Chap 4: Khác biệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tặng các bạn:
jacksonmiu28 JacksonMint Jacksons_Yi JacksonsNgas HannyTorika KhaiThienCa khaithienthu KTs-2811 KTs-Su KTs2109 NinaKTs-2821 _ZANYING_ nasakami Nina_KhaiThien2821 ndbh1234 ThaoLanguageClover dichthienthu2811 NkockLubyy PhuongTran523 RubiiPhm oMinh32 chanssoll YoonKarry_0921 VyyDuongg MapJackson wanghemin TunKhiVng968 KarryYi2821 YiJackson976 Thien1403 KaiXi_1109
thienchip2811
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!💗💗💗💓💓💓💕💕💕
--------------------------------------------
Chap 4: Khác biệt.

******3 năm sau******

- Mừng anh về, anh Khải!- Trước cửa toà nhà, Thiên Tỉ nhào ra ôm Khải, miệng cậu nở một nụ cười rạng rỡ.
Suốt ba năm nay, kể từ ngày hai người bị tấn công, Khải rất hạn chế cho Thiên Tỉ ra bên ngoài; ngày nào cũng thế, khi thì anh ra ngoài để kiếm đồ ăn cho Thiên Tỉ; khi thì anh đi kiếm quần áo mới áo cho cậu. Cứ ngày nào như vậy thì Thiên Tỉ lại xuống nhà, đứng ở cửa chờ Khải về;
tuy có vài zombie đi qua, nhìn Thiên Tỉ ánh mắt thèm thuồng, thỉnh thoảng có kẻ tấn công cậu nhưng bọn chúng chưa chạm đến người Thiên Tỉ thì cậu đã quay đầu bỏ chạy, trong nhà lẫn ngoài nhà đều là lãnh địa của Khải, anh gài bẫy khắp nơi nên chúng không thể xâm phạm được......

Hôm nay Khải về sớm, anh đem cho Thiên Tỉ cả một con gà quay vẫn còn nóng hổi trên đĩa, hình như anh đi ăn rồi tiện tay lấy luôn thì phải, trên mồm anh còn dính máu kìa......
- Anh Khải, em không ủng hộ cũng không khuyến khích việc anh đi ăn não người, nhưng mà anh ăn bẩn quá, máu dính đầy mồm này, để em lau cho......Lần sau anh đừng ăn não người nữa......
Khải vừa nghe Thiên Tỉ nói, lại thấy cậu định lấy tay áo trắng tinh lau cho anh thì vội vàng nắm cổ áo mình đang mặc chùi sạch máu......
Thiên Tỉ nén cười, anh Khải của cậu thật đáng yêu. Thiên Tỉ đã 14 tuổi rồi, bốn năm ở bên Khải, cậu cũng không còn bé nữa, cậu đã có thể nhận ra tình cảm cậu dành cho anh......
Cái từ "yêu" đã được Thiên Tỉ đặt lên cho anh từ lâu rồi. Tình yêu với một zombie, chưa kể đó là zombie đã giết chết cha mẹ Thiên Tỉ, hai đấng sinh thành của cậu......
Buồn cười nhỉ?
- Anh hôm nay trông vui nhỉ?- Thiên Tỉ cười tươi. Thật ra anh Khải bao giờ chả vui, chỉ là hôm nay anh trông hớn hở hơn bình thường......
Khải đưa Thiên Tỉ con gà, bảo cậu ăn; Thiên Tỉ cũng không ngại ngùng gì mà đánh chén ngon lành.
- Ngon thật đó anh Khải! Đồ ăn của anh mang về là ngon nhất!- Thiên Tỉ ăn xong thì lau miệng miệng rồi ôm tay anh.
- T...Tiểu...Thi...Thiên, đi......- Khải cầm lấy tay Thiên Tỉ, anh kéo cậu dậy rồi kéo cậu đi......
- Mình đi đâu vậy anh?- Thiên Tỉ vừa hỏi vừa chạy cùng Khải.
Đang chạy thì Khải bỗng nhiên dừng lại, ngẫm một lúc, anh quay lại bế Thiên Tỉ lên, chạy một mạch.
Có vẻ Khải đưa Thiên Tỉ đi khá xa; bảo sao anh bế cậu, anh thương cậu mỏi chân......
Chạy được một lúc lâu, Tuấn Khải đặt Thiên Tỉ xuống đất, tay chỉ về phía trước......
Trước mặt cả hai người là một cánh đồng bồ công anh trắng đang đung đưa trong gió; một vài nhánh bồ công anh bị cuốn bay lên đậu lại trên tóc Thiên Tỉ...... Mềm thật, thích nữa......
- Anh Khải, nơi này đẹp quá!
Thiên Tỉ vui vẻ chạy vào cánh đồng bồ công anh, hoa bị động liền bay khắp nơi, bay xung quanh người Thiên Tỉ và cả người Khải nữa...... Cảm giác nhẹ như lông vậy......
Khải đứng đó, chăm chú quan sát người con trai đang vui đùa trước mặt......Cậu vui anh cũng vui, cậu buồn anh cũng thấy khó chịu, cậu giận anh còn giận hơn. Có phải đó là yêu mà trong trí nhớ của những bộ não anh ăn luôn luôn hiện lên hay không?......
- Anh Khải!- Thiên Tỉ chạy lại chỗ Khải, giơ lên trước mặt anh một bông bồ công anh......
- Anh Khải, ngày xưa em nghe mẹ kể, chỉ cần ước một điều với bồ công anh và thổi nó, bồ công anh sẽ bay đi đem theo điều ước của mình và thực hiện nó. Mình cùng ước và cùng thổi nha anh!- Thiên Tỉ vừa nói vừa hào hứng cười thật tươi.
Nhìn nụ cười của Thiên Tỉ, Khải cảm thấy thật hạnh phúc......anh muốn cậu luôn cười, luôn lạc quan như thế......anh ước anh có thể đường đường chính chính đứng cạnh cậu như một con người, một con người như cậu......
- Phù......- Thiên Tỉ đã ước xong, cậu thổi mạnh bông hoa.
Cánh hoa theo gió bay lên, bay thật cao, không mắc lại, bay lên bầu trời trong xanh không có mây kia, mang theo điều ước của Khải và Thiên Tỉ đi thật xa......
- Em đã ước một điều thật bình dị, Khải à......Thiên Tỉ khẽ cười, nhìn theo hướng bồ công anh bay, ánh mắt cậu trở nên bình lặng......
Khải vuốt mái tóc mềm mại của Thiên Tỉ, cậu bé của anh vừa gọi trống không tên anh, ranh giới độ tuổi giữa hai người bị phá bỏ......
- ...Ừ......- Anh chỉ có thể mấp máy miệng nói như vậy.
Điều duy nhất Khải hiểu được là điều ước bình dị của Thiên Tỉ không hề bình dị. Nó mang theo cái ước mơ Thiên Tỉ ấp ủ từ lâu, cái mà cậu cho rằng không bao giờ xảy ra......Như anh vậy......Con người? Thật buồn cười...... Nhưng nếu có thể, trong mơ thôi cũng được, hãy để anh được ôm cậu, đi bên cạnh cậu, nói chuyện cùng cậu trong hình dạng một con người......
......Thật xa vời......Nhưng đáng để kì vọng......Con người, anh sẽ chờ đến khi nào họ có thể làm zombie trở thành đồng loại, trở thành con người.
Hy vọng một lần, thử một lần cũng chả mất gì, chỉ là......sẽ hơi thất vọng khi hy vọng bị dập tắt......
......Thiên Tỉ, anh mong cậu sẽ luôn mỉm cười, luôn vui vẻ như ngày hôm nay......
Với Khải, có lẽ chỉ với mình anh thôi, chỉ cần thấy Thiên Tỉ mỗi ngày là đủ, dù cậu buồn, cậu vui hay cậu tức giận,......chỉ cần được thấy cậu là anh không sợ điều gì cả, kể cả sự huỷ diệt và chết chóc......

......Liệu Thiên Tỉ có đang nghĩ như anh hay không?

......Thật khác biệt......hai cá thể thật khác biệt......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro