Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Mạn luôn làm việc dứt khoát và không bao giờ lãng phí thời gian vào những người và việc không đâu, Hạ Đình Châu luôn biết rõ điều này.

Hai người quen nhau từ khi còn nhỏ, cách đây nửa năm, công ty của nhà họ Giang gặp sự cố, cha Giang cầu cứu khắp nơi, gặp nhiều trắc trở. Kể cả nhà họ Hạ vốn có quan hệ tốt với nhà họ Giang cũng là thái độ bàng quang, không giúp một tay.

Cái vòng tròn này thực tế rất tàn nhẫn. Mặc dù Hạ Đình Châu cảm thấy rằng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn của cha mình là quá tệ bạc, nhưng hắn không thể làm gì được.

Sau đó, khi hai cha con đang trò chuyện, cha Hạ vô tình nói: " Cho dù mối quan hệ giữa hai gia đình có tốt đến đâu cũng không nên vội vàng giúp đỡ vì không danh chính ngôn thuận, trừ khi quan hệ giữa hai gia đình trở nên thân thiết hơn như người một nhà.

Hạ Đình Châu nghe ra ẩn ý của bố, hắn đã cầu hôn Giang Mạn vào ngay ngày hôm sau.

Anh thích Giang Mạn, từ nhỏ đã thích cô, nhưng Giang Mạn chưa từng để anh vào mắt. Lúc đó hắn cảm thấy không sao vì trong mắt cô không có người khác.

Nhưng sau khi lên cao trung, cô đã thay đổi.

Cô thích cười hơn trước, hắn thường nghe cô gọi tên một người, là học sinh mới chuyển trường tên là Tề Lẫm, nhìn qua là một tên yếu ớt. Một đoạn thời gian sau cô mở miệng ra là nhắc đến Tề Lẫm, mỗi ngày đều vòng quanh Tề Lẫm.

Sau đó, Tề Lẫm rời đi không lời từ biệt, cô suy sút một trận nhưng chỉ được vài ngày, chẳng mấy chốc cô quay lại thành một Giang Mạn như ban đầu, rực rỡ loá mắt.

Nhưng sau đó, hắn không bao giờ thấy Giang Mạn nhiệt tình với ai như Tề Lẫm. Cô cười với người khác chỉ vì lịch sự, lộ ra sự xa cách, kể cả đối với hắn.

Sau bao nhiêu năm, hắn nghĩ mình đã có cơ hội.

Vì vậy, sau khi cha hắn lơ đãng nói vậy, hắn lập tức hành động.

Hắn đã ngỏ lời cầu hôn nhưng cô không đồng ý. Hắn không cam lòng, sau khi về nhà lập tức nói với bố mẹ rằng hắn muốn kết hôn với Giang Mạn và nói dối họ rằng Giang Mạn đã đồng ý lời cầu hôn.

Sau đó, mọi chuyện suôn sẻ hơn anh mong đợi. Sau khi cùng nhau ăn bữa cơm, hai bên gia đình coi như là đã đính hôn.

Nhà họ Giang cần sự giúp đỡ và tất nhiên họ sẽ không từ chối cuộc hôn nhân này, hắn đã thắng cược.

Giang Mạn trở thành vị hôn thê của hắn.

Tuy nhiên, sự tình sau đó hắn không lường trước được, tình hình của Giang gia càng ngày càng xấu, cơ hội nhìn thấy Giang Mạn cũng khó, cho dù hắn có dẫn những người phụ nữ khác đi qua trước mặt cô, cô cũng sẽ lười để ý đến.

Trái tim của Giang Mạn càng lạnh lùng, hắn càng không cam lòng.

Đôi khi hắn còn tự hỏi, liệu chỉ cần cô không nơi nương tựa, cô sẽ nhìn đến hắn, dựa dẫm vào hắn.

Nhưng đến ngày hôm nay, cô vẫn không để anh vào trong mắt.

Hạ Đình Châu nhìn về hướng Giang Mạn ngồi xe rời đi, nắm chặt tay.

Một ngày nào đó, cô sẽ nhìn thấy hắn, chỉ có thể là hắn.

Sau đó, Hạ Đình Châu gọi điện thoại, rồi lái xe đến bệnh viện để gặp ai đó.

Trong phòng bệnh đơn, một người đàn ông dáng vẻ không đường hoàng đang ngồi trên ghế sô pha, tay phải bó bột, không thể cử động dễ dàng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hắn ta tán tỉnh một người phụ nữ.

Tay trái người đàn ông ôm một cô gái tóc vàng trang điểm đậm, nói năng ngả ngớn, cư xử tuỳ tiện.

"Bé con, váy của em ngắn quá, cố ý mặc cho anh nhìn à?"

Nam nhân cười xấu xa, tay cũng không nhàn rỗi, nữ nhân thuận thế không ngừng cọ cọ trong lồng ngực hắn.

Nhìn thấy cảnh này, Hạ Đình Châu trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, gõ gõ cửa rồi trực tiếp đi vào.

Hai người họ cũng không dừng lại vì Hạ Đình Châu đến. Người đàn ông ngước mắt lên nhìn Hạ Đình Châu, và nói 'đến rồi à' coi như một lời chào, sau đó ôm người phụ nữ trong lòng tiếp tục trêu đùa.

Hạ Đình Châu cau mày nói: "Tiền Vũ, đuổi cô ta ra ngoài."

Vẻ mặt Tiền Vũ mất hứng, nhưng hắn vẫn bất đắc dĩ gạt bỏ người phụ nữ đang quấn lấy cánh tay mình.

"Nhìn khuôn mặt ủ rũ của Hạ thiếu gia, e rằng không được làm được gì từ chỗ Giang đại tiểu thư đi. Tôi nói cậu đúng là làm xấu hổ mặt đàn ông. Chỉ một cô Giang Mạn mà khiến cậu trở nên hèn nhát thế này?"

Câu nói của Tiền Vũ khiến sắc mặt của Hạ Đình Châu càng trở nên khó coi.

"Đừng nói về những chuyện không đâu. Tôi tìm anh nói chính sự. Anh suy xét về việc rút đơn kiện chưa?"

Tiền Vũ đánh giá hắn một hồi lâu, sau đó cười xấu xa, ngấn mỡ trên mặt cũng run lên.

"Nhà họ Hạ các người thật là thú vị. Một người muốn đạp đổ nhà họ Giang, nhân cơ hội hủy hoại Giang Bùi, nhưng cậu lại cầu xin tôi bỏ qua cho Giang Bùi. Cha con hai người là từ đoàn xướng nào ra vậy?"

Hạ Đình Châu kinh ngạc.

"Ý của anh là gì?"

Tiền Vũ duỗi người, nhàn nhạt nói: "Cái này cậu phải đi hỏi bố cậu. Nói thật ra, tôi đã làm người phụ nữ của Giang Bùi vì vậy mà anh ta đã đánh tôi. Vốn dĩ tôi cũng không có ý định truy cứu, dù sao thì quen biết nhau nhiều năm như vậy, cho dù không có giao tình, thì cũng coi như quen biết. "

Lượng thông tin quá lớn khiến Hạ Đình Châu nhất thời không phản ứng kịp, "Nói cho rõ ràng, rốt cuộc chuyện giữa anh và Giang Bùi có liên quan gì đến bố tôi?"

Tiền Vũ chỉ vào cánh tay đang bó thạch cao và đắc ý cười, "Tôi dùng cánh tay này để giúp bố cậu huỷ hoại Giang Bùi. Đơn giản vậy thôi. Nếu cậu muốn biết sự thật, quay lại hỏi bố cậu."

Không hỏi rõ được lý do, Hạ Đình Châu xoay người bước ra ngoài. Vừa đi được mấy bước, Tiền Vũ lại nói thêm một câu.

"Hạ thiếu gia, tôi có thể cướp được người phụ nữ bên cạnh Giang Bùi, thì cũng có thể giúp anh cướp lấy Giang Mạn, ngay trong đêm nay."

Hạ Đình Châu dừng bước, quay đầu nhìn lại. Tiền Vũ cười với hắn, đầy thâm ý.

"Chờ cuộc gọi của tôi, đảm bảo đêm nay sẽ ôm được người đẹp."

Hạ Đình Châu không nói gì, bước nhanh bỏ đi.

*

Giang Mạn đến gặp Luật sư Tần. Sau một hồi nói chuyện, cô và Luật sư Tần đến trại tạm giam để gặp Giang Bùi.

Nhìn người anh trai luôn vui vẻ, cởi mở của mình giờ đây ủ dột, mất đi sức sống, Giang Mạn cảm thấy đau xót, nhưng vẫn cười gượng.

"Anh, anh thế nào rồi?"

Giang Bùi nhìn thấy em gái, ánh mắt trở nên dịu dàng, mỉm cười nói.

"Anh không sao, đừng lo lắng, sức khỏe của bố thế nào rồi?"

Cha Giang đột ngột qua đời, Giang Mạn còn chưa kịp nói cho Giang Bùi, cũng không muốn nói cho anh biết vào lúc này.

Giang Bùi trông thì tuỳ tiện nhưng lại là người sống tình cảm và dễ hành động theo cảm tính. Biết bố mất rồi không biết sẽ tự trách thành cái dạng gì.

"Mọi chuyện đều ổn, đừng lo lắng, em đã mời luật sư Tần, ông ấy nhất định có thể giúp anh."

Nói xong, Giang Mạn rời đi, để Luật sư Tần nói chuyện với Giang Bùi .

Giang Mạn vừa quay đầu lại, nước mắt cô trào ra. Không dám để Giang Bùi nhìn thấy, cô bước đi thật nhanh, gần như là bỏ chạy.

Ra khỏi trại giam, cô ngửa đầu nhìn lên trời, kìm nén nước mắt. Cô tự dằn mình rằng bây giờ không phải là lúc để khóc, cô phải mạnh mẽ lên.

Đúng lúc cô đang điều chỉnh lại tâm trạng thì nhận được một tin nhắn.

Là Tiền Vũ gửi tin nhắn cho cô, nói rằng anh ta đã thay đổi quyết định và muốn thương lượng việc rút đơn kiện. Bảo cô hãy đến hội sở vào lúc 8 giờ tối để nói chuyện về Giang Bùi.

Tiền Vũ là nguyên đơn trong vụ án của Giang Bùi. Chính hắn đã gọi điện báo cảnh sát khiến Giang Bùi bị bắt. Sau vụ việc của Giang Bùi, cô đã đến gặp Tiền Vũ ngay lập tức. Tiền Vũ khăng khăng rằng Giang Bùi đã làm anh ta bị thương và muốn Giang Bùi phải ngồi tù.

Cô không biết Tiền Vũ có ý định gì, nhưng đó là chuyện của Giang Bùi, dù sao thì cô cũng phải đến đó một chuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro