Chương 2: Cầu hôn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong trường hợp này, một người đàn ông xung quanh không thiếu phụ nữ, nói những điều như vậy với cô, ngoài sự hứng thú nhất thời, anh ta còn có thể có ý đồ gì nữa.

Theo cô hiểu thì 'theo anh' sẽ không có nghĩa là anh muốn cưới cô .

Quan hệ giữa một nam một nữ cũng chỉ có vậy. Trong mắt một người đàn ông như Tề Liệt, cô không khác gì sủng vật thích hợp nuôi nhốt.

Tề Liệt trầm mặc không nói.

Đây không phải là lần đầu tiên Giang Mạn gặp phải chuyện như vậy. Từ khi nhà họ Giang sụp đổ, đủ các loại người đều nhảy ra sỉ nhục cô, cũng không chỉ một người đàn ông là Tề Liệt muốn cô.

Tần Liệt có thể coi là người 'lịch sự' nhất trong số đám đàn ông đó.

Nghĩ đến đây, Giang Mạn tự giễu cười, "Anh Tề muốn nuôi một con chim hoàng yến ngoan ngoãn để chơi đùa. Nhưng đáng tiếc, tôi không có phúc khí đó. Cảm ơn sự cất nhắc của anh."

Tề Liệt quay đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị căng thẳng, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp mà cô không hiểu được.

Có vẻ hơi phiền muộn.

"Đó không phải là ý của tôi."

Giang Mạn khóe miệng giật giật, cười không được, cho dù Tề Liệt không nói lời nào xúc phạm cô, nhưng cô vẫn cảm thấy mình bị sỉ nhục.

Như thể cô là miếng thịt trong bát, bất cứ ai cũng có thể cắn một miếng.

Giang Mạn giễu cợt: "Lời nói của anh Tề thật thú vị. Anh nói như vậy không phải là ý tôi hiểu, vậy nghĩa là sao?"

Ngay cả khi cô nghèo túng, sự kiêu ngạo trong cô sẽ không cho phép người khác chà đạp lên lòng tự trọng của mình.

Tề Liệt lại im lặng, Giang Mạn đã sớm ngẹn một bụng tức giận, lúc này rồi, cô cũng chẳng sợ đắc tội với anh.

Chế giễu mỉa mai, cái gì cũng dám nói.

"Anh Tề không phải đang muốn tìm tình nhân, chẳng lẽ anh muốn tìm vợ?"

Tề Liệt bỗng nhiên cứng đờ, ngón tay vô thức cuộn lại.

Giang Mạn không nhìn anh nên không nhận ra vẻ mặt anh thay đổi. Sự im lặng của anh vừa lúc tạo cho cô cơ hội trút giận.

"Tề Liệt, tuy rằng bây giờ hai bàn tay trắng, nhưng tôi không phải loại ti tiện, tôi còn có lòng tự trọng. Tôi rất bận, không có thời gian chơi trò nhàm chán như vậy với đại nhân vật anh."

Nói vậy, cô không muốn làm cho mọi việc trở nên khó coi, nên chân thành nói tiếng cảm ơn, xoay người, đi theo con đường phía trước.

Cô không biết Tề Liệt đưa cô đi đâu, nhưng trách, chỉ có thể trách bản thân không phòng bị, ngủ quên trên xe.

Nhìn hoàn cảnh xung quanh, nơi này có lẽ cách nội thành rất xa, đứng ven đường không bắt được taxi, cô lấy điện thoại di động ra gọi xe.

Thấy cô quật cường như vậy, Tề Liệt có chút bất lực, càng thêm xót xa.

Trong khoảng thời gian này, cô đã trải qua quá nhiều chuyện, chịu quá nhiều uỷ khuất, cả người dựng đầy gai nhọn để bảo vệ bản thân.

Tề Liệt sải bước, đuổi theo, nắm lấy cổ tay Giang Mạn.

Giang Mạn cũng không giãy dụa, tức giận nhấc chân đá một cái. Tề Liệt tuy rằng tránh được, nhưng cũng không động đậy, liền trúng một đạp.

Mặc dù cô đi giày bệt nhưng dùng lực rất lớn đạp xuống .

Anh không né tránh khiến Giang Mạn kinh ngạc.

"Anh......"

Giang Mạn hoảng sợ ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt anh. Bốn mắt nhìn nhau, cô có chút rung động.

Anh không tức giận, nhưng từ cách anh cau mày, có thể thấy thật sự rất đau.

"Thực xin lỗi, nhưng đây là anh tự chịu."

Cô vô thức xin lỗi, nhưng cũng tức giận vì anh vẫn nắm tay cô, chẳng nói chẳng rằng.

Trong lúc giằng co này, Giang Mạn càng trở nên cáu kỉnh.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Tề Liệt buông lỏng tay, nhưng chính anh cũng không biết mình muốn làm gì.

Trong lĩnh vực kinh doanh, anh không hề sợ gì cả. Để đạt được mục đích của mình, anh chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn, chẳng hề do dự chút nào.

Nhưng khi đối mặt với cô, mọi thủ đoạn anh biết đều không thể sử dụng.

Không phải anh không muốn nói ra, mà là không muốn dễ dàng mở miệng như vậy. Bởi vì những gì anh nói sẽ bị cô hiểu nhầm thành những ý nghĩa khác, khiến cô càng khó chịu.

Những lời anh chuẩn bị trong lòng, vừa mở miệng ra liền quên hết.

"Chỉ cần em nguyện ý."

Giang Mạn bị câu nói không đầu không cuối của anh làm cho khó hiểu.

"Tôi nguyện ý cái gì?"

Cô bị làm cho không giận nổi, bĩu môi không nói nên lời, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật đúng là đầu óc có bệnh.

Sự thay đổi trong biểu cảm của cô không thoát khỏi ánh mắt của Tề Liệt, những lời không dám nói với cô bỗng không nhịn được mà thốt ra.

"Làm vợ của anh."

Bốn chữ, ngắn gọn và súc tích.

Giang Mạn sững sờ. 

"Cái, cái gì..."

Nói xong, Tề Liệt cũng sững sờ, nhưng trong chốc lát đã khôi phục bình tĩnh, trở lại thành Tề Liệt hệ cấm dục.

"Tôi đã nói, tôi có thể cho em bất cứ những gì em muốn, chỉ cần em nguyện ý."

Giang Mạn: "..."

Người đàn ông này càng nói, cô lại càng cảm thấy mơ hồ. Không biết là do cô ngốc hay là cách diễn đạt của anh có vấn đề, câu đầu tiên nghe như lời cầu hôn, câu thứ hai lại khiến cô cảm thấy mình đang tự đa tình.

Bầu không khí bỗng lại trở nên khó xử.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột phá vỡ tình trạng xấu hổ này.

Giang Mạn nhìn xuống màn hình điện thoại, là Hạ Đình Châu gọi đến, cô không chút do dự cúp máy.

Tuy nhiên, cô đã đánh giá thấp sự kiên trì của Hạ Đình Châu. Cô cúp máy, anh ta vẫn tiếp tục gọi, cuối cùng cô đành chấp nhận.

Tề Liệt đương nhiên nhìn thấy ai đang gọi điện thoại đến. Cô đi đến bên cạnh nghe điện thoại, anh đứng đó im bặt.

Cuộc gọi của Giang Mạn với Hạ Đình Châu rất nhanh kết thúc, sau đó quay trở lại bên cạnh Tề Liệt.

"Anh Tề, thật ngại quá, hôm nay đã gây phiền phức cho anh."

Ý cô thật rõ ràng, muốn cùng anh nói lời tạm biệt.

Tề Liệt cười lạnh một tiếng, "À, cô không thể bỏ được hắn à?"

Sau khi đính hôn, một người đàn ông vẫn trái ôm phải ấp, tai tiếng đầy mình, không màng đến thể diện của vị hôn thê. Thế nhưng cô vẫn không thể buông tay người đó. Có thể thấy cô yêu hắn như thế nào.

Giang Mạn bỏ qua sự tức giận của Tề Liệt, xoay người tiếp tục đi về hướng như cũ. Đi được một đoạn xa thì nghe thấy tiếng đóng cửa xe, có thấy người đó đang rất tức giận.

Cô không quay đầu lại, chậm rãi đi về phía trước, Hạ Đình Châu nói anh ta vừa xuống máy bay, đang trên đường đến đón cô. Cô không biết mình đi có đúng hướng không, chỉ muốn tuỳ ý mà đi.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh dễ dàng bình tĩnh trở lại. Cô nhớ lại trước khi cùng Hạ Đình Châu đính hôn, cảnh tượng anh ta cầu hôn cô.

Hạ Đình Châu nói rằng anh ta yêu cô, đã yêu cô từ rất lâu trước đây và hứa sẽ chăm sóc cô cả đời.

Tuy nhiên, trước khi cầu hôn, cô và anh ta chỉ là bạn bè lớn lên cùng nhau.

Cô không đồng ý lời cầu hôn của Hạ Đình Châu. Nhưng ngay tối hôm sau, nhà họ Hạ đã đặt một nhà hàng, tất cả mọi người trong gia đình họ Giang đều có mặt ở đó, ngoại trừ anh trai không có ai hỏi cô có thích hay không.

Đối với tiệc đính hôn của hai bên gia đình, cô chỉ cần lộ mặt, không phải nói một lời, chỉ cần làm một con rối hợp cách .

Chính nhà họ Giang đã nuôi lớn cô, người phụ nữ mà cô gọi là mẹ hơn 20 năm nay đã dùng công ơn dưỡng dục để ép cô, chỉ cần đính hôn cùng Hạ Đình Châu là có thể cứu được Giang gia .

Cô không phản kháng, đối với cô, việc kết hôn cùng ai cũng không có gì khác biệt.

Chỉ tiếc, ngay cả khi cô đính hôn với Hạ Đình Châu, cô cuối cùng vẫn không cứu được nhà họ Giang.

Nhà họ Giang phá sản, cha cô mất, anh trai cô vẫn đang chờ cô đến cứu còn người phụ nữ mà cô gọi là mẹ đã biến mất không dấu vết sau khi cha cô qua đời và cầm đi số tiền còn lại.

Bây giờ cô không còn gì, để cứu Giang Bùi, cô chỉ có thể nhờ Hạ Đình Châu, hy vọng anh ta niệm tình bạn bè giúp Giang Bùi một lần.

Cô cũng biết việc cúi đầu cầu xin Hạ Đình Châu là có ý gì, nhưng chỉ cần có thể cứu được Giang Bùi, cô chỉ có thể thử một lần.

Giang Mạn thất thần đi về phía trước, chợt nghe thấy tiếng bánh xe cọ xát vào đường, phát ra âm thanh chói tai, cô nghiêng đầu thấy Tề Liệt hùng hổ bước xuống xe.

Có lẽ bộ dáng của anh quá đáng sợ, cơ thể cô làm theo bản năng.

Cô cất bước bỏ chạy.

Tuy nhiên, sự chênh lệch về thể lực giữa nam và nữ khiến cô chỉ vừa chạy được vài bước đã không động đậy nổi, Tề Liệt mạnh mẽ ôm lấy eo cô và kéo về phía sau, cô chưa kịp phản ứng thì đã bị anh khiêng lên vai.

Giang Mạn thẹn quá hoá giận, hoảng sợ giãy giụa, dùng sức đánh vào lưng Tề Liệt.

"Tề Liệt, anh mau thả tôi xuống."

Tề Liệt thờ ơ, khiêng cô trở lại cạnh xe mới thả xuống. Cô đang chuẩn bị bỏ chạy thì anh cúi người, đem cô đè lên cửa xe, hai tay chống hai bên người cô, giam cầm cô lại.

Sắc mặt anh rất doạ người, thở hổn hển. Giang Mạn bị doạ sợ, nuốt nuốt nước miếng, không dám động đậy.

"Anh, anh đừng làm xằng bậy, chúng ta từ từ nói chuyện.

Tề Liệt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt vừa lạnh lùng lại vừa hung dữ, làm cô có chút sợ hãi.

"Giang Mạn, em đừng có mà không biết tốt xấu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro