Chap 5: Niềm tin.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tặng các bạn: oMinh32 chanssoll ThaoLanguageClover JacksonMint jacksonmiu28 Jacksons_Yi JacksonsNgas HannyTorika KhaiThienCa khaithienthu dichthienthu2811 KTs-2811 KTs-Su KTs2109 _ZANYING_ Nina_KhaiThien2821 NinaKTs-2821 nasakami ndbh1234 MapJackson VyyDuongg YoonKarry_0921   NkockLubyy PhuongTran523 RubiiPhm HoangLinhNguyetTran wanghemin Thien1403 thienchip2811 KaiXi_1109 YiJackson976 KarryYi2821 TunKhiVng968

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! ⏰⏰⏰🕰🕰🕰⏳⏳⏳
---------------------------------------------
Chap 5: Niềm tin

" Tiểu Thiên, chúng ta không giận chàng trai này nhưng chúng ta chỉ mong muốn một điều duy nhất thôi. Con trai, không có chúng ta, con hãy sống thật tốt, hãy luôn mỉm cười thật tươi nhé Tiểu Thiên......

Chúng ta tin chàng trai này......

Vì vậy, con trai của cha mẹ, chúc con sẽ sống thật hạnh phúc......

Yêu con nhiều!......"

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Khải, anh lấy quyển sách này ở đâu vậy?- Thiên Tỉ tò mò nhìn quyển sách trên tay Khải.

Đã 6 năm sống bên Khải, lần đầu tiên Thiên Tỉ biết rằng zombie không phải giống loài thuần chủng. Trong quyển sách kia nói, nguồn gốc của zombie từ một vụ tai nạn kì lạ, đã từ xưa rồi. Nhưng vụ tai nạn đó rốt cục như thế nào mà ảnh hưởng của nó tác dụng lên con người, biến họ thành những cái xác sống đi ăn thịt đồng loại như thế?......Khoan đã, nếu như vậy thì......

- Khải, anh có kí ức những ngày trước khi anh gặp em không? Chính xác hơn là khi biết mình là một zombie, cơ thể của anh có bé không? Ý em là anh có lớn lên không, hay là anh không phát triển, cứ là hình dạng hiện tại từ đó tới giờ?- Thiên Tỉ nắm chặt tay anh hỏi liên tục. Hãy lắc đầu đi, nói rằng anh không phát triển, cậu sẽ có thể giúp anh trở lại làm con người......

A! Anh đang lắc đầu! Anh không có kí ức ngày trước đó. Thiên Tỉ cóhi vọng rồi......

- Thật tốt quá! Thật tốt quá Khải à! Anh có thể làm con người, anh có thể tái sinh, Khải!- Thiên Tỉ lắc lắc tay Khải, ánh mắt ánh lên tia hạnh phúc. Nhưng nhận ra điều gì đó, đôi mi dài của Thiên Tỉ lại cụp xuống......- Em xin lỗi, em không nghĩ đến cảm xúc của anh. Nếu anh không thích, em sẽ dừng ngay, không có ý nghĩ đó nữa. Em thật ích kỉ, em xin lỗi......Anh...anh vẫn muốn là một zombie có phải không?

Khải như không tin vào tai mình, anh có nghe nhầm không? Thiên Tỉ nói anh có thể trở thành con người, trở thành người xứng đáng ở bên Thiên Tỉ......

Thiên Tỉ của anh đáng yêu thật, lo cho anh đến vậy cơ à?......

Khải đưa một tay lên ôm má của Thiên Tỉ, nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán cậu, một tay cầm tay Thiên Tỉ đặt lên ngực mình......

- L... Làm con ng... người......

- Anh muốn trở thành con người?

-... Ừ...- Khải gật đầu, anh thật sự rất muốn cười với Thiên Tỉ. Sáu năm nay, điều Khải muốn làm vào mỗi buổi sáng là được nhìn thấy Thiên Tỉ thức dậy; là ôm Thiên Tỉ rồi cười tươi chúc cậu một buổi sáng tốt lành......Điều đó anh sắp làm được rồi......

Bồ công anh có lẽ đã mang ước mơ của Thiên Tỉ đến nơi có thể thực hiện được ước mơ đó......

- Một mình em và vốn kiến thức hạn hẹp không thể bào chế ra loại thuốc đẩy ngược tác động của vụ nổ được. Ngày mai anh đưa em quay lại ngoại ô nha, một số chuyên gia có lẽ sẽ giúp được chúng ta......

- ... ừ......- Giọng của Tuấn Khải xen lẫn chút lo lắng, và Thiên Tỉ cũng nhận ra điều đó......

- Đừng lo anh à, em sẽ không sao đâu. Đến tối em sẽ chờ anh ở ngoại ô thành phố, chúng ta sẽ cùng về, nha!- Thiên Tỉ vòng tay ôm lấy Khải, trên môi bất giác nở nụ cười. Khải quan tâm cậu như vậy, sao cậu không vui cho được?

Nhìn Khải có vẻ không muốn cho Thiên Tỉ đi, Thiên Tỉ đã ở bên anh sáu năm, chưa ngày nào bước chân ra khỏi toà kiến trúc bỏ hoang này, quả thật có chút lạ. Có lẽ nhân dịp này, Thiên Tỉ cũng muốn về thăm mộ ba mẹ, tiện thể về nhà cũ dọn dẹp luôn......

- Anh nên đi nghỉ đi, anh Khải. Dạo này em thấy anh chả chịu nghỉ ngơi gì cả. Nếu anh mà bệnh em sẽ giận anh luôn đấy. - Thiên Tỉ phồng má đáng yêu nói.

Thật ra Khải có bao giờ bệnh? Nói thế thôi chứ anh thật sự cần đi ngủ một giấc, Thiên Tỉ lo cho anh lắm đấy. Khải chắc chắn sẽ đứng giữa đường chờ Thiên Tỉ, không ít thì nhiều sẽ bị tấn công. Bây giờ nghĩ biện pháp cho anh đi đâu cũng được. Chứ không anh sẽ gặp nguy hiểm......

------------------------------------

- Bây giờ em sẽ vào thành phố, anh tuyệt đối không được ở lại, không cần chờ em. Anh hứa đi, không được ở lại.- Thiên Tỉ cầm tay anh nói.

Cả hai đang ở khá xa các khu dân cư, nói chuyện cũng dễ hơn.

- Hứa đi Khải......

- H...H...ứa......

Thiên Tỉ khôn thật, bắt anh phải hứa chứ nếu anh thất hứa, chờ cậu ở đây, anh sẽ bị tấn công.

Khải biết Thiên Tỉ lo cho anh, nhưng mà cả ngày không được ở cùng cậu, anh thật sự rất buồn......

- Hứa rồi đó! Em đi đây! Tối nay em chờ anh nha!-Thiên Tỉ vừa chạy vừa nói vọng lại, nhìn cậu có vẻ rất vội......

Nhìn bóng lưng ngày càng xa dần của Thiên Tỉ, Khải vừa vui lại vừa sợ......

Khải vui vì anh sắp là con người, được sống, được hít thở, được nói chuyện như một người bình thường. Anh sẽ được sống cùng Thiên Tỉ, sẽ được hưởng cái hạnh phúc tồn tại trong ý thức của mỗi con mồi anh ăn......Vui lắm......

Nhưng mà Khải cũng sợ......Anh từ trước tới giờ chưa bao giờ sợ cái gì; tuy nhiên, từ khi gặp Thiên Tỉ, anh luôn sợ cậu sẽ rời khỏi anh, anh sợ cậu sẽ bỏ rơi anh, sẽ bỏ lại anh trên quãng đời tối tăm không bao giờ dừng lại này......Thật sự rất sợ......

Dẫu vậy, Khải luôn tin Thiên Tỉ...... Anh tin Thiên Tỉ sẽ không bao giờ bỏ anh lại một mình......Khải vẫn luôn suy nghĩ về tình yêu của mình với Thiên Tỉ...tình yêu giữa một zombie và một con người...... và con người đó lại là con trai của hai người đã bị anh ăn......Khải cảm thấy mình vô cùng có lỗi với Thiên Tỉ, hiện tại anh rất muốn trở thành con người để nói thật rõ ràng lời xin lỗi chân thật từ tận đáy lòng mình với Thiên Tỉ và để chứng minh tình yêu của anh dành cho Thiên Tỉ lớn đến nhường nào.......

---------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro