Chương 4: Tiểu thái giám (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Thính Vũ Hiên, các cung nữ đang ríu rít không ngừng, tất cả đều không ngừng nhìn trộm căn phòng phía tây. Ngày hôm qua, công chúa từ Lao Dịch Tư mang về một tiểu thái giám cả người đầy máu. Quần áo trên người tiểu thái giám đều đã rách nát, nhìn bộ dáng sắp xỉu, nhưng vẫn lê bước đi theo sau công chúa về Thính Vũ Hiên.

Tiểu thái giám kia không phải ai khác chính là người mà hôm trước bị Triều Hoa công chúa cùng Trường Nhạc công chúa mang ra mua vui.

Hiện giờ lại bị mang về Thính Vũ Hiên, tuy rằng Lao Dịch Tư sinh hoạt cực khổ, nhưng vị Trường Nhạc công chúa này tính tình cũng thực thô bạo. Ngày ấy hắn vô lễ với Triều Hoa công chúa, hiện tại bị mang về không biết còn phải chịu tra tấn gì.

Ngụy Bảo Đình lúc này dựa vào sụp thượng bên cạnh cửa sổ, nàng nâng má ảo lão. Nàng nhớ lại sự tình ngày hôm ấy, nàng nói xong câu đó, chung quanh đều trầm mặc, chỉ thấy Trang Thuận vẻ mặt rối rắm.

Hắn nói: "Kẻ ti tiện như vậy, mang về chỉ sợ bẩn tiểu chủ tử."

Sau đó Ngụy bảo Đình cúi đầu nhìn hắn, Tạ Chi Châu cũng đang nhìn nàng, đôi mắt lạnh lùng, không một tia cảm tình bị tóc rối che khuất, nhìn hắn giống một khối thi thể lạnh lẽo hơn là một con người. Đặc biệt hắn đang nhìn chằm chằm nàng, Ngụy bảo Đình khẳng định hắn đang muốn giết chết nàng.

Hiện tại nhớ đến ánh mắt kia, Ngụy Bảo Đình vẫn không ngăn được rùng mình. Nhưng không còn cách nào khác, người tạo nghiệt vốn dĩ chính là nàng.

Ngọc ma ma đẩy vửa tiến vào, nhìn thấy nàng đang dựa vào cửa sổ phát ngốc, nói: "Điện hạ, người ngài mang về hôm qua, sợ là không sống được bao lâu, hay để người đem hắn chôn đi."

".....Ngươi nói cái gì."

"Điện hạ, trên người hắn đều là vết thương, thân thể lại không tốt, lại thêm tối qua hắn phát sốt cả đêm, sáng nay chỉ còn dư lại hơi thở mỏng manh, sợ là chịu không nổi hôm nay. Ngài nếu thật sự muốn tìm một tùy hầu, cũng nên tìm một kẻ thông minh, lanh lợi, thân thể khỏe mạnh mới đúng."

Này, chuyện này không có khả năng! Trong sách, hắn chính là một đại vai ác, tương lai sé trở thành thái giám khuynh quyền dã triều, hiện tại sao có thể chết như vậy. Chẳng lẽ bởi vì nàng xuyên sách nên quỹ đạo bị thay đổi?

Nghĩ vậy Ngụy Bảo Đình càng cảm thấy áy náy. Nàng vội vàng từ sụp thượng bò xuống, chạy đến phòng phía tây.

"Điện hạ ngài chậm đã, đừng vào, bên trong rất bẩn."

Ngụy Bảo Đình không nghe Ngọc ma ma nói, chạy chậm vào. Vừa vào cửa nàng vội vàng bịt mũi lại. Ngày hôm qua khi mang hắn về, biết hắn hận mình nên nàng không có tới trước mặt hắn, chỉ cho rằng mang hắn rời Lao Dịch Tư, sau đó cho người băng bó, đắp thuốc cho hắn, nghĩ thầm hắn là đại vai ác, chỉ cần đợi một thời gian sẽ tốt.

.....Nhưng hiện tại, cái tình huống này là như thế nào?

Phòng phía tây chỉ là một căn phòng nhỏ, bị lấp đầy bởi tro bụi, có không ít góc có mạng nhện, chỉ có một cái giường nhỏ.

Hắn vẫn mặc bộ y phục ngày hôm qua, máu trên người đã khô thành cục, hắn đau đến mức cuộn tròn người. Bởi vì phát sốt mà mặt hắn đỏ nên, trên người cũng không có chăn đắp, chỉ có thể co ở một chỗ phát run. Vết thương trên người hắn vì không được cứu chữa kịp thời mà bị nhiễm trùng, phát ra mùi hôi thối. Càng đến gần hắn mùi vị tanh tưởi càng lúc càng nồng.

Nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của hắn, Ngụy Bảo Đình lòng bỗng nhiên đau nhói. Nhưng nàng nghĩ một chút liền hiểu rõ, nguyên chủ bản tính vốn dĩ tàn nhẫn, nàng từ Lao Dịch Tư mang hắn trở về, người khác nhất định sẽ không cho rằng nàng vì thiện tâm, mà cho rằng nàng muốn tiếp tục tra tấn hắn.

Đêm qua nàng có phân phó cung nữ đi mời thái ý tới xem hắn một cái, lại an bài cho hắn ở trong Thính Vũ Hiên, người khác căn bản sẽ không cho là thật, chỉ cho rằng nàng thuận miệng nói.

Nàng nhìn lại Tạ Chi Châu bị thiêu đến chỉ xót lại hơi tàn, trong lòng thầm xin lỗi hắn.

"Ngọc ma ma, ngươi mau đi mời thái y tới, nói là ta sinh bệnh."

Nói xong, nàng vội vàng chạy về tẩm điện của chính mình, đem chăn đệm trên giường ôm xuống, nàng hiện tại cơ thể nhỏ, chăn đệm trực tiếp bao lấy cả người nàng, liền không thấy người. Nỗ lực vươn đầu nhỏ ra, chạy chậm về phòng phía tây, bất chấp bên trong dơ bẩn, vội vàng đem chăn đệm đắp lên người hắn.

Cỏ lẽ cảm nhật được ấm áp, Tạ Chi Châu rốt cuộc không run rẩy, đem cả người toàn bộ súc vào chăn đệm ấm áp. Ngụy Bảo ĐÌnh lại bò lên giường, giúp hắn chỉnh lại chăn, làm xong mọi thử, nàng mới bò xuống.

Hắn hiện tại đang hôn mê, nên Ngụy Bảo Đình mới có thể lớn mật đánh giá hắn.

Cát Tường cùng Như Ý đều đứng đợi ngoài cửa, Ngụy Bảo Đình vẫn cẩn thận liếc nhìn bốn phía, sau đó mới tới gần người nằm trên giường, Tạ Chi Châu.

Nhỏ giọng nói: "Tạ Chi Châu, ngươi nhất định phải sống!"

Ngụy Bảo Đình lúc xem tiểu thuyết, gặp được nhân vật mình thích sẽ xem mình như mụ mụ của nhân vật, giống như hiện tại nàng nhìn Tạ Chi Châu, như thế nào cũng cảm thấy đáng thương. Hận không thể đem những thứ tốt nhất chó hắn, để hắn có thể lớn lên khỏe mạnh.

Lúc thái y tới, phát hiện người sinh bệnh không phải Triều Hoa công chúa mà là một tiểu thái giám. Trong lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ, hắn tuy không có quá nhiều tiếp xúc với Triều Hoa công chúa, nhưng cũng đã nghe các đồn thổi trong cung, vị tiểu công chúa này tính tình không tốt, hơn nữa người hầu hạ nàng đều bị nàng mắng chửi, còn nhỏ tuổi mà tính tình đã như vậy, sau này sợ là còn lợi hại hơn.

Nhưng một vị công chúa như vậy lại mời thái y cho một tiểu thái giám? Chờ đến khi hắn vào phòng phía tây Thính Vũ Hiên, nhìn căn phòng toàn tro bụi, tiểu thái giám nằm trên giường cả người là máu, tức khắc liền hiểu rõ.

Người này nhất định là bị Triều Hoa công chúa ngược đãi, nhưng lại không muốn giết hắn, muốn hắn sống để tiếp tục hành hạ, cho nên nàng mới hào phóng mời thái y cho hắn.

Quả thật là tàn nhẫn.

Chờ thái ý chẩn bệnh xong, liền nói với Ngụy Bảo Đình: "Điện hạ, người này bị thương rất nặng, sau này sợ không chịu nổi như vậy."

"Ý của ngươi là hắn còn có thể cứu chữa?" Ngụy bảo Đình đôi mắt sáng rực

"Hắn thân thể cường ngạnh, vẫn có thể cứu. Bất quá tiểu thái giám tuổi còn nhỏ, thế nhưng có thể chịu qua đau đớn như vậy, quả là người có phúc, sau này nhất định có thể mang lại may mắn cho điện hạ."

Thái y nói như thế, cũng chỉ là hy vọng Triều Hoa công chúa có thể đối xử tử tế hơn với đám hạ nhân, không chỉ tốt cho người khác, mà đối với nàng cũng có lợi.

Lại nói: "Chẳng qua sống thì có thể sống, nhưng tiếp theo như thế nào thì không thể nói trước, hắn cả người vết thương chồng chất vết thương, thần đã đem thịt thối rửa sạch, chỉ là hắn bị thương quá nặng, sợ rằng còn muốn phát sốt thêm lần nữa. Bây giờ chỉ có thể rửa mặt cho hắn, đợi hắn ổn định lại rồi tiếp tục điều trị."

Chờ thái y đi rồi, Ngụy bảo Đình mới hỏi Cát Tường bên cạnh: "Ngươi có cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ta rất kỳ quái."

Nàng cảm thấy thái y có chuyện muốn nói với nàng, nhưng mỗi lần định nói lại thôi. Nàng nghĩ đến một câu, gỗ mục không thể điêu khắc, hoặc là đàn gảy tai trâu. Bộ dáng muốn nói cũng như không.

Cát Tường lắc đầu, Ngụy Bảo Đình liền đem chuyện này để sau đầu. Bây giờ điều nàng quan tâm nhất là sức khỏe của Tạ Chi Châu.

Nàng biết người bị bệnh cần nhất là dinh dưỡng, huống chi hắn còn bị thương nặng như vậy. Nàng lập tức để cung nữ đến Ngự Thiện Phòng muốn đem chút cháo tới.

Nàng hiện tại không thể tin tưởng người khác, nhưng thân phận bây giờ là công chúa, nếu nàng tự mình nấu cháo cho Tạ Chi Châu thì thật không hợp lễ nghĩa. Vì vậy nàng để Ngọc ma ma bưng theo cháo, cùng nàng đến phòng phía tây.

Tiến vào cửa, liền thấy người trên giường đã tỉnh lại. Hắn đem chăn đệm xốc lên, hẳn là muốn xuống giường, nhưng vì cả người là vết thương, nên động tác có chậm chạp, vừa động đậy liền đau té ngã trên giường.

Thật vất vả mới đắp thuốc lên lưng hắn, nhưng vì động tác này mà vết thương lại bị rách ra, còn thấy cả máu chảy ra. Người luôn luôn kiên nhẫn như hắn cũng đau đến nhíu mày.

Ngọc ma ma vốn định để hộp đồ ăn lại gần, nhưng chạm phải ánh mắt của người nọ, tay không khỏi run lên.

Thiếu niên như từ vũng máu bò ra, ánh mặt lại đặc biệt tàn nhẫn, toàn thân bao phủ hơi thở tối tăm, làm người khác muốn tránh xa hắn.

Tạ Chi Châu ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền đem mặt dời đi.

Làm bộ làm tịch.

Hắn nghĩ thầm trong lòng.

Lúc đó người trước mặt này cho người bắt hắn, để hắn quỳ trên mặt đất học tiếng cho kêu, hắn không chịu, liền bị đưa đến Lao Dịch Tư, những kẻ ở nơi đó đều ghê tởm như nhau. Hắn nghĩ, cùng lắm thì chết.

Nhưng lại không nghĩ tới, Triều Hoa công chúa lại tới, còn nói muốn mang hắn hồi cung. Lúc ấy hắn cho rằng chỉ là chuyển từ Lao Dịch Tư này sang một "Lao Dịch Tư" khác. Trong lòng hắn, hận vị công chúa này đến tận trời.

Hắn hận không thể......

"Không cần lộn xộn, ngươi hiện tại cả người vết thương, thái ý đã tới xem, nói ngươi phải dưỡng thương một thời gian dài mới khỏi."

Ngụy bảo Đình bưng hộp đồ ăn đặt lên giường, sợ hãi rụt rụt cổ, vội vàng lùi về phía sau mấy bước, nói: "Ngươi ăn chút cháo trước đi, như vậy sẽ tốt hơn một chút."

Nói xong nàng liền kéo Ngọc ma ma ra khỏi phòng.

Để lại Tạ Chi Châu với vẻ mặt nghi hoặc, nhìn chằm chằm bát cháo còn đang bốc hơi nóng, khuôn mặt cúi xuống hận ý vẫn chưa lui.

Trong hộp đồ ăn là bát cháo táo đỏ còn nóng hầm hập, một đĩa khác để hai quả trứng gà. Mùi cháo táo đỏ thơm ngào ngạt bay quanh chóp mũi hắn, khiến bụng hắn kêu vài thanh.

Tạ Chi Châu rũ mắt, chậm chạp đem chính mình cuộn tròn ở một góc giường.

Cặp con ngươi tối tăm hiện nên tia trào phúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro