Chương 5: Tiểu thái giám (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì đã xem qua sách, nên nàng biết rõ Tạ Chi Châu, hắn chính là một đại ác nhân, không có bất luận tình cảm gì, cũng là người duy nhất không bị sắc đẹp của nữ chính mê hoặc. Mục tiêu duy nhất của hắn là có thể đứng trên vạn người.

Hắn chuyện xấu gì cũng làm nhưng Ngụy Bảo Đình lại không hề chán ghét hắn, khi nàng xuyên vào sách là thực tâm muốn đối tốt với hắn. Dù sao hắn đối với người khác cũng đều lạnh nhạt, nàng cũng không để bụng hắn đối mình thỉnh thoảng sẽ biểu lộ ra ánh mắt thâm độc.

Trời chạng vạng tối, Ngụy Bảo Đình đem theo hộp cơm tiến đến căn phòng phía tây, khi bước vào phòng, nàng thấy trên giường hộp đồ ăn vẫn còn nguyên. Bên trong cháo đã nguội, hai quả trứng cũng đã lạnh.

Mà thời điểm nàng bước vào, Tạ Chi Châu liền hướng trong góc rụt rụt, một lát sau mới phản ứng lại, chịu đựng đau đớn mà xuống giường hành lễ. Nhưng hắn phát sốt cả đêm, hiện tại là lúc hắn suy yếu nhất, cộng thêm cả ngày không ăn gì, hắn lúc này nửa điểm sức lực cũng không có.

Mới vừa động đậy liềm tê dại ngã xuống giường. Hắn cúi đầu, khàn khàn nói: "Điện hạ thứ tội."

Ngụy Bảo Đình từ lòng bàn chân tới đỉnh đầu như bị lửa thiêu. Nếu lúc tiến vào nhìn thấy Tạ Chi Châu nằm trên giường, đồ ăn đã dùng hết, nàng sẽ không tức giận như lúc này. Nàng hiện tại mang tâm tình nuôi dưỡng một đứa con trai, mong muốn hắn sẽ học hành chăm chỉ thành người tài giỏi, nhưng kết quả hắn lại sa ngã, mỗi ngày đều trốn học đến tiệm net chơi game, hận không thể nhéo tai đánh hắn một trận.

Hắn cả ngay không ăn cơm cũng thôi đi, nhưng lại làm cả người nhìn thảm hại như kia. Cả người đều là vết máu khô, thái ý không cho tắm rửa, nhưng chính hắn lại không biết dưỡng thương cho tốt. Dù là bị kẻ khác khi dễ, nhưng hắn cũng phải biết bảo vệ bản thân mình.

Ngụy Bảo Đình cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, đi đến trước giường, nói: "Ngươi ngồi dậy, lại đây một chút."

Nàng hiện tại tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ búi hai chỏm tóc, lại đánh thêm tý phấn hồng, đứng trong phòng tối nhưng vẫn thực chói mắt. Bất quá nàng đang nhíu mày, cặp mắt đen đang nhìn Tạ Chi Châu một cách chăm chú.

Rõ ràng là tức giận.

Tạ Chi Châu trong lòng cũng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy có chút buồn cười. Hắn vốn dĩ không cảm thấy Triều Hoa công chúa đem hắn về là vì ý tốt, thực tế cho hắn thấy nàng không phải người tốt gì.

Hắn từ khi vào hoàng cung Ngụy quốc, trái tim đã lạnh thấu. Trước kia hắn làm việc trong cung, không đánh cũng là chửi, đau đến tận xương tủy, hắn cũng không thể đi khám đại y, bởi hắn thân phận đê tiện. Hắn chỉ có thể tự mình kìm nén, chịu đựng.

Nhớ lần chân hắn bị đánh sắp gãy, nhưng vẫn phải chịu đựng đau đớn nghe chủ tử sai khiến. Trong cấm cung này, ngay cả tiểu hài tử trước mắt này, cũng đều tàn nhẫn đến tận xương tủy.

Hắn đã sớm chuẩn bị tốt, đi vào nơi này cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh chửi, bị nhục nhã. Hẳn nhịn đau, cố gắng di chuyển đến mép giường. Trong lòng thầm nghĩ, đánh chửi như nào hắn cũng đã chịu qua, trước mặt chỉ là một nhóc con, có thể có bao nhiêu sức lực?

Tạ Chi Châu rũ mắt xuống, giấu đi cảm xúc, trên mặt dơ bẩn, lại gần còn ngửi thấy mùi hôi thối. Ngụy Bảo Đình trừu trừu mũi, đem bát cháo táo đỏ trong hộp đồ ăn mới ra, sau đó cẩn thận múc một thìa cháo, đưa đến trước miệng hắn.

"Há mồm."

Nàng thanh âm lạnh lùng, còn kèm theo một chút tức giận.

Một ngụm cháo nóng bỗng nhiên đưa vào mồm, Tạ Chi Châu ngây người, gian nan nuốt cháo xuống. Đã thời gian dài không được ăn, dạ dày bỗng nhiên được một luống ấm áp dũng mãnh tiến vào, khiên hắn cả người thoải mái. Bỗng cảm thấy đói lợi hại.

Vì nuốt quá nhanh mà bị sặc, hắn che miệng lại, nghiêng đầu sang một bên kịch liệt ho khan, sau đó lại giương mắt lên nhìn Ngụy bảo Đình. Nàng để bát cháo nóng trên tay xuống giường.

"Ta đem ngươi về, là muốn ngươi ở lại trong cung làm việc cho ta, ngươi hiện tại thân thể không tốt, ta để ngươi ở đây tĩnh dưỡng, không cần ra ngoài, nhưng ngươi lại không ăn cơm? không ăn no thì làm sao có thể dưỡng thương tốt."

Thấy hắn bộ dáng ngây ngốc, Ngụy bảo Đình sợ hắn lại không chịu ăn, nàng sợ lần tới thấy hộp đồ ăn còn nguyên nàng sẽ đánh người.

Vì thế nàng trầm mặt, uy hiếp: "Ta lát nữa quay lại, nếu thấy ngươi một ngụm cũng chưa ăn, ta sẽ tự mình đút cho ngươi!"

Mới nãy thấy phản ứng của hắn, hắn là cực chán ghét nàng tới gần, nàng dựa càng gần hắn, cho đến khi chạm phải mép giường, lông mày hắn như muốn dính lại một chỗ, trong mắt cũng toàn là chán ghét.

Ngụy Bảo Đình đã phải chuẩn bị rất lâu mới có dũng khí bưng cháo tới gần, bón cho hắn một ngụm, nàng bị dọa đến tay cũng mềm.

Trước kia chỉ xem hắn qua tiểu thuyết, hiện tại hắn lại là người thật, ở ngay trước mắt nàng. Khó tránh khỏi có chút sợ hãi.

Sau khi rời khỏi, Ngọc ma ma tiến lên, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, trong cung đồ ăn đều có lệ phần, ngài cần phải nuôi dưỡng thân thể mình tốt a."

Lệ phần đều tương đối, nhưng nếu được Hoàng Thượng sủng ái, có thể sẽ có đồ ăn ngon. Ngụy Bảo Đình cũng giống như các công chúa, hoàng tử khác đều đã phải chịu lệ phần nghiêm khắc. Nếu vận khí tốt, được ban thưởng thì có thể ăn ngon, còn không đều phải dựa theo quy định.

Kỳ thật Ngụy Bảo Đình sức ăn không lớn, nhưng nàng mới chỉ là một tiểu cô nương cần phải bổ sung dinh dưỡng, mười hai tuổi là thời điểm thân thể phát triển, nhưng nàng cả người chỉ có da bọc xương, sắc mặt cũng khô vàng. Hơn nữa nguyên chủ tính tình lại không tốt, Hoàng Thượng có lẽ cũng không nhớ mình còn một nữ nhi như nàng.

Bất quá nàng cũng không có dũng khí đến trước mặt Hoàng Thượng tranh sủng, nàng vốn dĩ cũng không mơ ước cao vời. Hiện tại thân phận công chúa, có cái ăn, có chỗ ở, không có ai dám vô lễ với mình, nàng cũng thực thỏa mãn rồi.

Nàng ngẩng đầu lên, cố nặn ra một nụ cười, "Ma ma, ta ăn ít, ăn ít cũng không có gì không tốt, nhưng hắn không ăn liền sẽ chết."

Suy nghĩ một chút, lại nói: "Ngươi ngày mai đi Ngự Thiện Phòng, nói ta thân thể không khỏe, sức ăn lại lớn, này đó thức ăn không đủ no."

Từ trước Ngụy Bảo Đình vì thích đẹp, nên ăn uống không điều độ, vì muốn cũng Ngụy Tử An so eo nhỏ, kết quả là gầy thành dáng vẻ như bây giờ.

Ngọc ma ma lên tiếng đáp ứng.

Buổi tối, Ngọc ma ma vội vàng chạy vào.

"Điện hạ, hắn lại phát sốt."

Mới vừa rồi Ngụy Bảo Đình phân phó người đem thùng nước ấm vào, để hắn lau người một chút. Đi vào liền phát hiện có điều không thích hợp, Tạ Chi Châu cuộn trong chăn, người khác kêu hắn cũng không thấy trả lời, chỉ thấy hắn cả người phát run.

Ngụy Bảo Đình vừa nghe, vội vàng đi giày chạy về phía tây. Thính Vũ Hiện không tính là lớn, nhưng bên cạnh Ngụy bảo Đình ít người hạ nhân, liền thấy có chút trống trải, mấy người Ngọc ma ma đều ở bên cạnh tẩm điện của Ngụy Bảo Đình.

Tây điện bởi vì không có người ở, liền trở lên hoang phế, gần đấy mới để Tạ Chi Châu vào ở. Lúc Ngụy Bảo Đình tiến vào liền thấy hắn cuộn tròn trên giường, trên người tuy vẫn quấn chăn đệm, nhưng hắn vẫn không ngừng run rẩy.

Hắn cả người dơ bẩn, còn loang lổ vết máu khô, tóc tai lộn xộn, tuy rằng người hiện tại đang phát sốt, nhưng nghe thấy tiếng bước chân, vẫn cố mở mắt.

Ánh mắt hắn lộ ra âm ngoan, dường như chỉ cần người khác lại gần, hắn sẽ từ trên giường nhảy xuống cắn chết người.

Hắn hiện tại thần chí không rõ, đã quên mất chính mình thân phận thái giám ti tiện.

"Ma ma, ngươi ra ngoài đợi đi."

Ngọc ma ma nhìn người nọ vẫn nằm trên giường, trong lòng có chút không yên tâm. Mới nãy có cung nữ muốn tiến lên xem hắn, hắn thình lình mở mắt, dọa cho cung nữ kia hét chói tai. Giống như gặp quỷ vậy.

"Điện hạ, cẩn thận chút."

Ngụy Bảo Đình hiểu ý của Ngọc ma ma, trong sách, nguyên chủ làm rất nhiều việc ác, cũng chỉ có Ngọc ma ma ở bên cạnh nàng, cho nên nàng ở trước mặt bà không có chút cố kỵ, chỉ nói: "Ma ma yên tâm, ngươi ở ngoài cửa, có việc gì ta sẽ gọi ngươi."

Bà cũng không dám hỏi nhiều, đi ra ngoài cửa.

Ngọc ma ma vừa đi, trong phòng chỉ còn lại nàng và Tạ Chi Châu, người nọ khẽ mở mắt nhìn nàng chằm chằm.

Nàng đem ngọn đèn trên bàn thắp sáng, phòng trong khoảng khắc liền sáng lên, Tạ Chi Châu bị ánh sáng chiếu đến nheo mắt.

"Ngươi lại phát sốt."

Ngụy Bảo Đình tận lực bình tĩnh nói.

Nàng không dám nhìn thẳng người đang nằm trên giường. Trong lòng vẫn là có chút sợ hãi, so với người khác sợ là nhiều hơn, bởi nàng biết, trong tương lai hắn thủ đoạn có bao nhiêu tàn độc, cho nên khó tránh khỏi sẽ thất thần.

Đặc biệt lúc này hắn còn đang nhìn nàng chằm chằm, nàng cảm giác hắn cả người đều là hàn ý. Nàng đứng bên bàn mà đôi chân như muốn nhũn ra, muốn đi đến mép giường, nhưng không cách nào di chuyển được.

Chỉ có thể nói chuyện để giảm bớt sợ hãi trong lòng.

"Thái y nói, ngươi bị thương rất nghiêm trọng, đêm khả năng cao sẽ phát sốt, chỉ cần qua đêm nay thì sẽ tốt lên."

"Ngươi hiện tại không thể cử động, nhưng trên mặt người đều là vết máu, ngươi tự xem chính mình bây giờ là bộ dạng gì, để ta giúp ngươi lau khô."

Nàng nói xong ngay lập tức cúi đầu, đem khăn nhúng vào nước ấm, sau đó cầm khăn đã vắt khô, đi tới mép giường.

Nàng trong lòng nghĩ, hắn hiện tại cả người đều không có chút sức lực, có thể làm được gì nàng?Lấy đủ dũng khí, lúc này mới đi tới mép giường.

Tạ Chi Châu hiện tại cả người khó chịu, hắn đại não cũng thực hỗn loạn, người trước mắt là ai hắn cũng không rõ, mất một lúc lâu hắn mới phản ứng lại nàng vừa nói gì.

Hắn híp mắt đánh giá nàng hồi lâu, trong lòng cho rằng nàng mới nghĩ ra biện pháp trêu đùa chính mình. Trong mắt hắn, tất cả người ở đây đầu xấu xa như nhau.

Mắt thấy nàng cầm khăn đi tới, hắn chợt cau mày, dạ dày cuộn lên lợi hại. Hắn không thích có người lại gần, đặc biệt là người trước mắt này.

Hắn hiện tại cả người mềm như bông, một chút sức đều không có, vốn muốn đẩy nàng ra, nhưng tay vừa đưa ra đã không có sức mà rơi xuống.

Ngụy Bảo Đình nhìn đến bàn tay dơ bẩn, lại nhìn bàn tay sạch sẽ của mình, vì va vào tay hắn mà dính chút bẩn. Cho rằng hắn ghét bỏ nàng, mà dời ánh mắt đi.

Nhưng nàng không muốn đả kích hắn, chỉ cho rằng hắn ngại nóng mà nhẹ giọng nói: "Khăn này ta cầm hồi lâu đã lạnh, hơn nữa nước cũng không quá nóng, ngươi yên tâm sẽ không để ngươi bị bỏng, độ ấm này rất vừa vặn."

Nàng nói xong, cầm khăn đặt nhẹ lên cái trán dơ hề hề của hắn. Nhẹ nhàng sát một chút, khăn liền dơ một mảng.

Nàng cứ thể lặp đi lặp lại động tác hồi lâu. Đem khăn trong chậu nước giặt sạch, sau đó lại lau mặt giúp hắn. Nàng vốn dĩ là một tiểu hài tử, sức lực không lớn, lại cố tình làm động tác nhẹ nhàng, Tạ Chi Châu chỉ cảm thấy trên mặt như bị lông nhẹ nhàng lướt qua.

Người bên cạnh còn mang theo chút mũi sữa, ngọt ngào mà lại ấm áp. Hắn mấy ngày vừa rồi đều ngâm mình trong vũng máu, thời gian trước khi vào Lao Dịch Tư, trừ bỏ thời gian làm việc, còn lại hắn đều ở trong căn phòng vừa bẩn vừa hỗn loạn.

Một đám tiểu thái giám ở chung một chỗ, tất cả đều như nhau, trên người mang theo mùi thật không dễ chịu. Hắn vốn dĩ rất thích sạch sẽ, thời điểm trước hắn mỗi ngày đều sẽ tìm chút nước lạnh tẩy rửa thân thể, nhưng từ sau khi vào Lao Dịch Tư không còn phương tiện để làm.

Mỗi ngày trên người đều là vết thương, chạm phải nước liền mung mủ.

Huống hồ hắn....

Vừa nhớ tới những ngày ở Lao Dịch Tư, trong mắt hắn lại hiện lên bi phẫn không thể che giấu. Lông mi rũ xuống, nhanh chóng chớp động, cùng với nước mắt lăn xuống mang theo tuyệt vọng từ đáy lòng hắn.

Hắn hiện tại... Chính là một phế nhân....

Lòng bàn tay bỗng truyền đến ấm áp. Bên tai lại truyền đến thành âm nhẹ nhàng.

"Ta giúp ngươi lau tay khô, như vậy ngươi muốn cầm nắm đồ vật gì cũng tiện hơn. Bất quá ngươi ngàn vạn lần phải nhớ, trên người ngươi đều là vết thương, không cần phải sát, đợt thân thể tốt lên một chút mới có thể động."

"Nếu không ngươi sẽ đau đến ngất đi lần nữa."

Ngụy Bảo Đình tinh tế dặn dò. Đến lúc đem tay hắn lau sạch sẽ, lúc này mới thở ra một hơi. Mới vừa rồi thời điểm lau mặt cho hắn, nàng cảm thấy trong sách miêu tả quả không sai. Hắn lớn lên thực xinh đẹp, cũng không phải loại diện mạo âm nhu của thái giám, mà hắn mang theo cố quý khí.

Nàng ở trong lòng thở dài, nếu hắn không phải thái giám, phỏng chừng sẽ có rất nhiều người thích hắn.

"....Vì cái gì?" Tạ Chi Châu nhìn nàng hồi lâu, mới thấp thấp hỏi ra.

Thanh âm khàn khàn, nếu không phải Ngụy Bảo Đình đang ngồi cạnh hắn, khả năng sẽ không thấy.

Nàng suy nghĩ một chút, suy đoán hắn hỏi vì cái gì giúp hắn lau người, nói cách khác, chính là trước kia nàng đối hắn như người xấu, như thế nào bây giờ lại tốt với hắn như vậy. Hồi lâu cũng không thấy nàng nói gì, Tạ Chi Châu nhìn nàng một cách khó hiểu. Muốn từ nét mặt nàng tìm ra manh mối, nhưng nhìn lâu như vậy, một tia làm bộ hay trêu đùa cũng không có.

Trước mắt tiểu hài tử chỉ nghiêng đầu, nhăn mày bộ dáng duy tư.

Hắn lại nghĩ tới mùi hương sữa nhàn nhạt trên người nàng, không phải thực nồng đậm, khi nàng lại gần, mùi hương luôn quanh quẩn chóp mũi hắn, còn có hơi ấm từ khăn tay đắp trên trán hắn.

Trong ấn tượng của hắn nàng chính là một tiểu cô nương ngạo mạn, kiêu căng đối hắn đánh, mắng, nhưng hiện tại lại giống như người khác, khiến hắn trở lên mơ hồ.

Cuối cúng trong đầu hắn chỉ dư lại câu nói của nàng trước khi rời đi.

"Thực xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro