Chương 1: Cầu mà không được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Mạn từ nhà tang lễ đi ra, vừa đi vừa bấm số của Hạ Đình Châu, khi giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại nhắc nhở cô rằng đầu dây bên kia đã tắt máy, trái tim cô dần dần nguội lạnh.

Tối hôm qua cô đã tranh cãi qua điện thoại với Hạ Đình Châu và kết thúc trong không vui, sau đó Hạ Đình Châu gửi cho cô một tin nhắn, không phải là một lời xin lỗi hay an ủi mà là để cô bình tĩnh lại, sau đó không liên lạc lại nữa.

Cô đã chủ động liên lạc với Hạ Đình Châu để hỏi xem những gì hắn nói trước đây có còn giữ lời hay không.

Hạ Đình Châu trước đây nói rằng hắn sẽ tìm cách cứu anh trai cô, nhưng bây giờ có vẻ như hắn chỉ nói có lệ với cô.

Vị hôn phu trên danh nghĩa này đã biến mất tăm tích vào lúc cô bất lực nhất, thật là nực cười.

Rõ ràng là giữa hè nóng bức, mặt trời chói chang chiếu xuống, Giang Mạn cảm thấy bầu trời âm u dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cả thế giới mờ mịt, tất cả cảm xúc đè nén trong khoảng thời gian này đều trào dâng.

Cô sắp không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng cô ấy không thể khóc, không thể yếu đuối, cô ấy phải lo tang lễ cho cha, và cứu anh trai ...

Giang Mạn chậm rãi ngồi xổm xuống ven đường, bối rối nhìn những chiếc xe qua lại.

Cách cô không xa có một chiếc ô tô đang đậu, hai người trong xe nhìn chăm chú cô, quan sát nhất cử nhất động của cô.

"Nghe nói sau khi công ty phá sản, bố cô ấy đem đồ có giá trị đều bán hết. Căn biệt thự nơi gia đình họ Giang ở trước đây còn có xe, ngay cả nhà và xe do Giang Bùi đứng tên cũng đã được bán để trả nợ. Nợ gần như trả hết nhưng bố cô ấy phải nhập viện. Giang Mạn đã bán chiếc xe của mình với giá rẻ để lấy tiền chữa bệnh. Giờ cô ấy muốn bán nốt căn hộ mà cô ấy đang ở. Tôi đoán có lẽ cô ấy không có tiền thuê luật sư cho Giang Bùi nên phải bán nhà, may mà cô ấy vẫn được một người giàu có như cậu âm thầm quan tâm, nếu không có thể sẽ bị ức hiếp. "

Tề Liệt không nói chuyện, Vu Sách Viễn nhìn cô gái ngồi xổm ở ven đường, sau đó nghĩ đến bạn gái của mình, trong lòng không khỏi cảm khái.

"Từ đại tiểu thư được nuông chiều từ bé rơi vào tình cảnh này, đến tôi cũng không thể chịu đựng được, nhưng cô ấy mạnh mẽ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Nếu là một người khác thì hẳn đã suy sụp từ lâu rồi."

Vu Sách Viễn đặt hai tay lên vô lăng, ngón trỏ tay phải gõ gõ tay lái, thấy người ngồi bên ghế phụ không nói lời nào, hắn bắt đầu nói đùa.

"Chúng ta đều đã theo đến đây. Thay vì trốn trong xe và trở thành một tên ngốc âm thầm giúp đỡ, cậu cũng có thể chủ động đoạt cô ấy khỏi tay Hạ Đình Châu, danh chính ngôn thuận cưng chiều cô ấy, tại sao lại phải lét lút như thế này? Loại chuyện yêu thầm này rất không phù hợp với khí chất và hình tượng của cậu. "

Người đàn ông ngồi trên ghế phụ lái nhíu mày nhìn về phía trước, ánh mắt không hề rời khỏi người phụ nữ đang ngồi co rúm bên đường, cũng không phản bác lại lời trêu ghẹo của bạn mình, ánh mắt dần ảm đạm.

"Cô ấy có người trong lòng, sẽ không thích tôi..."

Vu Sách Viễn kinh ngạc liếc mắt, hắn thế nhưng nghe thấy Tề Liệt cường thế quả quyết nói ra những lời tự ti và nhút nhát như vậy, thật không thể tin được.

Vốn dĩ Vu Sách Viễn muốn nhân cơ hội này để trêu ghẹo, nhưng nhìn thấy bộ dạng ảm đạm của bạn mình, anh không đành lòng mà an ủi.

"Kỳ thật, cậu không cần phải coi nhẹ chính mình. Hạ Đình Châu kỳ thực là như vậy, nhưng nói về bản lĩnh thì cậu vẫn hơn hắn một bậc, cho nên chỉ cần nắm bắt cơ hội thừa cơ......" "

" Hạ Đình Châu, hắn cũng xứng sao?"

Đồng ý?

Hứng thú đào chuyện bát quái của Vu Sách Viễn bùng lên, nhưng Tề Liệt không cho anh cơ hội.

"Đoạn này khó bắt taxi, đưa cô ấy về đi."

Là đối tác và cũng bạn bè đã quen biết nhau nhiều năm, Vu Sách Viễn hiểu ý anh, không bát quái nữa, chấp nhận số phận làm tài xế, để anh sai khiến.

Giang Mạn bị tiếng còi xe đột nhiên vang lên phía sau làm cho giật mình, đột nhiên đứng dậy, quay đầu nhìn lại, một người đàn ông đẹp trai ló đầu ra khỏi cửa kính xe chào cô.

"Giang Mạn, tình cờ thật, không ngờ lại gặp được cô ở đây."

Giang Mạn có chút ấn tượng với Vu Sách Viễn, gặp vài lần ở tiệc rượu nhưng không tính là quen thuộc, ngoài khuôn mặt đẹp trai dễ nhớ, cô cũng có nghe từ anh trai mình chút chuyện xưa về Vu Sách Viễn.

Nghe nói Vu Sách Viễn đã bỏ học và tự gây dựng sự nghiệp, anh bắt đầu từ con số không và thành lập nên Khoa học Kỹ Thuật Sách Viễn bằng chính nỗ lực của mình. Chỉ trong vài năm, anh đã xây dựng được thế giới của riêng mình.

Giang Mạn không biết Vu Sách Viễn có nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô vừa rồi không, liền lịch sự đáp lại Vu Sách Viễn.

"Thật là trùng hợp."

"Anh Vu, sao anh lại ở đây?"

Vu Sách Viễn mở cửa bước ra khỏi xe, mỉm cười và nói với cô, "Tôi và một người bạn lái xe ra ngoài và vừa hay đi ngang qua đây, thấy cô ở ven đường nên đỗ lại chào hỏi."

Giang Mạn miễn cưỡng kéo khóe miệng, ánh mắt lướt qua Vu Sách Viễn nhìn người ngồi trong xe phía sau, thấy rõ là ai thì không khỏi sửng sốt.

Người bạn mà anh ta đang nói đến hóa ra là Tề Liệt.

Thật đúng là vật họp theo loài. Thanh niên tài tuấn cùng với người mới nổi trong giới kinh doanh chơi với nhau. Hai người mới trong lĩnh vực kinh doanh thường xuất hiện trên các tạp chí tài chính và tin đồn gần đây là những người bạn thân thiết đến mức dành thời gian đi chơi với nhau. Mối quan hệ này thật không bình thường.

Vu Sách Viễn theo ánh mắt của cô nhìn thoáng qua người trong xe, mỉm cười vô cùng thâm ý.

"Chỗ này bắt xe hơi khó. Dù sao thì tôi cũng tiện đường, lên xe, tôi chở cô đi."

Giang Mạn đang định từ chối, thì nghe thấy Vu Sách Viễn nói, "Tôi muốn nói chuyện với cô về Giang Bùi. Tôi biết một luật sư rất giỏi, chắc là có thể giúp được cô."

Nhắc đến anh trai, Giang Mạn không từ chối ý tốt của Vu Sách Viễn nữa.

Vu Sách Viễn rất lịch sự mở cửa cho Giang Mạn, cô cảm ơn rồi ngồi vào ghế sau. Tề Liệt, người đang ngồi ở ghế phụ trước mặt cô, sau khi cô ngồi xuống đột nhiên quay đầu lại nhìn.

Hai mắt nhìn nhau, Giang Mạn liền chào hỏi vì lễ phép.

"Tề tiên sinh."

Tề Liệt nhàn nhạt đáp lại tiếng 'ừm' rồi quay đầu lại, câu trả lời của anh khiến Giang Mạn cảm thấy anh không muốn nói chuyện với cô nên không nói nữa.

So với Tề Liệt lãnh đạm và kín tiếng, Vu Sách Viễn dễ gần hơn nhiều, nói chuyện với cô ấy cũng rất tuỳ tính.

"Giang Mạn, cô để lại thông tin liên lạc, lát nữa tôi sẽ giới thiệu luật sư cho cô."

Đây được coi là điều tốt nhất mà Giang Mạn gặp được trong khoảng thời gian này, khi chân tường sụp đổ thì có người sẵn sàng giúp đỡ cô.

Cô chân thành biết ơn ý tốt của anh.

"Anh Vu, cảm ơn anh."

Vu Sách Viễn lái xe hoà vào dòng xe cộ và nói đầy ẩn ý: "Không cần phải khách khí như vậy, gọi tên tôi là được. Tôi chỉ là được người khác nhờ vả. Khi nào chuyện của Giang Bùi được giải quyết thì cảm ơn cũng không muộn. Đến lúc đó đãi tôi một bữa cơm là được. "

Giang Mạn cảm thấy trong lời nói của Vu Sách Viễn có ẩn ý, nhưng có người khác ở đó, cô cũng không hỏi nhiều, mỉm cười nói 'nhất định' rồi không nói nữa.

Nhất thời không có ai lên tiếng, bầu không khí trong xe trở nên có chút kỳ quái.

Nhưng mà, lúc này Tề Liệt, người trong mắt Giang Mạn là lạnh lùng, đột nhiên lên tiếng.

"Người đã khuất, xin nén bi thương."

Nếu như không phải hợp thời, Vu Sách Viễn suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Muộn tao nam (*) , không thể nhịn được nữa, phải không?

(*)Muộn tao nam: chỉ người có vẻ ngoài lạnh lùng, nội tâm nhưng thực ra lại có một mặt sôi nổi, nhiệt tình và đầy nội hàm. Những người này không dễ dàng bộc lộ cảm xúc cá nhân, nhưng thường biểu hiện bất ngờ trong những tình huống và môi trường cụ thể. Theo Baidu

Sự quan tâm đột ngột của Tề lão đại khiến Giang Mạn choáng váng, cô nhanh chóng nhận ra ý của anh khi nói câu này. Vòng tròn nói nhỏ cũng không nhỏ, chẳng qua chuyện xảy ra với nhà họ Giang đã sớm ồn ào huyên náo, và cũng không ngạc nhiên khi Tề Liệt biết cô.

Vào lúc này, sự quan tâm của người lạ khiến cô cảm thấy ấm áp hơn một chút, thế giới này cũng không phải ai cũng thờ ơ.

Tề Liệt có vẻ hơi khác so với những lời đồn đại, nghe đồn nói hắn giết phạt quyết đoán, thủ đoạn lợi hại, là một người máu lạnh tàn nhẫn, bây giờ tiếp xúc lại là người lạnh lùng nhưng nội tâm ấm áp.

"Cám ơn Tề tiên sinh quan tâm, ta hiểu được."

Một tiếng 'Tề tiên sinh' đã thể hiện một mối quan hệ xa lạ, Tề Liệt nhấp môi im lặng.

Xe lại im bặt, Vu Sách Viễn nhìn người bên cạnh, cảm thấy có chút bất lực.

Có thể nói thì cậu nói nhiều chút, nói nhiều hơn vài câu cũng không chết, yêu thì phải lớn tiếng nói ra chứ.

Tề Liệt trầm mặc không nói, Vu Sách Viễn hắng giọng và bắt đầu trò chuyện với Giang Mạn.

"Em và Hạ Đình Châu đã đính hôn rồi. Là một vị hôn phu, anh ta nên ở bên cạnh em vào lúc này chứ. Anh ta thế mà còn để em một mình đối mặt với những chuyện này. Đúng là không đáng mặt đàn ông."

Cô có thể nghe ra sự sự bất mãn của anh đối với Hạ Đình Châu.

Nhắc đến Hạ Đình Châu, Giang Mạn cũng không có phản ứng gì, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhàn nhạt nói, "Không ai nợ ai. Tình người nóng lạnh. Giúp đỡ vì tình cảm, không giúp cũng là chuyện bình thường."

Nhận thấy điều này không phù hợp, cô ấy đổi ý, "Nhà họ Giang đã sụp đổ, tan đàn xẻ nghé. Chỉ có anh Vu tốt bụng đưa than ngày tuyết. Em nhất định ghi nhớ lòng tốt của anh. Cảm ơn anh. "

Vu Sách Viễn được phát cho thẻ người tốt, nhất thời không nói nên lời, vô thức liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Tề Liệt sắc mặt lạnh lùng, giống như có ai đang nợ cậu ta tiền.

Vu Sách Viễn cố nén cười, cùng Giang Mạn trò chuyện.

Giang Mạn tính tình tuy rằng trầm lặng, nhưng cũng không phải là người nói nhiều, chỉ là Vu Sách Viễn tính tình rất tốt, trò chuyện với anh rất dễ chịu, cảm nhận được thiện ý của anh ta nên rất sẵn lòng chia sẻ với anh một chút chuyện.

Từ việc anh trai Giang Bùi rồi về tình hình hiện tại của nhà họ Giang, tự nhiên nói về Hạ Đình Châu.

Trước đó, hai người chỉ là quen biết sơ sơ, nhưng Vu Sách Viễn có mối quan hệ tốt với Giang Bùi, cô cũng thường nghe Giang Bùi nhắc đến anh, vì vậy Giang Mạn cảm thấy Vu Sách Viễn thân thiết hơn những người khác.

Nhà họ Giang và nhà họ Hạ có quan hệ bạn bè, cô thực sự đã đính hôn với Hạ Đình Châu. Đây là điều mà ai cũng biết, không có gì để nói. Vu Sách Viễn nói chuyện rất đúng mực, những điều không nên hỏi sẽ không hỏi đến .Cô cũng thuận miệng trả lời.

Những năm đầu, do công ty của Giang gia và Hạ gia có liên hệ làm ăn, sau này hai nhà có mối quan hệ tốt nên Hạ Đình Châu và cô đã quen nhau từ nhỏ, trước khi đính hôn, mối quan hệ giữa hai người khá tốt, cũng chưa bao giờ thẹn thùng. Đính hôn chưa được nửa năm thì công ty của nhà họ Giang phá sản, anh trai cô xảy ra chuyện, bố cô bị đả kích nặng nề nên đã gục ngã.

Cô chỉ nói với Vu Sách Viễn đến đây, chuyện về sau cô cũng không nói thêm nữa.

Hai ngày trước, bố cô ngã trong phòng bệnh và không qua khỏi. Cuộc gọi cuối cùng của bố cô là cho bố của Hạ Đình Châu...

Cũng chính vì chuyện này mà đêm qua cô và Hạ Đình Châu đã xảy ra tranh cãi.

Cô muốn biết cha cô đã nói gì với cha của Hạ Đình Châu trước khi ông chết. Cô đã hỏi thử cha Hạ. Ông nói rằng ông chỉ hỏi về tình trạng cơ thể của cha cô nhưng cô không tin những lời thoái thác đó.

Trong thời gian cha cô nằm viện, chỉ có Hạ Đình Châu đến bệnh viện thăm, những người còn lại trong nhà họ Hạ chưa từng xuất hiện.

Cho nên cô chỉ có thể bắt đầu từ Hạ Đình Châu, nhưng cuối cùng chia tay trong không vui.

Vừa rồi Vu Sách Viễn hỏi tại sao Hạ Đình Châu, chồng sắp cưới của cô khi cô cần nhất lại không thấy bóng dáng, cô không trả lời được.

Phong cảnh trước kia được vạn người trầm trồ khen ngợi, một khi nghèo túng cũng có không ít người bỏ đá xuống giếng, chê cười cô.

Cầu xin người khác không bằng tự cầu mình, đây là một sự thật cô đã hiểu rõ từ nhỏ, cho nên cô cũng không ngạc nhiên với thái độ của nhà họ Hạ lúc này.

Hai người kết hôn, lợi ích quan trọng nhất. Nhà họ Giang bị phá sản, cô không còn giá trị lợi dụng đối với nhà Hạ.

Giang Mạn quá mệt mỏi, sau khi nói chuyện liền ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy đã thấy mình một mình trên xe, cô chợt tỉnh, vội vàng xuống xe liền nhìn thấy một bóng người cao dài tựa vào đầu xe như đang thưởng thức phong cảnh xa xăm.

Áo sơ mi trắng và quần tây đen vốn là trang phục phổ biến, nhưng chúng lại có sức hút đặc biệt khi mặc trên người Tề Liệt. Có lẽ vì tỷ lệ cơ thể của anh ấy rất tốt, ngay cả măc lên những bộ trang phục bình thường nhất cũng trông rất đẹp mắt.

Nghe thấy động tĩnh, Tề Liệt quay đầu nhìn lại.

"Thức dậy?"

Giang Mạn xấu hổ gật đầu, sau đó nhìn chung quanh không thấy Vu Sách Viễn.

"Anh Vu đi đâu vậy?"

Tề Liệt quay đầu lại không nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Cậu ta đã rời đi trước."

Nghe vậy, Giang Mạn tiến lên vài bước đến bên người anh, thành khẩn xin lỗi, "Thực xin lỗi, vì tôi mà lãng phí thời gian quý báu của anh."

Khi cô đến gần, anh phát hiện có mùi thơm như có như không, tay Tề Liệt chuyển động trong túi quần hơi dừng lại, sau đó dừng lại ý nghĩ hút thuốc, tay không rút ra.

Tề Liệt nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút cáu kỉnh, Giang Mạn không muốn gặp rắc rối liền nói.

"Cảm ơn anh..."

"Cô thật sự muốn kết hôn với Hạ Đình Châu sao?"

Cô vốn tìm cớ rời đi sau khi cảm ơn, nhưng Tề Liệt lại bất ngờ hỏi khiến cô không biết phải làm sao.

Giang Mạn nhìn anh một cái, cũng không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cô không muốn trả lời vấn đề này.

"Xin lỗi, đây là việc cá nhân của tôi, tôi có thể chọn không trả lời."

Tề Liệt sắc mặt trở nên tối sầm, sau đó chế nhạo, thái độ càng ngày càng tệ.

"Giang Mạn, cô có biết vị hôn phu của cô đã nhiều lần đưa phụ nữ khác vào khách sạn sau khi đính hôn không?"

Sự vô lễ của anh khiến Giang Mạn khó chịu.

"Đây là chuyện cá nhân giữa tôi và Hạ Đình Châu. Liên quan gì đến anh? Anh Tề quản quá rộng rồi!"

Cô phẫn nộ nói nhưng vẫn chưa hết giận, lại hung hăng trừng mắt nhìn anh, xoay người rời đi. Mới vừa đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy cổ tay bị siết chặt, một lực mạnh mẽ kéo cô lại, áp lực ập đến, cô theo bản năng lùi về phía sau. Cho đến khi lưng cô dựa vào xe, cô muốn lùi cũng không được.

Cô bị kẹt giữa chiếc xe và vòng tay của Tề Liệt, hai người gần như sát vào nhau, tư thế mờ ám.

Giang Mạn giương mắt nhìn anh chằm chằm, không hề né tránh, chế nhạo: "Anh Tề cố ý tạo cơ hội ở một mình với tôi. Chẳng lẽ anh có ý đồ với tôi sao? Sao không lái xe đến chỗ khách sạn? "

"Giang Mạn!"

Tề Liệt, người hỉ nộ không bao giờ biểu hiện ra bên ngoài thế nhưng tức giận.

Sau khi cao giọng nói tên cô, vẻ mặt anh trầm lại nhìn chằm chằm vào cô, Giang Mạn cũng bị anh khơi dậy ý chí chiến đấu, không sợ hãi mà nhìn thẳng vào anh.

Loại giằng co này kéo dài khoảng một phút, Tề Liệt đã bị đánh bại trước, xoay người dựa vào xe, kề vai đứng cạnh cô.

"Tối qua, Hạ Đình Châu đưa một phụ nữ vào khách sạn và bị chụp ảnh. Hai giờ trước, bà Hạ thông báo với truyền thông rằng Hạ Đình Châu đã giải trừ hôn ước với cô, nói rằng hai người đã chia tay hai tháng trước."

Giang Mạn thản nhiên cười, hơi ngẩng đầu, nhìn mặt của hắn.

"Vì thế?"

Tề Liệt dời tầm mắt, nhìn về phía xa xa.

"Tôi có thể cho cô tất cả những gì cô muốn."

Giang Mạn kinh ngạc, anh lại nói thêm một câu.

"Giang Mạn, đi theo tôi đi."

Giang Mạn sững sờ hồi lâu, nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của anh, không khỏi bật cười lên tiếng.

"Anh Tề, anh có bệnh sao?"

Bây giờ cô không phải là đại tiểu thư nhà họ Giang, cùng lắm thì chỉ còn khuôn mặt này. Nhưng lấy giá trị con người của anh, thì sẽ có không ít phụ nữ xinh đẹp hơn cô lao vào anh.

Sau lưng cô vẫn còn một đống rắc rối cần thu thập, tại sao anh phải ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro