Chương 6: Vai hề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi luật sư Tần hiểu rõ ngọn nguồn của vấn đề, ông cảm thấy vụ việc của Giang Bùi không có gì phức tạp, giải pháp nhanh nhất là hoà giải với Tiền Vũ và để hắn chủ động rút đơn kiện. Nhưng nếu Tiền Vũ cắn mãi không buông, luật sư Tần sẽ dốc hết sức lực.

Luật sư Tần sẽ xử lý việc bảo lãnh cho Giang Bùi được tại ngoại.

Luật sư Tần nói rằng ông sẽ đích thân tiếp nhận vụ việc của Giang Bùi. Giang Mạn thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian này, tinh thần của cô vẫn luôn rất căng thẳng, nhất thời không dám thả lỏng.

Mặc dù luật sư Tần không đề cập đến các khoản chi phí, nhưng cô vẫn phải gom đủ tiền để cứu Giang Bùi.

Nay đã khác xưa, trước đây cô chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc, kể từ khi nhà họ Giang xảy ra chuyện, cô càng ngày càng ý thức được tầm quan trọng của đồng tiền.

Xe của cô đã được bán và chỉ còn có căn hộ cô đang sống là đáng tiền nhất.

Sau khi tiễn luật sư Tần, Giang Mạn đến trạm xe buýt gần đó đợi xe. Cô kiểm tra lộ trình, trước tiên cần ngồi xe buýt đến ga tàu điện ngầm, sau khi xuống tàu điện ngầm, đi bộ 15 phút là về tới nơi.

Khó khăn buộc cô phải trưởng thành trong một đêm. Trước đây cô rất ít đi xe buýt hay tàu điện ngầm, từ mới lạ thành quen thuộc cũng chỉ mất vài ngày.

Có thể là do dạo này cô không được nghỉ ngơi tốt, cơ thể ở trạng thái xấu, sau khi ngồi xe buýt được hai chặng thì bị say xe.

Buồn nôn, dạ dày cồn cào, vì từ khi ra cửa chưa ăn gì, cũng chưa uống một ngụm nước. Cô lấy khăn giấy bịt miệng lại, hồi lâu cũng không nôn ra được.

Cuối cùng sau khi xuống xe, cô ngồi xổm cạnh thùng rác bên bến xe một lúc lâu mới lấy lại được chút tinh thần.

Trên tàu điện ngầm, mặc dù tốt hơn một chút so với xe buýt, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

Con người thường trở nên yếu đuối khi cơ thể không thoải mái. Dọc đường đi, cô cảm thấy mắt cay xè nhưng cô không rơi một giọt nước mắt nào.

Kéo cơ thể mệt mỏi trở về nhà, cô đi đến ghế sô pha ngồi xuống sau đó không còn sức lực động đậy nữa.

Nghỉ ngơi một lúc, cảm giác khó chịu cũng tiêu tan một chút, cô đi súc miệng, sau đó rót một ít nước uống, mở tủ lạnh tìm đồ ăn.

Tủ lạnh trống trơn nên cô vào bếp tìm thì thấy một thùng mì gói.

Cô không biết nấu ăn, nhưng nấu mì gói là một việc rất đơn giản, không làm khó được cô.

Ăn mì xong, cô quay lại ghế sô pha nằm xuống, không bao lâu thì ngủ mất. Mãi đến khi đồng hồ báo thức 7h30 kêu lên, cô mới bị đánh thức.

Cô biết nơi Tiền Vũ hẹn cô gặp mặt là một hội sở cao cấp. Nhưng theo cô, cái gọi là cao cấp có lẽ là do chi phí cao thôi. Sinh nhật mỗi năm Giang Bùi đều mời nhóm bạn thân đến đó chơi.

Nhưng cô cũng nghe Giang Bùi nói, đó là địa bàn của nhà họ Quý, an ninh được bố trí chặt chẽ, không ai dám làm loạn.

Giang Mạn thay quần áo, uể oải đi ra ngoài. Có một tuyến xe buýt thẳng tới đó, khoảng 20 phút là đến, nhưng lần này sau khi xuống xe cô đã nôn ra.

Cô ngồi xổm một lúc rồi mới đứng dậy, nặng nề đi vào hội sở, đi đến cửa phòng mà Tiền Vũ đã gửi cho cô, ngay lập tức có một phục vụ bước tới mở cửa.

Cô bước vào, những tiếng hát quỷ khóc sói gào đột ngột dừng lại. Những người đàn ông và phụ nữ ngồi trên ghế đồng loạt nhìn cô.

Cùng Tiền Vũ qua lại chẳng có tên nào là đứng đắn, cả nam lẫn nữ ôm ôm ấp ấp, không khí ngột ngạt.

Tiền Vũ ngồi ở giữa, một tay ôm một cô gái tóc đỏ quyến rũ.

Đa số những người này đều nhìn Giang Mạn với ánh mắt không có thiện ý, nghiền ngẫm hoặc hả hê, rõ ràng là Tiền Vũ cố ý gọi những người này đến xem.

Giang Mẫn đi về phía Tiền Vũ dưới ánh nhìn của mọi người. Tiền Vũ mặc áo sơ mi hoa, chỉ có chiếc cúc áo cuối cùng là được cài nút, loại áo này mặc trên người hắn trông thật thô tục.

Tiền Vũ đẩy người phụ nữ trong tay mình ra, cười xấu xa rồi vẫy tay với Giang Mạn.

"Nào, đây là chỗ ngồi tôi đặc biệt dành riêng cho em."

Giang Mạn đứng bất động, không chút cảm xúc.

"Tiền Vũ, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"

Tiền Vũ đắc ý cười nghiêng ngả, "Không phải Giang Bùi luôn coi thường tôi sao? Hắn ta không phải hơn tôi về mọi thứ sao? Bây giờ bạn gái hắn chẳng phải quấn chặt lấy tôi, van xin sinh cho tôi một đứa con hay sao. Em gái bảo bối của hắn bây giờ chẳng phải cũng khép nép cầu xin tôi sao. Nếu để hắn ta biết chuyện này thì không biết có tức chết không?"

Ân oán giữa Giang Bùi và Tiền Vũ bắt đầu từ vài tháng trước, lúc đó công ty nhà họ Giang gặp vấn đề, cha Giang đã đi khắp nơi cầu cứu. Giang Bùi vốn dĩ không muốn điều hành công ty nhưng đã trở về nhà giúp cha một tay sau khi nghe tin.

Một năm trước, Giang Bùi có quen một người bạn gái tên là Dương Phái Nghi, một nhân viên trong công ty nhà họ Giang.

Cha của Tiền Vũ là một trong những cổ đông của công ty nhà họ Giang. Sau khi công ty gặp trục trặc, cha của Tiền Vũ đã kêu gọi các cổ đông khác, gây áp lực lên cha Giang, khiến công ty trở nên rối ren, chia năm xẻ bảy.

Và chính trong khoảng thời gian đó, Tiền Vũ và Dương Phái Nghi đã cặp kè với nhau, đội nón xanh cho Giang Bùi. Dương Phái Nghi sau đó đã mang thai.

Giang Bùi tình cờ biết chuyện Dương Phái Nghi mang thai. Mặc dù đã hẹn hò với Dương Phái Nghi được một năm nhưng anh vẫn chưa vượt qua giới hạn, đứa con của Dương Phái Nghi không phải là của anh.

Dưới sự tra hỏi của anh, Dương Phái Nghi đã khóc lóc và nói sự thật rằng đứa trẻ là của Tiền Vũ, và cô ta là bất đắc dĩ.

Chính vì câu nói "bất đắc dĩ" mà Giang Bùi tức quá hoá giận nên vội vàng tìm Tiền Vũ tính sổ.

Lúc đó khung cảnh hỗn loạn, Giang Bùi có đấm Tiền Vũ nhưng sau đó hai người đã bị kéo ra. Lúc đó cánh tay của Tiền Vũ vẫn còn tốt. Ai biết rằng ngày hôm sau Tiền Vũ đã gọi điện báo cảnh sát rằng Giang Bùi đã đánh gãy tay hắn, kiện Giang Bùi về tội cố ý gây thương tích.

Những người đã ở đó đều bị Tiền Vũ bỏ tiền bịt miệng, không ai đứng ra chứng minh Giang Bùi vô tội.

Nhưng sau khi Giang Bùi xảy ra chuyện, Dương Phái Nghi đã trốn đi, Giang Mạn đã cố gắng liên lạc với cô ta, nhưng không liên lạc được.

Kỳ thật, khi Giang Bùi và Dương Phái Nghi hẹn hò, cha mẹ Giang không đồng ý, đặc biệt là mẹ Giang, nhưng Giang Bùi nhất quyết không nghe, phản lại cha mẹ mình.

Giang Mạn mới gặp Dương Phái Nghi hai lần, ấn tượng của cô đối với Dương Phái Nghi không tốt lắm. Nhưng cô cảm thấy Dương Phái Nghi có tốt hay không thì tùy Giang Bùi nghĩ, nên cô cũng không can thiệp.

Cho đến khi Giang Bùi gặp chuyện, những gì Dương Phái Nghi đã làm khiến cô cảm thấy rằng cha mẹ cô đã đúng, rằng Dương Phái Nghi không xứng với những gì Giang Bùi đã làm cho cô ta.

Vào lúc này, vì Giang Bùi, Giang Mạn kìm lại ý nghĩ cầm chai rượu lên và đập vào khuôn mặt nhầy nhuột của Tiền Vũ.

"Tiền Vũ, làm người đừng quá đáng. Nếu làm quá nhiều chuyện xấu, sẽ bị báo ứng đấy."

Ánh mắt của cô khiến Tiền Vũ lạnh sống lưng. Hắn và anh em nhà họ Giang quen nhau từ nhỏ. Trong mắt mọi người, hắn đều thua kém Giang Bùi về mọi mặt. Khi còn đi học thì anh em nhà họ Giang đều là học sinh xuất sắc, đặc biệt là Giang Mạn, không chỉ học giỏi mà còn có nhiều tài lẻ.

Giang Bùi, con cưng của trời, khuôn mặt ưa nhìn, xung quanh hắn luôn có một đám con gái, chơi bóng rổ thì có người đưa nước, ngăn bàn thường xuyên nhét đầy thư tình.

Điều khiến Tiền Vũ khó chịu nhất là bố mẹ hắn so sánh hắn với Giang Bùi về mọi thứ, đặc biệt là bố hắn đã nói rằng Giang Bùi ưu tú, lợi hại như thế nào, nhưng ông lại mắng hắn là đồ phế vật.

Vì cái gì mà tất cả những gì tốt nhất đều bị Giang Bùi chiếm đoạt.

Nhưng khi đối mặt với Giang Mạn, Tiền Vũ không biết tại sao mình lại sợ cô, đó là sự sợ hãi có thể cảm nhận rõ ràng.

Từ nhỏ, Giang Mạn đã là loại con nhà người ta, diện mạo ngọt ngào, học giỏi và dễ mến.

Dưới sự sáng chói của anh em nhà họ Giang, Tiền Vũ cảm thấy mình giống như một vai hề và mong ước của hắn từ khi còn nhỏ chính là một ngày nào đó có thể áp đảo được Giang Bùi.

Hắn cho rằng hắn đã làm được.

Tiền Vũ không nói lời nào, mọi người xung quanh cũng không dám bước ra, rõ ràng Giang Mạn cũng chỉ là một cô gái có vẻ ngoài yếu đuối.

Tiền Vũ hoàn hồn, giả vờ bình tĩnh, dựa lưng vào ghế sô pha, dùng bàn tay trái chỉ vào ba ly rượu đầy trên bàn.

"Không nói nhiều nữa. Nhìn tình cảm chúng ta cùng nhau lớn lên, chỉ cần em uống hết ba chén này, tôi liền bỏ qua cho Giang Bùi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro