Chap 1: Sự tồn tại của hai thế giới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap đầu tiên tặng các bạn: JacksonMint jacksonmiu28 Jacksons_Yi JacksonsNgas HannyTorika KTs-2811 KTs-Su KTs2109 chanssoll Nina_KhaiThien2821 _ZANYING_ oMinh32 dichthienthu2811 KhaiThienCa khaithienthu ThaoLanguageClover Thien1403 NkockLubyy TunKhiVng968 YiJackson976 PhuongTran523 RubiiPhm nasakami ndbh1234 wanghemin MapJackson LannM4 VyyDuongg KarryYi2821
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!☀️☀️☀️⭐️⭐️⭐️🌙🌙🌙
-------------------------------------------
Chap 1: Sự tồn tại của hai thế giới.

"Từ lâu, lâu rất lâu, lâu lắm, zombie đã tồn tại......

Zombie cùng con người chia ra hai thế giới khác nhau, thề sống chết không đội trời chung......

Zombie, để sinh tồn, phải ăn não của con người, lấy đi kiến thức của họ, sống như những con quái vật......

Con người, để sống sót, phải giết chết toàn bộ zombie họ gặp, đồng thời sử dụng zombie như một vật thí nghiệm, cố gắng điều chế loại thuốc có khả năng làm cho zombie trở thành con người......

Cả hai loài đều vì duy trì sự sống của giống loài mà họ phải làm những điều mình không mong muốn......

Vậy, là ai đúng, ai sai?......

- Cả hai chẳng ai có lỗi cả! Bọn họ vì giống loài, con cháu mà phải làm như vậy! Thế nên không thể nói ai đúng ai sai được!- Cậu bé nhỏ bất bình đập tay.

- Phải đó Tiểu Thiên, bọn họ vì con cháu cả mà- người phụ nữ nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé. - Vậy bây giờ Tiểu Thiên đi ngủ được chưa?

- Không! Tiểu Thiên muốn mẹ kể tiếp cơ!- Thiên Tỉ kéo kéo áo của người phụ nữ......

- Tiểu Thiên ngoan, nếu con không ngủ mẹ sẽ không kể chuyện mỗi tối cho con nữa......- Người phụ nữ chống nạnh, giả vờ tức giận nhìn Thiên Tỉ.

- Tiểu Thiên ngủ ngay đây mẹ! Mai mẹ kể tiếp chuyện cho Tiểu Thiên nha! - Thiên Tỉ vội buông vạt áo người cậu gọi là mẹ ra, chùm chăn kín đầu.

- Như vậy mới ngoan chứ, mai mẹ sẽ kể tiếp chuyện cho con......- Người phụ nữ tắt đèn, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng......

Dịch Gia, một gia đình nhỏ sống tại Xương Bình-một quận ngoại ô thành phố Bắc Kinh, nơi gần với khu sinh sống của các zombie.

Dịch Dương Thiên Tỉ là cậu con trai duy nhất của của ông bà Dịch - tiến sĩ y học Dịch Khắc Tuấn và tiến sĩ khoa học Trương Tuệ Lâm. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng Thiên Tỉ lại là một cậu bé thông minh, hiểu chuyện và rất nhạy cảm......

-------------------------

- B.... Bầu trời....- Trên nóc một toà nhà lớn, có một zombie nằm trên đó, hướng ánh mắt vô hồn, đục ngầu về phía thứ gọi là mặt trời......

"Mặt trời nóng thật. Nhưng mà nóng là gì?"

"Con người họ kêu đứng dưới ánh mặt trời là sẽ thấy nóng......"

Anh là zombie, một trong hàng nghìn zombie sống tại ngoại ô thành phố Bắc Kinh, một zombie với làn da xanh gớm ghiếc và vẻ bề ngoài hung dữ, vô cảm, không thể cảm nhận, không có cảm xúc......

"Trống trải thật......"

Anh muốn tìm một cái gì đó mới mẻ, một cái gì đó làm cho anh có thể biểu lộ một, chỉ một cảm xúc bất kì trên khuôn mặt màu xanh đáng sợ này. Cái gì cũng được. Liệu có thể?......

Chậc! Anh lại quá ảo tưởng về thứ đó rồi.

Lần cuối anh có một bữa ăn là khi nào nhỉ? Một tháng trước à? Hay là hai tháng trước? Có lẽ là một năm trước chăng?......

Chà, đói quá rồi. Anh quả thực phải tìm cái gì bỏ bụng thôi......

Tính anh vốn không thích mang phiền toái vào người, thế nên ăn ở ngoại ô là được rồi......

-------------------------

- Mẹ, ngày mai chúng ta đi chơi nha mẹ! Lâu lắm rồi ba mới về nhà! Mình đi chơi nha mẹ !- Thiên Tỉ lại gần mẹ, lay lay tay bà......

- Tiểu Thiên muốn đi chơi đến vậy sao?- Trương Tuệ Lâm khẽ xoa đầu con trai rồi cười nhẹ......

- Vâng! Lâu rồi ba mới về nhà! Mình đi nha mẹ!- Đôi mắt màu hổ phách to tròn, trong veo của Thiên Tỉ hiện lên ánh nhìn hào hứng......

Cũng phải thôi, được đi chơi với mẹ và ba, Thiên Tỉ không vui sao được?

- Vậy Tiểu Thiên đi chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ đi.

- Yaaaaaa! Tiểu Thiên yêu mẹ nhất!- Thiên Tỉ ôm cổ mẹ thật chặt, vui sướng hét lớn......

Đôi chân nhỏ của Thiên Tỉ lon ton chạy lên phòng, đóng cửa kín mít để chuẩn bị cho chuyến đi chơi vào ngày mai......

-------------------------

Có vẻ ở ngoại ô thôi cũng có khá nhiều người sống......

Cảm nhận khó khăn thật, cái cơ thể chết tiệt. Chả có cái chỗ nào yên lành cả; chỗ thì nứt toác ra, chỗ thì bong ra, trông như rơi đến nơi......Làm zombie cũng có cái khổ của zombie. Bực thật......

Ừm cái căn nhà trước mặt anh có vẻ được đấy, mùi rất hấp dẫn. Anh vốn không thích cái kiểu ăn thịt người này cho lắm......

Anh là zombie nhưng mà lại khác các zombie khác. Anh không thích nhìn cái hình ảnh con mồi máu me be bét, ruột gan lòi ra ngoài và cái mùi tanh tanh của máu. Nhưng đói rồi, thỉnh thoảng phải đi ăn một bữa......

Nghĩ vậy, anh chạy xông vào ngôi nhà với tấm biển ngoài cổng "DỊCH GIA"......

-------------------------

Thiên Tỉ vui vẻ ở trên phòng lựa quần áo, không mảy may biết có chuyện xảy ra dưới nhà......

Anh tấn công ông bà Dịch, sau khi ăn xong não của ông Dịch, anh quay sang nắm sọ bà Dịch, bóp vỡ và lấy não của bà ăn ngon lành......Lạ là chả ai hét lên tiếng nào, cứ như họ tự nguyện vậy......

- Ba! Mẹ! Nhìn Tiểu Thiên này!

Bóng dáng nhỏ bé của Thiên Tỉ xuất hiện trên cầu thang, khuôn mặt đang vui mừng bỗng chốc trở nên tái mét, Thiên Tỉ chạy lại ôm xác bà Dịch......

- Mẹ! Mẹ dậy đi, Tiểu Thiên của mẹ này! Mẹ nói gì với Tiểu Thiên đi mẹ.....

Khuôn mặt đáng yêu của Thiên Tỉ bây giờ nhem nhuốc, nước mắt của cậu tèm lem đầy mặt, cố gắng gọi mẹ trong tuyệt vọng......

Anh nên làm gì đây? Cậu bé này...... thật là lạ......Như bao đứa trẻ khác sẽ khóc thét lên và tìm mọi đường để chạy trốn, nhưng mà cậu bé này thì lại khác, không những không sợ anh, mà còn coi anh như không khí......

Bất ngờ Thiên Tỉ ngẩng mặt lên, nhìn anh cười thật tươi khi nước mắt dính đầy mặt......

- Không ai có lỗi, đúng không anh?

Cậu bé vừa nói vừa mỉm cười trong nước mắt......"Không ai có lỗi" sao? Cậu bé này không oán trách anh hại chết ba mẹ mình sao?......................................................................................................................

Cánh tay anh từ từ vươn ra......

Thiên Tỉ khẽ nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết. Không sớm thì muộn, ngoại ô này là nơi rất nguy hiểm cho bất cứ ai sống ở đây......Thiên Tỉ không giận, không trách, không thù oán tên zombie trước mặt......Để sinh tồn, những zombie như zombie trước mặt cậu đây đều phải làm vậy......

Kết thúc cuộc đời khi mới 10 tuổi, Thiên Tỉ có hơi tiếc......Cậu còn muốn nhìn thấy và tìm hiểu nhiều điều khác trong cuộc sống......nhưng có lẽ số phận đều đã an bài, ngày hôm nay có lẽ sẽ là ngày cuối cùng cậu được sống......

"Ba, mẹ......Tiểu Thiên sắp được đi cùng ba mẹ sang một thế giới khác rồi......Gia đình chúng ta sẽ lại sống một cuộc sống thật hạnh phúc như lúc ở đây, ba mẹ nhé......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro