Chương 10: Thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi một người đàn ông nghiêm túc, đứng đắn bày tỏ yêu thích với một người phụ nữ chính là lúc gợi cảm nhất.

Tề Liệt rõ ràng thuộc loại hình đàn ông này.

Nếu lời này từ miệng người đàn ông khác nói ra, cô sẽ cảm thấy tuỳ tiện, buồn nôn, nghe càng giống một trò cười hơn.

Giang Mạn cũng không biết tại sao có cảm giác anh cùng những tên đàn ông khác không giống nhau.

Cảm thấy anh không phải là nói đùa.

Vừa xảy ra chuyện "cưỡng hôn", bây giờ nghe anh nói những lời này, cô ngây người một lúc, sau đó nhanh chóng hồi thần, hờ hững đối mặt.

Giang Mạn nhìn rau trong bát, cảm thấy có chút buồn cười.

Cô tại sao lại cảm thấy mình giống như rau trong cái bát này vậy.

Đột nhiên được lão đại coi trọng, cô không phải nên giả vờ thụ sủng nhược kinh sao?

Cô không biết diễn, cũng không thể để diễn ra loại cảm giác này.

"Tề tiên sinh, anh thích tôi à?"

Cô cũng không phải là cô gái nhỏ mới biết yêu, đối mặt với lời bày tỏ của người khác giới, cảm giác mặt đỏ tim đập, cô đã không có từ lâu rồi.

Anh đã bày ý đồ rõ ràng, cô cũng nên thẳng thắn đối mặt.

Đọ sức giữa nam và nữ, ngang tài ngang sức mới thú vị.

Tề Liệt không chớp mắt nhìn cô, cong môi cười, "Anh nói rồi, chỉ cần em nguyện ý."

Câu trả lời nửa đùa nửa thật khiến Giang Mạn cảm thấy tức giận, nhưng cô tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra bên ngoài.

Anh muốn chơi, tôi liền cùng anh chơi, xem ai chơi hơn ai.

Giang Mạn gắp rau trong bát bỏ ra một bên, ngẩng đầu nhìn Tề Liệt, cười ngọt ngào, bộ dáng rất vui vẻ.

"Anh muốn cưới tôi sao?"

Tề Liệt trầm mặc, nhưng tầm mắt thì không rời khỏi cô.

Một màn kịch trêu ghẹo lẫn nhau đến đây không cần tiếp tục nữa, Giang Mạn cũng gắp vào bát Tề Liệt một đũa rau.

"Có qua có lại thôi, anh cũng không cần để trong lòng."

Câu này một lời hai nghĩa, cũng coi như cho mình một bậc thang đi xuống, cô về sau mới nhớ ra Tề Liệt không phải người hài hước.

Nói đùa xong thì không vui rồi.

Tề Liệt hơi cúi đầu nhìn rau trong bát, lặng lẽ gắp ăn.

Không hiểu tại sao, Giang Mạn đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt này có lúc ngoan ngoãn giống như đứa trẻ vậy, với Tề Liệt trong lời đồn như hai người khác nhau.

Bữa cơm ăn xong trong không khí trầm lặng, Giang Mạn lần đầu tiên ăn hai bát cơm, rau cũng ăn không ít. Không thể không nói, những món ăn gia đình Tề Liệt làm rất hợp khẩu vị của cô.

Ăn cơm xong, cô cảm thấy mình cũng nên đi rửa bát đũa, nhưng Tề Liệt không cho cô cơ hội. Khi cô vươn tay lấy bát trước mặt anh thì bị anh chặn lại.

Tề Liệt không phải chặn bỏ tay ra mà trực tiếp nắm lấy tay cô, mà anh hình như cũng không cảm thấy có gì đó không ổn.

"Những việc này không cần em làm."

Giang Mạn: "..."

Anh nói thì nói, đừng có nhân cơ hội động chân động tay được không...

Tay Tề Liệt lớn hơn tay cô. Bị tay anh nắm lấy thế này, mu bàn tay cô có thể cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh.

Thấy ánh mắt cô dừng trên mu bàn tay mình, lúc này Tề Liệt mới buông tay ra.

"Em đi nghỉ ngơi đi, để anh làm."

Nói thật, những việc xảy ra mấy ngày gần đây khiến Giang Mạn cảm thấy mơ hồ.

Người đàn ông này mạnh mẽ xông vào thế giới của cô, nhưng cô lại không chút bài xích.

Anh dần xâm nhập vào cuộc sống của cô, thái độ như là một lẽ đương nhiên vậy.

Cô thực sự là không hiểu nổi anh.

Khi Tề Liệt đang rửa bát, Giang Mạn dựa vào cửa phòng bếp nhìn anh.

Thân hình rắn rỏi, bờ vai vững chắc, đáng tin, rõ ràng là người ở trên cao không thể với tới, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy hơi thở bình dị trên người anh.

Cô đối với người đàn ông này càng ngày càng tò mò.

Tề Liệt biết cô ở đằng sau nhưng cũng không quay đầu lại.

Thu dọn xong xuôi, anh mới quay người, đối mặt với cô.

"Giang Mạn, mỗi câu lúc trước anh đã nói với em về sau đều giữ lời."

Giang Mạn tiến về phía trước vài bước, gần như sắp cùng anh sát vào nhau, anh cao hơn cô khá nhiều, khi nói chuyện với anh phải hơi ngẩng đầu.

"Tề Liệt, tôi hỏi anh có phải thích tôi không, anh không đáp, tôi hỏi anh có phải muốn cưới tôi không, anh cũng im lặng. Bây giờ anh bảo những câu anh nói trước đây đều giữ lời, nhưng tôi hoàn toàn không biết anh đã nói gì, con người anh đúng là không thể hiểu nổi."

Tề Liệt theo bản năng lùi về phía sau, nhưng đằng sau là bàn bếp, anh không còn đường lui. Cô càng áp sát, anh không còn cách nào trốn tránh.

Anh hơi cúi đầu nhìn cô, hơi nhíu mày.

"Giang Mạn..."

Cô đã nghe rất nhiều người gọi tên mình, nhưng duy chỉ từ miệng anh nghe ra cảm giác một nỗi buồn triền miên.

Giang Mạn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ lớn mật.

"Tề Liệt, anh thích tôi."

Tề Liệt lại không nói gì.

Anh càng phản ứng như vậy, cô càng cảm thấy mình đã đoán đúng.

Người đàn ông ngoài lạnh trong nóng này đúng là có ý đồ với cô.

Có suy nghĩ này, cô càng cậy có chỗ dựa nên không sợ gì hết.

"Nếu tôi nói tôi muốn làm bà Tề, làm cho những người từng kiêu căng ngạo mạn trước mặt tôi, nhìn thấy tôi phải cung kính lễ phép, muốn đem những tên đã ức hiếp tôi dẫm đạp dưới chân, anh có thể đáp ứng tôi không?"

Tề Liệt trong mắt thoáng kinh ngạc, rồi lập tức biến mất, nhìn dáng vẻ tươi cười của cô, cuối cùng cũng mở miệng.

"Có thể."

Giờ đến lượt Giang Mạn kinh ngạc rồi.

Cô cố ý nói đùa, anh không phải là không nhìn ra.

"Anh có phải là ngốc..."

Tề Liệt đáp: "Anh nói rồi, chỉ cần em đồng ý, em muốn cái gì anh đều có thể cho em."

Giang Mạn thu lại suy nghĩ tiếp tục trêu đùa anh, lùi về phía sau một bước, cẩn thận đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt.

"Chúng ta trước kia từng quen nhau sao?"

Có thể nhìn ra biểu cảm hơi cương cứng trên mặt Tề Liệt.

Phản ứng này của anh khiến cô không thể không nghi ngờ phán đoán của mình là đúng.

Nếu trước kia cô từng quen biết anh, sao có thể không nhớ ra chứ.

Dù sao người như anh đi đến đâu cũng sẽ rất thu hút ánh mắt của người khác.

Hơn nữa cô cảm thấy Tề Liệt đối tốt với cô đến khó hiểu, cũng không giống như vì Tề Lẫm mới "đối đãi đặc biệt" với cô như vậy.

Chủ yếu là cách anh đối tốt với cô quá vụng về, không phù hợp với con người của anh.

Người giống như anh, muốn theo đuổi phụ nữ, chỉ cần bỏ ra chút tiền là được, mua mua tặng tặng, vừa đơn giản lại hiệu quả, cần gì phải phí sức như vậy.

Nói cách khác là anh dùng công tâm kế, làm thể xác và tinh thần cô vây hãm, đắm chìm vào mộng ảo tình yêu do anh dày công thêu dệt, không thể thoát ra. Sau đó, đợi đến thời điểm thích hợp, anh sẽ đá văng cô, khiến cô nịnh nọt lấy lòng, đạt được mục đích báo thù Tề Lẫm.

Trời!

Thế này quá cẩu huyết rồi!

Cô cũng bị sự thông suốt của mình làm cho nổi da gà.

Giang Mạn cô cũng không phải là loại người vì tình yêu mà mất đi lý trí.

Tề Liệt phát hiện sắc mặt cô thay đổi liên tục, lúc thì lắc đầu, lúc sau lại vỗ trán, hình như còn thấp giọng chửi thề...

"Có phải lại đau đầu không?"

Anh lo thân thể cô còn yếu, chưa khỏi hẳn, vừa nãy còn đi tắm, có lẽ đã bị cảm lạnh.

Đối diện với ánh mắt quan tâm của anh, cũng không như đang diễn kịch, Giang Mạn thầm chế giễu bản thân tự đề cao mình rồi.

Không kể đến cô cùng Tề Lẫm không có quan hệ gì, với thân phận của Tề Liệt, tội gì mà phải diễn nhập vai như vậy?

Giang Mạn lắc đầu, cười nói: "Tiền thuốc men của tôi là do anh ứng ra, bây giờ tôi chuyển trả cho anh."

Nói xong, cô liền quay người đi đến phòng khách tìm điện thoại. Tề Liệt đi sau cô, sắc mặt không tốt lắm.

Tác giả có lời muốn nói: Nam chủ ở trước mặt nữ chủ tự ti như vậy là có nguyên nhân, về sau sẽ viết đến, kiên nhẫn chờ một chút nhé~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro