Chương 11: Bước ngoặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lấy được điện thoại, Giang Mạn xoay người thì va vào một bức tường thịt, chóp mũi đụng vào ngực anh, đau đến choáng váng.

Hiển nhiên là anh đang cố ý.

Giang Mạn sờ lên mũi bị đụng đau, trừng mắt nhìn anh một cái.

"Anh là ma sao, đi đường chẳng phát ra âm thanh gì hết!"

Cô không ngờ đến anh vẫn luôn đi phía sau mình, còn cách gần như vậy, xoay người một cái liền va phải.

"Để anh xem."

Tề Liệt bỏ tay đang che mũi của cô ra, động tác rất tự nhiên, nhìn đôi mắt cô đỏ một vòng, trong mắt lấp lánh ánh nước, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn không bằng lòng bàn tay anh, đến bộ dáng tức giận lườm anh cũng vô cùng đáng thương.

Tề Liệt hơi ngẩn người, bị cô đẩy một cái mới hồi thần, túm lấy Giang Mạn đang muốn lách khỏi anh, một tay giữ chặt vai cô, một tay nâng cằm cô, quan sát tỉ mỉ xem có bị thương không, có chảy máu mũi không.

Vốn dĩ Giang Mạn đối với hành động của anh rất tức giận, đang định phát tác thì phát hiện ra ánh mắt chuyên chú mà ôn nhu của anh, trong mắt không thể che dấu quan tâm và lo lắng, lời nói đến bên miệng cô khựng lại.

Đều nói khi đàn ông nghiêm túc chính là thời điểm mê người nhất, lời này hình như cũng không giả, ví dụ như lúc này, người đàn ông trước mặt này toả ra một loại ánh sáng, khiến người khác không thể dời mắt.

Xác định cô không chảy máu mũi, anh mới thả người ra.

"Anh không phải là cố ý." Trong mắt anh mang ý xin lỗi, còn có chút không tự nhiên.

Anh có lẽ ít khi xin lỗi người khác, dường như còn cảm thấy không quen.

Giang Mạn cảm thấy chỗ bị ngón tay anh chạm vào còn dư lại chút hơi ấm, mãi không tan đi, mũi bị đụng phải cũng không thấy đau mà là hơi tê tê.

"Đau chết đi được..."

Anh cũng coi như nhận lỗi rồi, cô cũng không thể bám mãi không buông.

"May mà mũi của tôi là hàng thật, nếu không sẽ tổn thất lớn rồi." Cô trêu đùa.

Tề Liệt nhìn mắt cô hồng hồng, trong lòng càng tự trách, nhưng lúc này lại không biết nên tiếp lời thế nào.

Nhìn cô có vẻ được nuông chiều, nhưng lại vô cùng tốt bụng, cho dù có bị thương, cô cũng sẽ dùng nụ cười che đi nỗi buồn bực ngắn ngủi.

"Giang Mạn, ở trước mặt anh em không cần tỏ ra kiên cường. Anh biết em không muốn nợ nhân tình, nhưng tất cả những điều anh làm đều là do anh muốn, em chỉ là bị động tiếp nhận. Vì vậy em không nợ anh điều gì hết, cũng không cần vội vã thanh toán rõ ràng với anh."

Tay cầm điện thoại của Giang Mạn nắm chặt lại, có cảm giác không biết phải làm sao khi tâm tư bị nhìn thấu.

Tề Liệt đúng là làm cô có lúc không biết làm thế nào, có thể làm không khí lâm vào tình cảnh khó xử.

Cái gì mà bảo cô là bị động tiếp nhận, nếu cô thực sự không dao động, chẳng phải sẽ giống bạch nhãn lang hay sao?

Một người đối tốt với người khác không phải là vô duyên vô cớ.

Giang Mạn rũ mắt nói: "Anh đối tốt với tôi, đáng ra là muốn đạt được gì đó, tôi hỏi anh thì anh không nói, anh thế này khiến tôi rất khó xử."

Tề Liệt quay người đi, có chút bực bội.

"Nếu anh nói anh muốn em, chẳng phải sẽ càng làm khó em sao?"

Giang Mạn sững sờ ngẩng đầu, nhìn bờ vai rộng của anh, không khỏi nhớ về tối qua, khi ý thức của cô mơ hồ, cảm giác được một đôi tay mạnh mẽ nâng lên.

Anh có ý đồ, ngay từ đầu cô đã rất rõ ràng.

Mà cô không có tư cách đi phán xét anh có phải có mưu đồ gì không, bởi vì bản thân cô chẳng phải cũng có dụng tâm hay sao.

Cô cần sự trợ giúp của anh, mà anh không chỉ giới thiệu luật sư, giúp cô cứu Giang Bùi mà còn cứu cô, chăm sóc cô.

Bất kể anh có ý đồ gì, cô cũng nên báo đáp anh.

Giang Mạn nhắm mắt chốc lát để bình tĩnh lại, khi mở mắt ra thì tràn đầy kiên định.

"Được."

Câu "được" này của cô làm Tề Liệt đột nhiên xoay người lại, vẻ mặt khó tin nhìn cô.

"Lời của em là có ý gì?"

Anh run giọng hỏi cô.

Giang Mạn nhìn anh, hơi mỉm cười, "Chính là điều anh đang nghĩ, anh muốn, tôi cho anh."

Trong lòng Tề Liệt vừa mới dâng lên chút vui sướng thì nhanh chóng phai nhạt đi, ánh mắt từ kỳ vọng biến thành thất vọng.

"Vậy em muốn gì từ anh?"

Giang Mạn bật cười lắc đầu: "Anh chẳng phải đã nói rồi sao, chỉ cần tôi đồng ý, tôi muốn gì anh cũng có thể cho. Dựa theo cách nói này, tôi có thể có tất cả từ anh, không phải sao?"

Tề Liệt có vẻ không hài lòng với đáp án này, nhíu mày.

"Nếu anh muốn cùng em kết hôn, em cũng không chút do dự đồng ý?"

Trong quá trình thử nhau, mục đích cũng dần hiện ra rõ ràng, càng đơn giản và trực tiếp.

Nghe anh nói muốn cùng cô kết hôn, Giang Mạn kinh ngạc, nhìn anh chốc lát, không đoán ra ý nghĩ chân thực của anh.

Cô nghĩ rằng anh chỉ muốn một tình nhân ngoan ngoãn nghe lời, nhưng không ngờ rằng, anh có suy nghĩ muốn cùng cô kết hôn.

Giang gia không còn, cô không còn là Giang đại tiểu thư được người người hâm mộ như trước kia. Chuyện Hạ gia và Giang gia giải trừ hôn ước đã huyên náo khắp nơi, bao nhiêu người lấy cô làm trò cười, ngay cả Tiền Vũ cũng muốn làm nhục cô.

Lúc này Tề Liệt lại muốn cưới cô.

Đầu anh rốt cuộc đang nghĩ gì?

Giang Mạn hơi ngây người, Tề Liệt thấy cô như vậy, cảm thấy có lẽ cô đã hối hận vì lời nói lúc xúc động vừa nãy. Vì tránh cho hai người lâm vào xấu hổ, anh muốn rời đi trước.

"Việc của Giang Bùi giao cho luật sư xử lý, rất nhanh có thể giải quyết, em không cần lo lắng nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Giang Mạn nhìn anh bước về phía cửa, sau đó nhanh chóng đuổi theo, trong lúc nóng lòng đã nắm lấy tay anh.

"Tôi đồng ý."

Tề Liệt hơi giật mình, quay đầu lại nhìn cô, tầm mắt di chuyển từ trên mặt cô xuống bàn tay bị cô giữ chặt. Giang Mạn nhìn theo tầm mắt anh, mặt nóng lên, lập tức buông tay.

Lúc sau, Tề Liệt vẫn rời đi, không nói một câu.

Giang Mạn cảm thấy người như anh rõ kỳ quái, chuyện gì cũng im lặng không thể nói rõ ràng. Suy nghĩ nửa ngày cũng không thể xác định được thái độ của anh, cô dứt khoát lười nghĩ.

Ăn uống no nê, cô nằm trên sô pha không lâu thì mơ màng ngủ.

Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên khiến cô giật mình, cơn buồn ngủ bay sạch.

Là Phương Hủ Hủ gọi tới.

Vừa nghe máy đã truyền đến âm thanh hưng phấn của Phương Hủ Hủ.

"Mạn Mạn, nghe nói tên hỗn đản Tiền Vũ bị bắt rồi, cậu đã biết chưa?"

Giang Mạn không biết gì hết rất nghi hoặc.

"Cậu nghe ai nói vậy?"

Phương Hủ Hủ hưng phấn cười ra tiếng, lặp lại hai lần ác giả ác báo sau đó mới rõ đầu đuôi cho Giang Mạn.

"Nhà tớ với nhà Tiền Vũ chẳng phải có chút quan hệ họ hàng quăng tám sào cũng không tới sao, ngày thường cũng chẳng lui tới gì, vừa rồi bố tớ nhận điện thoại, là bố của Tiền Vũ gọi đến, nhờ bố tớ giúp đỡ, tớ liền ngồi một bên nghe. Ý của bố hắn là sáng nay Tiền Vũ phạm tội bị bắt, còn nhắc tới chuyện của Giang Bùi ca, hình như có người đem đoạn video Tiền Vũ uống say té ngã rồi tự làm gãy tay gửi cho cảnh sát. Bố tớ nói nếu không có gì bất ngờ, việc của Giang Bùi ca sẽ nhanh chóng được giải quyết, đến lúc đó tớ cùng cậu đi đón anh ấy..."

Giang Mạn sau khi nghe Phương Hủ Hủ nói xong thì lập tức liên hệ với Tần luật sư, biết Tần luật sư cũng đã nghe được tin tức, cùng Phương Hủ Hủ nói không khác nhau lắm. Tần luật sư bảo cô yên tâm chờ tin tức tốt là được.

Sau khi cùng Tần luật sư xác nhận, Giang Mạn đương nhiên là cực kì vui mừng, nhưng sau đó cô nhanh chóng bình tĩnh lại.

Chứng cứ đến đúng lúc như vậy, sẽ không đơn giản là trùng hợp như vậy.

Trực giác nói cho cô biết, những việc này phân nửa là có liên quan đến Tề Liệt, cũng chỉ có anh trong lúc này giúp đỡ cô.

Nghĩ đến đây, cô lập tức gọi cho Tề Liệt, nhưng đầu bên kia đã tắt máy.

Đợi đến tối cô gọi lại, vẫn là như vậy, không liên hệ được với Tề Liệt, cô có chút lo lắng, cũng không biết nên tìm ai. Cô biết một người duy nhất có quan hệ với Tề Liệt là Vu Sách Viễn nhưng cô không có cách thức liên hệ với anh ta.

Lúc này cô mới ý thức được, cô biết rất ít về Tề Liệt, trừ phi Tề Liệt chủ động liên hệ với cô, nếu không cô căn bản không thể tìm được anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro