Chương 9: Lời tỏ tình mỹ vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng tĩnh lặng, tim đập thình thịch, hơi thở mát lạnh trộn lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt bao phủ lấy cô, nhưng cũng không hề khó ngửi. Giang Mạn ngây ngốc mở mắt, nhìn khuôn mặt phóng to trước mắt.

Tề Liệt cũng mở mắt, cứ như vậy nhìn cô, không hề chớp mắt.

Tiếp xúc gần thế này, thực ra cô chỉ nhìn được khuôn mặt anh từ môi trở lên. Nhưng trong đầu cô tự nhiên lại hiện lên khuôn mặt hoàn chỉnh của anh.

Mày rậm, mắt to, khuôn mặt cân đối, không như Giang Bùi trắng nõn đẹp đẽ mà là màu da khỏe mạnh tự nhiên, rất dễ nhìn.

Tư thế thân mật này làm cho Giang Mạn nhìn rõ vết sẹo trên thái dương của anh, nhìn qua có lẽ đã có nhiều năm rồi.

Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, đại não Giang Mạn ngừng hoạt động, không biết nên xử lý như thế nào.

Nói là hôn, không bằng nói là môi chạm môi, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Chỉ là chạm môi, Tề Liệt cũng không tiến thêm, cũng là anh lùi ra trước.

Tề Liệt buông tay cô ra, sau đó chống tay sang hai bên đầu cô, vẫn duy trì tư thế anh trên cô dưới. Ánh mắt nóng bỏng của anh vẫn nhìn cô. Giang Mạn theo bản năng che khuôn mặt đang nóng bừng.

Tề Liệt giở trò lưu manh mà không bị đánh, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ che mặt của cô, cảm thấy quá đáng yêu, không nhịn được mà xoa đầu cô.

"Không qua sự đồng ý mà đã hôn em nhưng anh không muốn xin lỗi. Nếu em giận, có thể đánh anh, mắng anh đều được."

Giang Mạn che mặt, không nhìn thấy sự ôn nhu trong mắt anh. Mà anh vừa giở trò lưu manh xong còn không biết xấu hổ nói lý. Cô cảm thấy da mặt mình không dày như vậy, vừa thẹn lại vừa bực.

"Đồ lưu manh, anh tránh ra!"

Lần này Tề Liệt nghe lời tránh ra, nghiêm chỉnh ngồi một bên, chờ cảm xúc của cô ổn định lại.

Chuyện vừa rồi có thể coi là ngoài ý muốn, là cô chủ động trước. Đây là màn tranh cao thấp giữa nam và nữ, mà cô đã đánh giá cao sự tự chủ của anh.

Dép trên chân Giang Mạn khi bị Tề Liệt đè xuống đã rơi mất, mà Tề Liệt sau khi buông cô ra còn ngồi bên cạnh. Giang Mạn giận sôi, che mặt, duỗi chân đạp anh một cái.

"Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."

Ánh mắt Tề Liệt dừng lại ở bàn chân trắng nõn của cô. Anh bị cô đạp mấy cái nhưng vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm một lúc. Khi ánh mắt anh di chuyển vô tình phát hiện tuy cô che mặt nhưng lại nhìn lén anh qua khe hở ngón tay.

Biết cô da mặt mỏng, dễ thẹn thùng, Tề Liệt thầm bật cười, lặng lẽ đứng dậy ra ngoài.

Trên chân Tề Liệt là dép do Giang Mạn chuẩn bị cho Giang Bùi, vừa nãy vào nhà cô đã đưa cho anh.

Tề Liệt thay giày, nhưng không đặt dép vào trong tủ mà tiện tay đặt trước cửa.

Giang Mạn nghe thấy âm thanh đóng cửa mới buông tay che mặt xuống, ngồi dậy, ngó ra cửa. Chắc chắn anh đã đi rồi, cô mới vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng, nhanh chóng đi dép chạy vào nhìn gương trong phòng tắm.

Khuôn mặt cô trong gương đỏ không chịu được.

Lúc này, cô đang thầm bực chính mình không tiến bộ, vừa rồi đáng nhẽ phải cho anh một bạt tai, bị trắng trợn chiếm tiện nghi, còn làm anh cười nhạo.

Giang Mạn càng nghĩ càng tức, thầm nghĩ nếu có lần sau, nhất định phải bù lại cái tát này.

Vừa nghĩ đến đây, cô vội vàng dừng lại, vỗ đầu, lẩm bẩm: "Còn muốn có lần sau, trong đầu toàn nghĩ cái gì vậy..."

Sau khi bình tĩnh lại, Giang Mạn đi tắm rửa. Ngày hôm qua ở bệnh viện cô ra nhiều mồ hôi, lại ở đó một đêm, không đánh răng cũng không rửa mặt. May mà hôm qua cô để mặt mộc ra ngoài, không thì hôm nay gương mặt này không thể nhìn nổi.

Tuy rằng cơ thể đã tốt hơn nhiều nhưng cô cảm thấy mình vẫn còn yếu, không dám ở trong phòng tắm lâu, nhanh chóng tắm xong, mặc áo choàng tắm rồi vội ra ngoài sấy tóc.

Hiện tại, cô không thể tuỳ tiện với cơ thể của mình được.

Sấy tóc xong, cô cảm thấy khát nước, mở tủ lạnh ra thì mới nhớ rằng mình nên đi mua đồ ăn rồi, cũng may bên cạnh tiểu khu có một siêu thị, không cần đi xa.

Khi cô chuẩn bị đi thay quần áo thì chuông cửa vang lên, cô tưởng là Phương Hủ Hủ đến tìm mình.

Trên đường về nhà, cô đã nhắn tin cho Phương Hủ Hủ, cô ấy nói buổi tối sẽ qua. Nhưng Phương Hủ Hủ tính tình nóng vội, có lẽ là đến sớm.

Nhưng khi cô bật camera lên thì lại là Tề Liệt.

Giang Mạn do dự vài giây, cuối cùng vẫn mở cửa cho anh.

Thì ra Tề Liệt không về mà đi mua đồ cho cô.

Trên tay anh xách hai túi đồ lớn, bên trong nhét đầy đồ, cô nhìn cũng thấy nặng.

Khi Tề Liệt vào cửa, cô muốn giúp anh một tay nhưng anh không đưa.

"Không nặng, không cần em giúp."

Anh cũng nói như vậy rồi, cô đành nhường đường cho anh vào.

Sau khi vào nhà, ánh mắt Tề Liệt nhìn cô một lượt, nhíu mày, có vẻ không vui.

"Em vẫn còn ốm, tắm xong không mặc quần áo, cẩn thận không bị cảm lạnh."

Bây giờ Giang Mạn mới nhớ ra trên người mình đang mặc áo tắm, mà người đàn ông này nửa tiếng trước còn giở trò với cô.

Mặt cô nóng lên, nhưng không bỏ chạy mà trừng mắt với Tề Liệt một cái.

"Đây là nhà tôi, tôi muốn mặc thế nào thì mặc, ai cần anh lo!"

Nói xong, cô cảm thấy lời của anh có chút không thích hợp, cái gì mà không mặc quần áo, trên người cô vẫn còn mặc áo tắm dài, cũng không phải không mặc gì...

Giang Mạn từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Tề Liệt đang ở trong phòng bếp bận rộn. Cô đi vào nhìn một chút, thấy anh đang vo gạo thì rất kinh ngạc.

"Anh biết nấu cơm sao?"

Tề Liệt liếc nhìn cô một cái, có chút buồn cười: "Anh biết nấu cơm rất kì lạ sao?"

Giang Mạn bĩu môi: "Nhìn anh không giống như người biết nấu ăn, anh chắc chắn nấu ra sẽ ăn được chứ?"

Ở trong mắt cô, người như anh không phải ăn ở nhà hàng cao cấp thì cũng là xã giao ở các buổi tiệc hội, làm gì có thời gian học nấu ăn.

Đương nhiên, anh cũng có thể giống Giang Bùi, từ nhỏ đã có hứng thú với nấu ăn, có thời gian thì nghiên cứu các món mới.

Người giống như Giang Bùi trong mắt người khác đã là kì lạ, nhìn Tề Liệt làm những việc bình dị này, cô có chút không quen.

Nhìn thấy dáng vẻ hoài nghi của cô, anh hiếm khi nở nụ cười.

"Có ăn được hay không thì phải thử mới biết được. Nếu em đói thì tự đi tìm đồ ăn trước. Vừa rồi anh thuận tiện mua chút bánh mì, em ăn lót dạ trước, nhưng không thể ăn nhiều."

Anh giống như đang kiên nhẫn nói chuyện với trẻ con, giọng điệu cũng ôn hoà hơn bình thường, Giang Mạn thậm chí còn nhận thấy có chút cưng chiều.

Cô cảm thấy mình đúng là bệnh đến hồ đồ rồi.

Một người đàn ông đối với một người phụ nữ vừa mới quen biết vài ngày quan tâm tâm chăm sóc, chỉ có thể nói rằng anh ta có ý đồ khác.

Mà Tề Liệt đối với cô cùng lắm là tính hiếu thắng, muốn chinh phục.

Tuy đang ở trong nhà mình, nhưng việc trong phòng bếp, cô cũng không giúp được gì. Nếu lão đại tâm huyết dâng trào, muốn thể hiện tài nghệ nấu ăn, vậy thì cô cho anh cơ hội.

Giang Mạn quay ra phòng khách, mở túi mua hàng ra, phát hiện Tề Liệt không chỉ mua bánh mì mà còn mua cả đồ ăn vặt, hầu như đều là những loại cô thích ăn.

Nhìn đến đây, Giang Mạn quay đầu nhìn về phía nhà bếp.

Nếu như người đàn ông này mang theo mục đích khác tiếp cận cô, thì đúng là bỏ ra rất nhiều công sức, đến sở thích của cô cũng rõ như trong lòng bàn tay.

Giang Mạn ăn đồ ăn vặt có một thói quen xấu, đó là đem tất cả các loại đã mua mở ra nếm thử. Tề Liệt đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy những gói đồ ăn vặt đã xé vỏ trên bàn, không nhịn được xoa trán.

"Anh nhớ rõ đã nói với em không được ăn nhiều, một lát nữa là cơm nấu xong rồi, em lại không ăn được nữa."

Giang Mạn ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, ôm một gói khoai tây lát, quay đầu lại cười ngọt ngào, lấy một miếng khoai tây giơ lên, hỏi anh: "Anh có ăn không?"

Nhìn cô như vậy, nói cũng vô ích, Tề Liệt đành lắc đầu.

"Không được ăn nữa, để bụng còn ăn cơm."

Nói xong, Tề Liệt khom cái lưng cao quý xuống, dịu dàng thu dọn chiếc bàn bị cô làm cho bừa bộn, cuối cùng, ngay cả gói khoai tây đang cầm trên tay cũng không thoát khỏi số phận bị tịch thu.

Giang Mạn không còn gì để nói.

"Tề Liệt."

"Sao?"

Nghe thấy cô gọi trên mình, Tề Liệt quay đầu lại nhìn, thấy cô đột nhiên nghiêm túc, có chút nghi hoặc.

Giang Mạn thở dài: "Có ai nói anh rất giống quản gia chưa, cái gì cũng muốn quản, đến anh trai tôi còn chưa từng quản thúc tôi đến vậy."

Động tác dọn dẹp của Tề Liệt dừng lại, suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc hỏi cô: "Anh quản em, em không vui sao?"

Giang Mạn nghiêm túc tự hỏi bản thân, lắc đầu: "Cũng không phải là không vui, loại cảm giác này rất kì quái, rất xa lạ, tôi cũng không thể nói thành lời. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, không có ai bắt tôi phải làm cái này, không được làm cái kia."

Trong trí nhớ của cô, mọi người đều sủng cô, nhường cô, cô thích làm gì thì làm. Có đôi khi sẽ bị Giang Bùi trách mắng đôi câu, nhưng cũng chỉ là nói ngoài miệng, cuối cùng cô muốn cái gì thì Giang Bùi đều cho cái đó.

Có đôi khi, cô nghĩ mình được cưng chiều từ nhỏ đến lớn mà không bị lệch lạc, đúng là kì tích.

Mà hiện tại, Tề Liệt đối với cô có chút không giống.

Cô không hiểu được.

Thấy khoé miệng Tề Liệt nhếch lên, cô không nhịn được hỏi.

"Anh có phải là vừa ý tôi không?"

Lời cô vừa nói khiến sắc mặt của Tề Liệt cứng đờ.

"Em đoán xem?"

Giang Mạn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh, nghiêm túc nói: "Nếu anh vì Tề Lẫm mới tiếp cận tôi thì anh nghĩ nhiều rồi. Bởi vì năm đó tôi cùng Tề Lẫm chỉ là quan hệ bạn bè khá tốt thôi. Nếu anh nhìn trúng con người tôi..."

Tề Liệt hoà hoãn, kiên nhẫn chờ câu nói tiếp theo của cô.

Giang Mạn suy nghĩ một chút, vẫn là hỏi thẳng ra.

"Phụ nữ đi theo anh, người lâu nhất là bao lâu?"

Vừa nghe cô hỏi vậy, sắc mặt Tề Liệt sầm xuống.

"Em đoán xem?"

Anh như một cái máy lặp chữ, vui buồn thất thường. Giang Mạn nghĩ lại lời nói của chính mình, cảm thấy có lẽ quá đường đột.

Người giống như Tề Liệt, cho dù mỗi ngày đổi một người cũng không lạ, chẳng qua đây là việc riêng của anh, nói ra cũng không tốt.

Giang Mạn có chút hối hận mình lắm miệng, đầu vừa gì liền đem những lời không nên nói đều nói ra hết. Dù sao Tề Liệt cũng là ân nhân của cô, nói với anh những chuyện này cũng không lễ phép.

Cuối cùng cô lấy lý do sốt đến nóng đầu, vội vàng xin lỗi.

"Xin lỗi, tôi nhiều lời rồi."

Tề Liệt bình tĩnh nhìn cô vài giây, không nói lời nào, quay người vào bếp.

Lúc sau, Tề Liệt đem đồ ăn đã làm xong bưng ra, chỉ nói với cô một câu 'ra ăn cơm', rồi không nói lời nào nữa.

Tề Liệt bưng đồ ăn, dọn cơm, cô liền giúp anh cầm đũa mang ra.

Sau khi đồ ăn đã bày xong, hai người ngồi đối diện nhau. Cô lấy đũa đưa cho anh, anh cũng không nói chuyện.

Giang Mạn đuối lý, thỉnh thoảng liếc nhìn anh một cái. Nhiều lần bị Tề Liệt bắt gặp thì lập tức cúi đầu ăn cơm.

Nhìn bộ dáng muốn nói chuyện cùng anh nhưng lại không dám, Tề Liệt lập tức hết giận.

"Anh không có phụ nữ khác."

Giang Mạn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, sau đó mới nhận ra là anh đang trả lời câu hỏi vừa nãy của mình, càng cúi đầu thấp xuống.

"Ồ."

Tề Liệt gắp một đũa rau vào trong bát của cô, thờ ơ nói: "Vì vậy em cũng đừng nghĩ quá nhiều."

Giang Mạn nhìn anh cười cười, đang định khen anh nấu ăn ngon để chuyển chủ đề. Nhưng chưa kịp mở miệng thì anh đã nói trước.

Anh nhìn cô, nói rõ ràng từng chữ: "Nếu là em, sẽ là vĩnh viễn."

Giang Mạn ngây người.

"Hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro