Chương 8: Thiên vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Liệt vẫn chưa rời đi sao?

Giang Mạn nắm lấy tay của Phương Hủ Hủ, nhìn thời gian trên đồng hồ của cô, đã chín rưỡi sáng rồi, đang trong thời gian làm việc.

Người giống như Tề Liệt, chậm trễ một phút của anh, cô cũng không bồi thường được.

Phản ứng của Giang Mạn quá bình tĩnh, làm cho Phương Hủ Hủ có chút thất vọng.

"Giang Mạn này, cậu đừng bày ra dáng vẻ nhìn thấu cuộc đời nữa. Cậu mới hai mươi lăm tuổi, không phải là năm mươi hai tuổi được không? Là độ tuổi hoạt bát đấy! Cậu như một bà lão không còn khát vọng gì nữa vậy. Cuộc sống của cậu không thể thêm chút tình cảm mãnh liệt sao?"

Nói xong, Phương Hủ Hủ lại thở ngắn than dài.

"Tục ngữ nói rất đúng "cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử" (*), lúc cậu ở trên giường bệnh, người đàn ông vì cậu mà bận trước bận sau cùng những tên đàn ông khác giống nhau sao? Cậu không có chút ý nghĩ nào à?"

* Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử 久病床前无孝子: ý chỉ người già bệnh nặng, nằm lâu trên giường bệnh thì dù con cái có hiếu thuận đến đâu đi nữa cũng không có thời gian chăm sóc.

Giang Mạn: "..."

Cô đã thành ra thế này còn có thể có ý nghĩ gì chứ.

Hơn nữa câu "cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử" dùng trong trường hợp này có chút là lạ.

May mà Tề Liệt không có ở đây, nếu như để anh nghe được thì không xong rồi.

Tỉnh dậy liền có bạn thân bên cạnh, tâm trạng của Giang Mạn tốt hơn nhiều.

Phương Hủ Hủ lại nói: "Theo suy đoán của tớ, Tề Liệt chắc chắn có ý đồ với cậu, đàn ông giống như anh ta, có lẽ rất ít phụ nữ có thể kháng cự được mị lực đó đi, cậu thực sự không rung động chút nào sao?"

Giang Mạn không kiên nhẫn nói: "Cậu xem tớ bây giờ làm gì có thời gian mà nghĩ đến mấy chuyện đó. Hiện tại, tớ chỉ muốn cứu anh tớ ra ngoài, còn hậu sự của bố tớ... Hủ Hủ, tớ đã không còn như công chúa nhỏ được bố và anh bảo vệ, vô lo vô nghĩ như ngày trước rồi."

Một câu nói ra hết chua xót trong lòng.

Phương Hủ Hủ nghe vậy hốc mắt cũng nóng lên.

Cô đã từng là Giang Mạn nhận được vô vàn yêu thương, nhưng chỉ trong một đêm nhà tan cửa nát, mất đi tất cả che chở, một mình đối mặt với sự thật tàn khốc.

"Mạn Mạn..."

Phương Hủ Hủ muốn ôm nàng một cái, vừa mới cong eo thì nghe thấy tiếng gõ cửa, chỉ nhẹ nhàng gõ hai cái.

Giang Mạn quay đầu nhìn. Tề Liệt đi tới, trên tay xách một chiếc túi trong suốt đựng mấy hộp đồ ăn.

Trên gương mặt lạnh lùng của Tề Liệt không có biểu cảm nào khác, không nhìn ra có phải anh đang sốt ruột hay không.

"Tôi chỉ tuỳ tiện mua vài món, Phương tiểu thư ăn tạm."

Trong khi nói, Tề Liệt đem bàn ăn nhỏ đặt trên giường bệnh, lấy các hộp thức ăn ra đặt lên, động tác lưu loát, mơ hồ có chút ôn nhu.

Phương Hủ Hủ thụ sủng ngược kinh, liên tục nói cảm ơn, sau đó tiến lại gần xem có món gì.

Có cháo trắng, bánh bao, bánh quẩy, sủi cảo hấp và sữa đậu nành, đều những món ăn sáng thường ngày.

Điều này khiến Phương Hủ Hủ không khỏi nhìn thêm Tề Liệt, trong lòng thầm nhủ: Quả nhiên, lời đồn không thể quá tin tưởng, lão đại nhìn qua chính là một người đàn ông thích hợp để sống chung một nhà.

Giang Mạn ở trên giường muốn chống tay ngồi dậy thì bị ánh mắt của Tề Liệt làm cho dừng lại.

"Em đừng động đậy."

Phương Hủ Hủ chuẩn bị vươn tay lấy bánh bao, nghe vậy thì ngượng ngùng dừng lại.

Nhưng mà khi cô nhìn kĩ thì thấy Tề Liệt căn bản không nhìn cô mà đôi mắt đang chằm chằm vào Giang Mạn.

Giang Mạn nhìn Tề Liệt, lại quay ra nhìn Phương Hủ Hủ. Đối phương cho cô một nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa, sau đó lấy đôi đũa dùng một lần, chọc một chiếc bánh bao, vừa ăn lại vừa không quên tâng bốc.

"Lâu rồi mới được ăn bánh bao ngon như vậy, đúng là ngon thật, Tề tiên sinh mua ở đâu vậy?"

Tề Liệt mở nắp hộp đựng cháo trắng, vừa bóc túi bọc chiếc thìa nhựa, vừa trả lời Phương Hủ Hủ.

"Mua ở tiệm ăn đầu tiên bên trái cổng bệnh viện."

"Ồ!"

Phương Hủ Hủ cười gượng, ánh mắt nhìn về phía hai người bên cạnh, thấy Tề Liệt chuẩn bị đút cháo cho Giang Mạn thì kinh ngạc trợn tròn mắt.

Ngoại trừ Giang Bùi ra thì Giang Mạn chưa từng được người khác phục vụ như vậy. Cô không được tự nhiên, cầm lấy hộp cháo và thìa trong tay Tề Liệt.

"Tôi tự ăn được rồi."

Ánh mắt Tề Liệt nhìn cô rất phức tạp, có những cảm xúc cô không thể hiểu được. Tề Liệt cũng không miễn cưỡng, đưa cho cô tự ăn.

"Bây giờ tôi có việc phải xử lý, làm phiền Phương tiểu thư chăm sóc Giang Mạn một lúc. Khi nào sự việc giải quyết ổn thoả, tôi sẽ quay lại chăm cô ấy."

"!"

Người khiếp sợ không chỉ có Phương Hủ Hủ, mà sau khi Tề Liệt nói, Giang Mạn cũng hơi bị sặc.

"Khụ khụ khụ..."

Tề Liệt theo bản năng muốn vuốt lưng cho Giang Mạn thì bị Phương Hủ Hủ giành trước.

Phương Hủ Hủ nghe thấy tiếng Giang Mạn sặc thì hoảng sợ, động tác rất nhanh, khi tỉnh táo lại thì tay đã đặt trên lưng Giang Mạn rồi.

"Tề tiên sinh cứ đi công việc trước đi, Mạn Mạn có tôi chăm sóc rồi, anh yên tâm."

Tề Liệt không nói gì, nhìn Giang Mạn một cái rồi quay người rời đi.

Đợi Tề Liệt đi xa thì tiếng sặc của Giang Mạn cũng đã dừng lại.

Phương Hủ Hủ liếc mắt nhìn Giang Mạn, cười mờ ám, nhại lại giọng nói của Tề Liệt rồi diễn.

"Làm phiền Phương tiểu thư chăm sóc Giang Mạn, khi nào sự việc giải quyết ổn thỏa tôi sẽ đến chăm Giang Mạn. Chậc chậc, nghe anh ta nói lời này, tớ cảm thấy mình như người ngoài vậy."

Còn không phải sao, lời Tề Liệt vừa nói quá có mùi vị đó rồi.

Cứ như là Giang Mạn là của anh ta, làm phiền người khác chăm sóc khiến anh ta vô cùng áy náy vậy.

Người nghe được không nhịn được nghĩ bậy nghĩ bạ, Phương Hủ Hủ càng nghĩ càng phấn khích.

"Mạn Mạn à, tớ thấy Tề Liệt có thể vứt bỏ Hạ Đình Châu mười tám con phố, bá đạo nhưng không mất đi ôn nhu, tinh tế, diện mạo không tồi, vóc dáng cân đối, càng nhìn càng thấy hai người rất xứng đôi.

Phương Hủ Hủ tự mình tưởng tượng ra một kịch bản tình yêu vô cùng xúc động.

"Trong khoảng thời gian tớ không ở đây, giữa cậu và Tề lão đại khẳng định xảy ra chuyện mờ ám, nói đi, hai người bắt đầu từ khi nào?"

Giang Mạn yên lặng ăn cháo.

Phương Hủ Hủ thấy cô như vậy, nghiêm túc hỏi: "Mạn Mạn, nói cho tớ biết, cậu cùng Tề Liệt rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Giang Mạn cầm hộp cháo, lắc đầu: "Tớ cũng không biết nên kể như thế nào. Nói tóm lại tớ với anh ấy không thân thiết nhưng anh ấy đã giúp tớ rất nhiều lần, chỉ vậy thôi."

"Cậu tưởng tớ ngốc sao, nhìn hành động vừa nãy của Tề Liệt, giữa hai người làm sao chỉ có quan hệ đơn thuần được?"

Phương Hủ Hủ nở một nụ cười từ ái.

Giang Mạn nhún vai, không để ý nói: "Sự thật chính là như vậy. Tối hôm qua Tiền Vũ lừa tớ đến, muốn ép tớ uống rượu. Tớ cùng Tiền Vũ xảy ra va chạm, đúng lúc nguy cấp thì Tề Liệt xuất hiện, tớ thấy trong người không khỏe, sốt đến mơ hồ, tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện rồi."

Sau khi nghe lời kể của cô, Phương Hủ Hủ tức đến nghiến răng: "Cái tên Tiền Vũ khốn nạn đấy, chán sống rồi!"

Giang Mạn biết tính tình của Phương Hủ Hủ, khuyên nhủ: "Chuyện của Tiền Vũ tạm thời để đó, tớ không có bằng chứng chứng minh bị hắn hãm hại, hơn nữa cũng không muốn ảnh hưởng đến việc kiện tụng của anh trai tớ. Trước hết nên nhẫn nhịn, quân tử báo thù mười năm chưa muộn."

Nói đến Giang Bùi, Phương Hủ Hủ bình tĩnh lại.

"Cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng để cơ thể mình xảy ra chuyện. Nếu Giang Bùi biết cậu như vậy không chừng còn muốn xơi tái tên Tiền Vũ kia. Cậu là em gái bảo bối của anh ấy, chỉ cần cậu bình an, anh ấy mới yên tâm được."

Giang Mạn gật đầu, cháo trong miệng trở nên đắng chát.

"Tớ biết rồi."

Bây giờ Giang gia chỉ còn hai anh em nương tựa lẫn nhau, cô không thể liều lĩnh, cũng không thể sinh bệnh.

Nghĩ đến đây, Giang Mạn đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng.

"Tiền thuốc của tớ..."

Phương Hủ Hủ nói như đinh đóng cột: "Đương nhiên là Tề lão đại đã tự mình sắp xếp rồi. Nghe y tá nói, phòng bệnh đơn này cũng là do anh ấy vì cậu mà suy nghĩ, lo ảnh hưởng đến cậu nghỉ ngơi. Cậu phát sốt là do quá mệt nhọc, hơn nữa trong khoảng thời gian này ăn uống không điều độ, cơ thể mới không chịu đựng được. Đợi truyền thêm một chai nước là có thể rời đi, không cần nằm viện nữa."

Giang Mạn nghe xong, trong lòng rối bời.

Tề Liệt nhìn qua thì lạnh lùng, nhưng tâm tư rất tỉ mỉ, âm thầm vì cô làm rất nhiều việc.

Cô không phải là tâm tư sắt đá, những việc Tề Liệt đã làm, cô không thể tiếp tục coi như không biết.

Có Phương Hủ Hủ ở bên cạnh, Giang Mạn cũng không thấy buồn chán nữa. Khi cô đang truyền nước thì Phương Hủ Hủ ra ngoài nghe điện thoại, sau khi trở về khi sắc mặt không tốt lắm.

Giang Mạn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Phương Hủ Hủ nói là bố cô gọi điện thoại nói rằng bà nội cô thấy không khỏe trong người, Giang Mạn liền giục cô nhanh chóng về xem bà.

Phương Hủ Hủ không yên tâm khi để Giang Mạn một mình nhưng cũng không biết tình huống của bà nội ra sao rồi. Phương Hủ Hủ đành nhờ y tá giúp cô để ý Giang Mạn, có chuyện gì thì lập tức liên lạc với cô.

Dặn dò một lúc, Phương Hủ Hủ mới kéo hành lý rời đi.

Ở một mình dễ buồn ngủ, Giang Mạn chợp mắt một lát. Khi tỉnh dậy thì đúng lúc có thể ấn chuông, gọi y tá đến để thay bình.

Tổng cộng phải truyền ba bình nữa, tính toán cũng cần hai tiếng.

Chợp mắt một lát, lúc sau cô không ngủ được nữa. Đổi sang bình thứ ba không lâu thì cô muốn đi vệ sinh. Không muốn làm phiền người khác nên cô bèn tự mình đẩy giá treo bình nước đi đến phòng vệ sinh.

Vừa đi đến cửa phòng vệ sinh thì Tề Liệt đi vào, bốn mắt nhìn nhau sững sờ.

Tề Liệt hoàn hồn, tiến lên cầm lấy giá treo bình nước, nhíu mày hỏi: "Em muốn làm gì?"

Giang Mạn vô cùng xấu hổ.

"Đi vệ sinh."

Tề Liệt mở của phòng vệ sinh, bật đèn lên, giúp cô đẩy cái giá vào trong, rồi nghiêm mặt nói: "Xong rồi thì gọi anh, đừng cậy mạnh."

Giang Mạn nhẫn lại sự xấu hổ, đáp lại một tiếng "biết rồi", sau đó vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.

Bên ngoài phòng vệ sinh có một người đàn ông đang đứng đó, càng nghĩ càng thấy kỳ cục. Cô ở bên trong do dự một lúc, cuối cùng vấn đề sinh lý chiến thắng chướng ngại tâm lý.

Nàng thật sự rất gấp, người sống không thể bị nhịn tiểu mà chết.

Từ phòng vệ sinh đi ra, cô vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng khi nhìn mặt Tề Liệt.

Hai người không quen thân, trong một đêm lại dây dưa với nhau, hơn nữa là Tề Liệt giúp đỡ và chăm sóc cô.

Im lặng làm không khí trở nên rất xấu hổ, Giang Mạn đành tìm lời để nói.

"Thực ra anh cũng không cần đến đâu, một mình tôi cũng có thể."

Tề Liệt nhìn cô một lúc lâu, nhìn đến mức cô thấy không được tự nhiên.

"Anh nhìn tôi làm gì?"

Tề Liệt hỏi: "Có phải em sợ làm phiền người khác, sợ mắc nợ anh không?"

Giang Mạn rời mắt, không nhìn anh, từ từ nói: "Tôi đã làm phiền anh rất nhiều. Anh bận rộn như vậy, tôi có lẽ đã làm trì hoãn không ít chuyện quan trọng của anh."

"Có quan trọng đến mấy cũng không quan trọng bằng em."

Lời của Tề Liệt là buột miệng nói ra.

Anh vừa nói xong, phòng bệnh yên tĩnh lại, vô cùng xấu hổ. Còn có không khí mờ ám đột ngột khiến cô không biết phải làm sao. Có lẽ Tề Liệt cũng cảm thấy lời nói vừa nãy rất ngượng ngùng, im lặng không nói.

Giang Mạn quay đầu lại nhìn Tề Liệt thì đột nhiên đụng trúng ánh mắt của anh. Lần này cô không né tránh, trực tiếp hỏi anh nghi hoặc ở trong lòng.

"Anh với Tề Lẫm là quan hệ gì?"

Khi nhắc lại cái tên này, cô thậm chí còn không nhớ rõ người đó ra sao, chỉ mơ hồ một bóng dáng.

Mà Tề Liệt và Tề Lẫm là hai người hoàn toàn khác nhau, không có bất kì điểm chung nào.

Một người ôn hoà như ánh mặt trời, một người lạnh lùng ít nói.

Sắc mặt Tề Liệt khẽ biến, trong lòng thắt lại, giọng điệu cũng không tốt: "Em nghĩ giữa tôi và hắn là quan hệ gì?"

Giang Mạn dường như không nghe ra cảm xúc trong lời Tề Liệt nói, lắc đầu: "Tôi không biết các anh có quan hệ gì, nhưng tôi biết anh tiếp cận tôi có liên quan tới Tề Lẫm. Từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã thấy anh có chút quen mắt, giống như đã gặp nhau ở đâu, nhưng tôi chắc chắn anh và Tề Lẫm lớn lên không giống nhau."

Sắc mặt của Tề Liệt càng sầm xuống, hai tay bất giác nắm chặt thành quyền, lúc sau thì buông lỏng.

"Hắn rời đi nhiều năm như vậy, em vẫn còn nhớ tới hắn?"

Giang Mạn lắc đầu cười: "Duyên đến duyên đi, tôi cũng không cưỡng cầu, chỉ là có chút cảm khái thôi."

"Cảm khái điều gì?" Tề Liệt hỏi đến cùng.

Trước đó, Giang Mạn chưa từng gặp phải câu hỏi này, không biết trả lời thế nào. Nhưng có thể nhận ra, Tề Liệt không thích nhắc đến cái tên Tề Lẫm này.

Chỉ là, đã nhiều năm trôi qua, anh là người duy nhất cô gặp có quan hệ với Tề Lẫm.

"Tề Lẫm có khỏe không?"

Tề Lẫm là học sinh chuyển trường, vì sức khỏe không tốt nên không học tiết thể dục, cũng không thể vận động mạnh. Nhưng cô mơ hồ nhớ tới lời Tề Lẫm đã nói, rằng cậu ấy có thể chết bất cứ lúc nào.

Năm đó, Tề Lẫm không từ biệt mà đã rời đi. Cô nghĩ có khả năng sức khỏe của cậu ấy không tốt, thậm chí là...

Vì vậy, mấy năm nay, cô cũng không cố tình đi tìm hiểu.

Cho đến khi Tề Liệt xông vào thế giới của cô, giúp đỡ cô, quan tâm cô, sớm đã vượt qua phạm vi không quen biết.

Lúc trước, Tề Lẫm cũng không nói với cô về gia đình mình. Hiểu biết của cô về Tề Lẫm chỉ là gia cảnh rất tốt, rất chú ý ăn mặc. Chẳng qua, khi đó Tề gia làm ăn ở nước ngoài, ở trong nước lại rất khiêm tốn, cô không đoán ra bối cảnh của Tề Lẫm là đương nhiên.

Nhưng hiện tại Tề Liệt cũng không phủ nhận quan hệ với Tề Lẫm.

Tuổi của Tề Liệt cũng lớn hơn Tề Lẫm một chút.

"Tề Lẫm là em trai anh?"

"Không phải."

Tề Liệt tích chữ như vàng, không muốn nói thêm.

Giang Mạn không hứng thú nữa, cũng không hỏi lại.

Truyền xong bình cuối cùng, Giang Mạn cùng Tề Liệt rời bệnh viện. Cô không muốn làm phiền anh, vì vốn không thân cũng chẳng quen. Khi cô nói sẽ ngồi xe buýt trở về, Tề Liệt liền nắm lấy tay cô, kéo lên xe.

Sau khi hai người lên xe, Tề Liệt cũng không xuất phát ngay.

Giang Mạn nhìn anh với vẻ khó hiểu, chỉ thấy anh lạnh mặt.

Lúc này, Giang Mạn mới đoán ra mình chọc tới anh chỗ nào.

"Anh không thích người khác nhắc tới Tề Lẫm trước mặt anh sao?"

Tề Liệt tức giận nói: "Nếu đã biết thì cũng đừng nhắc đến tên hắn nữa. Anh là anh, hắn là hắn, em phân biệt cho rõ!"

Nếu đã nói chuyện này, Giang Mạn dứt khoát nói luôn.

"Nếu anh tiếp cận tôi là vì Tề Lẫm thì tôi nói cho anh biết, vô dụng, tôi cùng anh ta đã từng là bạn bè nhưng nhiều năm rồi không liên hệ với nhau."

Tề Liệt cười tự giễu: "Ở trong mắt em, anh là loại hèn hạ đến mức dùng phụ nữ để đối phó với Tề Lẫm hay sao? Em khinh thường anh hay coi rẻ chính mình?"

"..."

Giang Mạn không phản bác, cũng không giải thích, thực ra phản ứng đầu tiên của cô chính là như vậy.

Gia đình hào môn, tranh quyền đoạt lợi, lừa dối lẫn nhau, huynh đệ tương tàn, anh chết tôi sống, thủ đoạn gì cũng có thể làm ra.

Ban đầu cô chỉ nghi ngờ Tề Liệt và Tề Lẫm đều là người của Tề gia, chỉ không rõ quan hệ giữa hai người họ. Đến khi cô hỏi, Tề Liệt không phủ nhận, cô mới cho rằng Tề Liệt là anh của Tề Lẫm.

Dù sao tên của hai người họ rất dễ nhận biết.

Chỉ là sự tò mò của cô làm cho Tề Liệt mất hứng.

"Xin lỗi, anh coi như tôi chưa nói gì đi!"

Sau cùng, cô lấy điện thoại ra, chân thành hỏi anh: "Tiền thuốc men của tôi là anh đã ứng ra, hết bao nhiêu, tôi chuyển cho anh."

Hiện tại Tề Liệt đến một câu cũng không muốn nói với cô. Anh sợ nếu nói thêm với cô câu nào sẽ bị chọc tức chết mất.

Anh không nói một lời, khởi động xe. Giang Mạn không còn lời nào để nói, bĩu môi, đúng là vui buồn thất thường.

Trên đường đi không ai nói lời nào.

Lần này, Tề Liệt không thả cô ở ngoài cổng tiểu khu, mà lái xe vào bên trong.

Sau khi cô xuống xe, Tề Liệt cũng xuống theo. Theo phép lịch sự, cô thuận miệng mời anh:

"Lên trên ngồi một lát?"

Tề Liệt cầm lấy túi xách trong tay cô, vẻ mặt như thường, chân bước về hướng thang máy.

Giang Mạn vừa bực mình vừa buồn cười. Cái tên này ấu trĩ như trẻ con ba tuổi vậy.

Lúc đi lên, anh vẫn còn giận dỗi.

Về đến nhà, Giang Mạn lấy một chai nước hoa quả cuối cùng từ trong tủ lạnh ra cho anh, nhưng anh không nhận lấy.

Giang Mạn tỏ ý xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, trong nhà không có nước, cũng không có loại đồ uống nào khác."

Tề Liệt đi tới, mở tủ lạnh ra, bên trong rỗng tuếch, lại nhíu mày, "Em bình thường đều sống như vậy sao?"

Giang Mạn bỏ tay anh ra, đóng tủ lạnh lại, cười nhẹ: "Anh có thể lịch sự một chút không, đây là nhà tôi, sao anh lại tuỳ ý mở ra như vậy?"

Tề Liệt làm như không nghe thấy, bước chân vào phòng bếp, nồi niêu xoong chảo đầy đủ, nhưng vừa nhìn là biết chưa từng sử dụng qua.

Vẻ mặt anh nghiêm túc, làm như đi giám sát cấp dưới vậy.

Giang Mạn ở trước mặt anh cũng mất mặt đủ nhiều rồi, cũng không để ý nữa, anh muốn xem thì cho anh xem đủ.

Cô tự đi đến sô pha, ngồi xem ti vi.

Tề Liệt xem xét nhà của cô từ trong ra ngoài. Khi anh ngồi xuống sô pha thì thấy trên bàn có một gói đồ ăn vặt vẫn còn một nửa, chân mày càng nhăn.

"Em bình thường đều ăn loại đồ này?"

Không biết vì điều gì, nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô tự nhiên muốn trêu anh một chút.

"Đau lòng cho tôi à?"

Tề Liệt nhìn cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Mấy loại đồ ăn này không tốt cho sức khoẻ, càng không thể ăn mì gói thay bữa chính, về sau đi siêu thị thì đừng mua mấy loại đồ không dinh dưỡng này nữa."

Không hiểu tại sao hôm nay anh lại nói nhiều lời như vậy, y như một ông già, giảng đạo lý với cô.

Loại cảm giác quen thuộc này làm cô nhớ đến Giang Bùi.

Cô đã chuyển ra ngoài sống một mình từ sớm. Giang Bùi mỗi lần đến đây đều mang theo các món cô thích do anh tự nấu, hoặc dẫn cô ra ngoài ăn, mỗi lần thấy cô ăn vặt cũng sẽ nhắc nhở vài câu.

Về mặt này, Tề Liệt và Giang Bùi rất giống nhau, nhưng không hoàn toàn giống nhau.

Giang Bùi là anh trai cô, đối với cô tỉ mỉ chu đáo là đương nhiên. Nhưng cô mới gặp Tề Liệt vài ngày, anh quản quá rộng rồi.

Giang Mạn nhìn chằm chằm Tề Liệt. Lần này đổi lại là anh mất tự nhiên, ánh mắt rời đi trước. Tâm tư trêu chọc của Giang Mạn nổi lên, đến bên cạnh anh ngồi xuống, chọc cằm nhìn chằm chằm anh.

"Tề tiên sinh, có phải anh thấy tôi cực kỳ đáng thương, nên tình thương của cha dâng trào không?"

Tề Liệt không để ý cô, ánh mắt chuyển sang nhìn màn hình ti vi.

Giang Mạn tiến gần thêm một chút, phát hiện người anh cứng lại, nhìn cũng không dám nhìn.

Thì ra lúc lão đại ngây ngô lại đáng yêu như vậy.

Giang Mạn không nhịn được cười ra tiếng.

"Tề Liệt anh..."

Cô còn chưa nói xong, Tề Liệt đột nhiên xoay người, một tay ấn vai cô, đè cô xuống ghế sô pha.

Hai tay Tề Liệt chống hai bên sườn cô, cơ thể gần như đè lên người cô, sắc mặt không tốt.

"Giang Mạn, em đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu."

Tư thế của hai người bây giờ rất dễ làm người khác nghĩ bậy bạ, không khí mờ ám.

Giang Mạn hơi sửng sốt, ánh mắt dừng trên đôi môi mỏng đang mím chặt.

Môi anh nhìn còn khô hơn người bệnh là cô.

Trong đầu Giang Mạn không khỏi hiện lên những lời Phương Hủ Hủ đã nói.

Anh chăm sóc cô một đêm, sáng sớm lại đi mua bữa sáng cho cô rồi mới đi xử lí công việc, sau hơn hai tiếng lại quay lại để đón cô, anh có lẽ cả thời gian uống nước cũng chẳng có.

Giang Mạn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú, không chớp mắt. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô nâng hai tay lên, ôm lấy cổ anh.

Ánh mắt Tề Liệt dừng lại khi bị ôm cổ, nháy mắt trở nên nóng bỏng.

"Em muốn làm cái gì?" Anh hỏi.

Giang Mạn hoàn hồn, lập tức buông tay, vô cùng hoảng loạn, muốn đứng dậy nhưng anh không động đậy nên chỉ có thể duỗi tay đẩy anh ra.

"Anh tránh ra đã..."

Tề Liệt nhìn khuôn mặt cô từ tái nhợt chuyển sang hồng nhuận, trong lòng ngứa ngáy, hầu kết lên xuống, bắt lấy cánh tay đang đẩy của cô, túm lên đỉnh đầu, đè xuống sô pha, cùng lúc cúi xuống ngậm lấy đôi môi đang hé mở.

Nụ hôn đột ngột này, Giang Mạn chỉ thấy trong đầu có gì nổ tung, trống rỗng, quên cả phản kháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro