Chương 7: Cứu mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy người ngồi ghế lô im lặng, hai bên nhìn nhau, không hiểu dụng ý của Tiền Vũ.

Bọn họ chỉ nghe nói Giang Bùi đánh Tiền Vũ gãy tay mà Tiền Vũ là tên có thù tất báo. Trước kia là kiêng kị Giang gia, Tiền Vũ không dám làm gì Giang Bùi. Nhưng bây giờ Giang gia phá sản, nhà tan của nát, theo tính cách của Tiền Vũ chắc chắn là muốn chỉnh chết Giang Bùi.

Mấy tên cùng lêu lổng với Tiền Vũ đều quen thuộc với kịch bản của hắn. Nghĩ đến chuyện Giang Mạn sẽ như thế nào sau khi uống xong ba ly rượu này, bọn họ nhìn vào Giang Mạn càng thêm trắng trợn.

Những tên này cùng Tiền Vũ chơi bời, không thể nói là thân thiết, chẳng qua là Tiền Vũ thích náo nhiệt. Hắn ta thường xuyên tụ tập ở đủ chỗ ăn chơi, mang theo đủ loại phụ nữ. Hắn cũng rất hào phóng, nếu có ai nhìn trúng phụ nữ bên cạnh hắn thì nói một tiếng là có thể ôm đi.

Phần lớn những tên chơi bời với Tiền Vũ đều có cuộc sống riêng tư hỗn loạn như hắn ta, ăn chơi lêu lổng.

Đêm nay là Tiền Vũ bao. Tiền Vũ hào hứng nói với bọn họ rằng tối nay hắn ta sẽ thuần phục đoá hoa cao lãnh Giang Mạn, nói bọn họ hãy chờ xem.

Những người này đều không từ chối xem náo nhiệt. Tuy rằng không biết nhiều lắm về ân oán giữa Tiền Vũ và Giang Bùi, nhưng họ biết rằng nhà họ Giang đã phá sản, Giang Mạn từ thiên kim tiểu thư cũng lâm vào tình cảnh ai cũng có thể sỉ nhục.

Đây là bản chất của những người này, trèo cao đạp thấp.

Giang Mạn xinh đẹp, đàn ông khi nhìn thấy cô không thể không nhìn nhiều hơn. Trước đây dù có nghĩ đến Giang Mạn nhưng cũng không dám, bây giờ thì khác rồi, suy nghĩ thèm muốn của những tên này đều được viết rõ mặt.

Và những người phụ nữ ghen ghét với Giang Mạn hả hê chờ xem cô gặp hoạ.

Người phụ nữ được Tiền Vũ ôm lúc nãy nhìn thấy Giang Mạn không động đậy, bất mãn khịt mũi, "Giang đại tiểu thư, cô có nghe thấy lời của Tiền Vũ hay không, mau uống đi, đừng làm trễ thời gian quý báu của chúng tôi."

Giang Mạn liếc nhìn người phụ nữ đang nói chuyện. Người phụ nữ trang điểm đậm bị ánh mắt đó quét qua, co rụt cổ lại, giả vờ bình tĩnh.

"Cô, cô nhìn cái gì vậy, không nghe thấy anh Tiền nói gì sao... "

Tiền Vũ liếc nhìn người phụ nữ, quát lên: "Không có chỗ cho cô nói chuyện, ngậm miệng lại."

Người phụ nữ hiển nhiên đã quen bị hắn mắng, bĩu môi, lập tức thu về vẻ nịnh nọt, dựa vào người Tiền Vũ như không xương.

"Anh Tiền, anh không yêu người ta nữa sao? Sao có thể nói người ta như vậy ~"

Tiền Vũ cười đắc ý, bóp khuôn mặt của người phụ nữ và hôn đôi môi đỏ mọng của cô ta.

"Bảo bối, sao anh có thể bỏ được em, buổi tối anh bù đắp cho em thế nào, hả?"

"Anh thật xấu xa ~"

Hai người không coi ai ra gì mà tán tỉnh nhau, những người ngồi trên ghế lô đã quen với việc đó, cứ coi như chưa nhìn thấy.

Cảm giác buồn nôn mà Giang Mạn kìm nén cuối cùng đã trở lại sau khi nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm của Tiền Vũ.

Cô xoay người rời đi, Tiền Vũ đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, lớn tiếng gọi tên cô.

"Giang Mạn!"

"Cô có muốn cứu Giang Bùi không?"

Giang Mạn dừng lại, kìm nén cơn buồn nôn, liếc mắt nhìn lại, tràn đầy chán ghét.

"Trước khi đến đây, tôi còn tưởng rằng mặc dù hư hỏng nhưng anh vẫn còn chút lương tâm, cảm thấy tội lỗi khi hãm hại anh trai tôi. Bây giờ tôi chắc chắn sự hư hỏng của anh đã ngấm vào trong xương và không thể chữa khỏi nữa."

Tiền Vũ thay đổi sắc mặt, trông rất khó coi.

"Đúng vậy, tôi chính là người xấu xa như vậy, cho nên nếu cô không uống hết ba ly rượu này, tôi sẽ khiến Giang Bùi ngồi tù, hủy hoại hắn."

Giang Mạn giễu cợt: "Ồ, xin mời."

Tiền Vũ không ngờ Giang Mạn không mắc lừa, ba ly rượu hắn chuẩn bị cô còn không có đụng vào, vậy mà để cô rời đi, người khác sẽ nghĩ gì về hắn, hắn còn cam đoan với Hạ Đình Châu.

Có lẽ Hạ Đình Châu đã chờ sẵn trong phòng khách sạn mà hắn ta đã đặt trước.

Nếu đêm nay chuyện không thành, thì từ nay hắn sẽ không còn mặt mũi trong cái vòng này.

Nhìn thấy Giang Mạn chuẩn bị rời đi, Tiền Vũ vội vàng:

"Không uống ba ly rượu này, không thể rời đi."

Tiền Vũ nháy mắt với hai người đàn ông ở gần Giang Mạn nhất, ra hiệu cho họ chặn Giang Mạn lại.

Đây không phải lần đầu tiên hắn ta làm chuyện như vậy, do dự một lúc hai người vẫn làm theo.

Giang Mạn bị chặn lại, nhíu mày quay đầu lại.

Tiền Vũ đến gần cô và nói một cách vô liêm sỉ: "Sau khi uống ba ly rượu đó, ân oán giữa tôi và Giang Bùi coi như xóa sạch."

Giang Mạn không ngốc, cô biết Tiền Vũ đang cảm thấy lo lắng. Hắn ép cô uống rượu như vậy, chắc chắn đã động tay rượu này.

Cô không nói gì, lấy điện thoại di động trong túi ra và định gọi cảnh sát.

Tiền Vũ định đoạt lấy điện thoại di động của cô. Giang Mạn không thể nhịn được nữa, giơ chân lên đạp. Tiền Vũ né tránh nhưng không tránh được, bị đá vào đầu gối, lùi lại vài bước, nhưng không ngã.

Giang Mạn hiểu rõ hoàn cảnh của mình, cô ở thế yếu, mà Tiền Vũ đã nổi điên lên. Cô nhân cơ hội đẩy hai tên đang chặn mình. Tiền Vũ tức giận hét lên: "Mau đuổi theo cô ta", rồi dẫn người đuổi theo.

Giang Mạn chạy ra khỏi phòng, hoảng sợ không biết nên chạy đường nào, cô đột nhiên đụng vào một bức tường thịt, vẻ mặt đau đớn, đầu ong ong, càng lúc càng nặng.

"Xin lỗi......"

Cô vô thức xin lỗi và định cầu cứu người mình vừa đụng phải. Vì cơ thể không thoải mái nên phản ứng cũng chậm hơn.

Khi cô định cầu cứu thì một đôi tay chắc khoẻ đã đỡ vai cô, cô kinh ngạc ngước mắt lên, sau khi nhìn rõ mặt đối phương thì hơi giật mình.

Tề Liệt?

Đằng sau có tiếng quát của Tiền Vũ, cô không giải thích nhiều với Tề Liệt, theo bản năng chốn ra phía sau anh.

Tề Liệt thuận lợi nắm tay cô, đem cô ở phía sau bảo vệ.

Những tên đuổi theo cùng Tiền Vũ khi nhìn thấy Tề Liệt thì dừng lại, nhưng vẫn có người muốn tiến lên bắt Giang Mạn. Một người trong số đó nhận ra Tề Liệt liền vội vàng ngăn cản.

"Đó là Tề Liệt, chúng ta không thể trêu vào."

Sau khi người này nhắc nhở, những người khác cũng không dám làm gì, quay lại nhìn Tiền Vũ đang ở cuối cùng.

Tiền Vũ lúc này cũng nhận ra Tề Liệt, bắt đầu hoảng sợ.

Hắn đã gặp qua Tề Liệt và biết Tề Liệt là ai. Cha hắn đã cố gắng hết sức để lên con thuyền lớn tập đoàn Đỉnh Thịnh, vắt óc tìm cách lấy lòng Tề Liệt.

Ban đầu, Tiền Vũ không quan tâm việc này. Hắn cảm thấy rằng cha mình đã quá già, tầm nhìn kém. Tập đoàn Đỉnh Thịnh những năm đầu làm ăn phát đạt ở nước ngoài, mới chỉ mở cửa ở thị trường trong nước gần hai năm nay, có thể làm gì?

Nhưng sau đó hắn nghe nói tập đoàn Đỉnh Thịnh ngày càng lớn mạnh, mua lại không ít công ty cạnh tranh với nhau. Sở dĩ Đỉnh Thịnh phát triển trong nước nhanh như vậy là do có một nhân vật rất lợi hại tên là Tề Liệt.

Người ta đồn rằng Tề Liệt đúng như tên gọi của anh ta, lạnh lùng cao ngạo, trong lĩnh vực kinh doanh có rất nhiều thủ đoạn, không bao giờ nương tay, vì vậy không ai dám đắc tội anh ta.

Tiền Vũ biết rằng tình hình hiện tại của gia đình hắn rất đáng ngại. Cha hắn đã chuyển đến công ty nhà họ Hạ sau khi rời công ty của nhà họ Giang. Nhưng cha của Hạ Đình Châu cáo già xảo quyệt, phòng bị khắp nơi, Tiền gia căn bản không kiếm được chỗ tốt nào.

Hạ gia không đáng tin cậy, Tiền gia buộc phải tìm một hậu thuẫn lớn hơn.

Tiền gia hướng ánh mắt về phía Đỉnh Thịnh, nhưng Đỉnh Thịnh có Tề Liệt toạ trấn, thậm chí còn không cho Tiền gia sắc mặt tốt.

Trong giới có tin đồn rằng Tề Liệt không gần mỹ sắc, những kẻ cố dùng mỹ nhân kế để lấy lòng anh ta đều thất bại. Thậm chí còn có tin đồn Tề Liệt không thích phụ nữ đến gần, nhưng anh ta thường xuyên qua lại với một người đàn ông, nhưng không biết người đó là ai.

Tiền Vũ bước tới, cười nói.

"Tề tổng, thật trùng hợp có thể gặp được anh ở đây. Thực sự xin lỗi, anh em của tôi không hiểu chuyện đã va chạm với anh, mong anh đừng trách."

Ánh mắt Tề Liệt rơi vào chiếc điện thoại mà Tiền Vũ đang cầm trên tay trái, lông mày hơi cau lại, nghiêm nghị nói: "Đưa đây!"

"Cái, cái gì?"

Tiền Vũ không hiểu, hoảng sợ nhìn Tề Liệt.

Tề Liệt lạnh lùng phun ra hai chữ.

"Điện thoại."

Ánh mắt lạnh lùng và khí chất bức người làm người khác không tự chủ nghe theo mệnh lệnh của anh.

Tiền Vũ đưa điện thoại cho Tề Liệt rồi mới phản ứng lại.

Tề Liệt buông tay Giang Mạn ra, lấy khăn giấy từ trong túi áo khoác ra, cẩn thận lau điện thoại bị người khác cầm lấy, sau khi lau sạch sẽ thì đưa cho Giang Mạn.

Những người nhìn thấy đều há hốc.

Giang Mạn nhận lấy điện thoại, nhỏ giọng cảm ơn.

Tiền Vũ nhất thời không biết Tề Liệt có ý đồ gì với Giang Mạn, nhưng ai có mắt cũng đều nhìn thấy Tề Liệt ngại hắn bẩn.

"Tề tổng, anh có ý gì?"

Tề Liệt khẽ liếc nhìn Tiền Vũ, sau đó hỏi Giang Mạn ở phía sau, "Vừa rồi bọn họ bắt nạt em sao?"

Giọng điệu rất nhẹ nhàng, như là sợ doạ đến cô. Những người vừa đuổi theo Giang Mạn nghe vậy thì run rẩy, không dám nói gì.

Giang Mạn choáng váng đến mức đứng không vững. Cô cố gắng chống đỡ, vô thức đưa tay lên túm lấy góc áo của Tề Liệt, không nói lời nào.

Tề Liệt nhìn thấy sự khó chịu của cô, xoay người đỡ cô, ánh mắt căng thẳng không ai nhìn thấy.

"Giang Mạn, em bị sao vậy?"

Người vừa nãy nhận ra Tề Liệt đầu tiên đi lên, dè dặt nói, "Tề tổng, chúng tôi không làm gì cả, thật sự không liên quan đến chúng tôi..."

Tề Liệt thấy Giang Mạn rất khó chịu, liền đem cô ôm vào lòng, để cô dựa vào mình.

Thấy Tề Liệt không thèm phản ứng, bọn họ vô thức lùi về phía sau Tiền Vũ.

"Anh Tiền, em thấy Tề Liệt đối với Giang Mẫn không tầm thường. Em sợ chuyện hôm nay..."

Tiền Vũ nhỏ giọng trách cứ: "Sợ cái gì? Cho dù hắn có lợi hại cỡ nào, chúng ta nhiều người như vậy không phải sợ..."

"Hừ!"

Một tiếng khinh thường chế nhạo làm cho Tiền Vũ im bặt, sững sờ nhìn lên, không biết Tề Liệt đã quay đầu lại từ khi nào, ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.

Tiền Vũ cho rằng mình mang rất nhiều người, nhưng Tề Liệt cũng chỉ có một mình, cho dù đánh nhau thì Tề Liệt cũng sẽ chịu thiệt, cảm thấy Tề Liệt sẽ không dám hành động hấp tấp.

"Tề tổng, nếu anh cũng thích Giang Mạn, tôi sẽ nhường cô ấy cho anh, chúng ta có thể làm bạn."

Tề Liệt nhíu mày, một tay giữ chặt Giang Mạn. Tiền Vũ tưởng là đã hấp dẫn được Tề Liệt, trong lòng cảm thấy có chút đắc ý, vì vậy tiến lại gần trước mặt Tề Liệt.

"Tề tổng, để tôi nói cho anh biết, Giang Mạn, người phụ nữ này chính là..."

Tiền Vũ chưa kịp nói xong thì ăn một cú đấm vào mặt, thân thể bị đẩy lệch hướng, va vào bức tường bên cạnh lối đi, cánh tay bằng thạch cao cũng nhói lên, Tiền Vũ đau đến mức gào lên.

"Tề Liệt, mày!"

Tề Liệt vốn không nghĩ để những tên này đi dễ dàng, nhưng nhìn thấy tình trạng của Giang Mạn không ổn, anh sờ lòng bàn tay cô thì đã ướt đẫm mồ hôi, trông rất khó chịu.

Anh vội vàng ôm ngang Giang Mạn thì một nhóm người đi qua đây.

Người đàn ông đi phía trước chiều cao rất bắt mắt. Khi nhóm người tiến lại gần thì khuôn mặt tuấn tú hiện rõ.

Người đến chính là Quý Lăng Hàn, chủ sở hữu của hội sở này và theo sau là mấy nhân viên bảo vệ.

Mấy tên đi cùng Tiền Vũ thấy nhóm người này cảm thấy không ổn, rụt cổ lại, vội vàng kéo Tiền Vũ vẫn còn đang rên rỉ lên chạy đi. Còn chưa đi được vài bước thì bọn họ đã bị nhân viên bảo vệ do Quý Lăng Hàn mang tới ngăn cản.

Quý Lăng Hàn nhìn thoáng qua Giang Mạn trong lòng Tề Liệt, nhíu mày, "Đưa đến bệnh viện đi, tôi sẽ cho người lái xe đưa hai người đi, có tôi ở đây, tôi sẽ giúp cậu nhìn chằm chằm những tên này, chờ cậu về rồi xử lý. "

Trong khi nói, Quý Lăng Hàn đưa chìa khóa xe cho quản lý đại sảnh đứng bên cạnh.

Tề Liệt gật đầu.

"Cảm ơn."

Quý Lăng Hàn mỉm cười và chấp nhận lời cảm ơn của anh.

Tề Liệt ôm Giang Mạn đi được vài bước thì dừng lại, quay người lại nói với Quý Lăng Hàn: "Đừng để người khác động vào đồ vật trong phòng."

Quý Lăng Hàn cao giọng: "Yên tâm đi."

Sau đó Tề Liệt ôm Giang Mạn nhanh chóng rời đi, Quý Lăng Hàn cúi đầu nhìn Tiền Vũ bị bảo vệ ấn xuống mặt đất.

"Nhẹ chút. Đau, đau quá!"

Quý Lăng Hàn giơ tay ra hiệu bảo vệ thả Tiền Vũ ra. Tiền Vũ nằm trên mặt đất một lúc lâu không dậy được. Quý Lăng Hàn ngồi xổm xuống trước mặt hắn, vuốt cằm nói: "Thật xin lỗi Tiền thiếu. Nhân viên của tôi không biết nặng nhẹ, nhìn thấy anh lén lút còn tưởng là anh muốn ăn quỵt."

Quý gia An thành là một gia tộc lớn, vừa có tiền vừa có quyền, xí nghiệp của gia tộc đã được truyền qua nhiều đời. Quý Lăng Hàn hiện là người cầm quyền của nhà họ Quý, hai mươi mấy tuổi đầu nổi tiếng khắp nơi.

Quý Lăng Hàn là một người tàn nhẫn, không thích nói nhiều, hành động tùy tiện, không tuân theo quy tắc, thậm chí muốn hại ai cũng không chớp mắt.

Tiền Vũ không dám đắc tội Quý Lăng Hàn, chịu đau mà cười: "Hiểu lầm thôi Quý tổng, tôi không phải muốn trốn, tôi chỉ là vội đi vệ sinh thôi."

Quý Lăng Hàn giả vờ ngạc nhiên, "Ồ, sao anh không nói sớm, Tiền thiếu biết đấy, tôi chỉ là kinh doanh nhỏ, cần cẩn thận một chút, phải không?"

Quý Lăng Hàn vờ hối lỗi, đưa tay ra 'thân thiện' đỡ Tiền Vũ. Tiền Vũ làm sao dám nhờ anh đỡ, vội vàng xoay người ngồi dậy.

"Tiền thiếu, cậu không chân thành rồi."

Quý Lăng Hàn đột nhiên mỉm cười, trông rất đáng sợ, Tiền Vũ sởn tóc gáy.

"Tiểu Quý tổng, anh yên tâm, tối nay em sẽ trả không thiếu một xu nào."

Quý Lăng Hàn tỏ ra hài lòng, "Được rồi, nhanh chóng giải quyết, nếu không người của tôi sẽ lại hiểu lầm."

Biết ý của Quý Lăng Hàn, Tiền Vũ vội vàng lấy thẻ ra, quản lý sảnh phía sau Quý Lăng Hàn bước tới cầm thẻ của Tiền Vũ, mang đi thanh toán.

Quý Lăng Hàn nhìn cánh tay đang bó bột của Tiền Vũ, thở dài.

"Ồ, Tiền thiếu cũng thật là, bị thương như vậy không ở nhà dưỡng thương mà lại đến ủng hộ tôi kinh doanh, làm cho tôi có chút ngượng ngùng."

Nói đến đây, Quý Lăng Hàn chuyển câu chuyện, "Hãy là thế này, vì Tiền thiếu rất ủng hộ công việc kinh doanh của tôi nên mời Tiền thiếu và bạn bè của anh đến phòng riêng lớn và sang trọng nhất của hội sở."

Tiền Vũ hoảng sợ lắc đầu.

"Không, không cần..."

Không cho Tiền Vũ cơ hội từ chối, bảo vệ đã kéo Tiền Vũ đi, mấy người đi cùng Tiền Vũ đều sợ hãi và tự giác đi theo. Những bảo vệ khác tiến vào căn phòng do Tiền Vũ đặt trước, "mời" tất cả người bên trong ra ngoài, sau đó để lại hai người ở cửa phòng canh giữ, không ai được tới gần.

Tề Liệt ôm Giang Mạn bước ra ngoài, ý thức của Giang Mạn dần mơ hồ, chỉ biết hiện tại cô đang được ôm trong vòng tay của Tề Liệt, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh.

Lúc này, tiếng tim đập của anh khiến cô cảm thấy an tâm hơn.

Người đàn ông này đã giúp cô vài lần, lần nào cũng kịp thời giúp đỡ.

Chỉ mới vài lần, nhưng cô thực sự cảm thấy người đàn ông này rất đáng tin cậy.

Giang Mạn yếu ớt mở mắt ra, hai mắt mờ mịt, sững sờ nhìn khuôn mặt của người đàn ông, mím chặt môi, có thể thấy được anh đang rất khó chịu.

Cả người cô bủn rủn vô lực, vô cùng khó chịu, đến nói chuyện cũng phải cố sức.

"Tề Liệt..."

Tề Liệt dừng bước, hơi cúi đầu nhìn cô, trong mắt không giấu được vẻ lo lắng.

"Đừng sợ, hiện tại tôi đưa cô đến bệnh viện."

Có lẽ sự trấn an của anh có tác dụng, Giang Mạn buông bỏ cảnh giác mà dựa vào ngực anh, mí mắt càng lúc càng nặng, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

...

Giang Mạn tỉnh lại đã là sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trong phòng rất sáng, ý thức của cô dần dần trở nên rõ ràng, cô mơ hồ nghe thấy tiếng ngáy nhẹ.

Cô nghiêng đầu theo hướng phát ra âm thanh, đập vào mắt cô là một mái tóc gợn sóng, đây là màu tóc cô quen thuộc, trong phòng thì màu đen, dưới ánh mặt trời thì chuyển tím.

Tóc của Phương Hủ Hủ là cùng cô đi làm, hình như cách đây hơn một tháng hoặc hai tháng rồi, cô không nhớ rõ. Cô chỉ nhớ rằng mấy ngày trước sau khi Phương Hủ Hủ cãi nhau với Giang Bùi thì nói muốn du lịch nước ngoài để thư giãn.

Cô gái nói muốn đi du lịch vòng quanh thế giới hiện đang canh bên giường bệnh, Giang Mạn có chút khó hiểu nhưng trong lòng rất cảm động.

Cô nhớ người đưa cô đến bệnh viện đêm qua là Tề Liệt.

"Hủ Hủ..."

Phương Hủ Hủ đang nằm úp mặt xuống giường ngáy khò khò vì hô hấp bị nghẽn khiến người ta cảm thấy có chút đáng yêu.

Giang Mạn nhẹ nhàng gọi một tiếng, cũng không tỉnh lại. Cô cố gắng nhúc nhích chân, đã có thể động đậy.

Cảm giác mệt mỏi đêm qua cũng đã giảm bớt một phần.

Quả nhiên, khi cô nhúc nhích, Phương Hủ Hủ bừng tỉnh, ngồi thẳng dậy, nhưng ý thức vẫn mơ hồ, vô thức dụi mắt.

"Hủ Hủ, sao cậu lại ở đây?"

Giang Mạn nhìn có chút buồn cười. Hai người quen nhau từ hồi học sơ trung. Sau bao nhiêu năm, bạn bè xung quanh đến rồi đi, nhưng Phương Hủ Hủ vẫn không hề thay đổi.

Khuôn mặt trắng nõn có lẽ đã đè lên cổ tay, Phương Hủ Hủ đeo đồng hồ trên tay, trên mặt hằn ra vết hồng.

Chiếc đồng hồ trên tay của Phương Hủ Hủ là do Giang Bùi tặng cho cô vào sinh nhật lần thứ mười tám. Sau bao nhiêu năm, cô không muốn đổi nó, sau vài lần sửa chữa, tiền sửa gần như có thể mua được một chiếc mới.

Phương Hủ Hủ tỉnh táo lại, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhào tới ôm lấy Giang Mạn.

"Mạn Mạn, cậu cuối cùng cũng tỉnh!"

Đừng nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của Phương cô nương, nhưng đề-xi-ben cũng không nhỏ, bên tai Giang Mạn còn ong ong.

Giang Mạn bất lực, buồn cười, "Tớ hiện tại là bệnh nhân, cậu nặng như vậy, muốn đè chết tớ à."

Khi cô vừa nói xong, Phương Hủ Hủ tức giận nói: "Phủi phui, cái gì mà chết, cậu chỉ bị sốt nhẹ thôi ... Hơn nữa tớ có nặng đâu, tớ đã gầy mấy cân rồi!"

Giang Mạn theo ý cô, cười nói: "Nhìn kỹ, đúng giảm cân rồi, cằm cũng nhọn ra."

Phương Hủ Hủ nhìn sắc mặt cô tái nhợt, tinh thần không tốt, cảm thấy rất đau lòng.

"Sáng nay vừa xuống máy bay thì tớ gọi cho cậu, nhưng lại là một người đàn ông nghe máy. Tớ còn tưởng điện thoại của cậu đã bị trộm. Nghe nói cậu đang ở trong bệnh viện, doạ tớ sợ gần chết. Tớ còn chưa trở về nhà đã đến thẳng bệnh viện. "

Giang Mạn cười trêu ghẹo: "Phương đại tiểu thư ước mơ đi khắp thế giới ngắm mỹ nam, làm sao có thể nhát gan như vậy."

Thấy cô vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, Phương Hủ Hủ cảm thấy an tâm một chút.

Nói đến đàn ông, ánh mắt Phương Hủ Hủ nhìn Giang Mạn cũng trở nên phức tạp.

"Nhà cậu xảy nhiều chuyện như vậy sao không nói cho tớ biết, còn có chuyện của Giang Bùi ca..."

Giang Mạn nở nụ cười, nói giỡn: "Không phải cậu nói muốn cùng tớ tuyệt giao sao?"

Phương Hủ Hủ phồng mặt lên vì tức giận và hừ nhẹ nói, "Tại tớ tức giận mới nói vậy, là do tên ngốc Giang Bùi đã khiến tớ tức thành như vậy. Tớ đã nói rằng người phụ nữ Dương Phái Nghi rất tâm cơ, nhưng anh ta không tin. Bây giờ thì tốt rồi, vì người phụ nữ đó mà phải đến đồn cảnh sát, còn có tên khốn Tiền Vũ đó, đánh hắn cũng không hết giận. "

Nhắc đến Giang Bùi, Giang Mạn trở nên nghiêm túc.

"Cậu biết rồi?"

Phương Hủ Hủ tức giận nói: "Nếu tối hôm trước tớ không nói chuyện điện thoại với mẹ tớ, lỡ miệng nói ra, thì cậu vẫn muốn giấu tớ, coi tớ là người ngoài sao?"

Giang Mạn bất đắc dĩ xin tha: "Tớ sai rồi, Phương đại tiểu thư tha thứ cho tớ lần này đi."

Làm bạn ngần ấy năm, Giang Mạn quá hiểu Phương Hủ Hủ, tính tình thì như pháo nổ, nhưng thật ra rất dễ dỗ dành.

Phương Hủ Hủ cong môi, không tiếp tục đề tài này nữa, cô giúp Giang Mạn chỉnh lại giường cho cô tựa vào thoải mái hơn.

"Mạn Mạn, nói thật cho tớ biết, cậu và Tề Liệt có chuyện gì sao?"

Giang Mạn im lặng một lúc, cô mỉm cười nhìn ánh mắt bát quái kia: "Anh Tề đã giúp tớ rất nhiều, nếu không có sự giúp đỡ của anh ấy, tớ sẽ không thể mời luật sư Tần đến bào chữa cho anh trai, còn có tối qua ...... Tóm lại, anh ấy là ân nhân của tớ."

"Chỉ là ân nhân thôi sao?" Phương Hủ Hủ tỏ vẻ không tin.

"Tề Liệt là người như thế nào. Lão đại Tề Liệt được đồn đại người lạ chớ đến gần. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì không thể tin được lão đại có thể ân cần như vậy, vẫn là Mạn Mạn nhà chúng ta mị lực đầy mình, đạp đổ cặn bã, quay đầu bắt lấy Tề lão đại, nói đơn giản chính là chiến thắng nhân sinh, về sau tớ nhất định sẽ ôm chặt đùi cậu."

Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của Phương Hủ Hủ, Giang Mạn tỏ vẻ bất lực.

"Cậu còn nói người ta là lão đại, tâm tư của lão đại làm sao người bình thường như chúng ta có thể đoán được."

Phương Hủ Hủ ngạc nhiên.

"Mạn Mạn nhà chúng ta có khuôn mặt này, dáng người này, giọng nói ngọt ngào này, đến tớ cũng động lòng. Tề Liệt là một người đàn ông bình thường mà lại thờ ơ với cậu, chẳng lẽ anh ta có cảnh giới cao, chỉ hạ phàm để phổ độ chúng sinh? "

Giang Mạn cứng họng.

Cô không biết Tề Liệt có cảnh giới cao hay không, theo cô thấy Tề Liệt rất kỳ quái.

"Hủ Hủ, Tề Liệt rời đi lúc nào?"

Cô thức dậy không thấy Tề Liệt. Nhưng Phương Hủ Hủ nói vừa rồi Tề Liệt đã trả lời cô khi cô xuống máy bay vào sáng sớm, có nghĩa là Tề Liệt đã ở đây cả đêm.

Phương Hủ Hủ nghe cô hỏi về Tề Liệt, cười gian.

"Lão đại đi mua cháo cho cậu, chắc cũng sắp về rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro