc đến hắn nương nương cũng không cứu nổi chúng ta. "

Xảo Thục xụi lơ trên mặt đất, vội đứng dậy chạy chậm theo các cung nữ khác.

Yến Nhạc cung xung quanh trồng rất nhiều hoa mẫu đơn, hoa mẫu đơn phú quý lại diễm lệ, nhìn cực kỳ xinh đẹp, Ngụy Bảo Đình tầm mắt rơi xuống, rồi sau đó xoay người khẽ chạm vào bông mẫu đơn.

"Thần tham kiến điện hạ."

Thanh âm Tạ Chi Châu truyền tới. Ngụy Bảo Đình quay đầu lại nhìn hắn một cái, liền thấy nam nhân cung kính quỳ trước mặt, mặt mày hơi liễm, vẫn là bộ dáng thanh lãnh, chỉ là cằm đang căng chặt lộ ra sự khẩn trương.

Hắn hôm nay mặc triều phục, hẳn là mới từ Cần Chính điện ra tới. Thâm tử sắc áo cổ tròn lộ ra vài phần uy nghiêm, mũ cánh chuồn mang ở trên đầu, càng khiến mặt mày hắn thêm lãnh lẽo.

Ánh nắng chiều rơi vào trên má hắn, đem da thịt trắng mịn của hắn càng thêm vẻ oánh nhuận tinh tế, ngay cả lông tơ trên mặt cũng có thế nhìn thấy rõ ràng.

Hắn lớn lên dễ nhìn, thậm chí mang theo chút mỹ cảm, chỉ là khuôn mặt luôn mang theo lãnh lẽo, khiến người khác cảm thấy khó gần.

Ngụy Bảo Đình ánh mắt lóe lên, cũng không đáp lại hắn, mà là cong lưng hái bông mẫu đơn kia xuống, cẩm ở trong tay, nhẹ đưa lên mũi ngửi.

"Ngươi thấy hoa này có đẹp không?"

Tạ Chi Châu nghe vậy ngước mắt, ánh mắt dùng trên đầu ngón tay nàng để trên bông mẫu đơn. Hoa nở thực đẹp, tầng tầng lớp lớp hoa nở rộ, ánh nắng nhợt nhạt kim quang chiếu lên trên, đem đầu ngón tay nàng sấn như ngọc thạch oánh nhuận lộ ra hồng nhạt.

Yết hầu bỗng nhiên một trận phát ngứa, hắn chậm chạp không nói, sau mới chậm thanh nói: "Hoa rất đẹp."

Ngụy Bảo Đình bỗng nhiên cười một tiếng: "....Ngươi cúi xuống."

Hắn cũng không biết vì sao, có lẽ bị nụ cười của nàng mê hoặc, cũng có thể là lời nói ôn nhu của nàng. Hắn thế nhưng thẳng tắp eo nửa quỳ trước mặt nàng, ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Tạ đại nhân trong mắt người khác đều là sự tàn nhẫn, tay nhuộm máu tươi, bộ dáng mặt mày phiếm hồng như hiện tại có lẽ chưa ai từng thấy qua.

Hắn hiện tại đôi mắt như chứa đầy nước, nước kia bị ánh nắng phơi đến nóng lên, tưởng chừng như sắp tràn ra.

Ba năm trước đây, hắn không thể lưu lại bên người điện hạ, cũng không tuân theo nguyện vọng đáy lòng đến nhìn nàng một cái, dù là bảo hộ nàng hắn cũng không làm được, mỗi lần đều là hắn liên lụy nàng, khiến nàng phải chịu ủy khuất.

Hiện tại hắn rốt cuộc có năng lực bảo hộ nàng, nhưng hắn lại không đem khát vọng nơi đáy lòng nói với nàng. Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng, có thể nghe nàng nói với mình dù nửa câu như vậy cũng đủ rồi.

Điện hạ nên sống dưới ánh mặt trời, mà không phải là cùng hắn ở dưới bóng tối âm thầm giãy giụa.

Ngụy Bảo Đình khom lưng, nhẹ tay đêm mũ cánh chuồn trên đàu hắn cởi xuống, rồi sau đó đem đóa mẫu đơn cài lên tóc hắn.

"Điện, điện hạ?" Hắn ngẩng đầu lên, mặt mày khó hiểu.

Ngụy Bảo Đình nghiêng đầu đánh giá hắn hồi lâu.

Thấy trên người hắn rốt cuộc có nhiều thêm màu sắc, không còn âm u, lúc này mới vừa lòng kéo khóe môi, rồi sau đó nói: "Ngươi cũng thấy hoa này rất đẹp, Tạ đại nhân lớn lên cũng rất đẹp mắt, hoa này rất xứng với ngươi."

Tạ Chi Châu nhíu mày, muốn lấy xuống. Trước nay đều là nữ nhân cài hoa, nào có nam tử mang loại đồ vật này? Chẳng lẽ điện hạ đáy lòng trước này đều coi hắn là....là nữ nhân sao?

Nghĩ như vậy, hắn khó tránh khỏi ủy khuất, chính là giương mắt nhìn thấy nàng cười tươi, hắn không nhẫn tâm tháo hoa xuống.

Chỉ muộn thanh nói: "....Thần, không phải nữ tử."

Ngụy Bảo Đình cười: "Đồ vật đẹp xứng với người đẹp, ta là thấy hoa này rất đẹp mới giúp đại nhân cài lên. Đại nhân nếu không thích, có thể gỡ xuống." Nói xong nàng không nhìn Tạ Chi Châu, quay người bước chân rời đi.

Góc váy xẹt qua lưu lại mùi hương, so với mẫu đơn còn thơm hơn, toàn bộ chui vào hơi thở của hắn.

Đợi người rời đi, hắn mới đứng dậy, rũ mặt nhìn chằm chằm mũ cánh chuồn trong tay, thật lâu không nói lên lời.

"Đại nhân, Tạ đại nhân?"

Ngụy Tử An vừa mới nhảy xong, từ Yến Nhạc cung ra tới liền thấy vị nam tử đứng thẳng tắp phía trước, vốn định đi đường vòng, nhưng khi nhìn thấy là Tạ đại nhân, đã nhiều ngày không thấy. Trên mặt tức khắc toát ra tia vui sướng, rồi sau đó chạy bộ qua.

Hiện tại là mùa xuân, nàng xưa nay thích làm đẹp, đã sớm thay xuân y. Bộ y phục phấn bạch vây lấy dáng người thiếu nữ, thiếu nữ dáng người yểu điệu, lại thêm thường xuyên khiêu vũ, eo thon lượn lờ nhất cử nhất động lộ ra chút tiên khí, con ngươi cũng phảng phất mờ mịt thủy quang, chỉ nhìn một lần liền làm người khác yêu mến không thôi.

Tạ Chi Châu phục hồi tinh thần, đem mũ cánh chuồn một lần nữa đội lên đầu, chắp tay nói: "Trường Nhạc công chúa."

Dứt lời, hắn thân mình liền đứng thẳng sang một bên, ý muốn nhường nàng rời đi trước, nhưng không nghĩ tới nàng thế nhưng đứng trước mặt hắn. Nàng bước tới gần, một mùi hương thường thấy trong các cửa hiệu xông tới, hắn nhíu nhíu mày, sau đó nhìn lại.

Ngụy Tử An mang theo ý cười, đôi tay nắm đan vào nhau để trước người, tay áo dài cũng không giấu nổi ngón tay vì khẩn trương mà gợi lên: "Đại nhân đi Liễu Châu nhiều ngày, hồi lâu cũng không thấy ngươi ở trong cung."

Nàng vốn dĩ đối Tạ Chi Châu tâm sinh hảo cảm, bất quá ngại hắn thân phận thái giám không hảo biểu đạt. Mấy năm nay hắn càng thêm xuất chúng, thậm chí còn giữ vị trí thống lĩnh Trấn An Tư.

Ở trong triều địa vị càng là không có người sánh bằng, ngay cả ông ngoại Liễu thượng thư thấy hắn cũng muốn cung kính gọi hắn một tiếng Tạ đại nhân.

Hắn diện mạo cũng cực kỳ tốt, không giống với nhưng thái giám khác tướng mạo âm nhu.

Giương mắt lên liến thấy hắn liếc mắt nhìn nàng, cả gương mặt nháy mắt đỏ như thiêu đốt. Mới vừa rồi nàng nói ý tứ, hắn hẳn là hiểu đi? Hắn đi Liễu Châu đã nhiều ngày, hồi lâu không thấy hắn, nàng là nhớ hắn.

Tạ Chi Châu ở thời điểm nàng tiền gần liền lui lại một bước: "Thần bây giờ liền rời cung.'

Hắn nói xong, nửa điểm do dự cũng không có, rời đi một cách nhanh chóng.

"Đại nhân dừng bước!"

Ngụy Tử An tiến lên, không nghĩ hắn sẽ rời đi. Đã lâu rồi mới có thể nhìn thấy hắn, hiện tại chỉ muốn trò chuyện với hắn mấy câu, nhất thời quên mất tị hiềm, trực tiếp duỗi tay túm lấy tay áo hắn. Ngón tay vừa mới chạm vào, liền thấy hắn quay đầu, kia tay áo bị hắn nhanh chóng rút về, lòng bàn tay nàng còn chưa kịp khép lại.

Biểu hiện chán ghét của hắn khiến tim nàng đau xót, nhưng nhớ đến những đồn đãi về hắn, hắn vốn dĩ không thích người khác chạm vào, cảm xót đau xót kia liền tiêu tan, xả ra ý cười: "Mấy năm nay phụ hoàng thân thể không được tốt, trong triều cũng nhiều việc phiền lòng, ít nhiều có đại nhân bên cạnh phụ hoàng. Nghe nói đại nhân đã nhiều ngày thường xuyên mất ngủ, trong cung ta có rất nhiều hương liệu giúp an thần, có lẽ đại nhân sẽ cần dùng...."

Tạ Chi Châu không chờ nàng nói xong: "Tâm ý của công chúa thần xin nhận, còn hương liệu kia thật ra không cần. Thần còn có chuyện, cáo lui." Nói xong, hắn liền rời đi, không cho nàng cơ hơi nói nửa lời.

Cung nữ: "Điện hạ có ý tốt, người này sao lại như vậy? Thật quá cuồng ngạo."

Ngụy Tử An ngắt lời nàng nói, mất mát nói: "Người nói năng cẩn thận, hắn cùng bọn hạ nhân không giống nhau. Hơn nữa ta là công chúa, hắn là thần tử, vốn là không thể qua thân cận, là ta vượt rào, việc hôm nay người không được nói ra ngoài."

"Dạ, điện hạ."

Ngụy Bảo Đình hồi cung liền thấy Tiểu Toàn Tử ở cửa cung đi đi lại lại, vừa nhìn thấy nàng tới, cả khuôn mặt đều là ý cười.

Tiểu Toàn Tử: "Điện hạ, ngài mau vào điện nhìn một cái, nô tài đem bàn đu dây của ngài làm thật tốt, rất vững chắc!" Một bộ tranh công.

Từ Yến Nhạc cung trở về dọc được, Ngụy Bảo Đình tâm tình rất tốt. Cũng bởi gặp được Tạ Chi Châu, cũng đủ khiến nàng vui vẻ hồi lâu.

Nghĩ hắn mới vừa rồi mặc quan phục từ Cần Chính điện đi tới, thời điểm hồi cung nàng cũng nghe được, Hoàng Thượng để hắn lưu lại trong cung đàm luận chính sự, tuy rằng đáy lòng đã sớm đoán ra thân phận của hắn, chính là nghe được Hoàng Thượng đặc biệt coi trọng hắn, Ngụy Bảo Đình trong lòng càng thêm vui vẻ.

Bời vậy lúc nói chuyện cũng mang theo ý cười: "Ta vào nhìn một cái, nếu là làm tốt liền thưởng cho ngươi, nhưng nếu không hợp ý ta, liền chờ lãnh phạt đi."

Tiểu Toàn tử: "Đảm bảo sẽ khiến điện hạ vừa lòng."

Trong viện, cây bạch quả đã to thêm một vòng, lá cây rậm rạp ngăn chở ánh sáng, dưới bóng râm là một bàn đu dây.

So với Phổ Đà Tự còn muốn tinh xảo hơn chút, bên trên có chỗ tựa lưng, bên trên còn trải thêm tấm nệm, ngồi lên vô cùng mềm mại thoải mái. Bàn đu dây dựa theo cây bạch quả để là, bên trên khắc hoa văn cây bạch quả, phảng phất như cùng cây bạch quả là một thể hợp nhất.

"Nô tài đã thử qua, rất an toàn, điện hạ yên tâm ngồi lên đi."

Ngụy Bảo Đình ngồi lên, bên trên để một cái đệm có lẽ mới lấy từ trong điện ra tới, cũng không lạnh, còn mang theo cảm giác ấm áp. Tay nàng nắm lấy hai bên dây thừng, dây thừng cũng được bọc thêm một lớp vải mềm mại, nắm một thời gian dài cũng không lo bị đau tay.

Nàng cười cười: "Ngươi thật dụng tâm." Rồi sau đó phân phó Cát Tường. "Hôm sau sai người đến tửu lầu trong thành, mua mấy phần thịt kho tàu."

Tiểu Toàn Tử vừa nghe, vội vàng quỳ xuống tạ ơn, mặt đều cười thành hoa.

Cát Tường đi đến mặt sau nhẹ đẩy nàng.

Đỉnh đầu rậm rạp lá cây bạch quả, ngẫu nhiên gió thổi qua vài cái lá, màu vàng cùng xanh lục giao nhau. Trong viện, cung nhân đi ngang qua, liền bị hình ảnh thiếu nữ ngồi trên bàn dây làm cho kinh diễm.

Nàng tuy rằng ăn mặc giản dị, chính là khuôn mặt lại yêu diễm mệ hoặc người nhìn. Đặc biệt là lãnh gian ngẫu nhiên lộ ra mảng lớn da thịt, ánh mặt trời chiếu vào, trắng lóa mắt.

Ngụy Bảo Đình hiện nay cả người lười biếng, nghiêng đầu dựa vào dây thừng bên tay, nửa rũ hai tròng mắt, hoàn toàn không biết hiện nay bộ dáng hiện tại có bao nhiêu mỹ.

Ngọc ma ma từ trong điện đi ra, cầm kiện áo ngoài khoác lên người nàng, đem Ngụy Bảo Đình đang buồn ngủ liền thanh tỉnh. Nàng chớp hạ hai mắt, rồi sau đó ngước mắt: "Ta không lạnh, không cần áo khoác ngoài."

"Hiện tại tuy là mùa xuân, nhưng vẫn có gió lạnh, mấy năm nay ở trong chùa quanh năm ẩm ướt, thân thể ngài lão nô còn không biết sao, điện hạ mau nghe lời, khoác thêm áo."

Ngọc ma ma tuy rằng là cung nhân bên người, nhưng dù sao cũng là người nhìn nàng lớn lên, mọi thứ đều lấy nàng làm trọng.

Ngụy Bảo Đình không nói, tùy ý Ngọc ma ma đem áo khoác lên người nàng.

Ngọc ma ma lại nói: "Quá mấy ngày, điện hạ liền phải theo Hoàng Thương đến Tây Sơn, khu vực săn bắn, khu vực đi săn khí hậu lạnh, đến lúc đó điện hạ cần phải mang thêm nhiều y phục mới được."

Nhắc tới chuyện này, Ngụy Bảo Đình tinh thần tỉnh táo.

Đương kim hoàng thượng tôn sùng vũ lực, mỗi năm đều sẽ đi Tây Sơn săn bắt thú. năm nay phá lệ tổ chức lớn, trọng thân trong triều cơ hồ đều tham gia. Không chỉ như thế, hoàng Thượng còn mang thêm Quý phi cùng Từ phi, công chúa đến tuổi cập kê cung được đi theo.

Trong đó ý tứ tự nhiên không cần nói, chuyến săn thú Tây Sơn lần này đều có sự tham gia của công tử thế gia, mang theo công chúa vừa lúc có thể tương xem một chút, nếu là kết quả tốt có thể làm thân, vừa lúc tăng thêm thế lực hoàng thất, củng cố thống trị.

Ngụy Bảo Đình lúc này mới nhớ tới, nàng năm nay mười sáu tuổi, đã đến tuổi có thể gả chồng sinh con.

Nghĩ đến đây, nàng cảm xúc trầm xuống.

Nàng hiện tại không muốn gả chồng, đặc biệt là nghĩ đến nam nhân cưới vợ còn có thể mua thê thiếp, nàng trong lòng liền khó chịu.

Tuy rằng mấy năm nay ở chỗ này sinh hoạt, đã chậm rãi dung nhập nơi này, chính là trong lòng đối với khái niệm kết hôn, nàng hoàn toàn vô pháp thay đổi, tổng cảm giác nếu trượng phu của nàng sau này nạp thêm thiếp, nàng sẽ cảm thấy thật ghê tởm.

Nghĩ đến đây, nàng hỏi: "Tiểu Tạ cũng đi sao?"

"Hắn hiện giờ là hồng nhân bên người Hoàng Thượng, lại là thống lĩnh Trấn An Tư, không thể so với thân phận trước kia, hiện tại là đại thần cầm bổng lúc triều đình, tư nhiên phải đi." Ngọc ma ma nói, rồi sau đó nhắc nhở: "Điện hạ, hiện giờ hắn đã được Hoàng Thương ban danh Tạ Yến, người khác thấy đều gọi hắn một tiếng Tạ đại nhân, ngài gọi hắn Tiểu Tạ có chút không ổn."

Hồi cung đã nhiều ngày, nghe nhiều người đàm luận về Tạ Chi Châu, vốn dĩ Ngọc ma ma đối Tạ Chi Châu có chút oán hận, chính là ba năm trước, hắn bỗng nhiên rời khỏi Thính Vũ Hiên đến bên cạnh Hoàng Thượng, Ngọc ma ma liền cho rằng hắn là kẻ thấy sang bắt quàng làm họ, đến nay đối với hắn ấn tượng vẫn không tốt.

Đặc biệt là nghe được hắn khinh nhục, tra tấn người như thế nào, liền sợ hãi điện hạ cũng sẽ bị hắn hạ thủ.

Lúc trước điện hạ đối với hắn rất tốt, nhưng hắn tâm tư bất chính, đem chuyện ở Thính Vũ Hiên trở thành vết nhơ, tâm sinh oán niệm thì thật không tốt.

Ngụy Bảo Đình nhớ tới gương mặt lạnh băng của Tạ Chi Châu, lại nghĩ tới trong sách miêu tả hắn, chỉ rầu rĩ nói: " Ân, về sau không gọi." Nàng vẫn là thực nghe lời Ngọc ma ma.

Cát Tường cất giọng nói: "Nô tỳ nghe nói, lễ hội săn bắn lần này tiểu tướng quân Liễu phủ cũng sẽ tới, hắn là đệ đệ của Quý phi nương nương, Quý phi nương nương chính là nhớ hắn dẹp phản loạn Giang Nam, mới một lần nữa chấp chưởng phượng ấn."

Tiểu Toàn Tử cũng nói: "Hiện giờ, mọi người đều ngầm cho rằng, lần săn bắn này đứng hàng nhất chắc chắn là Liễu tiểu tướng quân!"

Liễu gia vốn là quyền thần, mấy năm nay bởi vì Quý phi không được thịnh sủng, Liễu thượng thư lại vô năng, lúc này mới dần thất thế.

Nhưng Liễu gia tiểu nhi tử lại là người có tài, năm kia mang binh bình định phản quân giúp Hoàng Thượng dẹp loạn, Liễu gia lúc này mới có khởi sắc, ngay cả Qúy phi ở hậu cung cũng lấy lại thịnh sủng.

Liễu tiểu tướng quân vốn dĩ ngàn kiều vạn sủng lớn lên, là người trương dương ương ngạnh, gần đây lại lập công trạng, đôi mắt càng là để trên đầu. Lại nói ngũ hoàng tử vì một thái giám bị giáng chức, sau đó tiểu thái giám kia lại thành người được Hoàng Thượng ưu cái, thậm chí bời vì tên thái giám đó, liên lụy tỷ tỷ hắn mất ân sủng, hắn trong lòng tự nhiên chán ghét Tạ Yến.

Liễu gia lại là thế lực cũ trong triều, Tạ Chi Châu thể lực mới phát triển lại lớn mạnh nhanh chóng, hai tướng ghét nhau là chuyện thường tình.

Hiện giờ chuyện được đàm luận nhiều nhất chính là Tạ Yến cùng Liễu Hạc Minh, bất quá Tạ Chi Châu mang hung danh tàn nhẫn bên ngoài, có rất ít người dám đàm luận về hắn, chẳng qua Ngụy Bảo Đình để ý liền muốn nghe nhiều một chút, còn đối với Liễu Hạc Minh nàng nửa phần không có hứng thú.

Chỉ nhớ rõ đã từng có người nói, Liễu Hạc Minh từng trước mặt mọi người nói hoạn quan loạn chính theo lý phải ngũ mã phanh thây, tuy rằng hắn chưa chỉ đích danh là ai, nhưng mọi người trong lòng đều biết rõ.

Bởi vì những lời này, Ngụy bảo Đình đối hắn càng thêm chán ghét.

Mặc kệ bên ngoài nói Tạ Chi Châu tàn bạo vô tình như thế nào, ở trong mắt nàng, vẫn là thiếu niên gầy yếu trốn trong căn nhà nhỏ, bị đánh run bần bật, bộ dáng vô cùng đáng thương. Vộ luân hắn biến thành bộ dạng gì, đều không ảnh hướng đến yêu thương tận đáy lòng Ngụy Bảo Đình.

Chẳng qua hắn hiện tại đã trưởng thành, mỗi lần Ngụy Bảo Đình tời gần hắn liền cảm thấy trong lòng bồn chồn, hoảng loạn, dường như không thở nổi, theo bản năng muốn tránh xa hắn. chính là thấy hắn lại không nhịn được muốn nói mấy câu.

Ngụy Bảo Đình nhẹ gật đầu mấy cái, rồi sau đó ngước mắt nhìn Tiểu Toàn Tử: "Bọn họ đều nói Liễu tiểu tướng quân sẽ được hạng nhất, vậy còn ngươi? Người cảm thấy sẽ là ai?"

Tiểu Toàn Tử: "Tự nhiên là Liểu Tiểu tướng quân a! Điện hạ ngài không biết, trong cung không ít thái giám ảo tưởng được về dưới trướng tiểu tướng quân đâu, chẳng qua nô tài như này không phải không được sao." Hắn vò đầu cười cười.

Ngụy Bảo ĐÌnh rũ mắt không nói, đôi môi lại nhấp chặt thành một đường thẳng tắp, làm như không vui. Bất quá nàng không nói gì, Tiểu Toàn Tử thật cẩn thận nhìn nàng một cái, rồi sau đó hỏi: "Nô tài là...là câu nào nói không đúng sao?"

Cát Tường vẫn luôn đi theo bên người Ngụy Bảo Đình, tự nhiên là biết nàng không thích Quý phi, Liễu tiểu tướng quân thân là đệ đệ Quý phi, điện hạ khẳng định là không thích nhắc đến hắn, bởi vậy liền trừng mắt ám hiệu với Tiểu toàn Tử một cái, "Lễ hội săn bắt mùa xuân, chắc chắn có không ít thế gia công tử tham gia, có không ít người so với hắn võ nghệ cao cường hơn, nô tỳ thấy chưa chắc Liễu tiểu tướng quân sẽ thắng !"

Ngụy Bảo Đình vẫn luôn cúi đầu, giống như đối bọn họ nói chuyện không có hứng thú, mũi chân chạm nhẹ mặt đất.

Chẳng qua thời điểm Cát Tường nói xong, khóe môi nàng rõ ràng kéo lên, nàng từ bên hông lấy ra túi tiền đưa cho Tiểu Toàn Tử.

Tiểu Toán Tử: "....Điện hạ?"

Ngụy Bảo Đình biết các cung nhân sẽ ngầm lấy tiến đánh cược vài thứ, mới vừa rồi nghe Tiểu Toàn Tử nói, liền khẳng định là lễ hội sắp tới sẽ đánh cược ai giành giải nhất. Thực hiển nhiên mọi người đều cho rằng là Liễu tiểu tướng quân.

Tuy rằng Ngụy Bảo Đình chưa được thấy võ nghệ Tạ Chi Châu, nhưng đáy lòng nàng hy vọng Tạ Chi Châu sẽ chiến thắng.

Bởi vậy nói: "Nếu là có người đàm luận, người liền đánh cược Tạ đại nhân thắng, vô luận thắng thua, tiền này đều cho ngươi."

Nghe được lời này, Tiểu Toàn Tử vui mừng nhận lấy, dù sao cược cũng không phải tiền của hắn.

Ít ngày sau, lễ hội săn bắn mùa xuân đã đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro