Chap 11 : Trao đổi 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỉ hoảng sợ nhìn Vương Tuấn Khải rồi lại nhìn Hoàng Vũ Hàng . Thấy Vương Tuấn Khải vẫn chăm chăm nhìn cậu , cậu liền lắc đầu. 

“Không... Không...” 

“Dịch Thiên... Đi với anh” Hoàng Vũ Hàng lấy ánh mắt dịu dàng nhìn Thiên Tỉ , nhưng cậu lại thấy ánh mắt đó quá lạ lẫm, quá đáng sợ. 

“Dịch Thiên?” Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn Thiên Tỉ , đợi một lời giải thích từ cậu . Anh biết rõ nếu Hoàng Vũ Hàng biết Thiên Tỉ là X8 Dịch Thiên thì Hoàng Vũ Hàng hẳn không chỉ đơn giản là Lão đại Hoàng gia. 

“Tôi... Tôi...” Thiên Tỉ ấp úng, không biết phải nói gì. Lúc đấy Hoàng Vũ Hàng lên tiếng: 

" Tôi chính là X5 Lâm Hàng ... Tôi yêu Dịch Thiên... Tôi muốn cậu ấy... Thế nào? Giải thích như thế có vừa lòng Vương Lão đại chưa? 

“Đúng không?” . Vương Tuấn Khải không buồn nhìn anh ta một cái, vẫn đặt ánh mắt lạnh lẽo lên người Thiên Tỉ . 

“...” Thiên Tỉ hoàn toàn bất lực, những lời Hoàng Vũ Hàng nói hoàn toàn là sự thật, cậu còn nói thế nào đây? Nói cậu không hề yêu Hoàng Vũ Hàng ... Nói cậu yêu anh... Nhưng như thế thì có ích gì... Anh có yêu cậu đâu... Cần gì cậu phải giải thích. 

“Vương Tuấn Khải ... Tôi cho anh hai mươi giây... Một đổi một” . Hoàng Vũ Hàng nói. 

“Khải ... Nhanh lên anh... Cứu em” Trầm Tuyết thấy cơ hội đến liền nắm chặt. 

“...” 

“...” 

Anh và cậu im lặng nhìn nhau. Ánh mắt anh cậu không thể hiểu được đang nói lên điều gì. Bỗng anh quay đầu nhìn Trầm Tuyết đang gọi anh bên kia. 

Nước mắt Thiên Tỉ rơi xuống... Cậu đã hiểu... Cậu đã biết quyết định của anh... Cậu đưa tay lau hết nước mắt trên gương mặt bỗng trở nên bình thản lạ thường của mình... Nở một nụ cười đẹp nhưng lạnh lùng. 

“Em hiểu rồi... Em sẽ đi”. Cậu khó khăn mở miệng rồi quay sang nói to với Hoàng Vũ Hàng : “Đổi người... Em đi với anh”. 

“Hảo ... Em qua đây với anh...” Hoàng Vũ Hàng nghe cậu nói rồi lệnh cho người thả Trầm Tuyết. 

“Thiên Tỉ ...” Vương Tuấn Khải gọi cậu ... Không biết có phải vì cậu khóc nên mắt bị hoa hay không... Nhưng sao cậu lại thấy trong mắt anh có nét đau khổ thế ?? Nhưng cậu rốt cuộc vẫn phải đi. 

Cậu xoay người lững thững bước đi... Mỗi bước sao mệt nhọc thế này ??? 

Trầm Tuyết được tự do liền chạy như bay qua phía Vương Tuấn Khải . Đi ngang qua Thiên Tỉ , cô ném cho Thiên Tỉ một tia chán ghét rồi sượt vai Thiên Tỉ mà đi qua. 

Thiên Tỉ loạng choạng rồi té xuống. Thiên Tỉ thầm cười khinh bỉ mình, chỉ một cái đụng vai vậy thôi mà đã đứng không vững. 

Vương Tuấn Khải hơi giật mình, vô thức bước lên một bước nhưng đã bị vòng tay của Trầm Tuyết kìm hãm lại. Anh nhìn Trầm Tuyết một cái rồi nhìn về phía Thiên Tỉ thì cậu đã được Hoàng Vũ Hàng đỡ dậy. 

“Vương Tuấn Khải ... Chúng ta đã xong... Từ nay như cũ... Nước sông không phạm nước giếng...” Hoàng Vũ Hàng hướng Vương Tuấn Khải mà nói to. 

“Mong là như vậy...” Vương Tuấn Khải không có hành động dư thừa, liền ôm ngang người Trầm Tuyết, quay người bước đi. 

Thiên Tỉ đột nhiên quay lại chứng kiến cảnh đó, nước mắt kìm nén nãy giờ liền không kiêng nể gì nữa cứ tuông ra tuông ra. 

“Ngoan... Anh sẽ làm em quên đi hắn... Chúng ta lại như ngày xưa em nhé...” Hoàng Vũ Hàng ôm cậu vào lòng. 

“Em mệt rồi... Muốn nghỉ” 

“Ừ...” 

*************

Ngay tối đó, ở Vương gia... 

“Anh... Cho em một lời giải thích rõ về hành động của anh trai đáng quí của anh...” Chí Hoành lạnh lùng nhìn Vương Nguyên , vừa nghe nghe Chu Tước nói ngắn gọn tình hình cậu liền đùng đùng làm loạn Vương Nguyên . 

Ở bên nhau cũng một thời gian cậu, Thiên Tỉ và Chu Tước đã trở nên thân thiết, Chu Tước cũng biết chuyện Thiên Tỉ yêu Lão đại của họ. 

“Thì anh đã nói hết rồi còn gì...” 

“Trời ơiiiiii... Ông anh trai đáng kính của anh...” 

“Ai bảo người kia là Trầm Tuyết... Anh trai lại yêu Trầm Tuyết kia chứ”. 

“Ai bảo Thiên Tỉ lại yêu ông anh của anh... Áhhh” Chí Hoành vội vàng ngậm miệng... Ôi... Trong lúc nóng giận cậu đã lỡ nói chuyện không nên nói rồi. 

“Em... Vừa nói gì? Thiên Tỉ yêu anh của anh?” Vương Nguyên trưng vẻ mặt cứ như nghe tin trên sao Hỏa có người ra trước mặt Chí Hoành mà hỏi. 

“Ờ thì... thì .......” Chí Hoành  quay mặt đi né ánh mắt của Vương Nguyên . 

“Thật không...?” 

“Ờ thì... thì ..... thì ....... ” 

“CÓ HAY KHÔNG?” 

“Ơ... CÓ” 

Vương Nguyên  đột nhiên hét lớn làm Chí Hoành giật mình.. Nên thành ra... Bí mật mà Chí Hoành cố giấu giúp Thiên Tỉ đã bị lộ với Vương Nguyên . 

“Nhưng... Anh không thể nói với ai... Đặc biệt là với Lão đại” 

“Anh biết...” 

“Thôi thì... Hoàng Vũ Hàng cũng yêu Thiên Tỉ ... Anh ta cũng rất tốt với Thiên Tỉ ... Em với anh ta cũng có thiện cảm... Nhưng mà... Em vẫn không muốn Thiên Tỉ chịu thiệt thòi...” 

“Ừ...” 

“Nhưng mà... Sao này em với Thiên Tỉ muốn gặp nhau thì phải làm sao?” 

“Chuyện này... Em có thể hẹn Thiên Tỉ ... Cũng đâu phải tên kia cấm vận cậu ấy” 

“Haizzz... Tất cả tại cô gái tên Trầm Tuyết kia... Đang yên đang lành... Xuất hiện lại làm gì...” 

“Chịu... Anh cũng không có thiện cảm với cô ta... Tuy rằng Thiên Tỉ có hung dữ nhưng... Cũng là tốt hơn Trầm Tuyết kia...” 

“Cô ta làm sao?” 

“Không làm gì anh cả... Chỉ là nhìn không có thiện cảm... Nhưng xem ra.. Chị dâu tương lai là cô ta rồi” 

***********

Phòng tổng thống... 

“Em... Nghỉ ngơi trước đi...” Vương Tuấn Khải vừa đưa Trầm Tuyết vào phòng, nói. 

“Anh... Không muốn hỏi gì em sao?” Trầm Tuyết ôm chặt anh, cứ như sợ buông ra anh sẽ biến mất. 

“Nghỉ ngơi trước đi... Chẵng phải em đã về rồi sao...” Vương Tuấn Khải cũng ôm đáp trả lại cô. 

“Đúng rồi... Em sẽ ở bên cạnh anh mãi... Không rời xa nữa” 

“Ừ...” 

Vương Tuấn Khải vùi đầu vào tóc Trầm Tuyết... Mùi hương là lạ xông vào mũi khiến anh hơi nhíu mày... Chợt anh khựng người lại vài giây... Là Trầm Tuyết... Không phải Thiên Tỉ ... 

Trong đầu chợt hiện lên gương mặt hoảng loạn và thất vọng của Thiên Tỉ , anh thở dài và buông Trầm Tuyết ra. 

“Em nghỉ ngơi đi...” 

“Anh đi đâu?” 

“Đi tắm...” 

Trầm Tuyết bỗng nhiên đỏ mặt quay đi, cô lại giường thay bộ đồ ngủ có sẵn trong tủ ra rồi leo lên giường. 

Vương Tuấn Khải từ trong phòng tắm đi ra. Trầm Tuyết đã ngủ. Cô đã quay về với anh... Trầm Tuyết mà anh yêu năm năm rồi lại tìm kiếm suốt bốn năm nay đã về với anh... Nhưng cảm xúc khi gặp lại Trầm Tuyết lại không như anh tưởng tượng trước giờ. 

Vui mừng? Anh có... 

Yên tâm... Nhẹ nhõm? Không hề... 

Anh cũng không hiểu nổi chính mình. Tại sao anh lại thấy trống rỗng mất mát như thế này? 

Anh bỗng nghĩ đến Thiên Tỉ . Không phải cậu và Hoàng Vũ Hàng yêu nhau sao? Lúc anh hỏi cậu , cậu  không giải thích cũng không phản bác lời Hoàng Vũ Hàng . Vậy tại sao lúc cậu quay đi lại có vẻ mặt như thế? 

Ngồi xuống sofa rồi rót một ly rượu... 

Tại sao anh phải băn khoăn về Thiên Tỉ như thế này... 

“Anh không ngủ sao?” 

Trầm Tuyết từ sau quàng vai ôm lấy anh. 

“Ừ...” 

“Khải ... Cậu bé đó là sao?”

“Ai?” 

“Dịch Thiên...” 

“À... Chỉ là... Người mới của Vương gia” 

Chỉ vậy thôi sao... Chỉ đơn giản là người mới của Vương gia thôi sao? Thiên Tỉ đối với anh chỉ như vậy thôi sao ? 

“Ra thế... Em cứ tưởng...” 

“Tưởng gì...” 

“Không có gì... Khải... Em yêu anh...” 

“Ừ...” 

“Anh còn yêu em không?” 

“Em nói xem...” 

Trầm Tuyết cả kinh nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, cười dịu dàng bên tai anh. 

Mặc dù trước đây anh chưa bao giờ nói “Anh yêu em” với cô nhưng cô biết anh có yêu cô, mỗi khi cô hỏi như thế anh đều cười và vuốt tóc cô nhưng lúc này đây anh không cười không vuốt tóc cô nữa mà lại nói một câu khiến cô khó xử. 

“Khải ... Em yêu anh... Vẫn yêu như ngày nào...” 

“Tại sao?” 

“Hả?” 

“Bốn năm trước...” 

“Em...” 

“Em nghi cái chết của ba em liên quan đến anh?” 

“Em...” 

Trầm Tuyết buông vai Vương Tuấn Khải đi vòng qua sofa, ngồi xuống cạnh anh. 

“Đúng vậy... Bốn năm trước có người nói với em anh là hung thủ giết ba em... Em vì nhất thời bị thù hận làm mờ lí trí... Em không thể làm hại anh vì em quá yêu anh... Nên chỉ còn cách rời xa anh...” 

“...” Vương Tuấn Khải im lặng nhìn cô. 

“Sau đó em mới biết được đó không phải là sự thật liền muốn quay trở lại tìm anh... Nhưng em lại bị người Hoàng gia khống chế nhằm đối phó anh” 

“Em ở Hoàng gia bao lâu?” 

“Ba năm...” 

“Họ làm gì với em...” 

“Không... Làm gì cả... Chỉ... Giam lỏng như con tin” 

“Ừ...” 

“Khải ... Em biết em đã sai... Anh tha lỗi cho em nhé... Em biết em không nên nghi ngờ anh” 

“Em cũng chỉ là bị người ta lừa...” Vương Tuấn Khải hờ hững buông một câu. 

Trầm Tuyết tựa vào lòng anh, đưa tay phải lên vuốt ve gương mặt hoàn mĩ của anh. 

Chợt, mắt anh lóe lên một tia lạnh lẽo, chụp lấy tay cô. Anh nắm tay cô và vuốt nhẹ nhàng những ngón tay thon dài, mắt cụp xuống nhìn gương mặt quen thuộc đang nằm trong lòng mình, miệng vẽ nên một nụ cười khó đoán, lạnh lẽo như thường. 

************ 

Thiên Tỉ ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, cậu nhìn trời, nhìn trăng sao rồi lại nhìn những tòa nhà im ắng, rực rỡ trong đêm khuya. Cậu không ngủ được... 

Cửa phòng chợt mở ra, Hoàng Vũ Hàng bước vào. 

“Sao em không nghỉ ngơi?” 

“Em ngủ không được...” 

“Ừ... Thiên Thiên...” 

“Dịch Dương Thiên Tỉ ...” 

“Hì... Ừ Thiên Tỉ ... Đây là những thứ mà em cần, người Vương gia vừa đưa tới...” 

“Anh để trên bàn hết đi...” 

“Ừ...” Anh đặt hết các thứ lên bàn, đi lại ngồi xuống đối diện cậu , anh nói: 

“Anh xin lỗi... Đã làm chuyện tổn thương em” 

“Không... Em không trách anh...” 

“Nhưng em cũng đừng lạnh nhạt với anh như vầy...” 

“Anh biết một người thất tình sẽ như thế nào không?” Cậu hỏi nhưng không nhìn anh, ánh mắt hờ hững nhìn xuống những con đường sáng rực đèn. 

“Anh biết chứ... Vài tiếng trước anh đã biết thất tình là như thế nào” 

“...” Cậu hơi ngạc nhiên nhìn anh, cười khẽ rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. 

“Anh sẽ đợi em... Anh đã đợi mười mấy năm... Đợi thêm vài năm nữa thì có là gì...” 

“Em không đáng...” 

“Đúng là em không đáng thật... Nhưng anh lại không thể buông được... Thế là thế nào?” 

Thiên Tỉ bật cười... Thật đáng trách... Tại sao cậu lại không yêu người đàn ông này... 

“Thôi... Em đi ngủ đi... Khuya rồi... Ngủ ngoan.” Hoàng Vũ Hàng xoa đầu cậu rồi đứng lên đi ra ngoài. 

“Anh cũng ngủ ngon” 

“Ừ...” 

Hoàng Vũ Hàng đi rồi, Thiên Tỉ cũng đứng dậy đi lại giường. Bỗng điện thoại cậu reo lên... Là Chí Hoành . 

“Lên laptop gọi A*** đi...” Chí Hoành nói gỏn gọn một câu liền tắt máy. Thiên Tỉ ngẩn ra vài giây rồi mở laptop lên. 

A*** là phần mềm chat thoại trên máy tính do cậu và Chí Hoành tạo ra để liên lạc khi ở xa và tránh được sự theo dõi của X. Sóng âm của cuộc nói chuyện được điều chỉnh tới một mức an toàn tuyệt đối. 

“Chậm chạp quá... Mình đợi cậu chắc ngủ được mấy giấc rồi...” 

“Cậu luôn thích chào hỏi bằng mấy câu phàn nàn..” 

“Chỉ với cậu...” 

“Có chuyện gì...” 

“Còn chuyện gì nữa... Mình nghe Chu Tước kể lại rồi...” 

“...” Thiên Tỉ im lặng một lúc rồi kể hết mọi chuyện cho Chí Hoành nghe. 

Người qua một câu rồi người lại một câu... Cứ thế hai người nói chuyện đến khuya... Chí Hoành kết lại một câu: “Tới đâu tính tới đó... Không ở với Hoàng Vũ Hàng nữa... Thì... Mình nuôi cậu... Hai đứa sống như trước đây...” 

“Mình không muốn gây thù với tên Vương Nguyên kia ...” 

“Hừ... Sợ gì...” 

Rồi hai cậu ngắt kết nối. Lúc Thiên Tỉ chuẩn bị tắt phần mềm chợt có âm thanh có tần số vừa vặn lọt vào tai nghe của cậu , một cuộc hội thoại ngắn gọn: 

“Anh ta không nghi ngờ gì cả” 

“Không được chủ quan... Vương Tuấn Khải hắn ta không phải dễ đối phó” 

“Tôi biết...” 

“Ngày mai... Tôi cho cậu hạn chót là trưa ngày mai... Để lâu... Hắn sẽ nghi ngờ” 

“Ngày mai... Đợi tin tốt của tôi...” 

“Xong việc thì ra chỗ hẹn... Sẽ có người đón” 

“Tôi biết... Đừng quên giao dịch của chúng ta” 

“Hahaha... Cô nghĩ Hoàng Vũ Hàng tôi là người như thế nào?” 

“...” 

END CHAP 11 .

Sắp có biến rồi . Ai hóng không . Cho tôi ☆ và cmt để có chút động lực . Cuối tuần vui vẻ nha m.n .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro