Chap 12 : Lo lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hả?” Thiên Tỉ buông thỏng hai tay, ngả người ra sau ghế... Những điều vừa rồi làm cậu quá bất ngờ... 

Tai nghe bỗng xuất hiện âm thanh rè rè, cậu bình tĩnh lại, tay lướt trên bàn phím nhưng âm thanh rè rè vẫn không hề dứt... Năm phút sau, không còn nghe được âm thanh gì, cậu biết cuộc hội thoại đã kết thúc. 

“Hoàng Vũ Hàng muốn giết Vương Tuấn Khải ? Người phụ nữ lúc nãy là ai... Không nghe rõ giọng... Trầm Tuyết? Không thể... Cô ấy yêu Vương Tuấn Khải như vậy ... Không thể... Nhưng... Cô ấy lại ở Hoàng gia... Không thể bỏ qua khả năng cô ấy đã là người của Hoàng gia... Bên cạnh Vương Tuấn Khải chỉ có cô ta và Chu Tước, xét mọi thứ thì khả năng là Trầm Tuyết cao hơn...” Thiên Tỉ lẩm bẩm. 

Cậu ngồi thừ ra một lúc lâu, chợt cậu cầm điện thoại định gọi cho Chu Tước nhưng chợt nhớ ra cậu không có bằng chứng gì cả... Nói thì ai tin... Nhưng khoan đã... Biết đâu cuộc gọi đó là giả... Hai người nói chuyện lúc nãy nghe không rõ giọng... Hoàng gia và Vương gia xưa nay ai làm việc người đó không đụng chạm tới nhau vả lại Hoàng Vũ Hàng cũng đã nói với Vương Tuấn Khải lúc nãy là không đụng chạm gì nhau nữa mà... Nghĩ vậy, Thiên Tỉ nhẹ nhõm đôi chút nhưng không hoàn toàn yên tâm. Nếu chuyện này là sự thật thì Vương Tuấn Khải có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào. Không được... Cậu không thể để yên được... 

Nghĩ là làm, cậu ngồi bật dậy, cố nhớ lại lịch trình ngày mai của Vương Tuấn Khải . Cậu lấy một cuốn sổ ra và bắt đầu ghi ghi chép chép gì đó. 

“Sáng mai... Sáng mai... Anh sẽ đi đâu? Ahh... Cuộc đua xe ở Đèo núi A vào sáng mai... Đúng rồi... Anh ấy sẽ đua... Vậy nếu Hoàng gia muốn ra tay thì... Xe của anh? Không đúng... Chiếc xe được bảo vệ 24/24 muốn tiếp cận là không có khả năng... Đồ bảo hộ của anh... Cũng không thể...” 

Thiên Tỉ nghĩ mãi vẫn không tìm được điểm ra tay. 

“Ngày mai... Phải đến đó...” 

Thiên Tỉ quyết định, nhưng phải làm sao nói với Hoàng Vũ Hàng đây? 

Đèo núi A cách nơi đây hơn 100km là một ngọn đèo không cao nhưng tương đối hiểm trở. Cuộc đua bắt đầu lúc 8h sáng nên cậu phải tranh thủ đi từ sớm. 

Nhìn đồng hồ... Đã 4h sáng... Cậu phải tranh thủ... Chuyện đó dù thật hay không thì cậu cũng phải đi... 

Mặc bộ đồ đen đặc chế của cậu vào, rồi lại ngụy trang bằng một bộ quần áo bình thường, đem theo vài thiết bị cần thiết, đeo tai nghe để liên lạc với Chí Hoành . Cậu đã bàn bạc kĩ với Chí Hoành và yêu cầu Chí Hoành giữ bí mật kế hoạch này. 

Đánh ngất hai người giữ cửa trong năm giây. 

“Chậm quá” Giọng chê bai của Chí Hoành vang lên trong tai nghe. 

“Cậu lo công việc của cậu đi... Lâu rồi mới động tay chân lại...” Thiên Tỉ hừ hừ. 

“Rẽ phải... Có hai tên đang lên cầu thang... 5...4...3...2...1...” 

Bụp... Bụp... 

Hai tên nằm vật ra sàn... Bất tỉnh nhân sự. 

“Khá hơn xíu...” 

“Hừ...” 

Cứ thế... Người chỉ dẫn, người làm theo... Mười lăm phút Thiên Tỉ sau ra tới cửa khách sạn. Từ Thiên Tỉ cậu đã có được tin người của Mặc gia đã rời đi nửa tiếng trước. Cậu bắt một chiếc taxi đến showroom siêu xe gần nhất. Nửa tiếng sau một chiếc Lexus hai chỗ đỏ chói phóng vụt ra. 

“Ai nhaa... Cậu phung phí quá...” Chí Hoành tặc lưỡi. 

“Đẹp mà...” 

Chiếc Lexus đỏ phóng vun vút trên đường. Bây giờ mới 5h30 phút sáng nên đường xá khá vắng vẻ. 

“Cậu còn hai tiếng rưỡi... Hơ” Chí Hoành thoải mái ngáp một cái. 

“Làm phiền cậu rồi...” 

“Nói thừa... Thiên Tỉ ... Nếu như chuyện đó không có thật...” 

“Coi như mình đi chơi một bữa vậy...” 

“Ừ... Chơi vui nào...” 

Điện thoại chợt reo lên... Là Hoàng Vũ Hàng . 

“Alô” 

“Thiên... Thiên Tỉ... Em ở đâu?” 

“À... Em đi gặp một người quen... Nếu không có gì.. Chiều tối em sẽ quay về... Anh không cần lo... Tạm biệt” 

Thiên Tỉ dập máy và tắt nguồn điện thoại. 

“Anh ta sẽ tra được chỗ của cậu” 

“Mặc kệ... Cũng chỉ được tới đây anh ấy cũng đâu biết mình sẽ đi đâu...” 

“Mình nghĩ mãi sao Hoàng Vũ Hàng phải giết Vương Tuấn Khải ...” 

“Mình cũng không biết...” 

Hai bên rơi vào trầm mặc. 

Chiếc Lexus đỏ vẫn lao đi trong sương sớm. Thiên Tỉ vẫn cảm thấy chuyện này có ẩn tình trong đây... Nhưng trước tiên là đến chỗ hẵng hay. 

6h30 Thiên Tỉ đến được địa phận núi A. Gửi xe và đi vào con đường dẫn đến sau núi - địa điểm tổ chức cuộc đua. 

“Quả nhiên có người của Hoàng gia” Thiên Tỉ lên tiếng. Cậu thẳng người, bình thản bước đi. 

Một tiếng sau cậu đến được địa điểm đua. Nhìn xung quanh một lượt, cậu dễ dàng tìm ra chiếc Porsche đen quen thuộc và tất nhiên ngồi gần đó chính là Vương Tuấn Khải , Trầm Tuyết, Thanh Long, Chu Tước và bốn người khác. Không đi làm việc thì anh chỉ đem theo vài người bên cạnh. 

Cậu nhìn xung quanh, có khoảng mười tay đua. 

“Rồi giờ cậu định làm gì?” Chí Hoành hỏi. 

“Đua chứ làm gì...” 

“Cái gì...” 

Thiên Tỉ nhìn qua một lượt, mắt dừng lại ở một tay đua nam trạc tuổi cậu và nhìn có vẻ nghiệp dư. 

“Anh bạn... Có thể nói chuyện xíu không?” 

“Cậu ... Là ai?” 

“Tôi là ai không quan trọng... Nhưng tôi muốn thay anh đua cuộc đua này.. Thế nào?” 

“Sao có thể...” 

“Anh thấy sao?” Thiên Tỉ đưa ra một tờ ngân phiếu với một con số đủ để anh chàng kia trợn tròn mắt. 

“Ồ được...” 

“Cám ơn nhé... Và... Không được tiết lộ chuyện này ra...” 

“Vâng... Tôi biết...” 

“Từ giờ... Anh hãy tránh mặt đi... Đợi khi đã xuất phát... Anh hãy ra..” 

“Tôi rõ rồi.. Vậy tôi đi...” 

Anh chàng kia nhanh chóng bỏ đi. Thiên Tỉ nhanh chóng mặc đồ đua, nhìn một lượt rồi chui vào trong xe. 

“Ai nhaa... Cậu lại phung phí rồi...” 

“Cậu đừng càu nhàu nữa...”

“Hừ... Đường đèo này không cao... Nhưng những khúc cua khá là gấp... Qua 10 khúc cua là tới đích... Ngoài việc không cẩn thận là chui tọt vào rừng hoặc lọt xuống vực thôi... Thì... Không có gì đáng ngại” 

“Tuyệt nhỉ...” 

Thiên Tỉ cười nhạt rồi lại nhìn sang phía Vương Tuấn Khải , chợt cậu nhíu mày, nói: 

“Trầm Tuyết đã cầm cái mũ bảo hộ của Vương Tuấn Khải từ lúc mình đến tới bây giờ vẫn cầm...” 

“Có gì lạ đâu... Cậu nhạy cảm thế!” 

“Cô ta cứ liên tục đưa tay vào túi áo..” 

“Chắc là thói quen của cô ta...” 

“Cậu không chứng kiến nên không cảm nhận được...” 

“Ờ... Sắp tới giờ rồi kìa...” 

“Ừ... Mình biết...” 

Thiên Tỉ vẫn dõi theo Vương Tuấn Khải , lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. 

MC chương trình giới thiệu một lượt các tay đua. Vương Tuấn Khải vẫn vậy... Dùng tên giả để đua. 

Hiệu lệnh đua vừa phát thì mười chiếc xe đã lao đi vun vút trước sự hò hét của mọi người. Lộ trình đoạn đua là 40km. 

Thiên Tỉ nhanh chóng bám sát sao Vương Tuấn Khải . Do cậu đội mũ bảo hiểm nên anh không nhận ra. Anh chỉ hờ hững liếc nhìn qua kính chiếu hậu một cái rồi nhấn ga vọt lên. 

Chạy hơn nửa đường đua... Mọi thứ vẫn ổn... 

“Xem ra... Không có chuyện gì rồi...” Chí Hoành chợt lên tiếng. 

“Chưa đến lúc cuối thì chưa nói được gì” 

“Ừ... Mong là như lời mình nói” 

Thiên Tỉ vẫn bám sát sao xe của Vương Tuấn Khải . Cục diện bây giờ giống hệt lúc trước... Chỉ hai xe của hai người chạy sát nhau. 

Đột nhiên xe của Vương Tuấn Khải lạc tay lái, chạy ngoằn nghèo trên đường. 

“Không hay rồi” Thiên Tỉ hét lên. Anh là tay lái thế nào cậu thừa biết, vậy mà bây giờ chiếc xe kia lại chạy loạn như vậy thì chỉ có một lí do... Anh không ổn. 

“Thiên Tỉ .. Bình tĩnh...” Chí Hoành vội la lên để ngăn Thiên Tỉ làm loạn. 

“Mình phải qua đó...” 

“Cậu điên à?” 

“Mình rất tỉnh...” 

“Thiên Tỉ  ơi là Thiên Tỉ ...” 

Mặc tiếng Chí Hoành la lối trong tai nghe, Thiên Tỉ cho xe áp sát vào bên phải xe Vương Tuấn Khải , ép hai xe chạy sát vào phía rừng. Trong khoảnh khắc áp sát xe, cậu hạ kính xe xuống đồng thời dùng cây búa trong hộp dụng cụ đập vỡ kính xe của anh. 

Xoảng... Mảnh kính vỡ rơi đầy đường. 

Kính vỡ, cậu chỉ kịp thấy người ngồi trong xe nhìn cậu kinh ngạc. Không chần chờ giây phút nào, cậu nhoài người bám vào cửa xe anh, đưa nửa người ra ngoài, ngồi lên thành cửa xe cậu , chân phải đặt trên vô lăng, giữ xe chạy ổn định. Tốc độ hai xe vẫn không hề giảm. 

Thiên Tỉ hít một hơi, chân phải đạp một cái vào vô lăng rồi nhanh chóng rút hai chân, nhào người vào xe của anh. 

Chiếc xe của Thiên Tỉ lao nhanh về trước, rồi cuối cùng là lao xuống vực. 

Thiên Tỉ vừa chui vào xe Vương Tuấn Khải thì lập tức nhoài người qua giữ vô lăng, tắt máy cho ngừng xe. 

“Anh... Không sao chứ?” Cậu đưa tay tháo nón của anh ra. Mắt nhìn còn tay sờ soạng khắp người anh muốn xem anh có bị thương không. 

Anh chụp lấy tay cậu , ôm cậu vào lòng. 

“Anh không sao... Anh không sao...” 

“Hả???” Cậu đẩy anh ra, nhìn anh chằm chằm. 

Anh gỡ nón của cậu xuống, cười cười nhìn cậu . 

“Biết ngay là em” 

“Anh...” Cậu ngạc nhiên nhìn anh, bỗng không biết nên mở miệng như thế nào. 

“Phản ứng của em... Thân thủ của em... Thật khiến người ta ngạc nhiên” 

Lão đại à... Giờ là lúc để khen sao? 

“Anh... Không sao thật chứ...” Cậu lại khó hiểu nhìn anh. 

Anh không nói gì liền ôm cậu vào lòng, vùi đầu vào tóc cậu để mùi hương quen thuộc xông vào mũi. 

Thật ra lúc cậu đến đây anh đã phát hiện ra, chạy đến đây liền nảy ra ý muốn đùa với cậu một chút. Tuy không giống với anh nhưng anh lại không thể ngăn lại hành động này. Nhưng phản ứng quá mạnh của cậu thật sự ngoài dự kiến của anh. Lúc cậu đập kính, lúc cậu nhoài người bám lấy xe anh... Rất nhiều cảm xúc lẫn lộn trong anh. 

Và khi biết cậu vì lo lắng cho anh thì một cảm giác hạnh phúc khó tả dâng lên trong lòng, làm anh chỉ muốn ôm cậu vào lòng mà bảo vệ. 

“Cái nón...?” Ánh mắt cậu rơi vào cái nón nằm sau ghế. 

“Hừ...” 

“Anh biết chuyện?” 

“Em cũng biết?” 

“Vâng... Em vô tình nghe được... Anh cũng...” 

“...” Anh không trả lời, chỉ nắm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước, lóe lên tia lạnh lẽo vô tình đến đáng sợ. 

“Anh chỉ không ngờ lại là cô ấy...” Anh cười nhạt, mở miệng. Cậu biết, anh đang rất tức giận. 

“Anh định làm như thế nào...?” 

“Em cứ chờ xem...” Anh cười và hôn lên trán cậu . 

Anh hôn cậu ... Anh đã hôn cậu ... Cậu nằm mơ chăng... 

“Em bị thương rồi..” Anh nhíu mày nhìn vào vết thương trên tay và eo cậu . 

“Àh...” Cậu cũng nhìn nhìn vết thương... Nãy giờ lo cho anh cậu quên mất mình đã bị thương. 

“Không cho phép em làm những chuyện nguy hiểm như thế nữa... Anh phải cần em bảo vệ sao? Còn nữa... Phải ở bênh cạnh anh 24/24... Đi hay ở là do anh... Em không được tự ý quyết định!” 

“...” Cậu im lặng nhìn anh... Lòng nổi lên cảm xúc ngọt ngào khó tả... Cậu được ở bên anh... Không rời đi nữa.. 

“Chưa nghe rõ?” 

“Không... Rõ rồi...” 

“Tốt...” 

Anh cười cười vuốt tóc cậu , xoay người ngồi thẳng, khởi động xe.

END CHAP 12 .

M.n đọc truyện vui vẻ tui ra chap rồi đó . Hai trẻ đã trở lại bên nhau hạnh phúc còn biến thì đợi đến gần cuối truyện biến tiếp . Biến lần sau thì rất nặng tay.

M.n cmt cho ý kiến đi cho tui động lực cho tui ngôi sao nữa nha .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro