Chương 3: Dây dưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió lớn nổi lên, thời tiết thay đổi đột ngột, đã hơn một tiếng đồng hồ kể từ khi cô lên xe của Vu Sách Viễn, nắng như thiêu đốt đã bị mây đen bao phủ, nhưng cái nóng vẫn chưa tan hết, dù gió có thổi thì vẫn nóng bức.

Vì hành động lỗ mãng Tề Liệt, túi xách của Giang Mạn rơi xuống, đồ đạc trong túi vương vãi trên mặt đất, điện thoại cũng rơi ra khỏi túi.

Tề Liệt đem cô vây vào giữa vòng tay, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, đáy mắt anh mơ hồ trào dâng sự tức giận.

Chiều cao của Giang Mạn cũng được coi là cao gầy, nhưng so với Tề Liệt cô lại thấp hơn rất nhiều, hơn nữa cô vốn dĩ rất mảnh mai, trong khoảng thời gian này sút mấy cân liền khiến cả người cô càng thêm mảnh khảnh.

Không có gì lạ khi Tề Liệt, một người đàn ông cao lớn, có thể vác cô lên một cách dễ dàng.

Trong thời tiết nóng nực, sau màn lôi kéo nhau này, trên mặt hai người hiện ra một tầng mồ hôi mỏng, hô hấp gấp gáp, lồng ngực dao động, Tề Liệt tuy rằng đúng mực không dán lên người cô, nhưng dường như cô có thể cảm nhận được. Trong khoảng cách gần, thân nhiệt nóng bỏng nhưng có thể ngửi thấy hơi thở trong trẻo trên người anh, không phải là nước hoa, mà chỉ là mùi sạch sẽ.

Trước hôm nay hai người không hề quen biết nhau, giờ Tề Liệt lại quấn lấy cô như thế này khiến Giang Mạn rất bực mình, nhưng sức lực chênh lệch khiến cô phải kiềm chế cảm xúc.

"Tề Liệt, anh có chút đạo lý nào không? Tôi với anh không quen. Ngay cả ngày hôm nay cũng có thể nói là không quen biết nhau. Tôi không nhớ đã từng đắc tội anh khi nào?"

Ở nơi hoang vu, trai đơn gái chiếc, cô vẫn còn khá sợ hãi, nếu thật sự chọc tức anh, anh thật sự muốn làm gì cô, cô cũng không có cơ hội cầu cứu.

Đôi mắt Tề Liệt tối sầm lại nghe cô nói "Chưa từng quen biết", lời nói của cô giống như một chậu nước lạnh dội xuống, anh từ từ rời đi.

"Tôi xin lỗi......"

Giây trước còn mạnh mẽ độc đoán, giây tiếp theo cúi đầu xin lỗi, Giang Mạn không hiểu kịch bản của anh là gì, cũng không dám thả lỏng cảnh giác.

Sau đó, Tề Liệt không nói gì, quay lại nhặt túi xách và đồ bị đánh rơi.

Giang Mạn đứng yên tại chỗ, hành vi của anh thật khó hiểu, tương phản quá lớn khiến cô không khỏi băn khoăn không biết có phải anh bị tâm thần phân liệt hay không.

Những thứ khác trong túi của cô đều không sao, nhưng màn hình điện thoại bị nứt, Tề Liệt liếc mắt một cái không nói gì, đưa cho cô cả túi và điện thoại.

Nếu như là trước đây, chỉ có một vết xước nhỏ trên điện thoại, cô cũng sẽ không ngần ngại thay mới, nhưng bây giờ chỉ có thể nhìn màn hình điện thoại nứt vỡ mà lòng đau nhói vì không có tiền.

Gần đây cô phải ăn mặc cần kiệm, có thể bớt khoản nào liền bớt, điện thoại mới không thể mua, may mà hiện tại vẫn dùng được, chỉ cần tìm người sửa màn hình là được. Cô không muốn tiếp tục giằng co với Tề Liệt, chỉ muốn mau chóng thoát thân.

Lúc này, Tề Liệt mở cửa ghế lái, nhìn cô.

"Em đến lái xe, chúng ta trở về."

Giang Mạn không chút do dự từ chối: "Không, sẽ có người tới đón tôi."

Tề Liệt cau mày không vui, trong lòng mơ hồ không kiên nhẫn.

"Anh nghĩ em không muốn lại xảy ra chuyện khó chịu vừa rồi, em đá anh, hiện tại chân rất đau, không lái xe được, đừng để anh nói lần hai."

Giang Mạn: "..."

Người đàn ông chó gì thế này!

Cuối cùng, Giang Mạn gửi tin nhắn cho Hạ Đình Châu bảo anh ta không cần đến đón cô, lúc sau hẹn gặp trực tiếp tại quán cà phê gần chung cư nơi cô ở, cô trở thành tài xế cho Tề Liệt.

Cô không biết chiếc xe này là của Vu Sách Viễn hay của Tề Liệt. Trong mắt cô hai người đều là kẻ có tiền, nhưng chiếc xe này cũng không phải xe sang, mà là một mẫu xe bình thường rất thông dụng, khiến người ta khó nhận ra đây là xe của họ. Nhưng công năng của xe rất tốt, người chọn xe hẳn phải rất am hiểu.

Giang Mạn tập trung lái xe, không muốn nói chuyện với anh. Tề Liệt ngồi ở ghế phụ cũng không nói chuyện, cứ cúi đầu nhìn điện thoại, không biết đang giở trò gì.

Dọc đường không nói lời nào cả.

Xe chạy vào thành phố, Giang Mạn muốn tìm một chỗ đậu xe, sau đó rời đi ngay, đáng tiếc ý đồ của cô đã bị Tề Liệt nhìn thấu, chỉ đường cho cô.

"Rẽ trái phía trước."

"Rẽ phải."

"Đi thẳng......"

Tề Liệt lấy phong cách lão đại sai sử cô rất thuận miệng, vừa đến nơi cần đến, Giang Mạn thậm chí còn bị anh ghét bỏ khi dừng xe.

"Kĩ thuật của em còn không bằng một người mới, không biết còn tưởng bằng lái của em là dùng tiền mua đấy."

Giang Mạn cười lạnh, không muốn để ý đến anh.

Sau khi xuống xe, Giang Mạn không thèm liếc anh một cái, thậm chí còn không buồn nói lời tạm biệt, trực tiếp rời đi. Nhưng Tề Liệt không cho cô cơ hội, anh nắm lấy cánh tay cô và kéo vào cửa hàng điện thoại di động gần đó.

Xung quanh có người qua lại, anh làm như không thấy, một chút cũng không ngại ngùng. Giang Mạn giãy giụa, trừng mắt nhìn anh một cái.

"Anh lại phát điên gì vậy?"

Bàn tay của Tề Liệt dời xuống cánh tay cô, thay vào đó nắm lấy cổ tay, kéo cô vào trong.

"Mua cho em điện thoại."

Giang Mạn nghe xong thì sững sờ, từ góc độ của cô vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của anh. Cô đã từng nghe Giang Bùi đánh giá về Tề Liệt, nói rằng anh ta nói lời tàn nhẫn với người khác không nhiều, nhưng tốt nhất đừng đắc tội anh ta.

Nhưng cô cảm thấy hôm nay đã hoàn toàn đắc tội Tề Liệt, tương lai thấy anh sẽ tránh mặt đi.

Nhưng phong cách hành xử của anh lại không hẳn như Giang Bùi đã nói.

Cô thực sự cảm nhận được sự dịu dàng từ anh.

Giang Mạn lắc đầu, đem suy nghĩ vớ vẩn này quên đi.

Toàn bộ quá trình chọn điện thoại đều do Tề Liệt xem, là mẫu điện thoại mới nhất của một nhãn hiệu nổi tiếng. Chỉ khi chọn màu, anh mới quay sang hỏi ý kiến ​​của Giang Mạn.

Tề Liệt làm việc rất dứt khoát, cũng không rối rắm lựa chọn. Chỉ trong vòng năm phút từ khi bước vào cửa hàng, Giang Mạn đã cầm trên tay một chiếc điện thoại di động mới, cô chợt cảm thấy hơi băn khoăn. Mặc dù cô mua điện thoại di động kia chưa tới nửa năm, nhưng cũng không đến mức cần anh đền một cái mới.

Sự do dự chỉ thoáng qua, nghĩ nghĩ lại thì cô cũng thấy yên tâm.

Đối với một người như Tề Liệt, một chiếc điện thoại di động cũng chỉ như đứt một sợi tóc thôi. "Làm anh Tề tốn kém rồi, cảm ơn anh."

Ra khỏi cửa hàng, cô cố tỏ ra rất vui vẻ.

Vẻ mặt nghiêm nghị hiếm khi thay đổi, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên đã cho thấy tâm trạng lúc này của anh.

"Em thích là được."

Vừa cầm điện thoại người ta mua cho, cô đương nhiên không thể tiếp tục mặt lạnh với anh, lịch sự vẫn là cần thiết.

"Tôi còn có việc, xin phép đi trước, tạm biệt."

Đương nhiên, Tề Liệt vẫn không để cho cô rời đi, với hành vi 'nắm tay' vừa rồi, làm lần thứ hai cũng không quá kinh ngạc.

"Tôi đưa em đi."

Tề Liệt không cho cô cơ hội từ chối, vì vậy nhét cô vào trong xe, chu đáo thắt dây an toàn cho cô, sau đó vòng qua bên kia lên xe.

Sau khi khởi động xe, anh mới hỏi: "Đi đâu?"

Giang Mạn định thần lại và nói một địa chỉ, đó là quán cà phê mà cô và Hạ Đình Châu hẹn gặp.

Tề Liệt không rời đi sau khi tiễn cô mà đi theo cô vào quán cà phê. Hạ Đình Châu tới trước chọn vị trí, vừa nhìn thấy cô từ xa liền giơ tay về phía cô.

Khi Hạ Đình Châu nhận ra người đàn ông sau lưng cô là ai, nụ cười của anh ta chợt cứng lại. Hắn đứng dậy và đi về phía Giang Mạn, nhưng ánh mắt lại rơi vào Tề Liệt đang ở phía sau cô.

Ánh mắt nghi hoặc nhìn Tề Liệt, lướt qua Giang Mạn, hướng phía trước chào hỏi Tề Liệt.

"Tề tổng, thật trùng hợp, anh cũng tới đây uống cà phê sao?"

Tề Liệt liếc nhìn Giang Mạn, sau đó nhìn Hạ Đình Châu vẻ mặt khiêu khích, "Đáng tiếc, chúng tôi đi cùng nhau."

Hạ Đình Châu sắc mặt hơi thay đổi, nhưng không nói gì. Hắn duỗi tay muốn kéo Giang Mạn nhưng lại bị cô tránh đi.

Hạ Đình Châu sửng sốt trong giây lát, sau đó rút tay về.

Tề Liệt nhìn thấy, tâm tình rất tốt, chọn một vị trí bên cạnh chiếc bàn mà Hạ Đình Châu vừa ngồi, vừa cầm lấy thực đơn từ người phục vụ, chậm rãi xem, tư thế nhàn nhã.

Sau khi Giang Mạn ngồi vào chỗ, Hạ Đình Châu ngồi xuống đối diện với cô, hiển nhiên cảm thấy thái độ của cô đối với anh lạnh nhạt hơn trước.

"Tiểu Mạn, anh muốn nói chuyện với em."

Lúc này, có tiếng cười khẽ từ bàn bên cạnh, tiếp theo là giọng nam ôn nhuận nói chuyện cùng người phục vụ.

Cảm giác tồn tại của người bên kia quá mạnh, thu hút sự chú ý của Giang Mạn. Hạ Đình Châu thấy cô nhìn về phía Tề Liệt cười một cái, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Làm thế nào mà em và anh ta lại đi cùng nhau?"

Giang Mạn thản nhiên nói: "Tình cờ gặp, anh Tề có nhã ý đưa tôi đi một đoạn đường."

Hạ Đình Châu nén cơn tức giận của mình, trầm giọng nói: "Chúng ta hãy nói chuyện ở một nơi khác."

Giang Mạn cuối cùng cũng nhìn về phía anh, thu lại nét cười, biểu tình đạm mạc, "Hạ Đình Châu, nếu anh có gì muốn nói thì hãy nói luôn ở đây. Tôi rất bận không có thời gian để cùng anh giải quyết."

Có mấy lời không cần nói thẳng cũng là để giữ gìn thể diện cho nhau, rốt cuộc nhà họ Hạ và nhà họ Giang cũng có chút tình cảm.

Cô bằng lòng đến gặp anh, đó là nhìn vào tình bạn lớn lên cùng nhau.

Những gì Hạ gia và Hạ Đình Châu đã làm không khiến cô xấu hổ nhưng lại khiến cô khó chịu.

Vào thời điểm hai người đính hôn, cô không dứt khoát phản đối, rõ ràng đó là lỗi của cô. Vì vậy cô chấp nhận tất cả những nhục nhã mà mình phải chịu sau này và không đổ lỗi cho ai cả.

Hạ Đình Châu có bao nhiêu phụ nữ hay đêm qua mang ai đến khách sạn, những việc đó bây giờ không liên quan gì đến cô.

Bây giờ cô thực sự không rảnh để nói chuyện với hắn về những việc này, cô rất bận cũng rất mệt.

Hạ Đình Châu vươn tay nắm tay cô, vừa chạm vào mu bàn tay, cô đột nhiên rụt tay lại, lộ rõ ​​vẻ chán ghét.

Ngại anh bẩn sao?

Hạ Đình Châu cười khổ.

"Điều này có nghĩa là trong lòng em có anh sao? Nghe nói anh qua lại với những người phụ nữ khác, nhưng thật ra em rất để ý."

Giang Mạn liếc anh một cái, không khỏi mỉm cười, "Anh suy nghĩ nhiều rồi. Tôi không đến gặp anh để nghe anh giải thích, mà là vì chuyện của anh trai tôi. Tôi muốn hỏi anh, trước kia anh nói anh sẽ giúp tôi, những lời này còn giữ lời không? "

Hạ Đình Châu gật đầu nói: "Đương nhiên là giữ lời."

Sau đó anh lại cười, "Anh trai của em cũng là anh trai của anh. Sau khi kết hôn, chúng ta đều là người một nhà, em nói đúng không?"

Điều này nghe như dỗ dành, nhưng lại có ẩn ý. Giang Mạn nghe xong rất khó chịu, có chút buồn nôn.

Hạ Đình Châu đang ám chỉ với cô, hắn giúp cô là có điều kiện.

"Anh......"

Giang Mạn vừa muốn nói thì đột nhiên có tiếng động lớn từ bàn bên cạnh, đó là tiếng chiếc cốc sứ rơi vỡ. Ánh mắt cô lại bị thu hút, ngẩng đầu nhìn, là chiếc cốc trên bàn của Tề Liệt đã rơi xuống đất.

Người phục vụ nghe thấy tiếng động liền chạy tới xử lý, trước tiên hỏi Tề Liệt có bị thương không, sau đó liền gọi người tới thu dọn.

Tề Liệt vô cảm ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Giang Mạn, anh nhàn nhạt nói.

"Rác rưởi nên ném vào thùng rác, bằng không sẽ khiến bản thân thấy ghê tởm."

Lời anh nói có ý gì đó, người phục vụ bên cạnh vẻ mặt mờ mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro