Chương 4: Không hợp thời, nhưng rất hợp cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây có lẽ là điểm khác biệt giữa lão đại và người khác, châm chọc đúng chỗ, hợp tình hợp lý.

Những người khách xung quanh cũng bị âm thanh này thu hút, không ít người nghe được lời Tề Liệt vừa nói, không khí nhất thời rơi vào ngượng ngùng.

Lúc này, khuôn mặt khó coi nhất chính là Hạ Đình Châu, làm sao hắn có thể không nghe ra Tề Liệt đang cố ý làm cho hắn xấu hổ ở nơi công cộng.

Hắn cảm thấy vừa rồi có gì đó không thích hợp khi Tề Liệt và Giang Mạn cùng nhau xuất hiện, ý tứ là, Tề Liệt làm sao có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa còn theo đuôi Giang Mạn.

Và hơn nữa, Giang Mạn còn tình cờ đi nhờ xe Tề Liệt.

Tề Liệt vốn không phải là người thiện lương, sẵn sàng giúp đỡ người khác, sao lại có thể tốt bụng như vậy, nhất định là có âm mưu.

Nhìn thái độ của Giang Mạn, Hạ Đình Châu càng thêm tức giận, cũng không quan tâm đến phong thái của quý ông.

"Chúng ta về nhà nói chuyện."

Hạ Đình Châu đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Mạn, hắn đưa tay ra kéo cô, Tề Liệt nhìn thấy, ánh mắt lạnh lùng. Anh đang định đứng dậy thì đã thấy Giang Mạn cầm túi chặn tay Hạ Đình Châu.

"Đừng chạm vào tôi."

Sự chán ghét và ghê tởm trong mắt cô không thể che giấu được khi Hạ Đình Châu đến gần.

Tại nơi công cộng, xung quanh có nhiều người xem náo nhiệt, Hạ Đình Châu không còn mặt mũi nên tức giận bỏ đi.

Giang Mạn ngồi tại chỗ, mắt cũng không nâng lên, Tề Liệt nhướng mày nhắc nhở người phục vụ.

"Quý ông đó vẫn chưa thanh toán hóa đơn đúng không?"

Người phục vụ đang mải mê xem náo nhiệt cũng định thần lại, vội vàng đi lên, nói vài câu với Hạ Đình Châu một cách lịch sự, sau đó dẫn Hạ Đình Châu đến quầy thanh toán.

Sau khi trò hay kết thúc, Tề Liệt tỏ vẻ cụt hứng, đứng lên cũng không quên chỉnh trang quần áo, sau đó đi tới đứng bên cạnh Giang Mạn.

"Hắn ta đi rồi, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi."

Giang Mạn vừa bưng cà phê lên định uống đành đặt cà phê lại trên bàn, ngẩng đầu nhìn người đàn ông khó hiểu bên cạnh.

"Anh Tề đúng là người nhiệt tình, rất khác với hình tượng được đồn thổi cao lãnh hay là..."

Cô kéo dài giọng, rồi nói tiếp, "Hay là anh Tề vốn dĩ có hai mặt?"

Biết cô đang nghẹn một bụng tức giận, Tề Liệt không muốn chọc cô khó chịu, trên khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười hiếm thấy, ánh mắt chân thành, giọng điệu thành khẩn đưa ra lời mời.

"Đi thôi, mời em ăn cơm."

Giang Mạn: "..."

Trong khoảng thời gian này, cô vừa phải chăm sóc bố bị ốm nằm viện, vừa phải cùng Giang Bùi giải quyết rất nhiều việc. Không lâu sau khi Giang Bùi xảy ra chuyện, cha của cô cũng đột ngột qua đời, mọi gánh nặng đều đổ lên đầu cô, cô buộc phải trưởng thành trong một đêm. Không ai quan tâm đến việc cô có ăn đúng giờ hay không và cũng không ai lo lắng về việc cơ thể cô sẽ suy sụp.

Đối với cô chỉ ăn một bữa một ngày cũng là chuyện bình thường, thậm chí có khi cô còn không rảnh quan tâm đến ăn cơm, chỉ tuỳ tiện ăn cái gì để giải quyết, lúc này quả thực cô rất mệt và đói.

Chỉ là cô không ngờ sự chăm sóc ân cần lúc này lại đến từ người trước mặt, một người đàn ông cô không hề quen biết.

Giả vờ mạnh mẽ trong một thời gian dài, cô gần như quên mất mình cũng từng là một tiểu công chúa được mọi người cưng chiều.

Bức tường trái tim vất vả dựng lên lại mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ trước mặt người đàn ông này, đó không phải là chuyện gì tốt đối với cô.

Cô vẫn phải tránh xa người đàn ông này.

"Cảm ơn anh Tề có lòng tốt, nhưng tôi còn có việc phải làm, nên sẽ không làm chậm trễ thời gian quý báu của anh."

Cô nói xong liền đứng dậy định đi, đột nhiên có một cánh tay chặn trước người cô.

"Thanh toán, bao gồm cả bồi thường cho bộ đồ ăn bị hỏng."

Tề Liệt đưa một tấm thẻ cho người phục vụ, cánh tay của anh vừa chặn trước người Giang Mạn, người phục vụ rất nhìn xa trông rộng, không muốn gây phiền phức, anh ta cung kính nhận thẻ và nói: "Xin chờ một chút" rồi đi làm việc của mình.

Giang Mạn đang muốn phát giận, Tề Liệt đã nói trước: "Em cùng tôi đi ăn cơm tối, tôi sẽ giúp em mời Tần Thiên Minh Tần luật sư làm luật sư biện hộ cho Giang Bùi."

Luật sư Tần Thiên Minh nổi tiếng bất bại trong giới luật. Nếu Tần luật sư có thể bào chữa cho Giang Bùi, anh chắc hẳn có cơ hội giải oan.

Nhưng Giang Mạn đã cố gắng nhiều lần nhưng không thuyết phục được Tần luật đứng ra tiếp nhận án kiện của Giang Bùi.

Một người như Tề Liệt giỏi nhất là nắm được mấu chốt, khống chế nhược điểm của đối phương. Ở trên thương trường lừa lọc lẫn nhau này, anh có thể một đường thuận lợi, lại càng dễ dàng khống chế cô trong lòng bàn tay.

Một bữa cơm, đổi một cơ hội cứu Giang Bùi, nghe có vẻ như cô đang lợi dụng.

Giang Mạn không có lý do gì để từ chối.

Tề Liệt tiễn Giang Mạn trở về chung cư, xe đỗ ở tầng dưới nơi cô ở. Khi cô xuống xe, anh nói một lát sẽ cho cô thông tin liên lạc của luật sư Tần. Giang Mạn sợ rằng anh sẽ quên nên đã chủ động xin số điện thoại của Tề Liệt, đồng thời thêm bạn tốt với anh.

Mọi việc xong xuôi, Giang Mạn nở một nụ cười đã lâu không thấy, chân thành nói lời cảm ơn. Tề Liệt nhìn cô vào cổng tiểu khu, nhìn xuống giao diện thêm bạn thành công trên điện thoại, khóe miệng nhếch lên.

Sau khi đưa Giang Mạn về nhà, Tề Liệt quay xe theo hướng ngược lại để trả xe cho Vu Sách Viễn.

Từ đây đến căn hộ nơi Vu Sách Viễn sống khoảng nửa giờ lái xe. Lúc Tề Liệt đến thì trời đã tối, sau khi Vu Sách Viễn mở cửa cho anh liền đi vào bếp. Tề Liệt dựa vào cửa bếp hứng thú nhìn.

"Nổi hứng sao, một người ăn mà nấu ba món một canh."

Vu Sách Viễn quay đầu lại liếc anh một cái, cười cợt nhả.

"Đây là lạc thú mà một cẩu độc thân không thể trải nghiệm. Lát nữa phải quay video đồ ăn trên bàn cho Ninh Ninh. Cô ấy muốn kiểm tra xem tôi có ăn đúng giờ hay không, dinh dưỡng có cân bằng hay không."

Người có bạn gái mở miệng ra là khoe ân ái.

Tề Liệt nghe mà nổi da gà.

Bạn gái của Vu Sách Viễn tên là Úc Ninh, vẫn đang học đại học và thường đến đây vào cuối tuần hoặc khi không có lớp. Hai người trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt lúc nào cũng dính vào nhau, hầu như tối nào cũng muốn quay video.

Thời trẻ do gia đình gặp biến cố, Vu Sách Viễn đã bỏ học đại học năm tư và suy sụp trong một khoảng thời gian. Dưới sự bầu bạn và động viên của Úc Ninh, anh đã bắt đầu lập nghiệp với Quý Lăng Diễn, bạn cùng phòng hồi đại học. Đó là thời điểm Tề Liệt gặp Vu Sách Viễn.

Lúc đó Vu Sách Viễn mới thành lập Khoa học kỹ thuật Sách Viễn, cần phải tự tìm đầu tư. Tình cờ Tề Liệt nghe được anh đang giới thiệu cho một nhà đầu tư về một game di động do chính Khoa học kỹ thuật Sách Viễn phát triển. Lúc đó Tề Liệt cảm thấy rằng con người Vu Sách Viễn càng có giá trị đầu tư hơn là dự án này.

Vì vậy, sau khi Sách Viễn kéo đầu tư thất bại, Tề Liệt đã chủ động ném một cành ô liu.

Sau đó, Tề Liệt trở thành đối tác số một của Khoa học kỹ thuật Sách Viễn, tất nhiên là anh bí mật mua cổ phần dưới tên thật là Thiệu Hoài. Ngoại trừ Vu Sách Viễn và Quý Lăng Diễn, rất ít người nhớ Thiệu Hoài là ai.

Tề Liệt là quân cờ nhà họ Tề, chỉ là một con rối được bà Tề tỉ mỉ bồi dưỡng ra.

Vu Sách Viễn có thể coi là người hiểu rõ Tề Liệt nhất, có thể thấy tâm trạng của anh đang tốt, vẻ mặt lộ rõ ​​vẻ đắc ý.

Tề Liệt không có bạn bè, chỉ có Vu Sách Viễn và Quý Lăng Diễn là bạn thân. Ba người vừa là bạn bè vừa là đối tác của nhau.

Chỉ có Vu Sách Viễn là biết rõ nhất một số bí mật của anh.

Tề Liệt tên thật là Thiệu Hoài. Tề Liệt là tên do bà Tề đặt cho anh sau khi đến nhà họ Tề. Nó không hẳn là một cái tên mà chỉ là một biệt hiệu của anh trong nhà họ Tề.

Tề Liệt chẳng khác gì con dao hữu dụng trong tay bà Tề. Bởi vì anh quá ưu tú, bà Tề sợ rằng con rối mà bà ta đã bồi dưỡng vượt khỏi tầm kiểm soát, sẽ không cho anh nửa phần thực quyền.

Vu Sách Viễn là người rất biết lắng nghe, sáng suốt, có nhiều chủ ý, vì hạnh phúc trọn đời của bạn bè mà anh cũng rầu thối ruột.

"Tôi nói, lão Thiệu, cậu yêu đơn phương nhiều năm như vậy, kịch bản vất vả lắm mới thành công. Nhân lúc có tiến triển, nhất định phải nắm lấy cơ hội ra tay trong gang tấc. Theo tôi biết, có rất nhiều tên đang nhìn chằm chằm vào Giang Mạn. Hiện tại là thời điểm cô ấy yếu đuối nhất, đừng để tên khác lợi dụng kẽ hở mà chen chân vào, nếu không cậu thật sự sẽ độc thân cả đời đấy."

Niềm vui ngắn ngủi qua đi, mọi thứ trở lại hiện thực. Tề Liệt trầm mặc.

Vu Sách Viễn hiểu rõ hoàn cảnh và sự băn khoăn của anh.

"Lão Thiệu, những năm này, cậu làm trâu làm ngựa cho Tề gia, giúp tên Tề Lẫm chặn được bao nhiêu nguy cơ. Công ơn của bà Tề cũng trả lại gấp ngàn lần, sớm đã không còn mắc nợ nhà họ Tề đó rồi. Cậu hãy sống cho mình một lần đi, đừng để sau này hối hận. "

Nhìn thấy món ăn cuối cùng của Vu Sách Viễn đã được nấu xong, Tề Liệt đặt chìa khóa xe xuống, chuẩn bị rời đi.

"Tôi về khách sạn."

Vu Sách Viễn thò đầu ra từ phòng bếp, nói: "Ở lại ăn cơm đi, lát nữa tôi chở cậu."

Tề Liệt không quay đầu lại, xua tay, "Cậu cũng biết, xung quanh tôi có rất nhiều tai mắt. Hôm nay tôi biến mất cả ngày, sợ rằng có người sẽ không thể ngồi yên. Nếu bọn họ nhìn thấy cậu cùng tôi, chỉ thêm phiền phức.

Vu Sách Viễn thông cảm cho hoàn cảnh của anh, thở dài dặn dò: "Vậy cậu chú ý an toàn."

Sau khi ra khỏi nhà Vu Sách Viễn, Tề Liệt bắt taxi trở về khách sạn. Mấy năm nay cuộc sống của anh vẫn như vậy.

Nhiều lần anh thực sự ghen tị với Vu Sách Viễn và Quý Lăng Diễn.

Quý Lăng Diễn kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, là với một cô gái đã yêu từ lâu và tới ở rể nhà họ Nguyễn.

Vu Sách Viễn cũng có bạn gái yêu nhau như keo sơn.

Trong ba người, anh là lớn tuổi nhất, nhưng không có gì ngoài nỗi cô độc. Anh ở khách sạn một năm 365 ngày, khi tỉnh dậy vào ban đêm cũng chỉ có căn phòng đầy lạnh lẽo này bầu bạn.

Anh cũng muốn ...

Âm thanh từ chiếc điện thoại vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của anh, đó là lời nhắc tin nhắn được cài riêng mà anh đã chờ đợi từ lâu. Anh nhanh chóng mở khóa và kiểm tra, không ai thấy được sự gấp gáp của anh.

Giang Mạn gửi tin nhắn bày tỏ lòng biết ơn, nói rằng luật sư Tần đã đồng ý giúp cô.

Tề Liệt nhập một đoạn dài trong hộp thoại trả lời, khi định gửi đi thì đầu ngón tay chợt dừng lại, sau đó xóa từng chữ một. Do dự hồi lâu nhưng chỉ trả lời lại một từ.

Được.

Sau khi Giang Mạn trở về căn hộ, cô lập tức liên lạc với Luật sư Tần. Trước đó cô cũng đã liên hệ vài lần, chính trợ lý của Luật sư Tần trả lời, nói ra phí luật sư đối với cô là cao ngất trời. Nghe vậy cô nói sẽ nghĩ cách mau chóng gom đủ tiền, bên kia lại nói rằng Luật sư Tần sẽ không tiếp nhận án kiện của Giang Bùi.

Lần này, cô tự mình liên lạc với Luật sư Tần. Sau một hồi trò chuyện, Luật sư Tần đã lập tức đồng ý làm luật sư bào chữa cho Giang Bùi. Ngày mai, ông sẽ đến trại tạm giam để gặp trực tiếp Giang Bùi, tìm hiểu thêm tình hình.

Cô không ngốc, không cần nghĩ cũng biết Luật sư Tần đáp ứng dễ dàng như vậy, nhất định là có công lao của Tề Liệt.

Sự việc có chuyển biến tốt, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Từ lúc nhà họ Giang phá sản đến nay chưa đầy hai tháng, cuộc sống của cô đã chạm đáy, những chuyện tồi tệ đó khiến cô gần như không thở nổi.

Một giờ trước, cô vẫn cảm thấy Tề Liệt là kẻ thù không đội trời chung của mình, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy Tề Liệt giống như vị cứu tinh của Giang Bùi vậy.

Cô thấy không vừa lòng với lời nói và việc làm của Tề Liệt, nhưng anh quả thực là một người thiện lương, khuôn mặt lạnh lùng nhưng lòng dạ ấm áp.

Tề tiên sinh, người được gắn "thẻ người tốt", đã có một giấc mộng kiều diễm vào ban đêm. Sau khi tỉnh dậy, anh bực bội bật dậy và tắm nước lạnh trong phòng tắm.

Sáng hôm sau, khi Giang Mạn vừa ra cửa đi gặp Luật sư Tần, thì đã bị Hạ Đình Châu đang chờ ở cổng tiểu khu chặn lại.

Thấy cô bước ra, Hạ Đình Châu mừng rỡ bước tới và muốn chạm vào tay cô, nhưng bị cô né tránh.

"Anh tới đây làm gì?"

Giang Mạn đi về phía trước không dừng lại, đợi xe bên đường.

Hạ Đình Châu không bỏ cuộc, theo sát từng bước, dáng vẻ ân cần, "Em đi đâu, anh đưa em đi."

Sự lì lợm của hắn khiến Giang Mạn rất khó chịu, trong bản năng cách xa hắn hai bước.

"Chúng ta không còn quan hệ gì nữa, sau này xin đừng làm phiền tôi."

Hạ Đình Châu đã quen với việc giả điếc, tự nói: "Trong khoảng thời gian này anh đã chuẩn bị cho đám cưới của chúng ta, cũng sắp xếp gần như xong xuôi rồi. Ngày mai chúng ta đi chụp ảnh cưới đi."

Bây giờ Giang Mạn hoàn toàn mất kiên nhẫn với hắn.

" Hạ Đình Châu, đến lúc nào rồi mà anh vẫn còn lừa mình dối người. Mọi chuyện đã như thế này rồi, nhà Hạ không thể chứa tôi, cha mẹ anh sớm đã có tính toán. Trừ khi anh có dũng khí cắt đứt quan hệ với nhà họ Hạ, nếu không, đừng đến trước mặt tôi để diễn thâm tình, trông thật ghê tởm. "

Ánh mắt chán ghét của cô, vẻ mặt không kiên nhẫn, toàn thân cô đều bài xích hắn, như thể hắn là thứ gì đó bẩn thỉu.

Hạ Đình Châu giật mình lẩm bẩm: "Thì ra em chán ghét anh như vậy ..."

Giang Mạn kiềm chế cảm xúc, cố gắng giữ bình tĩnh và nói lý với hắn.

"Trong mắt bố mẹ anh, tiêu chuẩn về nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hạ là môn đăng hộ đối, mà điều anh muốn là một người vợ đảm, người mẹ tốt, mắt nhắm mắt mở với sinh hoạt cá nhân của anh. Tôi nói rõ cho anh biết, chúng tôi không thích hợp."

Khi giọng cô hạ xuống, Hạ Đình Châu gầm nhẹ: "Nói thì đường hoàng, nhưng thật ra lại muốn trèo cành cao hơn, là Tề Liệt đúng không!"

Giang Mạn không muốn lãng phí thời gian với hắn.

"Đúng vậy, anh nói rất đúng, sau này anh đừng quấy rầy tôi nữa."

Hạ Đình Châu thấy những gì cô nói chính là thừa nhận rằng cô có mối quan hệ mập mờ với Tề Liệt, hắn không thể chấp nhận điều đó.

"Giang Mạn, em có biết Tề Liệt là ai không? Em cho rằng anh ta tiếp cận em thật sự là vì thích em sao? Anh nói cho em biết, anh ta chỉ đang muốn nhân cơ hội trả đũa anh mà thôi."

Ờ ......

Cô cảm thấy sự ảo tưởng tự cho rằng mình là người bị hại của Hạ Đình Châu có chút nghiêm trọng.

Tề Liệt có thời gian rảnh rỗi như vậy, thà rằng ngồi trong văn phòng điều hòa thoải mái kiếm tiền.

Hắn cho rằng hắn là ai, đáng giá để Tề Liệt cố ý trả đũa hắn. Hắn và Tề Liệt hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Trong mắt Hạ Đình Châu, sự im lặng của Giang Mạn là vì cô dao động, anh ta vội vàng nói: "Lúc trước, tập đoàn Đỉnh Thành tranh giành một mảnh đất với công ty anh. Cuối cùng, công ty anh trúng thầu. Tề Liệt tiếp cận em là bởi vì em là vị hôn thê của anh, đừng để bị hắn lừa. "

Lúc này, xe do Giang Mạn gọi đã tới, cô nhanh chóng mở cửa băng ghế sau lên xe, qua cửa sổ nói vài câu với Hạ Đình Châu.

"Sau khi đính hôn, anh lừa dối một cách không kiêng nể, tai tiếng đầy trời. Anh trai tôi gặp hoạ, bố tôi qua đời, nhà họ Hạ đã muốn phủi sạch quan hệ và tuyên bố trước truyền thông rằng tôi và anh đã sớm từ hôn. Cuộc liên hôn giữa hai nhà chỉ nhằm đạt được lợi ích mà họ cần. Khi nhà họ Giang không thể mang lại lợi ích cho nhà họ Hạ thì nhà họ Hạ sẽ đá tôi đi không thương tiếc. Đây là sự thật . "

" Hạ Đình Châu, anh tỉnh lại đi." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro